Chương 36: Chương kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Duẫn Hạo không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng hắn cảm thấy mình đã trải qua một giấc mơ dài. Trong mơ, hắn và Kim Tại Trung đang chạy trên thảo nguyên, đột nhiên dưới chân hắn không còn gì, bụng dưới đau quặn lên, trên cổ họng hắn dường như bị một sợi dây chắc chắn quấn lấy, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Hắn trơ mắt nhìn Kim Tại Trung càng ngày càng xa mình, bước đi mà không hề ngoái đầu lại.

Cơn ác mộng này khiến hắn sợ hãi mồ hôi đầy đầu, run rẩy mở mắt ra đã thấy mình đang nằm trên giường bệnh, tường quét vôi trắng, cả căn phòng yên tĩnh chỉ có âm thanh "tít tít" của các loại máy móc. Ngực Trịnh Duẫn Hạo vô cùng đau đớn, mỗi lần thở một hơi, phổi sẽ chịu áp lực rất lớn.

Trịnh Duẫn Hạo khó chịu nhắm mắt lại, cẩn thận nhớ lại cảnh tượng trước khi bị thương. Lúc đó hắn chỉ nghe thấy một âm thanh quen thuộc, cảm giác không tốt, chưa kịp suy nghĩ đã giơ súng bắn tỉa lên bắn một phát, sau đó trên ngực bị trúng đạn, người đối diện trực tiếp bị hắn bắn nát đầu.

Hắn vẫn còn tỉnh táo một chút khi được đưa lên trực thăng, nhưng hắn ấy không biết là đến bệnh viện nào và đến nơi lúc nào. Hắn bị trúng một viên đạn vào ngực, ý thức ngày càng mơ màng do mất máu quá nhiều. Hắn chỉ nhớ rằng Kim Tại Trung đang đợi hắn trở về, ngày hôm sau cùng quay lại thành phố A để gặp cha mẹ, thế nhưng hắn không thể làm gì được, chỉ há miệng thở thôi đã thấy khó chịu.

May mắn thay, Trịnh Duẫn Hạo sau khi bị thương vẫn nói được, miệng không chảy máu, đánh giá đơn giản là viên đạn không làm tổn thương mạch máu, nếu không thì đã hy sinh trước khi đến phòng cấp cứu.

Trịnh Duẫn Hạo vừa tỉnh dậy, có chút yếu ớt, tỉnh lại một chút rồi lại tiếp tục ngủ, ngủ no rồi mở mắt ra thì trong phòng vốn yên tĩnh lại có động tĩnh khác.

"Tỉnh rồi à?" Kim Tại Trung cắt táo, liếc mắt nhìn Trịnh Duẫn Hạo rồi lại nhìn máy móc thiết bị.

Trịnh Duẫn Hạo mở miệng, khó khăn nói, "Ừ, Tại Trung."

Vừa nói xong Trịnh Duẫn Hạo muốn đưa tay lên định chạm vào gò má phờ phạc của người yêu, nhưng vừa đưa tay lên, tay hắn đã bị Kim Tại Trung đè xuống. Anh đột ngột đứng dậy, cắn quả táo rồi quay lưng bước ra ngoài, "Tỉnh là tốt rồi, tự kiểm điểm đi!"

Sau đó, Kim Tại Trung mở và đóng cửa một cách lạnh lùng, không một chút lưu luyến.

Trịnh Duẫn Hạo cố ngẩng đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, khóc không ra nước mắt. Hắn biết thái độ của Kim Tại Trung là đang giận hắn, nhưng tình hình lúc đó rất khẩn cấp, phản ứng tức thì của hắn, dù bị thương nặng, hắn cũng không thẹn với lương tâm. Nếu để cho tên kia thành công, hắn vẫn có một phần ba cơ hội bị thương nặng hoặc hy sinh, và tình hình bây giờ sẽ còn tệ hơn lúc đó.

Nhưng người yêu giận là đúng rồi, sao lại không làm theo thỏa thuận mà về với anh một cách bình an?

Không biết tâm trạng của Kim Tại Trung như thế nào khi biết tin hắn bị trọng thương, lo lắng, căng thẳng, đau buồn hay sợ hãi?

Dù là thế nào thì tội của Trịnh Duẫn Hạo cũng không thể thoát.

Một lúc sau, phòng bệnh bị đẩy ra từ bên ngoài, người đầu tiên đi vào chính là Thiên Ưng, gã thấy lão đại của mình đã tỉnh, liền nhảy vào trong phòng nở nụ cười, "Lão đại, cuối cùng cũng tỉnh lại rồi. Hai ngày này thật là làm bọn em sợ muốn chết!"

Thiên Ưng nói xong duỗi tay chào, Phi Lộc cũng bước vào, gã ngồi vào chỗ Kim Tại Trung vừa ngồi, cầm dao gọt hoa quả cắt táo. Trịnh Duẫn Hạo thấy thế không khỏi nhìn gã chằm chằm. Thiên Ưng vô tội nhún vai, "Dù sao, bây giờ anh cũng không ăn được những thứ này, em ăn giúp anh!"

"..."

"Cái này là lãnh đạo gửi quà thăm hỏi cho anh, nếu để vậy thì phí lắm. Em vừa thấy chị dâu gặm một quả táo to, không phải cũng là thèm ăn sao?"

Trịnh Duẫn Hạo lười nói lý với Thiên Ưng, chuyển sự chú ý sang Phi Lộc đáng tin cậy hơn. Phi Lộc ngầm hiểu và nhanh chóng giải thích: "Đây là Bệnh viện Đa khoa trực thuộc Quân khu C. Lúc đó, anh bị bắn trúng phổi và trong tình trạng nguy kịch, phải cấp cứu bốn năm tiếng mới thoát khỏi tình trạng nguy hiểm đến tính mạng. Anh đã hôn mê hai ngày nay. Bác sĩ Kim vẫn luôn bên cạnh anh. Thủ trưởng và Trịnh tướng quân cũng vội vàng chạy tới, hiện đang nghỉ ngơi trong nhà khách."

Trịnh Duẫn Hạo gật đầu, chỉ tay về phía cửa dùng ánh mắt muốn hỏi Kim Tại Trung đã đi đâu, vừa lúc Phi Lộc nhìn thấy Thiên Ưng cắt xong một quả táo, cầm lấy cắn một miếng, vừa nhai vừa trả lời: "Anh ấy đi tìm giáo sư Thường, là người có vai vế ở trường y, cuộc phẫu thuật của anh là do ông ấy và bác sĩ Kim thực hiện, có cảm động không? "

Trịnh Duẫn Hạo kinh ngạc nhìn chằm chằm, có chút không ngờ.

Thiên Ưng đá Phi Lộc, vừa bóc quýt vừa giải thích: "Sau khi anh vào phòng cấp cứu em đã gọi cho chị dâu. Khi anh ấy đi suốt đêm đến đây thì viên đạn của anh vẫn chưa được lấy ra, anh ấy bảo muốn vào phòng mổ. Bọn em khuyên mãi anh ấy không nghe, cuối cùng ném thẻ sĩ quan trước mặt mọi người và ra lệnh cho y tá đưa anh ấy vào, rồi sau đó... anh được đẩy ra ngoài."

Phi Lộc ở bên cạnh gật đầu, "Đúng vậy, anh ấy đã không chợp mắt hơn 30 tiếng rồi. Thật lạ, giờ anh đã tỉnh lại mà anh ấy bỏ đi?"

"Trời ơi mày ngốc quá!" Thiên Ưng ở bên cạnh thì thầm nói: "Nếu là mày thì mày không giận sao? Đang đi chơi nghỉ phép tự nhiên lại vào viện, còn suýt chút nữa mất mạng. Nếu là anh, anh nhất định phải bắn lên ngực lão đại thêm một phát!"

Phi Lộc nhấc chân đá Thiên Ưng sang một bên, "Đừng nói nhảm nữa, nếu không hậu quả không chỉ là vác nặng hành quân không đâu."

Khuôn mặt của Thiên Ưng bỗng suy sụp, che miệng để tỏ vẻ mình sẽ không nói lời nào, tung tăng đi ra ngoài để tìm Kim Tại Trung.

Phi Lộc ở lại thông báo những chuyện khác với Trịnh Duẫn Hạo. Bởi vì sự cố sân bay không gây thương vong cho con tin, Internet và các nơi khác đều chặn tin tức, không cho phép phát tán văn bản, video hay bất kỳ phương tiện nào. Đây cũng là cách tốt nhất để bảo vệ trật tự xã hội. Hơn nữa văn bản khen thưởng của quân diễn đã được gửi xuống, Trịnh Duẫn Hạo nhận được huân chương chiến công hạng 2. Sau khi xem xét, Quân ủy Trung ương quyết định phong quân hàm cho hắn là "Thiếu tá". Trịnh Duẫn Hạo đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ bất hoà quốc gia và giải cứu con tin lần này, người lại bị thương, quân uỷ quân khu C muốn bày tỏ lời cảm ơn nên đã tặng một lá cờ thi đua cho Lợi Kiếm. Bên đó cũng đề xuất với quân uỷ khen thưởng vượt cấp cho Trịnh Duẫn Hạo, trao cho hắn một huân chương chiến công hạng nhất, nhưng chuyện này vẫn chưa được phê chuẩn. Cho dù kết quả có ra sao lần này hành động của Trịnh Duẫn Hạo đã thể hiện sự bình tĩnh và tố chất ưu tú mà mỗi quân binh cần học tập. Tóm lại, Trịnh Duẫn Hạo cũng coi như trong cái rủi có cái may, nếu như được nghỉ một tháng, có thể vun đắp tình cảm với Kim Tại Trung và bù đắp khoảng thời gian mà hắn nợ anh.

Nhưng Kim Tại Trung hình như không thèm nhận nợ, khi quay lại mặt vẫn đen như mực. Trịnh Duẫn Hạo muốn uống nước, không cho, muốn ăn, không cho. Nói chung, Trịnh Duẫn Hạo muốn gì, Kim Tại Trung hoặc làm mắt điếc tai ngơ hoặc lạnh lùng bác bỏ, khiến Trịnh Duẫn Hạo uất ức mà không dám làm gì.

Trịnh Duẫn Hạo truyền dịch dinh dưỡng, thấy Kim Tại Trung không muốn nói chuyện với mình, hắn đành phải tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong lúc mơ màng, hắn cảm thấy gò má được chạm nhẹ nhàng, vuốt theo sườn mặt xuống cằm, cuối cùng môi cảm thấy ấm áp, nhưng lúc hắn thức dậy lại thấy không có ai trong phòng.

Chuyện quỷ gì đây, Trịnh Duẫn Hạo cau mày lẩm bẩm.

Buổi chiều, gia đình Kim Tất Võ và Trịnh Trình Lương cùng nhau đến thăm Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung đứng sau người lớn phục vụ trà và hoa quả rất ân cần. Trịnh Duẫn Hạo nhìn anh mỉm cười mãn nguyện, có vợ như vậy thật là hạnh phúc, mặc dù cũng hay khó chịu nhưng mà cũng rất dễ thương, chưa kể lần này chính hắn là người có lỗi trước.

Sau khi trò chuyện không bao lâu, giáo sư Thường cũng bước vào. Ông và Trịnh Trình Lương là bạn học cùng lớp trước kia, quen biết nhau đã lâu, nói sơ qua về tình trạng thể chất của Trịnh Duẫn Hạo, cuối cùng còn khen ngợi trình độ khâu của Kim Tại Trung, kỹ thuật cứ như một nghệ sĩ.

Trịnh Trình Lương nghe vậy, ông còn thấy hạnh phúc hơn so với cha ruột Kim Tất Võ của Kim Tại Trung, thiếu chút nữa muốn tự hào khoe rằng đây là con dâu của mình!

Trịnh Duẫn Hạo nhìn thấy Kim Tại Trung cuối cùng cũng cười, hắn vui vẻ đến mức không thở nổi, ôm ngực ho dữ dội, mặt hắn đỏ bừng, khiến mẹ Trịnh đau lòng vội hỏi han. Kim Tại Trung thừa dịp nhưng người khác không chú ý, hừ nhẹ với hắn một cái, Trịnh Duẫn Hạo lén nắm lấy tay anh lắc hai lần, cố tình gãi vào lòng bàn tay Kim Tại Trung hai lần trước khi bị hất ra.

Kim Tất Võ và những người khác đã ở thành phố C được hai ngày, vì công việc bận rộn nên họ sẽ trở về vào ngày mai. Nhưng vết thương của Trịnh Duẫn Hạo vẫn chưa lành hẳn, cần phải ở đây thêm một tuần đợi cắt chỉ vết khâu trước khi trở lại thành phố A.

Trước khi rời đi, mẹ Trịnh đã nắm tay Kim Tại Trung dặn dò cẩn thận với anh để anh chăm sóc cho Trịnh Duẫn Hạo, hoàn toàn không hề xem Kim Tại Trung là người ngoài. Trịnh Duẫn Hạo chờ mọi người đi rồi nhịn không trêu chọc đối phương, "Mẹ tôi rất thích em."

Kim Tại Trung lạnh lùng nhìn hắn, hừ một tiếng, "Cả nhà anh đều thích tôi!"

Trịnh Duẫn Hạo không thể phản đối được, đây là sự thật. Mỗi lần ông Trịnh gặp hắn, câu đầu tiên luôn hỏi: Tại Trung gần đây khoẻ không? Sau đó mới quan tâm đến cuộc sống của con trai mình ở Lợi Kiếm, mà mẹ Trịnh, mặc dù đây là lần đầu tiên nhìn thấy Kim Tại Trung, nhưng mỗi lần gọi điện thoại lại giục hắn đưa Kim Tại Trung về thăm nhà sớm. Còn hắn? Nhất định là thích, là yêu!

Trịnh Duẫn Hạo vẫy tay với Kim Tại Trung gọi người đến bên cạnh, sợ anh lại chạy mất, nắm lấy tay đối phương vẻ mặt chân thành xin lỗi, "Tại Trung, xin lỗi vì đã khiến em lo lắng."

Kim Tại Trung không thực sự tức giận với Trịnh Duẫn Hạo, nhưng ít nhiều anh vẫn còn trách hắn, sao có thể liều mạng như vậy, nếu là ra tiền tuyến thì cũng thôi đi. Anh đã nghe Thiên Ưng mách lại rằng Trịnh Duẫn Hạo còn tham gia trong vụ phá bom, thực sự khiến Kim Tại Trung tức muốn đấm tường, không có chuyện gì để khoe hay sao! Hoàn thành nhiệm vụ của mình không phải được rồi sao?

Có trời mới biết khi nhận được cuộc gọi của Thiên Ưng anh ấy đã hoảng sợ đến mức nào. Vốn đang lo lắng thao thức gần cả đêm không ngủ, kết quả đến khi trả lời điện thoại lại là tin tức Trịnh Duẫn Hạo bị trúng đạn, anh ngã quỵ xuống đất, cố gắng vài lần mới đứng vững mà ra khỏi khách sạn.

Anh đón xe taxi nói rằng muốn đến thành phố C. Tài xế ngại xa, đã nửa đêm nên không cho anh lên xe, sau đó, Kim Tại Trung bị ép vội vàng trực tiếp đưa ra thẻ quân nhân và thẻ sĩ quan bắt tài xế đưa anh ta vào bệnh viện đa khoa quân khu. Lúc anh loạng choạng bước vào phòng cấp cứu, Trịnh Duẫn Hạo đã hôn mê bất tỉnh trong phòng mổ hơn một tiếng đồng hồ.

Thiên Ưng khóc nước mắt giàn giụa, nhếch nhác ngồi dưới đất, nói chẳng rõ ràng. Phi Lộc trốn trong lối đi giữa hàng cây hút một điếu thuốc, không dám nói với Kim Tại Trung rằng ca phẫu thuật của Trịnh Duẫn Hạo không dễ thực hiện. Kim Tại Trung túm lấy một số sĩ quan ngoài cửa và rít lên, đối phương sẽ quay đầu đi chỗ khác hoặc nói "Tôi xin lỗi" với anh, Kim Tại Trung sợ đến mức đứng không vững nữa, ngồi phịch xuống ghế.

Sau đó, một y tá trẻ tuổi từ bên trong đi ra, trên tay cầm một đống bông gạc cầm máu, Kim Tại Trung mở to hai mắt, chạy tới túm lấy người nọ hỏi tình hình bên trong.

Cô gái nhỏ bị dáng vẻ của Kim Tại Trung doạ sợ. Sững ra vài giây rồi lắp bắp nói viên đạn trúng phổi và quá gần huyết quản, bác sĩ mổ chính không dám lấy đạn ra, vậy nên đang đợi giáo sư Thường người có nhiều kinh nghiệm đến.

Kim Tại Trung lớn tiếng hỏi: "Ông ấy đâu!"

Cô gái suýt khóc, lắc đầu nói không biết nhưng đã mời rồi, chắc là đang lên đường tới.

Kim Tại Trung bỏ qua y tá định lao vào phòng mổ nhưng bị một toán lính phía sau kéo lại, không đến được cửa. Kim Tại Trung phát điên, bất chấp lệnh cấm làm ồn của bệnh viện, gân cổ la hét bảo mọi người thả anh ra.

Cuối cùng, cánh cửa phòng mổ mở ra, một y tá khoảng 40 tuổi bước ra nghiêm mặt thẳng thắn yêu cầu họ im lặng, Kim Tại Trung nhân lúc những người phía sau không chú ý và lao về phía trước. Nhưng rất nhanh bị kéo lại, trong lúc lôi lôi kéo kéo, bỗng túi của Kim Tại Trung bị xé toạc, thẻ sĩ quan của anh bị rơi ra. Mắt anh sáng lên, nhanh chóng nhặt nó lên và đưa nó cho người kia, sau khi bình tĩnh lại vài giây rồi run rẩy nói, "Tôi là quân y, tôi phải cứu anh ấy!"

Nói xong, anh gạt tay người đang kéo cánh tay mình, vào phòng mổ, đợi y tá thay quần áo vô trùng cho anh.

Vài phút sau khi Kim Tại Trung bước vào phòng mổ, giáo sư Thường cũng bước vào. Dù cả hai không quen biết nhau nhưng người bên kia có lẽ đã biết danh tính của anh, chỉ đơn giản nói "Bắt đầu đi" rồi cúi đầu xuống bắt đầu công việc.

Trong nhiều ca mổ quy mô lớn, nếu bệnh nhân không có yêu cầu gì đặc biệt thì tốt nhất bác sĩ phẫu thuật chính không nên có liên quan gì đến bệnh nhân trên bàn mổ, nếu không sẽ dễ gây áp lực tâm lý cho bác sĩ, một khi căng thẳng sẽ có thể xảy ra nhiều tai biến y khoa bất ngờ.

Mặc dù Kim Tại Trung là một bác sĩ quân y đang phục vụ trong quân ngũ, tố chất tâm lý không tầm thường, nhưng khi nhìn thấy người yêu nằm trên bàn mổ, Kim Tại Trung vẫn không thể điều chỉnh được cảm xúc của mình. Khi anh cầm nhíp y tế đưa về phía vết thương của Trịnh Duẫn Hạo cả bàn tay đều run lên, mãi không thể không hạ xuống được.

Giáo sư Thường không thể chịu đựng được nữa, bệnh nhân chảy máu liên tục, càng chậm trễ càng nguy hiểm nên ông lấy nhíp gắp viên đạn ra cẩn thận rồi ném vào đĩa.

Sự va chạm giữa kim loại và kim loại tạo ra một âm thanh lanh lảnh, Kim Tại Trung nhìn viên đạn trong vài giây đột nhiên bình tĩnh lại.

Làm sao anh lại có thể căng thẳng vào lúc này? Ngay cả khi người nằm trên đó là người yêu của anh, anh cũng không thể lo lắng, bởi vì anh là một bác sĩ quân y có trình độ chuyên môn và trong ca mổ không nhận người thân, biểu hiện lần này của anh thực sự là một nỗi xấu hổ đối với quân đội.

Kim Tại Trung bình tĩnh lại xong thì lấy chỉ khâu để cầm máu và khâu lại. Vết khâu của anh vẫn luôn rất đẹp, tuy chuyện này ít người quan tâm nhưng Kim Tại Trung là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ nên vẫn cẩn thận khâu lại cho Trịnh Duẫn Hạo.

Sau khi ca phẫu thuật hoàn thành, Kim Tại Trung và các y tá đã đưa Trịnh Duẫn Hạo đến phòng chăm sóc đặc biệt, anh cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy các chỉ số khác nhau của Trịnh Duẫn Hạo đã trở lại bình thường, anh ngồi xuống đất thở phào một hơi, trái tim cũng nhẹ nhàng hạ xuống.

Trong hai ngày Trịnh Duẫn Hạo hôn mê, Kim Tại Trung đã suy nghĩ về cuộc sống tương lai của mình - liệu anh có phù hợp để tiếp tục trở thành một bác sĩ quân y tại ngũ hay không.

Mặc dù đây là lần đầu tiên anh mất kiểm soát trên bàn mổ, nhưng nó cũng phản ánh một câu hỏi thực tế nhất: liệu anh ấy có thể thực sự hoàn thành mọi ca phẫu thuật mà không thay đổi sắc mặt?

Lần này là Trịnh Duẫn Hạo, khó có thể đảm bảo lần sau sẽ không phải là những người thân khác. Trịnh Duẫn Hạo quanh năm suốt tháng ra vào các loại chiến trường, bị thương là điều không thể tránh khỏi. Kim Tại Trung, với tư cách là một bác sĩ ở Lợi Kiếm, nếu hắn cần cấp cứu trước khi những bác sĩ quân y khác đến mà anh căng thẳng thì sẽ thế nào, trái lại sẽ làm hại Trịnh Duẫn Hạo phải không?

Kim Tại Trung bỗng cảm thấy thất vọng. Sự chuyên nghiệp và đẳng cấp mà anh luôn tự hào trước mặt Trịnh Duẫn Hạo đã hoàn toàn tan rã, phong độ của anh còn không được bình tĩnh như y tá. Có lẽ anh nên thực sự suy nghĩ về lựa chọn tương lai của mình .

Trịnh Duẫn Hạo nắm tay Kim Tại Trung khàn khàn nói xin lỗi, cuối cùng trái tim Kim Tại Trung cũng dịu lại, hai mắt đỏ bừng nhìn kẻ không biết xấu hổ kia. Anh nhéo mu bàn tay của Trịnh Duẫn Hạo, xoa cái mũi đau nhức cố nén nước mắt lại, "Sau này anh không được liều mạng như vậy, không phải mình đồng da sắt, còn dám đối diện đấu súng với người ta!"

Khi Trịnh Duẫn Hạo nhìn thấy Kim Tại Trung đau lòng vì hắn, trong lòng hắn vừa vui vẻ vừa không nỡ, cố gắng nắm lấy tay Kim Tại Trung để bên miệng hôn, "Tôi biết sai rồi, lần sau nhất định sẽ trốn trước. Em đừng khó chịu như vậy. Xem xét thái độ nhận sai chân thành của tôi, em có thể ôm tôi một cái không?" Nói xong Trịnh Duẫn Hạo muốn giang tay ôm Kim Tại Trung nhưng động đến miệng vết thương nhịn không được mà hít vào một hơi: "Ssss..."

Kim Tại Trung lo lắng vội vàng kiểm tra vết thương, may mắn là hơi kéo ra da non không bị chảy máu. Kim Tại Trung nhếch miệng tỏ vẻ khó chịu, anh vỗ nhẹ vào bên phía ngực không bị thương của Trịnh Duẫn Hạo, "Đừng lộn xộn!"

"Tôi muốn ôm em một cái." Trịnh Duẫn Hạo nghiêm túc nói.

Trên mặt Kim Tại Trung hồng hồng, dừng lại một chút rồi cúi xuống và ôm lấy Trịnh Duẫn Hạo.

Cuối cùng cũng cảm nhận được nhiệt độ của Kim Tại Trung trong lồng ngực, Trịnh Duẫn Hạo hít một hơi đầy hài lòng, "Thật nhớ mùi vị của em."

"Cả người toàn mùi thuốc khử trùng." Kim Tại Trung buông Trịnh Duẫn Hạo ra, đưa tay xoa mắt cho Trịnh Duẫn Hạo, nhẹ nhàng và dịu dàng, cẩn thận như chạm vào một miếng ngọc bích xinh đẹp, "Anh có biết là lúc đó tôi đã sợ muốn chết không..."

Trịnh Duẫn Hạo đặt tay mình lên tay Kim Tại Trung, giọng tràn đầy ân hận, "Tôi biết, tôi biết, em lo lắng cho tôi, em yêu tôi."

"Ừ..." Kim Tại Trung lặng lẽ gật đầu, lỗ tai đỏ bừng, "Em yêu anh."

Trịnh Duẫn Hạo mở to mắt nhìn Kim Tại Trung đầy hoài nghi, Kim Tại Trung cong miệng, nghiêm túc nhìn khuôn mặt gầy gầy của Trịnh Duẫn Hạo, tiếp tục nói: "Hai ngày vừa rồi em đã nghĩ rất nhiều về anh, về em, và cuối cùng đã đưa ra quyết định sau khi anh tỉnh dậy."

"Quyết định gì?"

"Em đã thực hiện cuộc phẫu thuật cho anh, nhưng sau đó em phát hiện ra rằng em thực sự không thích hợp để ở lại Lợi Kiếm. Anh là người yêu của em, lúc anh bị thương thì em không thể đảm bảo rằng em có thể bình tĩnh. Đây là một điều cấm kỵ với một bác sĩ quân đội tại ngũ."

Nụ cười trên mặt Trịnh Duẫn Hạo ngưng lại, hắn cứng ngắc hỏi: "Vậy thì sao?"

Kim Tại Trung siết chặt tay Trịnh Duẫn Hạo, thở dài để xoa dịu cảm xúc, "Em muốn rời khỏi Lợi Kiếm và chuyển đến Bệnh viện Đa khoa Quân khu."

"Em định... rời xa tôi sao?" Trịnh Duẫn Hạo trái tim thắt lại, sự bất đắc dĩ lan tràn trong lòng, cau mày nhìn Kim Tại Trung.

Kim Tại Trung ngạc nhiên nhìn Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên mỉm cười, "Anh đang nói gì vậy, làm gì có chuyện xa nhau, chúng ta cũng đã gặp cha mẹ rồi!"

"Nhưng em muốn đi khỏi Lợi Kiếm!" Trịnh Duẫn Hạo lo lắng, cầm tay Kim Tại Trung không chịu buông, vừa định đứng dậy, vết thương lại bị kích thích, đành phải nằm lại, "Tôi không thể nhìn thấy em mỗi ngày."

"Mỗi ngày đều phải gặp nhau làm gì!" Kim Tại Trung phồng miệng, "Anh yêu em đến vậy hả, một ngày không gặp đã hoảng rồi?"

Trịnh Duẫn Hạo gật đầu mãnh liệt, "Đúng vậy, tôi rất yêu em."

"Vậy thì anh phải tìm cách... chẳng hạn như đổi công việc?" Kim Tại Trung suy nghĩ một chút, lẩm bẩm nói: "Thật ra, em cũng không muốn anh tiếp tục ở Lợi Kiếm. Vốn không nghĩ cuộc sống quân đội là tàn khốc, nhưng một khi có người yêu thì cảm giác khác hẳn. Em lúc nào cũng lo lắng không biết có nhiệm vụ gì không, nhiệm vụ có khó không, có bị thương không, có nghiêm trọng không, nếu như... nếu như không trở lại thì phải làm sao đây? Anh cho rằng em rất ích kỷ đúng không, không nghĩ đến quốc gia, muốn trói trụ cột quốc gia ở nhà, nhưng em cũng biết anh sẽ không muốn, cho nên em tôn trọng sự lựa chọn của anh, và tương tự như vậy em hy vọng anh cũng tôn trọng em. "

Trịnh Duẫn Hạo trầm ngâm gật đầu, "Được rồi, tôi tôn trọng em."

"Ba em khi dạy em thì hay nói rằng một người đàn ông có gia đình thì anh ta mới thấy được trách nhiệm của mình. Giờ nghĩ lại, câu này rất đúng, nên em nghĩ..." Kim Tại Trung ngừng nói, nhìn người đàn ông đang nhìn mình chằm chằm, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười, giống như một đóa sen nước nở vào buổi tối mùa hè, dịu dàng quyến rũ, chạm đến trái tim của Trịnh Duẫn Hạo.

Kim Tại Trung cắn môi dưới, căng thẳng siết chặt ga giường rồi từ tốn hỏi: "Anh đồng ý kết hôn với em chứ, Duẫn Hạo?"

Trịnh Duẫn Hạo hít thở đầy phấn khích, vội nắm lấy cổ tay Kim Tại Trung, "Đồng ý! Đồng ý một triệu lần!"

Kim Tại Trung cúi đầu, gãi gãi sau đầu cười xấu hổ, Trịnh Duẫn Hạo nắm lấy tay Kim Tại Trung để trước miệng hôn mạnh, đôi mắt hắn ươn ướt, lời nói run run kích động, "Chúng ta kết hôn! "

Kim Tại Trung chồm tới hôn lên môi Trịnh Duẫn Hạo, một cách cẩn thận và nhẹ nhàng. Trịnh Duẫn Hạo hưởng thụ tình yêu không dễ có được này. Lúc Kim Tại Trung rời đi thì cắn mạnh vào đôi môi ướt mềm non mọng, mút vào, hai người lại tiếp tục dây dưa.

Cơn gió đầu hè mát mẻ sảng khoái, cuốn những tấm rèm trước cửa sổ bay lên, vài tiếng chim hót trên cây cao, khiến cho phòng bệnh vui vẻ thêm một chút, như muốn chúc mừng những người bên trong.

Bên ngoài phòng bệnh, Thiên Ưng kiễng chân quan sát tình hình bên trong, cuối cùng chân không chống đỡ nổi ngã vào người Phi Lộc đang bình tĩnh đứng một bên, vui vẻ ồn ào với y: "Bọn họ sẽ hôn nhau bao lâu đây? Tôi là lính bộ binh, đứng mà chân tê rần hết cả!"

"Không biết." Phi Lộc hơi nhếch miệng, đứng thẳng dậy nhìn hai người vẫn hôn nhau, đẩy Thiên Ưng ra, "Sao anh không vào hỏi một chút?"

"Đệt! Anh chưa muốn chết!" Thiên Ưng khiếp sợ quát lên.

Phi Lộc nhướng mày cười nói: "Cuối cùng cũng học được chút thông minh!"

"Cái quái gì vậy! Anh ngốc ở chỗ nào?"

"Anh thật ngốc, ngốc muốn chết." Phi Lộc nói xong liền xoay người rời đi.

Thiên Ưng vội vàng đuổi theo, lý luận với Phi Lộc, "Anh ngốc chỗ nào? Khi mới vào Lợi Kiếm làm bài khảo nghiệm, anh đã đạt điểm tối đa trong môn vật lý!"

"Chuyện đó cũng không thể che giấu được sự thật rằng EQ của anh rất thấp."

"Mưu kế tình cảm của anh hay! Chuyện lão đại và chị dâu sau này sẽ rất tốt đẹp, đợi xem, nhất định sẽ kết hôn trong tháng này!"

"Cái này em cũng biết!"

"Ahhhhhhh! Phải thông báo cho bọn Bạch Báo cùng nhau quậy động phòng!"

"Sau đó lão đại sẽ nói: Thiên Ưng, vác 100kg hành quân khắp Trung Quốc."

"Mày là cái đồ bỏ đá xuống giếng!" Thiên Ưng hừ lạnh một tiếng, vừa đi vừa gọi điện thoại về căn cứ.

Trên lối đi , Phi Lộc đứng đợi xe, vén mái tóc dài của mình, nghĩ thầm thời tiết tốt như vậy thực sự thích hợp để yêu đương...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro