Quan khí c251-c260

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 251: Không phải phó chủ tịch thường trực huyện

Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Vip.vandan


Thấy sắp đến đợt tuyển cử, phó chủ tịch huyện Chiêm Lệ Quyên rất lo lắng. Cô bây giờ không còn trẻ nữa nên thầm buồn bã. Người phụ nữ như Chiêm Lệ Quyên căn bản không có ưu thế gì, duy nhất có chỉ là một chút kinh nghiệm mà thôi.

Bằng cấp của Chiêm Lệ Quyên không thấp, sau khi tốt nghiệp đại học liền về xã công tác. Vốn nghĩ rằng với năng lực của mình là sẽ phát triển. Nhưng kết quả lại làm cho cô thấy một nữ cán bộ nếu muốn phát triển khó khăn như thế nào. Từ sau khi dựa vào một chủ tịch xã có quyền lực, cuộc đời của cô mới dần dần thay đổi. Từ cán bộ xã đến ủy viên Đảng ủy, lên chủ tịch xã, sau đó được lên làm phó chủ tịch huyện.

Chiêm Lệ Quyên đã hưởng cuộc sống của phó chủ tịch huyện nên không muốn quay lại cuộc sống trước đây. Không đến trình độ này thì không biết sự khác nhau giữa hai đẳng cấp. Đừng nhìn tiền lương của Chiêm Lệ Quyên không cao, nhưng tiền lương chỉ để tiêu vặt mà thôi. Chỗ tốt của một phó chủ tịch huyện là rất nhiều, ngày lễ ngày tết cũng nhận được rất nhiều quà.

Tiền điện thoại di động hàng tháng đều được huyện trả, hàng tháng cũng được trả tiền xăng xe ...

Bình thường khi tiếp khách thì tiền cơm càng không cần phải nói. Chỉ cần có hóa đơn thì khai ra bao nhiêu cũng được.

Có đôi khi Chiêm Lệ Quyên buồn vì không có nhiều hóa đơn.

Đây không phải những điều quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là cô đi đến đâu cũng được người ta kính trọng. Ngồi ăn cơm hầu hết đều ngồi ở vị trí chính giữa được mọi người vây quanh, cảm giác này thật sự rất tốt. Khi xuống xã họp được cung phụng như thần tiên, lên thành phố, tỉnh họp thì ở đều là các phòng rất sang trọng và đi du lịch nhiều nơi.

Nghĩ đến tình hình trong nhà, thông qua sự giúp đỡ của Chiêm Lệ Quyên, mọi người trong nhà đều có công tác tốt đó. Chồng Chiêm Lệ Quyên biết cô ta phải bán thân thì như thế nào chứ, người nhà bọn họ có ai mà không đạt được chỗ tốt. Mấy cô em chồng bây giờ trước mặt Chiêm Lệ Quyên đều ra vẻ cung kính.

Nghĩ đến đủ thứ tốt từ quan chức cao, Chiêm Lệ Quyên không muốn xuất hiện chuyện gì trong đợt tuyển cử này. Chiêm Lệ Quyên nghĩ đến nếu như mình bị trượt và trở lại cuộc sống trước đây, Chiêm Lệ Quyên rất sợ.  
La Trung Hoa chỉ có hứng thú với Mai Vinh Trân, Chiêm Lệ Quyên ở trong mắt hắn thì không có giá trị gì. La Trung Hoa muốn chỉnh một phó chủ tịch huyện không có gì là khó cả. Như vậy ngoại trừ La Trung Hoa thì Chiêm Lệ Quyên bây giờ chỉ có thể dựa vào mình Chủ tịch Vương mà thôi.

Nhìn nếp nhăn trên mặt mình, Chiêm Lệ Quyên thở dài một tiếng thầm nói mình đã già. Chiêm Lệ Quyên đã 38 tuổi rồi, sắp bốn mươi; Vương Trạch Vinh chưa đầy ba mươi tuổi lại có vợ rất đẹp. Như vậy dùng nữ sắc là không hy vọng rồi, Chiêm Lệ Quyên chỉ có thể dùng cách khác hấp dẫn Vương Trạch Vinh.

Chiêm Lệ Quyên thấy được những gì Vương Trạch Vinh đã làm sau khi đến Huyện Đại Phường. Cô biết Vương Trạch Vinh thích nhất loại cán bộ một lòng vì công việc. Nghĩ đến đây Chiêm Lệ Quyên có chút tự tin. Cô ngoài việc dựa vào thân thể ra thì năng lực cũng không quá kém, quan trọng là cô ta không có cơ hội. Chỉ cần có cơ hội là cô có thể làm ra thành tích.

Đương nhiên là một phó chủ tịch huyện không phải thường vụ, Chiêm Lệ Quyên cũng biết mình cũng chỉ cao hơn đám trưởng phòng bình thường một bậc mà thôi, không khác gì mấy so với trưởng phòng có thực quyền và bí thư các xã thị trấn, thậm chí còn không bằng. Bây giờ chỉ có một lần nữa dựa vào người có tiền đồ thì cô ta mới có thể phát triển thêm lên. Mà Vương Trạch Vinh chính là nhân vật như vậy.

Trong thường vụ huyện ủy không có phái nữ là không hợp lý. Các huyện khác đều có một nữ đồng chí mà. Theo đúng người thì Chiêm Lệ Quyên sẽ có cơ hội. Chỉ cần vào thường vụ thì quyền thế của cô sẽ cao hơn một chút. Nữ phó chủ tịch huyện từ trên thành phố phái tới chính là muốn đưa vào trong thường vụ, Chiêm Lệ Quyên rất hy vọng mình có thể thay thế.

Chiêm Lệ Quyên đã lâu không trang điểm cẩn thận như vậy, cô chú ý trang điểm cho mình để tạo ấn tượng thật tốt với Vương Trạch Vinh. Quần áo mặc vào rồi không ngừng thay đổi, đến khi hài lòng thì Chiêm Lệ Quyên mới vội vàng chạy đi.

Vương Trạch Vinh vào quán thì Chiêm Lệ Quyên đã sớm chờ khá lâu.

Đây là một quán ăn mới mở ở Huyện Đại Phường, ở đây có món đặc sắc là gà quay. Chiêm Lệ Quyên rất chú ý hoàn cảnh ở đây. Bởi vì muốn nói chuyện với Vương Trạch Vinh nên Chiêm Lệ Quyên đặc biệt lấy một phòng ăn tốt nhất, ăn cơm chính là cần cảm giác. Đối với lãnh đạo huyện thì ăn gì không quan trọng, quan trọng chính là không khí. Chiêm Lệ Quyên thấy đối với mình cũng là như vậy.

Chiêm Lệ Quyên rất hài lòng với sắp xếp của mình. Chiêm Lệ Quyên hy vọng được Vương Trạch Vinh thu vào vòng tròn của hắn ta. Chỉ cần vào vòng tròn của Vương Trạch Vinh thì cô ta nhất định sẽ phát triển.
- Ha ha, tôi đến hơi muộn.
Vương Trạch Vinh vừa định ra khỏi nhà thì lại có điện thoại gọi tới nên đến muộn.

- Tôi cũng mới tới mà. Chủ tịch Vương có thể đến dùng bữa, tôi rất vui.
Chiêm Lệ Quyên cười cười đưa tay ra bắt tay Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh phát hiện hôm nay Chiêm Lệ Quyên khá đẹp.

Chiêm Lệ Quyên rót rượu cho Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Tôi xin mời Chủ tịch Vương một chén.

Thấy Chiêm Lệ Quyên uống hết rượu trong chén, Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi cũng uống cùng chị.
Nói xong hắn uống cạn.

- Chủ tịch Vương uống thật giỏi.
Chiêm Lệ Quyên khen một câu.

- Chủ tịch Vương, cũng sắp tuyển cử mà tôi vẫn rất lo lắng. Hôm nay tôi xin mời Chủ tịch Vương đến đây là muốn nhờ ngài chỉ điểm một chút.
Sau khi uống vài chén làm mặt Chiêm Lệ Quyên đỏ ửng, cô nói với Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh vốn sớm biết Chiêm Lệ Quyên không thuộc bên La Trung Hoa, vì vậy cô ta đang rất lo lắng.

Vương Trạch Vinh gắp một miếng gà ăn rồi nói:
- Công tác của Phó chủ tịch Chiêm làm rất tốt, cấp trên lần này đề cử chị vào danh sách phó chủ tịch huyện đã nói rõ ý của cấp trên.

Lời này không phải điều Chiêm Lệ Quyên muốn nghe, nên cô nói với Vương Trạch Vinh:
- Chủ tịch Vương, nghe nói bên dưới có không ít người đều có thao tác, tôi lo lắng ý của tổ chức sẽ bị ảnh hưởng.
- Có chuyện này ư?
Vương Trạch Vinh giả vờ giật mình rồi nghiêm túc nói.

Thấy Vương Trạch Vinh giả vờ như vậy, Chiêm Lệ Quyên cũng có chút bất đắc dĩ với Chủ tịch huyện này. Vì thế Chiêm Lệ Quyên nói:
- Chủ tịch Vương, tôi vẫn đoàn kết và làm tốt công tác ngài giao. Ngài cũng biết tôi đó, Chiêm Lệ Quyên này không phải người vong ân phụ nghĩa. Sau này cũng sẽ tiếp tục làm việc dưới sự lãnh đạo của Chủ tịch Vương.

Đây rõ ràng là muốn dựa hẳn vào Vương Trạch Vinh. Mặc dù nơi này không có ai khác nhưng vẫn làm Chiêm Lệ Quyên đỏ mặt. Cô ta coi như đã nói ra, nếu Vương Trạch Vinh không thu nhận thì quá mất mặt.

Thấy Chiêm Lệ Quyên đã nói mục đích ra, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Năng lực của Phó chủ tịch Chiêm rất mạnh, sau này công tác trong huyện không thể không có chị. Lần tuyển cử này chị chỉ cần làm tốt công tác của mình là được.

Thấy Chiêm Lệ Quyên còn không yên tâm, Vương Trạch Vinh nói thêm:
- Cho dù có một số người có suy nghĩ như vậy, nhưng chị phải tin vào tổ chức, tin vào Huyện ủy và Ủy ban huyện có năng lực khống chế toàn cục. Mỗi một người tiến bộ không phải hoàn toàn dựa vào nỗ lực của mình mà thành. Chị chỉ cần nhất trí với Ủy ban huyện, tiền đồ của chị sẽ rất dài.
Lời này của Vương Trạch Vinh đã rõ ràng hơn nhiều. Hắn đã tỏ vẻ thu nhận, hơn nữa còn nói rõ chỉ cần Chiêm Lệ Quyên nghe lời hắn thì tiếp theo không chỉ là một phó chủ tịch huyện, mà còn bước thêm lên trên.

Vương Trạch Vinh bây giờ đang tiến hành tích lũy. Ở tình hình không có tiền vốn thì tiền gì cũng dám kiếm, chỉ có tích lũy đến một trình độ nhất định thì mới có lựa chọn tiền nào có thể kiếm, tiền nào nên kiếm.
Thu Chiêm Lệ Quyên cũng là tình hình như vậy. Với tình hình hiện nay ở Huyện Đại Phường, nhiều đồng minh tức là có thêm lực lượng, đoàn kết hết thảy những người có thể đoàn kết là tôn chỉ của Đảng ta.

Nếu Chiêm Lệ Quyên dựa vào hắn, như vậy hắn cần phải tiến hành điều chỉnh thêm bước nữa, có thể nghĩ cách giúp cô ta trúng cử.

Sau khi ăn cơm xong, Vương Trạch Vinh từ chối lời mời đi ngâm chân của Chiêm Lệ Quyên.

Đây là hoạt động mà các đồng chí nữ thích nhất sau khi ăn. Ăn cơm xong liền đến chỗ ngâm chân nghỉ ngơi, mời thợ xoa bóp giúp một chút. Đây đang là trào lưu của Huyện Đại Phường. 
Vương Trạch Vinh quyết định phải mau chóng nắm giữ huyện mới được. Trước đây hắn không quá để ý đến phó chủ tịch huyện không phải là thường vụ, từ sau khi toàn huyện tiến hành xây dựng, quyền lực của các phó chủ tịch huyện cũng dần tăng lên, tác dụng cũng rõ ràng hơn chút. Nếu muốn làm tốt công tác ở Huyện Đại Phường, thì Vương Trạch Vinh cần phải kéo những người này đoàn kết quanh hắn.

Phó chủ tịch thường trực Điền Hoài Trụ đã đi, bây giờ trong các phó chủ tịch huyện thì có Mã Giới Yên thuộc phía hắn, bây giờ có thêm Chiêm Lệ Quyên vậy là hai người thân tín. Mấy phó chủ tịch huyện khác thì có nói. Từ tình hình hắn quan sát thấy thì Cam Vi Hồng nhất định đứng về phía La Trung Hoa. Hứa Tại Bảo và Chu Liên Khánh tạm thời cũng không dựa vào ai, bọn họ nếu không chủ động dựa vào thì để cho tự sống chết. Nếu Khương Khai Đại lên chức thì có lẽ hắn sẽ có thêm một phó chủ tịch huyện ủng hộ. Chánh văn phòng Ủy ban huyện Ôn Hòa Lâm mặc dù không biết thuộc bên nào nhưng thông qua lần này bị La Trung Hoa mắng một trận thì kéo về phía hắn cũng không có gì khó.

Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 252: Trúng cử ngoài ý muốn.

Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Vip.vandan

Đợt bầu cử ở Huyện Đại Phường đã đến giai đoạn cuối cùng. Phó bí thư thị ủy Lưu Kiến theo quyết định của Thị ủy đã đến Huyện Đại Phường. Huyện Đại Phường bầu cử, Vương Trạch Vinh có thể thuận lợi thông qua hay không là một chuyện, ý đồ của Thị ủy có được thực hiện hay không cũng rất quan trọng. Lưu Kiến là phái trung lập nên được Tiền Dịch Tài và Ngũ Toa Đức tán thành. Do hắn đến Huyện Đại Phường thì hoàn toàn không nghiêng về bên nào cả.

- Bí thư La, có chuyện.
Phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân Huyện Đại Phường - Lưu Trường Minh vội vàng đi vào nhỏ giọng nói với La Trung Hoa.

La Trung Hoa đang nói chuyện vui vẻ với Lưu Kiến nghe vậy liền giật mình. Lần tuyển cử này hắn đã dồn nhiều tâm trí. Vừa nãy là bỏ phiếu bầu Chủ tịch và phó chủ tịch huyện, đám người Lưu Trường Minh đang kiểm phiếu.

- Chuyện gì vậy?
Lưu Kiến cũng giật mình, vội vàng hỏi.

- Là như thế này. Bây giờ Đại hội đại biểu nhân dân có tổng cộng 209 người, vừa nãy khi kiểm phiếu thấy số người bầu cho Khương Khai Đại rất nhiều. Phó chủ tịch Cam lại rất ít phiếu.

Lưu Trường Minh vừa nói như vậy làm cho cả La Trung Hoa và Lưu Kiến đều trợn mắt há mồm.

- Khương Khai Đại nhiều phiếu, Cam Vi Hồng ít phiếu. Ý của anh là Cam Vi Hồng không trúng tuyển?
La Trung Hoa hỏi.

Lưu Trường Minh gật đầu nói:
- Phó chủ tịch Cam không quá bán số phiếu, theo quy tắc sẽ trượt.

Lưu Kiến nhìn La Trung Hoa rồi nói:
- Anh làm như thế nào vậy hả, không phải nói đã bố trí hết rồi sao?
Lưu Kiến cảm thấy mình đúng là mất mặt. Thị ủy phái y tới đây nhằm mục đích không hy vọng quá trình bầu cử xuất hiện vấn đề gì, bây giờ đúng là.

- Tất cả quá trình bầu cử có vấn đề gì không?
Lưu Kiến hỏi Lưu Trường Minh.

- Tất cả đều theo trình tự, quá trình bỏ phiếu đều được giám sát.
Lưu Trường Minh nói.

Thực ra Lưu Kiến ngồi đây thì cũng biết quá trình bỏ phiếu là không thể có vấn đề.

- Khương Khai Đại kia có hành vi gian trá trong quá trình tuyển cử không?
Lưu Kiến hỏi.

- Không nghe nói Khương Khai Đại làm gì hết.
Lưu Trường Minh cũng không xác định mấy. Xuất hiện chuyện này nếu nói Khương Khai Đại không gian lận thì hắn không thể tin. Nhưng Khương Khai Đại này quá lợi hại, trước đó không thấy hắn hoạt động gì. Nhưng lại nghe nói bí thư đảng ủy thị trấn Đào Lâm đang âm thầm hoạt động. Bí thư La còn gọi bí thư Đào Lâm đến mắng cho một trận.

La Trung Hoa nghe thấy số phiếu của Khương Khai Đại nhiều hơn thì rất ngạc nhiên. Hắn thấy Khương Khai Đại rất thành thật mà, sao lại phản mình như vậy?

- Làm thế nào bây giờ thưa lãnh đạo?
Lưu Trường Minh hỏi.

Các đại biểu đều đang đợi tuyên bố, người giám sát, đọc phiếu, thống kê số phiếu đều ở đó nên không thể sửa lại. Đương nhiên ai dám làm như vậy chứ?

Lưu Kiến cũng biết đây là chuyện lớn nên nói:
- Tôi xin chỉ thị của Bí thư Tiền một chút.

Thị ủy đang tiến hành một lớp học tập, Tiền Dịch Tài đang nói về công tác xây dựng Đảng.

Nhận được điện của Lưu Kiến, Tiền Dịch Tài hơi giật mình. Chẳng lẽ Huyện Đại Phường có vấn đề trong tuyển cử.

- Bí thư Tiền, quá trình tuyển cử ở Huyện Đại Phường xuất hiện một vấn đề.
Lưu Kiến lập tức nói.

- Bầu cử Chủ tịch huyện có vấn đề ư?”
Tiền Dịch Tài quan tâm nhất chính là Vương Trạch Vinh, mặc dù gần như chắc chắn nhưng ai biết có vấn đề gì không?

- Bí thư Tiền, bầu cử Chủ tịch huyện thì không có vấn đề gì. Đồng chí Vương Trạch Vinh thuận lợi trở thành Chủ tịch Huyện Đại Phường. Xảy ra vấn đề là bầu cử phó chủ tịch huyện, Cam Vi Hồng không trúng cử.
- Cam Vi Hồng không trúng cử?
Tiền Dịch Tài cũng rất giật mình.

Ngũ Toa Đức ngồi ngay bên cạnh nên nghe thấy câu nói đầy kinh ngạc của Tiền Dịch Tài. Hắn nhíu mày, Cam Vi Hồng là người hắn vất vả lắm mới đưa đến được Huyện Đại Phường nhằm giúp La Trung Hoa. Không ngờ cô ta lại không trúng cử. La Trung Hoa làm ăn gì không biết.

- Quá trình có phù hợp không?
Tiền Dịch Tài hỏi.

Nghe Cam Vi Hồng trượt, Tiền Dịch Tài rất vui. Cam Vi Hồng được phái đến Huyện Đại Phường chính là vì giữ thăng bằng trên thành phố. Bây giờ cô ta trượt, chỉ cần trình tự bình thường thì Tiền Dịch Tài sẽ rất vui. Dù sao tất cả công tác đều do La Trung Hoa thực hiện. Xảy ra vấn đề chỉ có thể trách năng lực của La Trung Hoa.

Lưu Kiến nói tất cả quy trình bầu cử ở Huyện Đại Phường ra, cuối cùng nói:
- Bí thư Tiền, chúng ta đã giám sát và thấy đều phù hợp trình tự.

- Ai trúng tuyển?
Tiền Dịch Tài lúc này mới hỏi ai trúng tuyển.

- Là Khương Khai Đại trong danh sách. Theo tình hình chúng tôi tìm hiểu thì bản thân anh ta không có hành vi nào vi phạm, có lẽ là ai khác vận động cho anh ta.

- Chỉ cần anh ta không tự mình thực hiện thì là hợp lệ.
Tiền Dịch Tài nói. Hắn biết chuyện như thế này khó mà truy cứu gì được Khương Khai Đại.



Tiền Dịch Tài nói với Ngũ Toa Đức ở bên cạnh:
- Thị trưởng Ngũ, Phó bí thư Lưu gọi điện tới nói bầu cử ở Huyện Đại Phường có vấn đề nhỏ. Cam Vi Hồng trượt, Khương Khai Đại trúng tuyển, tất cả đều phù hợp trình tự.

Ngũ Toa Đức nói:
- Phải điều tra một chút.
Hắn cũng không biết nói gì nữa, chỉ hy vọng điều tra ra Khương Khai Đại có vấn đề trong bầu cử.

Tiền Dịch Tài gật đầu rồi nói với Lưu Kiến:
- Tôi đã trao đổi với Thị trưởng Ngũ một chút. Ý kiến của Thị trưởng Ngũ giống như tôi, chỉ cần quy trình bầu cử đúng quy định thì sẽ hữu hiệu. Đương nhiên Thị ủy yêu cầu Huyện ủy Huyện Đại Phường tiến hành điều tra quá trình tuyển cử của Khương Khai Đại. Nếu có hành vi vi phạm pháp luật thì phải truy cứu trách nhiệm.

Lưu Kiến nói với La Trung Hoa:
- Bí thư Tiền và Thị trưởng Ngũ có chỉ thị nếu Khương Khai Đại không có hành vi sai trái thì được thông qua. Bầu cử lần này là hợp pháp.
Lưu Kiến cũng không muốn nói gì. Hắn chạy đến đây giám sát mà còn như vậy, đúng là quá đen đủi.

Thấy mãi mà không công bố kết quả, một vài người đang rất vui mừng. Lần này Khương Khai Đại đã thành phó chủ tịch huyện rồi.

Trong cả quá trình Khương Khai Đại không trực tiếp liên lạc với bất cứ ai. Các công tác đều do bí thư đảng ủy thị trấn Đào Lâm - Cổ Hải Dương làm.

Cam Vi Hồng là người từ trên thành phố tới. Cô ả vốn sống ở trên thành phố nên khi đến Huyện Đại Phường luôn ra vẻ mình hơn người khác. Đến các xã, thị trấn mặc dù hẹn mặc dù cùng đi ăn nhưng ánh mắt lại khiến người ta khó chịu.

Vương Trạch Vinh bây giờ rất vui vẻ. Số phiếu của hắn không ngờ đạt gần 200 phiếu, điều này nói rõ địa vị của hắn trong mắt mọi người.

Vương Trạch Vinh cũng biết Khương Khai Đại nhất định đã thành công trở thành phó chủ tịch huyện.
Lưu Kiến đi ra trước tiên, phía sau là La Trung Hoa nghiêm mặt đi theo.

La Trung Hoa cầm tờ danh sách trong tay, mặt không chút thay đổi mà nói:
- Thông qua bầu cử của các vị đại biểu, thông qua thống kê số phiếu và đã có kết quả. Tôi công bố một chút: Hội nghị lần thứ ba Đại hội đại biểu nhân dân Huyện Đại Phường khóa thứ 14 tổ chức ở hội trường Huyện ủy, Đại hội bầu chọn chủ nhiệm, phó chủ nhiệm, ủy viên Đại hội đại biểu nhân dân; Chủ tịch huyện, phó chủ tịch huyện, Chánh án tòa án nhân dân huyện, Viện trưởng viện kiểm sát nhân dân. La Trung Hoa được bầu làm chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân Huyện Đại Phường, Lưu Trường Thanh, Đàm Lệ, Âu Lâm Dược được bầu làm phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân. Vương Trạch Vinh được bầu làm Chủ tịch huyện. Mã Giới Yên, Chiêm Lệ Quyên, Hứa Tại Bảo, Khương Khai Đại, Chu Liên Khánh được bầu làm phó chủ tịch huyện. Bành Lập Trạch thành chánh án Tòa án nhân dân, đồng chí Phó Lợi Quốc trở thành viện trưởng Viện kiểm sát nhân dân.
Tiếng nói của La Trung Hoa vang vọng hội trường. Vương Trạch Vinh thuận lợi trúng cử, điều này nói rõ quyền lực ở Huyện Đại Phường sẽ di chuyển. Đặc biệt Khương Khai Đại thuận lợi làm Phó chủ tịch đã nói rõ quyền lực của La Trung Hoa trong Huyện ủy. Đối mặt với tình hình đó mình nên làm gì? Đây là điều quan trọng nhất đối với mọi người.

Phó bí thư thị ủy Lưu Kiến đứng dậy phát biểu:
- Công tác tuyển cử của Huyện Đại Phường rất thành công. Lần bầu cử này đã đại biểu ý chí của quần chúng nhân dân toàn huyện. Đại hội đại biểu nhân dân Huyện Đại Phường trải qua cố gắng chung và hoàn thành nhiệm vụ. Hội nghị rất thành công và dân chủ ....



Tất cả đều theo trình tự tiến hành. Ngoại trừ Khương Khai Đại đột nhiên lên chức ra, những thứ khác không có gì thay đổi. Nhưng dù là La Trung Hoa hay là thị trưởng Ngũ Toa Đức đều biết chuyện này sẽ khiến cục diện chính trị Huyện Đại Phường ảnh hưởng rất lớn.

La Trung Hoa ngồi trên đài nhìn vẻ mặt thành thật của Khương Khai Đại, hắn thật muốn cho tên này ăn đòn.

Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 253: Công tác thu hút vốn đầu tư.

Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Vip.vandan


Cuộc bầu cử xảy ra chuyện ngoài ý muốn chính là tra xét trong quá trình Khương Khai Đại không có vấn đề gì. Khương Khai Đại biết sau việc này La Trung Hoa sẽ hận hắn, cho nên hắn không có việc gì liền báo cáo công việc với Vương Trạch Vinh, coi mình là người của Vương Trạch Vinh.

Khương Khai Đại dựa vào Vương Trạch Vinh, như vậy bí thư đảng ủy thị trấn Đào Lâm cũng dựa vào Vương Trạch Vinh.
Vì Cam Vi Hồng trượt chức phó chủ tịch huyện, trên thành phố đã điều cô ta đến một huyện khác làm Phó bí thư coi như bồi thường. Chức phó chủ tịch thường trực Huyện Đại Phường do Mã Giới Yên đảm nhiệm; Phó chủ tịch Chiêm Lệ Quyên vào thường vụ. Chiêm Lệ Quyên thật không ngờ mình vừa dựa vào phe cánh của Vương Trạch Vinh thì đã có thu hoạch lớn như vậy, vì thế càng thêm trung thành với Vương Trạch Vinh. Cô biết mọi công lao đều là của Vương Trạch Vinh. Trong đợt tuyển cử lần này, Vương Trạch Vinh còn chuyên môn dẫn cô đi trao đổi với một số đại biểu. Các đại biểu này đều là người của Vương Trạch Vinh, vì thế ủng hộ Chiêm Lệ Quyên.

Bây giờ ai ở Huyện Đại Phường đều hiểu rõ Vương Trạch Vinh mặc dù từ ngoài đến nhưng thế lực của hắn lại khiến Bí thư huyện ủy La Trung Hoa phải tránh né.

Sau khi Chiêm Lệ Quyên thành thường vụ, rất nhiều người báo cáo công việc với cô. Rất nhiều người không thể đáp tuyến của Vương Trạch Vinh liền tìm đến Chiêm Lệ Quyên, hy vọng thông qua Chiêm Lệ Quyên để tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh thấy tình hình trong huyện đang phát triển khá tốt, hắn cũng bắt tay vào việc triển khai kế hoạch Luân chuyển đất đai. Việc này bởi vì bầu cử nên kéo dài đến bây giờ. Hơn nữa La Trung Hoa tránh né, Vương Trạch Vinh cũng bắt đầu triển khai công việc này.

Sau đợt bầu cử La Trung Hoa rất ít nhúng tay vào chuyện bên Ủy ban huyện. Còn Vương Trạch Vinh có việc lớn nhỏ gì đều tiến hành báo cáo với La Trung Hoa, quan hệ giữa hai người thoạt nhìn khá tốt.

Cuộc họp thường trực Ủy ban huyện được tổ chức, không có phó chủ tịch huyện nào dám chậm trễ. Ngay cả Chu Liên Khánh đang làm việc trên thành phố cũng chạy về. Vương Trạch Vinh bây giờ như mặt trời giữa trưa, không ai dám đắc tội hắn.

Chánh văn phòng Ủy ban huyện Ôn Hòa Lâm, trưởng phòng Công thương Dương Hữu Phú, trưởng phòng tài chính Lưu Kiến cũng được gọi đến tham gia.

Ôn Hòa Lâm nhìn Lưu Kiến rồi nói:
- Trưởng phòng Lưu, tên của anh giống hệt phó bí thư thị ủy, theo như tên thì anh có không gian phát triển rất lớn.

Lưu Kiến cười ha hả nói:
- Không thể nói như vậy được, Phó bí thư Lưu có năng lực rất mạnh, tôi sao có thể so sánh với lãnh đạo.

Chiêm Lệ Quyên đã tiến vào thường vụ nên không còn vẻ rụt rè như trước, càng lúc càng thêm quyến rũ:
- Trưởng phòng Dương, lần này Chủ tịch Vương chuẩn bị tiến hành thu hút đầu tư, phòng Công thương các anh nhất định sẽ rất bận.

Dương Hữu Phú cười hì hì nói:
- Xin Phó chủ tịch yên tâm. Phòng Công thương luôn sẵn sàng nghe theo lãnh đạo của Chủ tịch Vương.

Chiêm Lệ Quyên cười cười giơ chén lên uống.

Nhìn Chiêm Lệ Quyên lúc này, Hứa Tại Bảo lúc trước xếp trên bây giờ rất bực bội. Chỉ không chút chú ý là người phụ nữ này đã chạy lên trước hắn.

Hứa Tại Bảo vẫn luôn là người trung lập. Hắn tốt nghiệp đại học, nghĩ dựa vào năng lực của mình kiểu gì cũng sẽ phát triển. Bí thư thị ủy khóa trước thấy năng lực của hắn nên từng bước đề bạt Hứa Tại Bảo. Bây giờ bí thư đã về hưu và không có ai coi trọng hắn. Trước đây hắn qua lại khá tốt với La Trung Hoa, nên La Trung Hoa cũng chiếu cố hắn một chút. Nhưng hắn vẫn không rõ ràng cho thấy mình sẽ dựa vào La Trung Hoa, sau này La Trung Hoa cũng dần dần không nghe không hỏi hắn.

Chu Liên Khánh nhìn Chiêm Lệ Quyên từ từ uống nước mà không khỏi thầm than vào thường vụ đúng là khác hẳn, khí chất thay đổi hẳn. Không biết sao Vương Trạch Vinh lại dùng cô ả, không phải là .... Dù sao cô ta lớn tuổi hơn Vương Trạch Vinh không ít, lần này tại sao Vương Trạch Vinh giúp cô ta?

Nhìn Chiêm Lệ Quyên lúc này, Ôn Hòa Lâm đang khá hối hận. Sớm biết Vương Trạch Vinh lợi hại như vậy thì lúc trước hắn đã không nên do dự mà dựa vào Chủ tịch Vương. Nếu như lúc trước dựa vào thì hắn đã thành phó chủ tịch huyện. Xem ra tính cách của hắn quá do dự, còn kém cả Chiêm Lệ Quyên.
Vương Trạch Vinh vừa đi vào, Chiêm Lệ Quyên và Khương Khai Đại lập tức đứng lên. Hai bọn họ vẫn luôn nhìn ra cửa nên thấy ngay.

Vương Trạch Vinh cười cười gật đầu với bọn họ, sau đó bắt tay Mã Giới Yên:
- Mọi người đến hết rồi ư?
Mã Giới Yên cười nói:
- Nghe nói muốn thu hút đầu tư nên mọi người đều chạy đến ngay.

Vương Trạch Vinh bắt tay mấy phó chủ tịch huyện rồi ngồi xuống ném cho mỗi người một điếu thuốc.

Chiêm Lệ Quyên ngồi bên thấy bật lửa cạnh quyển sổ của Vương Trạch Vinh, cô ta liền vội vàng cầm lấy châm lửa cho hắn.

Vương Trạch Vinh cười nói:
- Cảm ơn.

- Cuộc họp thường trực ủy ban hôm nay có một đề tài là làm thế nào để thu hút đầu tư.
Vương Trạch Vinh trực tiếp nói vào vấn đề, thấy mọi người đang chăm chú lắng nghe hắn liền nói tiếp:
- Tình hình phát triển của Huyện Đại Phường rất tốt, sau khi đường lên Thành phố Quán Hà được thông, Huyện Đại Phường sẽ nối liền với bên ngoài. Không đầy hai tháng nữa là sẽ xong, đây là cơ hội lớn để phát triển.
Vương Trạch Vinh hút một hơi thuốc rồi nói tiếp:
- Đường liên huyện cũng cơ bản hoàn thành, các công tác chuẩn bị cho Luân chuyển đất đai về cơ bản đã xong. Bây giờ chỉ có một chuyện làm làm thế nào hấp dẫn các nhà đầu tư đến Huyện Đại Phường. Điều này cần các đồng chí ở đây tiến hành. Tiếp theo xin mời đồng chí Giới Yên nói về các bố trí trong huyện.

Mã Giới Yên mở sổ của mình ra rồi nói:
- Trải qua nghiên cứu, trong huyện chuẩn bị tiến hành tuyên truyền ở trên tỉnh và thành phố, lợi dụng tin tức trên tỉnh và thành phố để tuyên truyền công tác Luân chuyển đất đai ở Huyện Đại Phường ta. Ngoài ra Chủ tịch Vương sẽ lên tỉnh hoạt động một chút, hy vọng thông qua Hội chợ thương mại toàn tỉnh để tiến hành thu hút đầu tư.

Nghe đến đây Hứa Tại Bảo nói:
- Điều này sẽ cần rất nhiều tiền, tài chính của Huyện Đại Phường có thể duy trì được không?

Mã Giới Yên cười nói:
- Việc này không có vấn đề.

Chu Liên Khánh:
- Công tác chủ yếu của tôi là gì?
Nghe được Vương Trạch Vinh chuẩn bị làm lớn, Chu Liên Khánh nghĩ Huyện Đại Phường nhất định sẽ được tuyên truyền mạnh. Hắn rất bội phục Vương Trạch Vinh nhưng đồng thời cũng lo lắng vì cả nước chưa có chính sách về việc Luân chuyển đất đai. Vương Trạch Vinh làm như vậy là rất mạo hiểm. Hắn không hy vọng mình bị cuốn quá sâu.

Vương Trạch Vinh nói:
- Mỗi người phụ trách một mảng, phụ trách các xã thị trấn. Thu hút đầu tư không cần mọi người ra trận, mọi người chỉ cần quản lý tốt các xã thị trấn là được. Phải để các nhà đầu tư tin tưởng vào Huyện Đại Phường, nhiệm vụ này rất nặng nề.

Chu Liên Khánh nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Hắn thầm nghĩ vậy cũng tốt, dù sao mình chỉ quản có một hai xã, làm tốt thì không vấn đề gì.

Nhưng Chu Liên Khánh lại không hiểu tại sao Khương Khai Đại lại đứng ra:
- Chủ tịch Vương, công tác thu hút đầu tư rất quan trọng, tôi xin đi theo sát Chủ tịch Vương. Tôi tuy đã 50 tuổi nhưng làm công tác này không có vấn đề gì.

Chiêm Lệ Quyên nói tiếp:
- Công tác thu hút đầu tư do các nữ đồng chí chúng tôi làm sẽ thuận tiện hơn. Chủ tịch Vương, tôi quyết tâm đi theo Chủ tịch Vương trong công tác này.

Ôn Hòa Lâm nói:
- Tôi là Chánh văn phòng ủy ban, công tác cụ thể xin Chủ tịch Vương phân công cho chúng tôi. Xin Chủ tịch Vương yên tâm, văn phòng Ủy ban huyện nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao.

Vương Trạch Vinh cười nói:
- Nói thật, công tác Luân chuyển đất đai vẫn chưa có chính sách cụ thể. Chúng ta làm như vậy là có chút mạo hiểm. Việc này tôi sẽ đi ở phía trước cũng nhằm bảo vệ mọi người. Các đồng chí chỉ cần làm tốt công việc phía sau là được. Khi tôi ra ngoài triển khai công tác thu hút đầu tư, công tác của Ủy ban huyện xin nhờ đồng chí Giới Yên phụ trách.

Chiêm Lệ Quyên cười nói:
- Chủ tịch Vương, tôi vẫn có ý đó. Nữ đồng chí có tác dụng lớn, tôi yêu cầu được theo ngài.

Khương Khai Đại cũng nói:
- Chủ tịch Vương, tôi cũng đã 50 rồi nên không cần sợ nhiều như vậy, việc này ngài nhất định phải cho tôi đi cùng.

Thấy hai người quyết tâm đi theo mình, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Hai đồng chí đã nói như vậy thì cùng tôi đi thu hút đầu tư. Chẳng qua hai đồng chí vẫn phải làm tốt xã mình phụ trách.

Khương Khai Đại cao hứng nói:
- Không vấn đề.

Trong cuộc họp thường trực ủy ban, Lưu Kiến đã đưa ra chi tiết kinh phí cần trong công tác thu hút đầu tư này. Trưởng phòng Công thương Dương Hữu Phú cũng báo cáo việc sắp xếp nhân viên Phó chủ tịch lần này. Lần này Phó chủ tịch đã huy động toàn bộ với một mục đích là đảm bảo công tác thu hút đầu tư được thành công.
Sau khi hội nghị kết thúc, Vương Trạch Vinh gọi điện cho trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy Mâu Tường Cương.

- Lão Mâu, bên ban Tuyên giáo chuẩn bị tài liệu đến đâu rồi?
Ban Tuyên giáo vẫn chuẩn bị tài liệu tuyên truyền, đến bây giờ về cơ bản đã xong.

- Xin Chủ tịch Vương yên tâm, chúng tôi đa chuẩn bị xong.
Tâm trạng Mâu Tường Cương bây giờ rất tốt. Có Vương Trạch Vinh ủng hộ, hắn cũng không cần lo lắng La Trung Hoa chỉnh mình.

Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 254: Có quan hệ ở trên tỉnh

Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Vip.vandan


Ngồi trong xe, Ôn Hòa Lâm có chút lo lắng mà nói:
- Chủ tịch Vương, tôi nghe nói lần này tham gia Hội chợ thương mại trên thành phố đã tổ chức một phái đoàn thu hút đầu tư rất lớn. Chúng ta đưa thêm hạng mục này thì trên thành phố có lẽ không coi trọng, vị trí gian hàng chắc không tốt.
Ai cũng biết trên thành phố lần này nhất định có các hạng mục định sẵn, vì vậy không coi trọng hạng mục này của Huyện Đại Phường. Nếu không phải có Tiền Dịch Tài đồng ý thì hạng mục này cũng không được tham gia. Hội chợ thương mại đã được chuẩn bị từ trước khi Vương Trạch Vinh đến Huyện Đại Phường. Huyện Đại Phường bởi vì không có hạng mục nào nên không báo danh tham gia. Sau khi Vương Trạch Vinh mới báo danh. Vì vậy đối với đoàn tham gia sau này thì muốn có vị trí tốt cũng khó.

Chiêm Lệ Quyên cũng lo lắng nói:
- Trên thành phố thì chúng ta còn có chút quan hệ, nhưng lên tỉnh thì ai lại để ý đến đoàn thu hút đầu tư nhỏ như chúng ta.
Đừng nhìn trong huyện bọn họ rất oai phong, nhưng lên tỉnh lại khác hẳn.
Khương Khai Đại thấy Vương Trạch Vinh nhắm mắt trông rất bình tĩnh, vì thế nói:
- Mấy người đúng là. Có Chủ tịch Vương đứng trước thì sợ gì không làm được việc.
Hắn sớm biết Vương Trạch Vinh có quan hệ trên tỉnh, cụ thể như thế nào thì hắn không rõ. Nhưng người ta có thể kéo đường cao tốc về Huyện Đại Phường thì biết quan hệ không bình thường.

Vương Trạch Vinh nghe mấy người lên tiếng, hắn cười nói:
- Đi một bước xem một bước, đến xem tình hình rồi nói.

Hội chợ thương mại toàn tỉnh lần này rất lớn. Vốn không có hạng mục của Huyện Đại Phường, nhưng sau khi Vương Trạch Vinh đưa ra công tác Luân chuyển đất đai, Tiền Dịch Tài liền đưa thêm hạng mục của bọn họ vào. Mặc dù y không hiểu về việc này, nhưng nếu con rể Hạng Nam muốn làm tức là Hạng Nam đã biết, y nghĩ không có vấn đề gì lớn.
Người phụ trách đợt này của Thành phố Quán Hà là phó thị trưởng Triệu Minh Tích. Tên này có ấn tượng không tốt mấy với Vương Trạch Vinh.

Sau khi nhận được điện thoại của, Triệu Minh Tích nói với Vương Trạch Vinh:
- Các anh làm như thế nào vậy hả, bây giờ mới tới thì vị trí gian hàng chỉ có thể ở phía sau.

Quả nhiên là như vậy, Vương Trạch Vinh biết Triệu Minh Tích không thích gì mình nên cười nói:
- Được, chỉ cần có vị trí thì ở đâu cũng được.

Mấy lãnh đạo huyện Huyện Đại Phường thấy vị trí gian hàng của mình liền thấy đây là ở cuối cùng, phía trước còn có một cây cột chắn. Ở vị trí này thì không thể nào tuyên truyền dễ dàng được.

Khương Khai Đại nhíu mày nói:
- Vị trí của chúng ta có lẽ là kém nhất.

Vương Trạch Vinh cười nói:
- Không sao cả, không dựa vào cái này.
Hắn chủ yếu là muốn thông qua đài truyền hình và báo để tuyên truyền là chính.

- Không dựa vào cái này.
Mọi người đều có chút khó hiểu nhìn Vương Trạch Vinh.

- Phó chủ tịch Chiêm, chị phụ trách bố trí nơi này, phải làm thật nhanh.

- Chánh văn phòng Ôn, các công tác hậu cần thì anh phụ trách.
Vương Trạch Vinh bắt đầu phân công công tác.

Ôn Hòa Lâm cười nói:
- Không vấn đề gì.

Khương Khai Đại nói:
- Chủ tịch Vương, tôi làm gì?

Vương Trạch Vinh nói:
- Công tác chủ yếu của anh là tiến hành liên lạc với lãnh đạo thành phố.

Sau đó Vương Trạch Vinh ngồi xe rời đi.

Nhìn Vương Trạch Vinh rời đi, mọi người đều trợn mắt há mồm, sao Chủ tịch Vương lại đi vậy.

Khương Khai Đại chạy đi tìm Triệu Minh Tích báo cáo công tác của đoàn Huyện Đại Phường.

Thấy Vương Trạch Vinh không tới, Triệu Minh Tích có chút khó chịu nên nói với Khương Khai Đại:
- Làm như thế nào vậy hả, Chủ tịch huyện các anh lớn quá nhỉ.

Khương Khai Đại thầm nghĩ ông cho vị trí gian hàng chúng tôi ở tít cuối cùng, không có ý kiến mới lạ? Nhưng ngoài miệng Khương Khai Đại lại nói:
- Chủ tịch Vương có chuyện phải đi. Chủ tịch Vương nói xong chuyện sẽ lập tức báo cáo công việc với ngài.

Triệu Minh Tích đi đến vị trí gian hàng Huyện Đại Phường xem một chút, nói mấy câu rồi rời đi.



Vương Trạch Vinh ngồi trong xe liền gọi điện cho Tào Hưng Hạo. Chuyện này cần phải có Tào Hưng Hạo giúp mới được. Đây là công tác trọng điểm của hắn mà.

- Lão Tào, lần này làm phiền anh.
Vương Trạch Vinh nói.

- Thằng ranh này rốt cuộc nhớ đến ông anh này sao? Muốn tôi làm gì?
Tào Hưng Hạo thấy Vương Trạch Vinh nhờ đến mình nên rất vui.

- Lão Tào, Huyện Đại Phường lần này lên tỉnh thu hút đầu tư, anh xem một chút đến lúc đó chú ý tuyên truyền giúp chúng tôi được không?

- Ha ha, chuyện nhỏ. Dùng đài truyền hình để tuyên truyền được chứ? Như vậy đi, tôi hẹn vài người giới thiệu với cậu. Có lẽ sẽ có tác dụng với cậu.

Tào Hưng Hạo rất nhiệt tình. Hắn hiểu rõ tình hình của Vương Trạch Vinh. Làm tốt quan hệ với Vương Trạch Vinh không biết chừng sau này có việc cần nhờ.

Thấy Tào Hưng Hạo nhiệt tình như vậy, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Vẫn là ông anh có biện pháp.

Tào Hưng Hạo hẹn bốn người tới, phân biệt là phó giám đốc đài truyền hình tỉnh Quế Vĩnh Tinh. Kiều Hồ - dẫn chương trình kinh tế trên đài truyền hình tỉnh. Bao Nhất Khôn – phó biên tập báo tỉnh, Chu Duy Chính.

Thấy Vương Trạch Vinh, Chu Duy Chính cười ha hả đưa tay ra cười nói:
- Thằng ranh này, lên tỉnh mà không hẹn tôi. Nếu không phải lão Tào gọi điện thì tôi còn không biết.

Vương Trạch Vinh cười nói:
- Hôm nay tìm lão Tào có chút việc. Sau đó định hẹn các anh đi ngồi một chút.

Tào Hưng Hạo thấy mấy người kia cũng đã đến nên cười nói:
- Tôi giới thiệu mấy người với nhau.

Tào Hưng Hạo nói tiếp:
- Thưa các vị, đây là anh em tốt của tôi - Vương Trạch Vinh – Chủ tịch Huyện Đại Phường.



Mọi người được Tào Hưng Hạo mời đến đây nhưng thấy hắn giới thiệu một Chủ tịch huyện nhỏ bé, mặc dù cảm thấy bất ngờ nhưng vì hiểu rõ Tào Hưng Hạo nên biết hắn là người không có lợi không làm. Vì vậy mọi người đều nhiệt tình bắt tay Vương Trạch Vinh.

Nghe Tào Hưng Hạo giới thiệu, Vương Trạch Vinh biết hắn tìm người đến giúp mình. Vương Trạch Vinh thấy mấy người này luôn lộ ra vẻ hơn người, nhất là cô ả Kiều Hồ kia trông rất đẹp, mắt rất sáng. Vì là lần đầu tiên gặp nên Vương Trạch Vinh không tiện nhìn chằm chằm người ta. Hắn chỉ cảm thấy đối phương rất đẹp.

- Trạch Vinh, nghe nói cậu muốn tuyên truyền Huyện Đại Phường. Tôi dẫn mấy người bọn họ tới là để cậu nói xem muốn tuyên truyền như thế nào.

Tào Hưng Hạo trực tiếp nói vào vấn đề.

Vương Trạch Vinh nói:
- Là như thế này. Huyện Đại Phường là huyện nghèo, hàng năm đều phải dựa vào tiền cứu trợ mà sống. Gần đây đường lên thành phố đã thông, chúng tôi chuẩn bị tiến hành công tác Luân chuyển đất đai để thu hút đầu tư vào huyện.

Mắt Bao Nhất Khôn sáng rực lên:
- Luân chuyển đất đai là gì? Anh nói một chút.
Hắn rõ ràng cảm thấy hứng thú với việc này.

Vương Trạch Vinh giải thích:
- Bởi vì Huyện Đại Phường khá nghèo, đất không thể nuôi sống người nên nhiều người ra ngoài làm thuê. Rất nhiều đất bị bỏ hoang, huyện chúng tôi thành lập một tổ chuyên môn tiến hành thí điểm ở một thị trấn, phân loại đất trong thị trấn đó, sau đó tạo thành các mảnh đất lớn hy vọng có thể để các nhà đầu tư thuê, chuyển nhượng và triển khai các hoạt động kinh doanh. Mục đích của chúng tôi là muốn cung cấp các điều kiện thuận lợi để sử dụng tốt đất đai phù hợp mô hình kinh doanh, điều chỉnh kết cấu sản xuất nông nghiệp.

Kiều Hồ nghe vậy cũng thấy hào hứng:
- Cách làm của Huyện Đại Phường, tôi cũng nghe nói nông dân ở nơi nào đó đang lén làm, tin rằng đây là chuyện rất có giá trị. Tôi hy vọng có thể làm một cuộc phỏng vấn với anh, coi như tuyên truyền giúp anh.
Không ngờ còn có một cuộc phỏng vấn riêng, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ chỉ cần vận động một chút thì nhất định sẽ khiến dư luận chú ý. Đã như vậy làm lớn hơn nữa, hắn cười nói:
- Vậy cảm ơn chị Kiều.

- Gọi tôi Kiều Hồ hoặc Tiểu Kiều là được.
Kiều Hồ ra vẻ trách móc.

Bao Nhất Khôn cũng nói:
- Theo lời anh nói thì tôi thấy việc này rất đáng để nghiên cứu. Bây giờ quốc gia đang nghiên cứu phát triển vấn đề kinh tế nông thôn. Các anh chính là thí điểm. Dùng một thị trấn để thí điểm là rất dũng cảm, có thể tiến hành báo cáo với tính tham khảo trong toàn tỉnh.

Tào Hưng Hạo vui vẻ nói:
- Nói như vậy thì tôi yên tâm rồi. Mọi người ủng hộ Trạch Vinh tức là ủng hộ tôi, nhất định phải chú ý việc này.

Chu Duy Chính nói:
- Trạch Vinh, có phải cậu lên tham gia Hội chợ thương mại?

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Đúng vậy, chúng tôi vừa tới.

Chu Duy Chính nói:
- Đã tìm lão Thạch chưa?

Nghe Chu Duy Chính hỏi mình đã tìm Thạch Vân Bình hay chưa, Vương Trạch Vinh Kiều Hồ:
- Lão Thạch đang ở thành phố Đại Dương mà, tìm anh ta làm gì?

Tào Hưng Hạo vỗ đầu nói:
- Sao tôi quên anh ta chứ. Lão Thạch bây giờ đã điều đến làm phó giám đốc sở Thương mại. Hội chợ thương mại lần này do anh ta phụ trách. Tìm Thạch Vân Bình thì sẽ có vị trí gian hàng tốt.

Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 255: Người một nhà
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Vip.vandan

Mấy người được mời rời đi, Tào Hưng Hạo nói với Vương Trạch Vinh:
- Tên này có chỗ dựa mạnh như vậy mà chạy đến huyện nghèo đó làm Chủ tịch huyện làm gì? Nếu không được thì đến chỗ tôi, ăn no uống say và không thiếu chỗ tốt.

Chu Duy Chính cũng cười nói:
- Lão Tào, ông còn chưa đi qua đường ở đó đâu. Bây giờ tôi vẫn còn sợ đó, đúng là không phải đường cho người đi. Trạch Vinh có thể chạy đến khu chó ăn đá đó, tôi thua.

Vương Trạch Vinh nói:
- Các anh không thấy cảnh nghèo của Huyện Đại Phường đâu, tôi muốn phát triển Huyện Đại Phường.

Tào Hưng Hạo lắc đầu nói:
- Bỏ đi, tôi cũng không quản được cậu. Nếu muốn phát triển Huyện Đại Phường, đám bạn học chúng tôi dù như thế nào cũng phải giúp cậu hoàn thành việc này. Yên tâm đi, có mấy người chúng tôi giúp thì cái Huyện Đại Phường đó muốn phát triển cũng không có gì khó cả.

Vương Trạch Vinh cười nói:
- Đương nhiên nhất định phải nhờ các anh giúp rồi.

Tào Hưng Hạo nói:
- Hôm qua ăn cơm cùng lão Thạch, hắn còn nhắc đến cậu. Tôi hẹn hắn tới đây.

Vương Trạch Vinh thấy thế không khỏi thầm than. Tên này lúc đi học không ngừng đấu với Thạch Vân Bình, nhưng bây giờ xem ra đã tốt hơn nhiều rồi.

Thạch Vân Bình rất nhanh đã đến, vừa vào cửa đã đấm Vương Trạch Vinh:
- Tên này không thấy tăm hơi đâu cả là sao. Nghe nói cậu đến Huyện Đại Phường làm Chủ tịch huyện. Lần bầu cử này đạt số phiếu gần như tuyệt đối, được đó.

Thấy Thạch Vân Bình hiểu chuyện của mình như vậy, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Cái gì cũng không giấu được ông anh.

- Lão Thạch, lần này Trạch Vinh đến là nhờ ông đó, nhất định phải làm tốt.

Chu Duy Chính đứng bên nói.

- Có phải là vị trí gian hàng?
Thạch Vân Bình cười nói.

Không ngờ Thạch Vân Bình biết việc này nên Vương Trạch Vinh cười nói:
- Thành phố cho một vị trí xấu nhất, đúng là bực mình.

Tào Hưng Hạo hỏi:
- bí thư thị ủy hay thị trưởng Thành phố Quán Hà làm khó dễ cậu?

Vương Trạch Vinh nói:
- Chỉ là một phó thị trưởng hơi ghét tôi mà thôi.

Thạch Vân Bình cười lớn nói:
- Cậu không chỉnh hắn ta sao?

Thạch Vân Bình nói:
- Ông biết gì chứ, Trạch Vinh đây là muốn nhũn nhặn đó? Thạch Vân Bình, tôi đã chuyên môn để một vị trí tốt cho cậu, lát tôi dẫn cậu tới.

Vương Trạch Vinh ngạc nhiên nhìn Thạch Vân Bình:
- Anh để lại một vị trí?

Thạch Vân Bình nói:
- Tôi thấy Huyện Đại Phường tham gia thì biết cậu nhất định sẽ đến. Kết quả phái người đi hỏi thì biết do cậu dẫn đội tới đây. Nghe nói cậu và Triệu Minh Tích kia không hợp nhau, nên tôi quyết định lưu lại một vị trí tốt cho cậu.

Vương Trạch Vinh nói:
- Đúng là rất cảm ơn ông anh.

Tào Hưng Hạo cười nói:
- Thế này làm tên Triệu Minh Tích kia tức chết rồi.

Thạch Vân Bình nói:
- Có đôi khi phải thể hiện thực lực của mình mới được. Trạch Vinh là Chủ tịch Huyện Đại Phường, mặc dù nhũn nhặn là tốt nhưng đôi khi phải thể hiện thực lực cho bọn họ biết mới được. Nếu không mấy tên nhỏ yếu cũng dám đến cửa mà khi dễ cậu.

Tào Hưng Hạo đồng ý mà nói:
- Nói đúng, lão Thạch giúp Trạch Vinh làm chuyện tốt rồi. Yên tâm, lần này tôi nhất định dùng hết khả năng tạo thế cho cậu. Dù như thế nào cũng phải làm công tác Luân chuyển đất đai này thật náo nhiệt.

- Luân chuyển đất đai?
Thạch Vân Bình khó hiểu hỏi Vương Trạch Vinh.
Thấy Thạch Vân Bình không hiểu, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Là như thế này. Huyện Đại Phường có nhiều ruộng đất bỏ hoang nhưng vì vấn đề tài chính nên các phát triển vẫn đình trệ. Tôi định áp dụng phương pháp Luân chuyển đất đai ở Huyện Đại Phường, cụ thể là như thế này.

Nghe Vương Trạch Vinh giải thích, Huyện Đại Phường nói:
- Rất tốt, biện pháp này có ý nghĩa thực tế. Chỉ cần làm rõ các vấn đề như trách nhiệm, quyền lợi, chế độ và cách thức phục vụ, quản lý, áp dụng Luân chuyển đất đai trong một điều kiện kiên quyết đó là cho thuê, chuyển nhượng trong thời hạn quy định. Tôi tin rằng sẽ hấp dẫn rất nhiều nhà đầu tư. Bây giờ có không người ít tiền nhưng tìm một hạng mục rất khó khăn. Phương thức của cậu đúng là tìm đường ra cho số tiền nhàn rỗi.

Thạch Vân Bình hỏi thêm:
- Huyện Đại Phường còn có tài nguyên gì? Tôi cũng quen một vài ông chủ lớn chắc cũng giúp được cậu.

Vương Trạch Vinh nói:
- Huyện Đại Phường trước kia vẫn nghèo là do đường sá khó khăn. Bây giờ còn có vài tháng là đường từ Huyện Đại Phường đến Thành phố Quán Hà được thông, như vậy Huyện Đại Phường sẽ là một thành phố quan trọng. Hai nơi giao lưu sẽ có lợi cho sự phát triển. Tài nguyên của Huyện Đại Phường rất phong phú, tài nguyên thủy điện cũng rất nhiều, trà cũng rất ngon. Du lịch cũng có thể phát triển, ngoại trừ suối nước nóng thiên nhiên ra thì còn có cả cảnh quan tuyệt đẹp. Tài nguyên khoáng sản cũng có. Những thứ này đều có thể khai thác.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Thạch Vân Bình nói:
- Có tài nguyên là tốt rồi. Đến lúc đó tôi sẽ cho người nghiên cứu, hy vọng có thể thu hút đầu tư.



Chu Duy Chính ở bên cũng nói:
- Lần trước tôi dẫn mấy nhà đầu tư đến đều khen Huyện Đại Phường. Mặc dù có mấy người bắt đầu hành động nhưng vẫn chưa mạnh. Trước kia còn lo lắng đến vấn đề giao thông Huyện Đại Phường, tôi không tìm nhiều người. Lần này tôi sẽ tìm thêm người cho cậu.

Chào mấy người, Vương Trạch Vinh nghĩ đã lâu không đến nhà Trương Tất Tường nên gọi điện cho y.

Trương Tất Tường đang ăn cơm với mấy người bạn thì thấy Vương Trạch Vinh gọi điện tới nên cười nói:
- Chú đang dùng cơm. Nếu chưa ăn thì đến đây cùng ăn.

Vương Trạch Vinh hỏi:
- Có tiện không chú?
Vương Trạch Vinh biết người ăn cơm cùng Trương Tất Tường nhất định có thân phận, hắn thấy Trương Tất Tường hẹn mình nên sợ không tiện.

- Lại đây đi, không có người ngoài.
Trương Tất Tường nói địa điểm.
Dập máy xong Trương Tất Tường nói với Phó thị trưởng Thành phố Quán Hà – Phan Di Tiến và trưởng ban Tổ chức cán bộ Thu Ứng Vũ:
- Tôi gọi Vương Trạch Vinh đến đây cùng ăn cơm.

Hai người này đều thuộc hệ của Trương Tất Tường, hôm nay lên tỉnh nên chuyên môn mời Trương Tất Tường dùng cơm.

Bởi vì quan hệ công tác nên Thu Ứng Vũ đi lại rất gần Trương Tất Tường. Hắn hiểu rõ Trương Tất Tường có chỗ dựa mạnh. Bây giờ Trương Tất Tường đã là trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, là thường vụ tỉnh ủy. Dựa vào Trương Tất Tường thì mình coi như đã có chỗ dựa mạnh. Vừa nãy thấy Trương Tất Tường nói chuyện tùy ý như vậy, Thu Ứng Vũ còn tưởng rằng đó là người rất thân thuộc của Trương Tất Tường. Nhưng không ngờ Trương Tất Tường lại nhắc đến Vương Trạch Vinh – Huyện Đại Phường, điều này làm hắn chút nữa rơi đũa.
Phan Di Tiến nghe thấy Trương Tất Tường nói chuyện như vậy, hắn cũng khiếp sợ. Hắn không ngờ huyện bên dưới lại có con rồng như vậy. Trước kia hắn chỉ biết Vương Trạch Vinh có chút quan hệ nhưng không ngờ lại là Trương Tất Tường.

Phan Di Tiến và Thu Ứng Vũ về cơ bản là người thuộc hệ của Trương Tất Tường. Bình thường Trương Tất Tường không bao giờ dùng giọng như vậy nói với bọn họ. Bây giờ đột nhiên biết quan hệ giữa Vương Trạch Vinh và Trương Tất Tường, hai người cảm thấy phải thay đổi cách đối xử với Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh vào cửa thấy lãnh đạo Quán Hà đang ngồi ăn với Trương Tất Tường, hắn vội vàng đi lên chào hỏi hai người. Sau đó mới chào Trương Tất Tường.

Thấy thứ tự chào hỏi của Vương Trạch Vinh, hai người lại có suy nghĩ mới về quan hệ giữa Trương Tất Tường và Vương Trạch Vinh. Đây là không coi Trương Tất Tường là người ngoài.

- Trương thúc, bây giờ tỉnh thành kẹt xe càng lúc càng nhiều.
Vương Trạch Vinh cười nói với Trương Tất Tường.

Nghe thấy Vương Trạch Vinh gọi như vậy, hai lãnh đạo này không dám coi thường Vương Trạch Vinh nữa.

- Lần này cháu đến tham gia Hội chợ thương mại ư?
Trương Tất Tường cười nói.

- Vâng, cháu mới đến nên hẹn vài bạn học giúp.

- Hẹn ai vậy?
Trương Tất Tường quan tâm Vương Trạch Vinh như con cháu của mình, đồng thời cũng không ngại Thu Ứng Vũ và Phan Di Tiến ở đây. Điều này khiến bọn họ thầm bội phục Trương Tất Tường. Đây là không coi mình là người ngoài.

Vương Trạch Vinh liền giới thiệu mấy người kia.

Nghe Vương Trạch Vinh kể, Trương Tất Tường cười nói:
- Mấy bạn học của cháu giúp được nhiều đó. Đến lúc đấy Huyện Đại Phường sẽ thành tâm điểm.

Là lãnh đạo Thành phố Quán Hà, dù là Phan Di Tiến hay Thu Ứng Vũ đều thấy mơ hồ. Quan hệ của Vương Trạch Vinh này sao lại lợi hại như vậy, không ngờ có thể dùng đến đài truyền hình và báo tỉnh. Tin rằng dùng đến bọn họ thì Huyện Đại Phường không muốn nổi tiếng cũng khó.

- Tiểu Phan, Tiểu Thu, hai anh là lãnh đạo Quán Hà thì cần phải ủng hộ với công tác mới này ở Huyện Đại Phường mới được. Luân chuyển đất đai đang được quốc gia chuẩn bị thí điểm, nếu đi sai thì có thể sửa. Làm bất cứ chuyện gì cũng có thể sai lầm, chỉ cần một lòng vì quần chúng nhân dân mà làm là không có vấn đề gì. Huyện Đại Phường đi trước một bước đó chính là cơ hội, đồng thời cũng là nguy hiểm. Nếu làm tốt thì sẽ rất tốt cho sự phát triển của mọi người.
Trương Tất Tường nói với hai lãnh đạo Quán Hà, trong giọng đã nói rõ việc này rất có quan hệ với thành tích. Nếu ủng hộ thì thành công sẽ có rất nhiều cơ hội, dù mắc sai lầm cũng không sao. Dù sao quốc gia cũng muốn thí điểm.

Trương Tất Tường nói như vậy làm cho Thu Ứng Vũ và Phan Di Tiến đã hiểu. Bọn họ lúc này mới cảm thấy Luân chuyển đất đai mà Vương Trạch Vinh là chuyện lớn.

- Trưởng ban Trương, về tôi nhất định toàn lực ủng hộ công việc này.
Phan Di Tiến liền tỏ thái độ.

Thu Ứng Vũ cũng nói:
- ủy ban Huyện Đại Phường làm việc rất hiệu quả, thí điểm ở một thị trấn sợ rằng chưa đủ. Tôi sẽ đưa ra Thị ủy đề nghị nhân mạnh trong toàn huyện.
Trương Tất Tường lắc đầu nói:
- Đầu tiên chỉ nên thí điểm ở một thị trấn là được. Các anh không nên lao trước trong mọi việc, đứng sau giúp là được. Tôi cũng muốn xem phương pháp cải cách này sẽ như thế nào.

- Trạch Vinh, Phó thị trưởng Phan và trưởng ban Thu đều là lãnh đạo có nhiều kinh nghiệm. trong công việc có gì không hiểu thì phải hỏi bọn họ nhiều.
Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Trương thúc yên tâm, cháu nhất định sẽ triển khai công việc dưới sự lãnh đạo của Phó thị trưởng Phan và trưởng ban thu.

Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 256: Quan hệ của Chủ tịch Vương rất rộng

Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Vip.vandan


Huyện Đại Phường là huyện nghèo nên thứ có thể lấy ra rất ít. Vị trí gian hàng lại bị một cây cột chắn trước. Nhìn gian hàng này, mọi người ở Huyện Đại Phường đều nhíu mày.
Khương Khai Đại càng nghĩ càng thấy không ổn nên chạy đi tìm Phó thị trưởng Triệu Minh Tích:
- Phó thị trưởng Triệu, vị trí gian hàng chúng tôi quá kém, ngài xem có thể điều chỉnh một chút hay không?

Triệu Minh Tích khó chịu nói:
- Lần tham dự này trên thành phố rất coi trọng, chính là muốn thể hiện tài nguyên của thành phố, hy vọng có thể có đột phá lớn trong công tác thu hút đầu tư. Huyện các anh mặc dù cũng có một chút tài nguyên nhưng kém không ít so với các huyện khác. Hơn nữa vị trí gian hàng đã sớm được xác định. Huyện Đại Phường các anh đăng ký tham gia quá muộn, có thể có vị trí là do tôi phối hợp mới có.
Trong giọng của Triệu Minh Tích rõ ràng tỏ vẻ Huyện Đại Phường lần này đến chỉ cho vui.

Khương Khai Đại chỉ vào vị trí gian hàng ở trung tâm mà chưa có đơn vị nào bố trí:
- Phó thị trưởng, ngài xem vị trí ở kia rất tốt, có thể bàn với ban tổ chức để bọn họ cho chúng tôi sử dụng không?

Nhìn theo hướng mà Khương Khai Đại chỉ, Triệu Minh Tích thấy đó là nơi tốt nhất trong Hội chợ thương mại nên cười ha hả nói:
- Lão Khương. Anh cho rằng đây là Huyện Đại Phường sao? Anh nghĩ đây là đâu hả. Nghe nói sở Thương mại chuyên môn giữ lại, có lẽ là đơn vị có quan hệ rất lớn. Anh có bản lĩnh thì đi bày gian hàng ở đó. Nếu các anh có thể có được thì tôi phục.
Triệu Minh Tích nói xong liền chắp tay sau đít rời đi.

Thấy Khương Khai Đại tay không mà về, Ôn Hòa Lâm nói:
- Không có cách nào rồi, xem ra chỉ có thể đứng đây cho vui thôi. Hội chợ thương mại này chắc Huyện Đại Phường chúng ta không làm ăn gì được.
Thấy vị trí của các huyện khác đều tốt hơn mình, Ôn Hòa Lâm thấy lần này đến phí công.

Nhân viên phòng Công thương cũng chẳng muốn làm. Trên thành phố đã không coi trọng thì lần này đến tham gia Hội chợ thương mại chắc chẳng có khách đến. Vẻ mặt mấy cô nữ nhân viên càng kém hơn.

Chiêm Lệ Quyên nói:
- Sao Chủ tịch Vương chưa đến nhỉ?
Cô ta cũng thấy khá bực bội.

Khương Khai Đại nói:
- Hay là chờ Chủ tịch Vương đến rồi tính tiếp.
Khương Khai Đại nghĩ Vương Trạch Vinh có quan hệ nên chắc phải để tên này quay về mới được.

Đúng lúc này thì thấy Vương Trạch Vinh từ từ đi tới. Phía sau hắn còn có một nhân viên ban tổ chức đi cùng.

- Chủ tịch Vương tới.

Mọi người đều chào hỏi Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh nhìn vị trí gian hàng rồi nói với mọi người:
- Phải phiền mọi người một chút, bố trí lại gian hàng.
Dương Hữu Phú nói:
- Chủ tịch Vương, vị trí gian hàng ở đây thì dù có bố trí lại cũng chẳng có tác dụng mấy.
Bố trí không tốn sức nhưng quan trọng là dù bố trí tốt cũng không ai thấy.

Vương Trạch Vinh quay đầu lại nói với nhân viên đi cùng:
- Vị trí gian hàng của chúng tôi ở đâu?

Nhân viên này chỉ vào chỗ mà Khương Khai Đại vừa chỉ cho Triệu Minh Tích rồi nói:
- Chủ tịch Vương, ở kia là nơi chuyên môn lưu lại cho huyện của ngài.

Mọi người của Huyện Đại Phường nhìn theo hướng tên nhân viên này chỉ đều giật mình:
- Nghe nói đây là do sở Thương mại chuyên môn yêu cầu giữ lại mà.

Nhân viên cười nói:
- Đúng thế, chính là lưu lại cho Huyện Đại Phường.

Vương Trạch Vinh hài lòng nói:
- Địa điểm rất được. Làm phiền mọi người mau chóng đi bố trí.

Sau khi xác nhận đó là vị trí của Huyện Đại Phường, mọi người đều hưng phấn. Mấy cô nữ nhân viên càng nói với Vương Trạch Vinh:
- Chủ tịch Vương đẹp trai quá.

Khương Khai Đại nói với Chiêm Lệ Quyên:
- Thế nào, tôi nói Chủ tịch Vương có quan hệ rất lớn mà. Lần này chúng ta không cần thành phố giúp rồi.

Chiêm Lệ Quyên nói:
- Chỉ sợ Phó thị trưởng Triệu không vui.

- Sợ gì hắn. Hắn vừa nãy còn nói nếu chúng ta có thể tự lo liệu thì hắn sẽ phục.
Khương Khai Đại cười ha hả tham gia việc bố trí.

Triệu Minh Tích đang ngồi tại chỗ nói chuyện với cục Chiêu thương thì thư ký đi tới nói:
- Phó thị trưởng, Huyện Đại Phường đổi vị trí gian hàng.

- Đổi vị trí gian hàng?
Triệu Minh Tích nhìn thư ký.

- Phó thị trưởng Triệu, là như thế này, người của Huyện Đại Phường chuyển đến gian hàng để trống kia.

- Làm loạn.
Triệu Minh Tích nghe xong liền tức giận. Vị trí đó ban tổ chức đã nói lãnh đạo sở Thương mại giữ lại, Huyện Đại Phường này quá to gan đi chiếm vị trí của người khác. Còn có kỷ luật tổ chức hay không?

Triệu Minh Tích đứng dậy vội vàng đi tới.

Thấy Triệu Minh Tích đi tới, Vương Trạch Vinh liền đi lên nói:
- Phó thị trưởng đến kiểm tra công tác?

- Vương Trạch Vinh, các anh làm gì vậy hả. Địa bàn này sở Thương mại giữ lại có việc, các anh sao dám tự mình chiếm lấy.

Triệu Minh Tích chỉ nhân viên ban tổ chức bên cạnh mà nói:
- Bọn họ nói là lưu cho Huyện Đại Phường chúng tôi.

Nhìn nhân viên, Triệu Minh Tích nói:
- Các anh không phải nói giữ lại có việc sao? Sao lại để cho Huyện Đại Phường?



Nhân viên cười nói:
- Lãnh đạo nói nơi này lưu cho Huyện Đại Phường.

Triệu Minh Tích nhìn nhân viên rồi nhìn Vương Trạch Vinh, trong lòng hắn lúc này mới có phản ứng. Quan hệ của Vương Trạch Vinh đúng là không bình thường.

Đúng lúc này thì từ ngoài có một đám người đi về phía này.

Nhân viên vừa nhìn đoàn người liền nói:
- Phó giám đốc Thạch tới.
Nói xong liền vội vàng chạy lên đón.

Vương Trạch Vinh thấy Thạch Vân Bình đến liền biết hắn tới xem mình. Vì vậy mỉm cười đứng im tại chỗ.

Triệu Minh Tích đã sớm đi tới rồi chủ động đưa tay về phía Thạch Vân Bình:
- Chào mừng phó giám đốc Thạch đến kiểm tra chỉ đạo công việc.

Thạch Vân Bình cười cười chào Triệu Minh Tích rồi đi tới bắt tay Vương Trạch Vinh:
- Chủ tịch Vương, sao, vị trí gian hàng được chứ?

Triệu Minh Tích cười nói:
- Cảm ơn sở Thương mại đã ủng hộ huyện khó khăn.

Thạch Vân Bình nói:
- Huyện Đại Phường khó khăn nên chúng tôi phải ủng hộ các anh. Là ban tổ chức, các anh nếu có gì cần xin cứ nói.

Nghe Thạch Vân Bình nói đây là lưu lại ủng hộ huyện khó khăn, không ít người thầm than lần này tham gia Hội chợ thương mại còn có mấy huyện nghèo, sao không thấy sở Thương mại ủng hộ.

Cẩn thận hỏi tình hình bố trí gian hàng của Huyện Đại Phường, Thạch Vân Bình nói với một người trông như lãnh đạo:
- Các anh phải quan tâm nhiều hơn đến huyện khó khăn, làm tốt công tác phục vụ. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Nhìn đám người Thạch Vân Bình rời đi, Triệu Minh Tích coi như hiểu mục đích đến đây của Thạch Vân Bình là xem Vương Trạch Vinh mà thôi.

Người của Huyện Đại Phường coi như hiểu quan hệ của Vương Trạch Vinh đã đến mức sở.

Chiêm Lệ Quyên không ngờ Vương Trạch Vinh không một tiếng động đã làm xong việc này. Xem ra mình may mắn rồi, đi theo người như vậy thì muốn không phát triển cũng không được.

Chuyện hôm nay làm mọi người đều giật mình. Đám người Thạch Vân Bình vừa đi thì Phó thị trưởng Phan Di Tiến và trưởng ban Tổ chức cán bộ Thị ủy Thu Ứng Vũ đang họp trên tỉnh cũng tới đây.

Thấy hai người này đến, Triệu Minh Tích vội vàng đi lên đón:
- Hai anh sao hôm nay lại rảnh rỗi mà tới đây vậy?

Phan Di Tiến cười nói:
- Các anh bận bịu trong công việc, chúng tôi sao không biết xấu hổ mà không đến thăm chứ.

Thu Ứng Vũ cũng cười nói:
- Bố trí đến đâu rồi?

Triệu Minh Tích có chút khó chịu với hành động vừa rồi của Vương Trạch Vinh nên nói:
- Vốn đã xong nhưng Huyện Đại Phường lại thay đổi vị trí, đúng là làm phiền mọi người.

Phan Di Tiến thấy Vương Trạch Vinh đứng bên liền vội vàng bắt tay mà nói:
- Các đồng chí vất vả rồi.

Thu Ứng Vũ cũng cười cười bắt tay Vương Trạch Vinh mà nói:
- Sao, nếu cần thành phố giúp gì thì cứ việc nói, dù như thế nào cũng phải giúp các đồng chí trong công việc chứ.

Triệu Minh Tích nói:
- Năng lực của bọn họ rất mạnh, có thể tự đối phó.

Nghe Triệu Minh Tích nói đầy khó chịu như vậy, Phan Di Tiến nhìn Vương Trạch Vinh với vẻ dò hỏi.

Vương Trạch Vinh nói:
- Cũng là cấp trên thấy Huyện Đại Phường khó khăn nên lưu lại cho chúng tôi một vị trí gian hàng tốt, vì vậy chúng tôi phải bố trí lại lần nữa.

Phan Di Tiến cười nói:
- Vậy phải cảm ơn ban tổ chức đã nghĩ chu đáo. Xem ra Thành phố Quán Hà chúng ta không quan tâm đến huyện khó khăn bằng cấp trên. Lão Thu, việc này phải phản ánh với Bí thư Tiền, chúng ta phải kiểm điểm bản thân.

Thu Ứng Vũ phối hợp mà nói:
- Phó thị trưởng Phan nói rất đúng. Ở vấn đề này không ít đồng chí trong chúng ta không có ý thức đầy đủ. Chỉ có tư tưởng theo kịp lãnh đạo cấp trên thì công việc quan hệ mới có thể phát triển mạnh.

Nghe hai người này nói, Triệu Minh Tích rất bực bội. Hai người này nói một ngày chủ yếu là nói hắn không ủng hộ huyện khó khăn.

Các lãnh đạo rất nhanh rời đi, Triệu Minh Tích cũng rời đi.

Người của Huyện Đại Phường thấy rõ chuyện này. Đầu tiên là Triệu Minh Tích lấy được vị trí gian hàng rất tốt, sau đó lãnh đạo sở Thương mại đến thăm Vương Trạch Vinh, tiếp theo là hai lãnh đạo thành phố đến ủng hộ Vương Trạch Vinh.

Dương Hữu Phú trước đây không quá coi trọng Vương Trạch Vinh, nhưng sau chuyện hôm nay làm hắn rất phục Khương Khai Đại. Hắn thầm nghĩ Khương Khai Đại này quá lợi hại. Liều mạng đắc tội Bí thư La rồi tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh. Trước kia hắn còn nghĩ rằng Bí thư La có Thị trưởng Ngũ ủng hộ thì Vương Trạch Vinh sẽ rất khó khăn. Bây giờ xem ra vẫn là Khương Khai Đại lợi hại, không ngờ quan hệ của Vương Trạch Vinh rộng như vậy, tỉnh và thành phố đều ủng hộ. Xem ra hắn nên hành động, theo đuôi Vương Trạch Vinh nhất định không sai

Chiêm Lệ Quyên càng thêm đắc ý, càng thêm kính trọng Vương Trạch Vinh.

Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 257: Hạng mục mới

Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Vip.vandan

Khác với các gian hàng khác, gian hàng của Huyện Đại Phường có rất nhiều người tham gia.

Không ai ngờ Luân chuyển đất đai của Huyện Đại Phường lại hấp dẫn người như vậy. Tài liệu tuyên truyền chuẩn bị rất đầy đủ, mọi người đến xem đều hứng thú với phương pháp này của Huyện Đại Phường. Mọi người đều chen đến hy vọng có được tài liệu.
Lưu Tân Dân – giáo viên trường học viện Nông nghiệp tỉnh cùng bạn già đi đến Hội chợ thương mại cho vui. Sau khi về hưu tuy trường vẫn nhờ dạy một số tiết nhưng lão cảm thấy mình quá nhàn. Trong lúc vô tình đi ngang qua gian hàng Huyện Đại Phường thì cầm được một bản tài liệu, lão đọc cẩn thận từ đầu đến cuối, càng đọc càng thấy hay. Lão nói với bạn già:
- Chúng ta thuê một mảnh đất trồng hoa được chứ?
Lão vốn nghiên cứu phương diện này, trước kia hay chỉ đạo người khác và sớm muốn có mảnh đất tự mình trồng trọt. Bây giờ thấy Huyện Đại Phường có chính sách đó, lão cảm thấy suy nghĩ của mình hoàn toàn có thể thực hiện ở đây. Vì thế lão muốn đến Huyện Đại Phường trồng hoa.

Bạn già của Lưu Tân Dân cười nói:
- Ông đúng là muốn làm nông dân ử?
Lưu Tân Dân nói:
- Bà thấy không, Huyện Đại Phường đã chia các loại đất rõ ràng, tiền thuê mặc dù Ủy ban huyện sẽ theo tình hình thị trường mà điều chỉnh theo hàng năm, nhưng nếu chúng ta thuê trong năm mươi năm thì muốn làm gì cũng được. Tôi lại là chuyên gia nông nghiệp nên muốn đến đó phát huy.

Thấy Lưu Tân Dân động tâm như vậy, bạn già nghĩ thầm dù sao ông lão ở nhà sẽ buồn, để ông ấy đi làm một chút cũng được. Nghĩ đến đây bà hỏi:
- Tiền thuê đắt không? Chúng ta đâu có nhiều tiền như vậy?

Thấy bạn già đã đồng ý, Lưu Tân Dân hưng phấn nói:
- Bà sao lại tính theo giá trên tỉnh vậy. Tiền thuê đất ở Huyện Đại Phường rất rẻ, thuê một trăm mẫu trong mười năm mới có hơn 20 ngàn, tiền này nhà chúng ta có. Hơn nữa thu nhập hàng năm chẳng lẽ thấp hơn sao? Bỏ tiền ra làm địa chủ một phen.
Việc này lão đã tính toán, với tiền lương hưu của lão cũng đủ để trả tiền thuê một năm, đất ở Huyện Đại Phường quá rẻ. Nếu không nắm bắt cơ hội này thì suy nghĩ của lão không thể thực hiện được.

Bạn già cười nói:
- Không phải ông còn định thuê mấy cô bé hầu hạ nữa chứ?

Lưu Tân Dân cười ha hả giống như trở lại thời trai trẻ.

Lưu Tân Dân thấy Vương Trạch Vinh có vẻ như lãnh đạo ở đây nên đi tới hỏi:
- Tôi rất hứng thú với việc này nên muốn thuê một trăm mẫu, thời gian thuê là 50 năm, được không?

Vương Trạch Vinh thấy ông lão này có hứng thú liền vui vẻ nói:
- Chúng tôi chia ra mấy loại đất khác nhau, mỗi loại có giá khác nhau, không biết ông muốn thuê loại nào?

Lưu Tân Dân nói:
- Tôi chuẩn bị đến Huyện Đại Phường trồng hoa, trồng rau, như vậy sẽ cần đất trồng trọt. Ngoài ra tôi cũng cần thuê không ít người. Huyện Đại Phường có cung cấp không?

Vương Trạch Vinh vừa nghe thấy muốn trồng hoa liền nghĩ tới nếu ông lão này có thể thành công thì Huyện Đại Phường sẽ có một ngành mới, vì thế quan tâm hỏi:
- Không biết lão tiên sinh trước có trồng hoa không?
Hắn lo lắng ông lão đầu tư lỗ vốn.

Bạn già của Lưu Tân Dân đứng bên nói:
- Ông lão nhà tôi là giảng viên, cậu yên tâm. Ông ấy là chuyên gia.

Nói chuyện với ông lão một chút, Vương Trạch Vinh biết ông lão là giảng viên trường Học viện Nông nghiệp nên cười nói:
- Không biết ông coi trọng mảnh đất nào?

Lần này Vương Trạch Vinh đã cho chụp ảnh rõ ràng các khu đất ở thị trấn Vương Gia Bá.

Lưu Tân Dân chỉ vào một tảng lớn rồi nói:
- Số ba, bốn năm đều rất được, tôi muốn gộp mấy mảnh này lại để quản lý cho tiện.
Thấy Lưu Tân Dân ký hợp đồng với Huyện Đại Phường, mọi người đứng xem đều hưng phấn. Một người thanh niên nói với Lưu Tân Dân:
- Ông lão, bây giờ ông đúng là địa chủ đúng nghĩa.

Câu nói này làm mọi người ở bên đều cười. Ông lão này đúng là thành địa chủ rồi.

Một người đàn ông trung niên hỏi Vương Trạch Vinh:
- Sau khi thuê có thể làm gì cũng được sao?

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Chỉ cần anh không phá vỡ hoàn cảnh môi trường, không làm việc vi phạm pháp luật là được.

Người đàn ông này quan sát một lúc rồi chỉ vào một ngọn núi:
- Tôi thuê ngọn núi này.
Đây là ngọn núi có cảnh khá đẹp, trước khi đến đây Vương Trạch Vinh đoán không dễ cho thuê nhưng không ngờ ngay từ đầu đã có người muốn.

Vương Trạch Vinh hỏi:
- Không biết anh thuê ngọn núi này làm gì?

Người đàn ông hỏi:
- Các anh sẽ hỏi?

Vương Trạch Vinh nói:
- Vì Ủy ban huyện cần quản lý nên bất cứ ai thuê đất cũng sẽ được hỏi về mục đích sử dụng. Chúng tôi chỉ cần biết và không can thiệp vào, trừ khi vi phạm pháp luật.

Người đàn ông này nói:
- Tôi thấy ngọn núi này có cảnh khá đẹp nên định cải tạo để hàng năm đến đó ở vài ngày hưởng thụ không khí thôn quê.

Lời này của hắn làm mọi người có chút ngạc nhiên. Thuê ngọn núi chỉ để làm chỗ nghỉ ngơi vài ngày trong năm, đúng là người có tiền.

Vương Trạch Vinh cười nói:
- Được, chúng ta ký biên bản.

Vừa bắt đầu đã có vài mảnh đất được thuê, người Huyện Đại Phường rất hưng phấn. Không ngờ người trên tỉnh thành lại thích đất Huyện Đại Phường như vậy.

Lúc này lại có một ít người đi đến vị trí gian hàng của Huyện Đại Phường. Một người thanh niên hỏi:
- Các anh cho thuê đất có thể làm nhà xưởng không?

Vương Trạch Vinh gật đầu. Sau khi cho thuê thì muốn làm gì do người thuê quyết định.

Mấy người lại hỏi:
- Đường từ Huyện Đại Phường đến Thành phố Quán Hà là cao tốc?

Vương Trạch Vinh nói:
- Đang làm.

Một người khác hỏi:
- Vậy còn bao lâu nữa thì thông xe?

Vương Trạch Vinh nói:
- Theo tình hình tôi biết thì hơn tháng nữa là thông xe.

Mấy người lại hỏi về tình hình thị trấn Vương Gia Bá, và thấy khá hứng thú vì thị trấn này ở giữa Huyện Đại Phường và Quán Hà. Một người chỉ vào mảnh đất rất lớn rồi nói:
- Tôi có thể tạm thời ký biên bản ghi nhớ mảnh đất này không? Chúng tôi còn phải phía người đi khảo sát một chút.

Vương Trạch Vinh thấy mảnh đất này rất rộng nên nói:
- Mảnh đất này hoàn toàn có thể xây dựng một nhà máy lớn, không biết các anh có suy nghĩ về việc này không?

Một người đàn ông khoảng 50 tuổi nói:
- Việc này trước hết phải giữ bí mật. Như vậy đi, chúng tôi ký biên bản trước, nếu đến lúc đó có thể làm thì chúng tôi sẽ công bố phương hướng phát triển.

Vương Trạch Vinh vừa rồi chỉ nghe nói người thanh niên có thể dùng để làm nhà xưởng, mặc dù không biết những người này làm gì nhưng có thể cho thuê là được rồi. Nên hắn cười nói:
- Có thể, đầu tiên ký biên bản/

Có một vài người thuê với diện tích lớn, nhưng hầu hết là các người thuê vài mẫu trong vài năm đến mấy chục năm. Triệu Minh Tích đứng ở một bên thấy Huyện Đại Phường náo nhiệt như vậy, hắn rất buồn bực. Hắn không ngờ Vương Trạch Vinh cho thuê từng mảnh đất lại náo nhiệt như vậy.

Cục trưởng cục Chiêu thương thành phố cũng có chút ghen ghét mà nói:
- Như vậy có lợi ích gì chứ, cho thuê mấy mảnh nhỏ này thì được bao tiền chứ. Huyện Đại Phường thiếu tiền như vậy sao?
Thư ký của Triệu Minh Tích nói:
- Bọn họ lần này ngoại trừ cho thuê thì cũng mang tới vài hạng mục như thủy điện, khai khoáng, du lịch. Có lẽ cũng làm được gì đó.

Vương Trạch Vinh mới đầu còn giải đáp cho vài người, về sau hắn giao cho cấp dưới. Nhân viên phòng Công thương làm việc khá tốt, giải thích rất được. Có lẽ người trên tỉnh thành thích những mảnh đất tầm chục mẫu, nên mấy mảnh này rất dễ cho thuê. Không ít đều là các người trẻ tuổi muốn gây dựng sự nghiệp. Dù sao thuê tầm mười mẫu không ảnh hưởng đến kinh tế gia đình bọn họ. Theo chính sách của Huyện Đại Phường thì trong thời gian thuê mà bọn họ cần trả lại thì chỉ phải nộp một khoản tiền nhỏ, sau đó lấy lại tiền vài năm còn lại. Chuyện này đối với bọn họ là khá tốt.

Khương Xán sau khi tốt nghiệp đại học chính là một người như vậy. Hắn vốn muốn nuôi chim đà điểu ở tỉnh, nhưng giá đất tỉnh thành quá đắt. Lần này vô tình nghe nói chính sách ở Huyện Đại Phường, hắn lập tức thuê mười mẫu. Theo hắn thấy nếu thành công có thể thuê thêm để nhân rộng. Nếu không thành thì chỉ cần trả lại cho chính quyền là được. Chuyện này rất có lợi cho hắn.

Rất nhiều người chuẩn bị tốt nghiệp đại học cũng thích chính sách này của Huyện Đại Phường.

Hạng mục mới này ở Huyện Đại Phường khiến mọi người bàn luận khá rôm rả.

Mấy ngày liền rất nhiều người nghe tin chạy đến để tìm hiểu chính sách Luân chuyển đất đai của Huyện Đại Phường. Không ít người muốn thử nên cũng đến ký biên bản ghi nhớ với Huyện Đại Phường.

Theo yêu cầu của biên bản, ai muốn ký là phải nộp trước tiền thuê trong vòng một năm.

Vương Trạch Vinh ngồi bên thấy rất đông người đến, hắn thầm tính toán nếu như những mảnh đất này cho thuê được thì mỗi hộ nông dân thị trấn Vương Gia Bá sẽ thu được không ít tiền. Đây không phải điều quan trọng, chủ yếu chính là khi những người này đến Huyện Đại Phường, đầu tiên sẽ tiêu tiền ở Huyện Đại Phường. Sau đó những người này đầu tư vào và cần rất nhiều công nhân. Nông dân thị trấn Vương Gia Bá có thể trở thành công nhân, thu nhập nhất định cao gấp nhiều lần so với trước đây. Nghĩ như vậy nên Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ vấn đề tập huấn cho người nông dân.

Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 258: Hiện tượng Đại Phường

Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Vip.vandan


Lữ Hàm Yên rất quan tâm đến hoạt động thu hút đầu tư của Vương Trạch Vinh, nàng đưa cho Vương Trạch Vinh miếng táo rồi nói:
- Trạch Vinh, tình hình hôm nay của anh như thế nào?

Vương Trạch Vinh vừa ăn vừa nói:
- Anh cũng không ngờ lại hút người như vậy. Chỉ trong vòng hai ngày mà một nửa số đất ở thị trấn Vương Gia Bá đã được thuê.

Lữ Hàm Yên vui vẻ nói:
- Điều này nói rõ chính sách của anh được mọi người hoan nghênh. Đây là chuyện tốt.

Vương Trạch Vinh nói:
- Cho dù chuyện gì cũng sẽ có nơi làm trước. Luân chuyển đất đai là hạng mục mới, rất nhiều người cảm thấy tò mò nên tham gia. Anh đoán không ít người thanh niên muốn gây dựng sự nghiệp sẽ sớm rời bỏ vì không chịu được gian khổ ở nông thôn.
Đây là điều hắn vẫn lo lắng. Cho thuê đất mục đích chủ yếu chính là người tỉnh thành đưa các tri thức tiên tiến và kỹ thuật đến Huyện Đại Phường.

Lữ Hàm Yên cười nói:
- Anh nghĩ nhiều quá rồi đó. Trước mắt Huyện Đại Phường cho bọn họ một cơ hội, thành hay không là chuyện của bọn họ. Cho dù không thành công bọn họ cũng không bị thiệt hại quá nhiều. Dù sao tỉnh thành khác nơi khó khăn như Huyện Đại Phường. Người trên tỉnh thành tiêu mấy chục, mấy trăm ngàn cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống bọn họ. Nhưng nông dân Huyện Đại Phường nếu có thể được mấy trăm tệ thì đây là hy vọng của cả nhà. Có khi giúp bọn họ thoát nghèo.

Thấy Lữ Hàm Yên nói như vậy, Vương Trạch Vinh khen:
- Hàm Yên nhà ta tiến bộ rồi, đúng là lên tỉnh làm việc có khác.

Lữ Hàm Yên khẽ đấm Vương Trạch Vinh một chút rồi nói:
- Anh cũng tiến bộ đó, miệng như bôi mỡ.

Vương Trạch Vinh ôm Lữ Hàm Yên rồi nói:
- Anh nói thật đó. Em có thể thấy được như vậy nói rõ em hiểu được suy nghĩ của anh. Huyện Đại Phường rất nghèo. Mấy chục thậm chí vài tệ đối với một hộ nông dân cũng rất quan trọng. Đừng nhìn mỗi mẫu đất chỉ được có 65 tệ, nhưng nếu 65 tệ này vào tay người nông dân thì sẽ có tác dụng rất lớn đối với gia đình bọn họ. Hơn nữa anh hy vọng nông dân ngoài thu nhập từ tiền thuê đất ra thì sẽ tập huấn bọn họ, để bọn họ có thể trở thành công nhân. Đến lúc đó đời sống gia đình bọn họ sẽ thay đổi.

Lữ Hàm Yên nói:
- Huyện Đại Phường muốn phát triển thì đúng là phải theo hướng này.
Sau khi đến Ủy ban Kế hoạch và Phát triển tỉnh làm việc, Lữ Hàm Yên hiểu được nhiều thứ, nhìn nhận vấn đề cũng sâu rộng hơn.
Vương Trạch Vinh nói:
- Đối với nông dân Huyện Đại Phường mà nói, quan trọng nhất bây giờ là thoát khỏi việc được cứu trợ. Chỉ có thể dựa vào thực lực của mình mà sống, mới có động lực đi làm các công việc tiếp theo. Anh cũng đã bố trí không ít các hạng mục như trồng hoa. Nếu như phát triển thì sẽ có nhiều nông dân thu lợi từ đây. Các hạng mục khác như du lịch, gia công các sản phẩm thủ công mỹ nghệ... như vậy có thể tăng thu nhập của nông dân lên. Ngoài ra còn trạm phát điện, khai quặng và các công ty lớn, các phương diện cùng triển khai thì kinh tế Huyện Đại Phường sẽ tăng lên nhiều. Anh định một năm sau Huyện Đại Phường sẽ không còn là huyện khó khăn nữa. Có rất nhiều việc cần làm.

- Em tin anh sẽ thành công.
Lữ Hàm Yên nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói. Nàng rất sùng bái chồng mình. Lữ Hàm Yên cầm tay Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Em mới mua một bộ đồ lót, anh xem xem đẹp không?

Vương Trạch Vinh ôm Lữ Hàm Yên rồi nói:
- Anh kiểm tra hết người em.

....

Hội nghị thường vụ tỉnh ủy diễn ra, phó chủ tịch tỉnh phụ trách công tác thu hút đầu tư trong toàn tỉnh tiến hành báo cáo công việc ở Hội chợ thương mại.

Phó chủ tịch tỉnh Tần Giang Dương nói:
- Hội chợ thương mại năm nay xuất hiện một tình huống mới. Huyện Đại Phường – Thành phố Quán Hà lần này thí điểm thị trấn Vương Gia Bá về chính sách Luân chuyển đất đai và đưa ra trong hội chợ. Theo tình hình tôi hiểu thì được mọi người gọi là hiện tượng Đại Phường. Biện pháp Luân chuyển đất đai được rất nhiều thương nhân đánh giá cao. Đất của thị trấn Vương Gia Bá trên cơ bản đã được cho thuê hết.

Bí thư tỉnh ủy Phùng Nhật Hoa thực ra sớm biết việc này. Bởi vì trung ương cũng có suy nghĩ thí điểm nên y mắt nhắm mắt mở mà quan sát. Bây giờ nghe Tần Giang Dương báo cáo việc này nên y hỏi:
- Theo hiểu biết của các anh thì biện pháp Luân chuyển đất đai này có lợi hại như thế nào?

Tần Giang Dương nói:
- Cái khác tôi không rõ lắm, chỉ riêng việc rất nhiều người đến gian hàng Huyện Đại Phường là biết có một loạt người trên tỉnh thành muốn xuống nông thôn thuê đất để xây dựng sự nghiệp. Chúng tôi đã phái người làm cuộc điều tra, bây giờ rất nhiều sinh viên tốt nghiệp đại học khó tìm công việc trên tỉnh thành nên đặt mục tiêu xây dựng sự nghiệp ở nông thôn. Bọn họ dự định trồng trọt, hoặc các ngành sản xuất khác. Biện pháp Luân chuyển đất đai của Huyện Đại Phường làm cho mọi người thấy cơ hội. Cụ thể sẽ phát triển như thế nào thì cần phải quan sát.

Phùng Nhật Hoa nói:
- Việc này trên trung ương cũng chưa có chính sách cụ thể. Đối với việc Huyện Đại Phường đưa ra hạng mục mới này, tôi tạm thời thấy không nên ủng hộ, không phản đối. Đầu tiên do bọn họ làm thí điểm xem có tìm được đường ra hay không?

Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Tô Hưng Minh hỏi:
- Trong việc tuyên truyền hiện tượng Đại Phường, bí thư có chỉ thị gì không?
Phùng Nhật Hoa nói:
- Trăm nhà tranh nhau đi.

Bởi vì có chỉ thị này của Phùng Nhật Hoa, nên Tô Hưng Minh sớm muốn tuyên truyền chính sách Luân chuyển đất đai này của Vương Trạch Vinh liền yêu cầu cấp dưới tìm cách.

Thực ra ban Tuyên giáo cũng rất hứng thú với hiện tượng Đại Phường, đặc biệt là tin mới như vậy càng được chú ý.

Hai ngày nay trên tỉnh thành rất nhiều người bàn tán việc đến Huyện Đại Phường thuê đất. Nhiều người gặp nhau đều hỏi một câu như vậy: “Có định đến Huyện Đại Phường thuê đất không?”

Tiền thuê đất ở Huyện Đại Phường quá rẻ đối với người trên tỉnh thành. Có một mảnh đất lớn như vậy, bọn họ muốn làm gì thì làm, đây đúng là cuộc sống địa chủ.

Bởi vì đây là hạng mục mới nên cũng có nhiều người thuê các ngọn núi rồi tỏ vẻ cải tạo làm chỗ nghỉ ngơi, giải trí khi rảnh rỗi.

Có người có tiền bỏ ra để thuê ngọn núi thỏa mãn tâm lý thích khoe khoang của bọn họ. Khi mấy người có tiền tụ tập lại ngồi chơi, bọn họ sẽ nói:
- Sang năm đến núi của tôi chơi.
Lời này đúng là đầy khí phách.

Vương Trạch Vinh cũng không ngờ xuất hiện tình hình các ngọn núi không đủ cung cấp. Từng ngọn núi bị những thiếu gia có tiền trên tỉnh thuê hết.

Có nhiều người thậm chí vì tranh ngọn núi lớn nhất mà không ngừng tăng giá, điều này làm Vương Trạch Vinh thầm than bọn họ có tiền.

Đương nhiên có không ít người phản đối hiện tượng Đại Phường. Rất nhiều người coi Vương Trạch Vinh đi ngược lại chính sách của trung ương, có người cho rằng Vương Trạch Vinh muốn để cho giai cấp địa chủ trỗi dậy từ đống tro tàn.

Vương Trạch Vinh sớm có tâm lý chuẩn bị với việc này. Công việc quan trọng nhất hiện nay của hắn chính là tiến hành thu hồi tiền của từng mảnh đất đã cho thuê.

Đương nhiên mặc dù nói trong vòng một tuần có thể giao tiền, nhưng rất nhiều người thấy đất Huyện Đại Phường được quan tâm đến thế nên ngày hôm sau đã chuyển hết tiền tới tay Vương Trạch Vinh.

Nhìn một đám tiền được đưa tới, đoàn người Huyện Đại Phường rất giật mình. Số lượng lớn như vậy Huyện Đại Phường rất ít xuất hiện, trừ phi là tiền cứu trợ hàng năm mà thôi.

Vì chuyện tiền, Vương Trạch Vinh gọi điện thoại thông báo cho trưởng phòng tài chính Lưu Kiến. Dù là ai cũng không được tham ô một phân tiền. Tiền này toàn bộ đều là tiền cho thuê đất của nông dân, phải không thiếu một đồng chia đến tay các hộ dân.

Huyện Đại Phường trở thành tâm điểm của Hội chợ thương mại lần này, mỗi ngày đều phải giải thích rất nhiều, rất nhiều người nói đến khản cả cổ. Chiêm Lệ Quyên là phó chủ tịch huyện, lại khá đẹp nên rất nhiều người đến hỏi cô về chính sách Luân chuyển đất đai. Điều này làm Chiêm Lệ Quyên rất hưng phấn.

Huyện Đại Phường thì náo nhiệt như vậy nhưng các huyện khác của Thành phố Quán Hà lại không được tốt mấy. Triệu Minh Tích là người phụ trách công tác thu hút đầu tư nên rất đau đầu. Lần này đến tham gia Hội chợ thương mại, thành phố đặt rất nhiều hy vọng. Thành phố đã thông qua rất nhiều tài chính để chuẩn bị. Nhưng bây giờ đã sang ngày thứ ba mà không có thành quả gì.

Đúng lúc này thì Thị trưởng Ngũ Toa Đức gọi tới:
- Lão Triệu, sao rồi?

- Thị trưởng Ngũ, không có tiến triển. Chỉ có vài hạng mục nhỏ tầm mấy trăm ngàn được ký kết, các hạng mục lớn thì chưa có tiến triển.
Triệu Minh Tích bất đắc dĩ phải nói thật.

- Sao lại như vậy, anh phải chú ý chuyện Luân chuyển đất đai ở Huyện Đại Phường. Tôi nhận không ít điện thoại từ trên tỉnh gọi tới, tất cả đều hỏi về hiện tượng Đại Phường. Đây coi như là thành quả, sau khi về Thị ủy phải nghe báo cáo về tình hình Luân chuyển đất đai.
Nói đến đây Ngũ Toa Đức còn nói thêm:
- Lão Triệu, Bí thư tỉnh ủy Phùng đã có ý kiến về hiện tượng Đại Phường đó là “trăm nhà tranh nhau” anh phải đi hiểu một chút.

Triệu Minh Tích nhíu mày vì ý của Bí thư tỉnh ủy không dễ giải thích. Đồng ý hay không cũng khó nói, hắn cảm thấy đau đầu vì hiện tượng Đại Phường rồi.

Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 259: Huyện Đại Phường thành tiêu điểm

Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Vip.vandan


Báo thành phố Chiếu Đông đưa một bài viết “Là quay lại hay tiến bộ”, nói khá rõ về nội dung Luân chuyển đất đai ở Huyện Đại Phường. Bài viết mặc dù không đưa ra kết luận rõ ràng nhưng đã đánh giá rất cao về phương thức Luân chuyển đất đai mới này ở Huyện Đại Phường. Bài viết cho rằng là thí điểm rất tốt cho số đất bỏ hoang ở nông thôn, tỏ vẻ cần tiến thêm bước nữa. Tòa soạn còn phái ra không ít phóng viên đến Huyện Đại Phường tìm hiểu và liên tục đăng tin. Báo tỉnh cũng theo sát sau đó, ngày hôm sau đã đăng tải nội dung Luân chuyển đất đai Huyện Đại Phường lên, nói rõ chi tiết về chính sách, bài viết này không đưa ra đánh giá, chỉ là kể lại chi tiết.

Hai bài viết này được đăng lên khiến Luân chuyển đất đai của Huyện Đại Phường lập tức được mọi người chú ý. Tranh luận tốt hay xấu càng trở nên kịch liệt.

Cùng ngày hôm đó mấy tờ báo lớn trong nước đều phái người đến tỉnh Sơn Nam hy vọng có thể hiểu rõ về phương pháp sử dụng đất mới ở Huyện Đại Phường.

Vương Trạch Vinh đã sớm chuẩn bị sẵn về tâm lý với việc này, nhưng đột nhiên các tờ báo lớn trong nước quan tâm đến Luân chuyển đất đai của Huyện Đại Phường đã tạo thành áp lực tâm lý rất lớn đối với Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh gọi điện thoại hỏi ý kiến của Trương Tất Tường; y cười nói:
- Đây là chuyện rất tốt. Dù thành công hay thất bại thì cũng là một cơ hội đối với cháu.
Vương Trạch Vinh bây giờ đã thành tâm điểm của truyền thông, Trương Tất Tường biết việc này là cơ hội đối với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh hỏi:
- Trương thúc, trên tỉnh có ý kiến phản đối gì không?
Vương Trạch Vinh lo lắng nhất là ý kiến của Bí thư tỉnh ủy. Nếu Bí thư tỉnh ủy phản đối việc này thì công việc của Huyện Đại Phường sẽ rất bị động.

Trương Tất Tường nói:
- Việc đã phát triển đến mức này thì nói rõ trung ương rất chú ý đến phương thức mới quản lý đất đai ở nông thôn này. Ý kiến của Bí thư Phùng chính là Trăm nhà tranh nhau. Cháu cố gắng làm tốt công tác là được.

Nghe Trương Tất Tường giải thích, Vương Trạch Vinh cũng đã nghĩ thông suốt. Chuyện đã phát triển đến mức này thì cứ việc mạnh tay đi làm là được.

Theo giấy mời của ban kinh tế đài truyền hình tỉnh, Vương Trạch Vinh liền chạy đến đó làm cuộc phóng viên.

Lần đầu tiên tham gia cuộc phóng viên trên truyền hình như thế này, Vương Trạch Vinh khá khẩn trương.

Người dẫn chương trình là Kiều Hồ, cô nói:
- Chủ tịch Vương, cứ coi đây là chuyện rất bình thường đi.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Không khẩn trương mới là lạ. Tôi biết nên nói gì mà.

Kiều Hồ thấy Vương Trạch Vinh đã làm quen được hoàn cảnh nên nói:
- Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu chứ? Chương trình này không truyền hình trực tiếp nên có thể sửa đổi, có vấn đề gì thì cũng không sao.

Hai người bắt đầu một hỏi một đáp.

Kiều Hồ nói:
- Chủ tịch Vương, chính sách Luân chuyển đất đai của Huyện Đại Phường đã tạo thành tiếng vang rất lớn. Bây giờ khắp tỉnh thành đều đang tranh luận. Không biết lúc đầu các anh đưa ra chính sách có lo lắng hay không?

Vương Trạch Vinh nói:
- Huyện Đại Phường là huyện nghèo khó và dựa vào tiền trợ cấp của chính phủ. Bởi vì đất ruộng trong huyện không thể nuôi sống người nên rất nhiều nông dân ra ngoài làm thuê, rất nhiều đất đai bị bỏ hoang, xuất hiện tình huống có đất mà không thể nuôi sống người. Chúng tôi đưa ra phương pháp Luân chuyển đất đai cũng là bất đắc dĩ.

- Nghe nói phương pháp Luân chuyển đất đai là do Chủ tịch Vương đưa ra. Khi đó không có chính sách của trung ương, Chủ tịch Vương không sợ gánh vác trách nhiệm sao?
Vương Trạch Vinh nói:
- Đương nhiên là lo lắng nhưng mỗi khi tôi thấy cảnh khó khăn của người nông dân, tôi lại vô cùng áy náy. Là Chủ tịch huyện, tôi thấy mình phải có trách nhiệm tìm con đường giải quyết cuộc sống của người dân.

Kiều Hồ nói:
- Phương thức Luân chuyển đất đai này có thể giải quyết đời sống khó khăn của nông dân sao? Nghe nói giá cho thuê đất rất rẻ mà.

Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi không cho là như vậy. Tình hình Huyện Đại Phường rất đặc biệt. Bây giờ rất nhiều đất bỏ hoang không dùng đến, bây giờ cho thuê ít nhất tiền thuê là có. Hơn nữa giá cho thuê không phải là cố định suốt thời kỳ cho thuê. Bây giờ kinh tế huyện còn kém nên giá cho thuê không cao. Tôi tin rằng hai năm sau khi kinh tế Huyện Đại Phường phát triển, như vậy giá cho thuê nhất định sẽ căn cứ theo tình hình thị trường để điều chỉnh. Chúng tôi không để người dân bị thiệt.

Vương Trạch Vinh từ từ bình tĩnh lại. Bởi vì hiểu rõ tình hình Huyện Đại Phường, trong giọng của hắn đều lộ ra sự quan tâm đến những người dân khó khăn, còn có cả trách nhiệm của mình trong việc này.

- Chủ tịch Vương, xin hỏi anh một vấn đề nếu như chính sách Luân chuyển đất đai này của Huyện Đại Phường không được cấp trên đồng ý thì sao?

Các câu hỏi Kiều Hồ đưa ra thật sắc bén đúng là không dễ trả lời.

Vương Trạch Vinh nói:
- Việc này không ai biết sẽ phát triển theo hướng nào. Cho nên Huyện Đại Phường chúng tôi chỉ tiến hành thí điểm ở một thị trấn mà thôi. Mục đích chính là lấy kinh nghiệm. Nếu như có thể thành công thì đây là phương pháp mới trong việc sử dụng đất nông thôn. Nếu như không được thì cũng không ảnh hưởng gì lớn đối với Huyện Đại Phường. Huyện Đại Phường đã nghèo đến độ xin quốc gia cứu trợ thì không còn mức nào kém hơn nữa. Hơn nữa bây giờ là một huyện khó khăn, chúng tôi có thể dùng hành động của mình để làm thí điểm để trung ương đưa ra chính sách.

- Chủ tịch Vương, các anh đã tính đến nếu thông qua hoạt động cho thuê đất lần này thì nông dân thị trấn Vương Gia Bá sẽ tăng thêm thu nhập bao nhiêu không?

Vương Trạch Vinh nói:
- Việc này về sơ bộ chúng tôi đã tính toán. Lấy mỗi người có ba mẫu đất đồng bằng và mười mẫu đất đồi. Đất đồng bằng thu được 750 tệ, đất đồi thu được 600 tệ một năm. Đương nhiên đây chỉ là con số lý thuyết, nhưng ít nhất một người có thể được vài trăm tệ. Đừng nhìn con số này trên thành phố là không lớn, nhưng đối với một người nông dân mà nói là rất lớn. Đối với Huyện Đại Phường thì nói rõ điều gì? Nói rõ nông dân về cơ bản có thể dựa vào đất của mình mà sống. Ngoài ra Huyện Đại Phường cũng dự định tăng cường tập huấn cho nông dân, thành lập một tổ chuyên môn dựa vào tình hình thị trường mà tập huấn. Nông dân có thể tham gia vào các nhà máy, trang trại để tăng thêm thu nhập.

Kiều Hồ nói:
- Không ít người cho rằng nếu cả nước đều cho thuê đất như Huyện Đại Phường thì sẽ ảnh hưởng đến sản xuất lương thực.

Vương Trạch Vinh cười nói:
- Vấn đề này đúng là cần phải suy nghĩ. Lần này chúng tôi cho thuê đất chính là đã suy nghĩ và quy định các nhà đầu tư tiến hành canh tác trên đó. Sẽ phân phối những khu canh tác dựa trên cơ giới hóa và áp dụng kỹ thuật. Tôi tin rằng thông qua mô hình này thì sản lượng lương thực không những không giảm mà còn tăng lên.

Kiều Hồ nhìn Chủ tịch huyện trẻ tuổi này, không khỏi có ấn tượng rất tốt. Chương trình sau đó được phát vào giờ vàng buổi tối trên đài truyền hình tỉnh.

Ngồi trước Tv xem Vương Trạch Vinh trả lời câu hỏi của người dẫn chương trình, Bí thư tỉnh ủy tỉnh Sơn Nam Phùng Nhật Hoa không khỏi thầm than về Vương Trạch Vinh này. Người thanh niên này ngồi trước ống kính máy quay mà bình tĩnh như vậy. Phùng Nhật Hoa không khỏi gõ nhẹ tay vào thành ghế và suy nghĩ về lỗi lo lắng của trung ương với đất để hoang.

Đồng thời Phùng Nhật Hoa cũng suy nghĩ làm như thế nào để làm tốt công tác trong toàn tỉnh. Về phần Vương Trạch Vinh là con rể Hạng Nam thì không ảnh hưởng nhiều đến y. Vương Trạch Vinh chỉ là một Chủ tịch huyện nho nhỏ, còn cách Phùng Nhật Hoa quá xa.

Vương Trạch Vinh nếu như thực sự có thể tạo được đột phát trong việc này thì người đạt được lợi lớn nhất chính là y – Bí thư tỉnh ủy.

Phùng Nhật Hoa cầm điện thoại gọi cho bí thư thị ủy Quán Hà – Tiền Dịch Tài:
- Tiền Dịch Tài, anh cần quan tâm nhiều hơn đến công tác Luân chuyển đất đai ở Huyện Đại Phường. Phải nhanh chóng tiến hành tổng kết và các số liệu cụ thể.

Tiền Dịch Tài lúc này cũng đang ngồi xem chương trình phóng viên Vương Trạch Vinh. Nghe Phùng Nhật Hoa nói như vậy, Tiền Dịch Tài vốn đang lo lắng cho Vương Trạch Vinh, lúc này đã yên tâm. Tiền Dịch Tài đã có ý này thì vấn đề của Vương Trạch Vinh không có gì rồi.

Tiền Dịch Tài liền gọi điện cho Hạng Nam:

- Bộ trưởng Hạng, vừa nãy Bí thư Phùng gọi điện tới cho tôi và đưa ra chỉ thị với công tác Luân chuyển đất đai mà Trạch Vinh đang tiến hành, yêu cầu Thị ủy quan tâm nhiều hơn.

Hạng Nam cười nói:
- Dịch Tài, đây là xu thế tất yếu. Trung ương đang rất cần tiến hành thí điểm việc này. Trạch Vinh đi trước một bước là cơ hội rất lớn, đồng thời cũng là cơ hội đối với anh. Chuyện này cho dù xảy ra sai lầm cũng không sao. Anh phải mau chóng tập trung vào công tác này.

Tiền Dịch Tài biết Hạng Nam có những tin tức về chính sách này, có lẽ là Trung ương đang rất chú ý đến vấn đề đất bị bỏ hoang ở nông thôn.

Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 260: Thành quả rất lớn

Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Vip.vandan


Tài nguyên đất của thị trấn Vương Gia Bá không thể thỏa mãn nhu cầu rất lớn, Huyện Đại Phường lại chỉ thí điểm ở một thị trấn. Vì vậy chỉ trong vòng ba ngày tất cả đất đai ở thị trấn Vương Gia Bá đã được thuê hết. Huyện Đại Phường chỉ có thể tiến hành ký biên bản ghi nhớ ưu tiên với các nơi khác sẽ áp dụng sau này. Đây là biện pháp mà Vương Trạch Vinh nghĩ ra.

Hắn thấy nhu cầu của thị trường nên nghĩ ra phương pháp ký biên bản ghi nhớ trước, ghi lại phương pháp liên lạc để lần sau có thể kịp thời liên lạc với bọn họ. Việc này cũng thu hút rất nhiều người. Rất nhiều người đang thầm than không kịp thuê đất, bây giờ thấy Huyện Đại Phường có phương pháp này nên đến ghi rõ số điện thoại liên lạc và hy vọng sắp tới mình sẽ thuê được một mảnh đất. Có những công ty muốn tiến hành hợp tác với lãnh đạo Huyện Đại Phường.

Chính sách Luân chuyển đất đai Huyện Đại Phường cũng được đưa lên mạng và thu hút rất nhiều người. Không lâu sau không chỉ Huyện Đại Phường nổi tiếng, mà ngay cả Vương Trạch Vinh cũng nổi tiếng. Càng có nhiều thanh niên coi Vương Trạch Vinh là người cải cách, gọi hắn là vị quan tốt một lòng vì quần chúng nhân dân.

Vương Trạch Vinh không quan tâm đến việc đó. Hắn cảm thấy thu hoạch lần này rất lớn, kịp thời đưa tiền đến nông dân là quan trọng nhất. Làm cho hắn hưng phấn là tiền này đến tay nông dân thì tin rằng cuộc sống của một bộ phận sẽ tăng cao. Đương nhiên Vương Trạch Vinh cũng lo lắng một chuyện đó là nông dân không có kế hoạch sử dụng số tiền này, tiêu hết quá nhanh.

Trên đường về, Dương Hữu Phú rất kích động mà nói:
- Chủ tịch Vương, tôi làm công tác này nhiều năm mà chưa bao giờ kích động như vậy. Không ngờ người trên tỉnh có nhiều tiền như vậy. Đất ở thị trấn Vương Gia Bá đúng là không đủ cung cấp.

Phó chủ tịch huyện Khương Khai Đại cũng hưng phấn nói:
- Trước đó tôi còn lo lắng không ai muốn thuê. Các anh nói người có tiền trên tỉnh nghĩ như thế nào mà thuê cả núi nữa. Ngọn núi càng cao thì càng đáng giá.

Chiêm Lệ Quyên cười nói:
- Chủ tịch Vương đúng là lợi hại. Một Hội chợ thương mại mà làm ra được nhiều hạng mục như vậy. Đừng nhìn các hạng mục này không lớn, tổng cộng lại thì không phải con số nhỏ. Tôi thấy không có mấy huyện đạt được thành quả này.

Khương Khai Đại nói:
- Tôi thấy thành quả lớn nhất chính là phát triển về sau. Chỉ cần các hạng mục này hoạt động tốt thì đủ để thị trấn Vương Gia Bá thoát cảnh nghèo khó.
Vương Trạch Vinh nghe mấy người này nói, hắn cũng vui vẻ:
- Lão Khương nói đúng trọng tâm rồi đó. Rất nhiều người chỉ nhìn bề ngoài thì thấy nông dân không thể sống nhờ tiền cho thuê đất này. Thực ra lại quên mất đất đó vẫn là của nông dân, đây là điều không thể thay đổi. Tiếp theo đầu tư đúng như lão Khương nói, bọn họ có thể gây dựng thị trường với các sản phẩm. Thứ ba nông dân có thể trở thành công nhân vào các nhà máy làm việc. Quan niệm sẽ dần thay đổi, có ý thức thị trường thì tin rằng bọn họ có thể đi xa hơn.

Chiêm Lệ Quyên kính phục nói:
- Chủ tịch Vương nghĩ xa và rất cao. Sao tôi không nghĩ đến việc này nhỉ?

Mặc dù biết Chiêm Lệ Quyên nịnh nọt mình, nhưng Vương Trạch Vinh vẫn thấy vui vẻ.

Sau khi về Quán Hà, Thị ủy lập tức triệu tập hội nghị tổng kết.

Lần này thành phố Quán Hà đã bỏ ra nhiều tiền nhằm thu hút nhà đầu tư vào vài hạng mục lớn. Nhưng kết quả lại không như ý, Hội chợ thương mại kết thúc mà chỉ có mấy hạng mục tầm chục triệu là được ký kết. Điều này khiến cho Triệu Minh Tích phụ trách công tác lần này rất chật vật.

Nhưng Huyện Đại Phường không được coi trọng lại thành tâm điểm.

Hội nghị đã cho mời mấy huyện biểu hiện tốt trong Hội chợ thương mại lần này đến tham gia. Huyện Đại Phường cũng được đặc biệt yêu cầu tham gia hội nghị.

Tiền Dịch Tài nhìn mọi người bên dưới rồi lớn tiếng nói:
- Công tác thu hút đầu tư của thành phố Quán Hà lần này vừa thất bại vừa thành công. Vì sao lại nói như vậy? Mấy hạng mục chúng ta đặt nhiều kỳ vọng không được thành công. Ở đây chúng ta phải tìm hiểu nguyên nhân cụ thể. Chẳng lẽ là do ý thức của các đồng chí chúng ta có vấn đề? Lão Triệu, công tác thu hút đầu tư lần này làm Thị ủy rất thất vọng.

Lời này chính là chỉ trích thẳng Triệu Minh Tích. Triệu Minh Tích mặt mày rất khó coi.

Tiền Dịch Tài nói tiếp:

- Tôi đặc biệt khen ngợi ủy ban Huyện Đại Phường. Ủy ban Huyện Đại Phường đã đứng vững trước các khó khăn và áp lực, đạt được thành công rất lớn. Chủ tịch Mao đã nói dù là mèo trắng hay mèo đen, chỉ cần bắt được chuột sẽ là mèo tốt. Huyện Đại Phường có suy nghĩ mới như vậy đáng để chúng ta học tập.
Hắn cố ý nói là ủy ban Huyện Đại Phường, mà không phải Huyện ủy.

Nói đến đây, Tiền Dịch Tài nói tiếp:
- Luân chuyển đất đai ở Huyện Đại Phường là một công tác rất mới, bây giờ dù là truyền thông chính thống hay là dân gian đều hứng thú với việc này. Mặc dù Trung ương không có chính sách về việc này, nhưng tôi cho rằng cần phải tăng cường ủng hộ.

Tiền Dịch Tài chính là muốn thông qua hội nghị lần này để tiến hành biểu dương công tác của Huyện Đại Phường.

Ngũ Toa Đức nói:
- Tôi thấy nên mời đồng chí Vương Trạch Vinh báo cáo tình hình Hội chợ thương mại và việc Luân chuyển đất đai.

Tiền Dịch Tài gật đầu nói:
- Không sai, chúng ta cần phải học tập một phen.

Vương Trạch Vinh thấy Tiền Dịch Tài không ngừng ủng hộ mình, hắn liền vội vàng tiến hành kể rõ phương pháp Luân chuyển đất đai của Huyện Đại Phường.

Sau khi nghe xong nội dung Luân chuyển đất đai Huyện Đại Phường, Tiền Dịch Tài nói:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh vừa nãy đã nói về quá trình Luân chuyển đất đai. Tôi muốn hiểu rõ một chút. Lần này thị trấn Vương Gia Bá làm thí điểm trong công tác, không biết năm nay thị trấn này sẽ cần bao nhiêu tài chính cứu trợ?

Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi xin lấy một ví dụ. Tiền cứu trợ dành cho người nghèo ở Huyện Đại Phường là 360 tệ. Đây là khoản tiền mà người nông dân luôn mong đợi. Người nông dân thị trấn Vương Gia Bá có ba mẫu đất ruộng, mười mẫu đất đồi. Chúng tôi giúp bọn họ cho thuê, ba mẫu đất ruột một năm thu nhập là 750 tệ, mười mẫu đất đồi một năm được 650 tệ. Tổng cộng là hơn 1000 tệ. Đương nhiên đất trong đó cũng có sự sai khác. Trải qua tính toán thì với tiêu chuẩn thấp nhất thu nhập một năm cũng là 1300 tệ. Chỉ riêng hai khoản này đã hơn tiền cứu trợ gần ngàn tệ. Bước tiếp theo chúng tôi muốn tổ chức những đợt tập huấn kỹ năng cho nông dân, để bọn họ có thể vào làm việc trong các hạng mục đầu tư. Khoản thu nhập này sẽ càng cao hơn. Tôi tin rằng thông qua cố gắng của toàn huyện, người dân sẽ thoát khỏi cuộc sống nghèo khó.

Thông qua tình toán mọi người phát hiện thôn dân thị trấn Vương Gia Bá lần này sẽ thu nhập tăng lên rất nhiều. Có một người thầm tính toán thì rất nhanh có kết quả dù là thu nhập ở nơi cao nhất Huyện Đại Phường cũng không được như vậy.

Tiền Dịch Tài cười nói:
- Theo lời đồng chí nói thì thị trấn Vương Gia Bá sẽ thoát khỏi cuộc sống dựa vào tiền cứu trợ?

Vương Trạch Vinh không muốn nói quá rõ nên phát biểu:
- Bí thư Tiền, chúng tôi bây giờ đang thí điểm, tôi dám cam đoan năm nay thị trấn Vương Gia Bá không cần tiền trợ cấp. Nhưng về phần sau này như thế nào thì phải xem tình hình thực tế mới biết.

Tiền Dịch Tài vui vẻ nói:
- Đây đã là thành tích rất tốt. Thay đổi về quan niệm đã khiến cho toàn thị trấn thoát cảnh nghèo khó. Hy vọng các đồng chí có thể dồn nhiều tâm huyết trong công tác này. Làm ra tài liệu với các chi tiết cụ thể, tôi sẽ đưa lên tỉnh báo cáo.

Thấy Tiền Dịch Tài ủng hộ Vương Trạch Vinh mạnh như vậy, Thị trưởng Ngũ Toa Đức cũng có suy nghĩ. Bí thư tỉnh ủy Phùng Nhật Hoa không phản đối việc này. Tuy nhiên Trung ương chưa có chính sách nhưng xuất hiện ở Huyện Đại Phường, mà lợi ích của hắn gắn chặt trong đó nên không thể để xuất hiện vấn đề gì.

Ngũ Toa Đức nói:
- Luân chuyển đất đai ở Huyện Đại Phường chưa được Trung ương tán thành nên tôi đề nghị phải thận trọng thực hiện. Huyện Đại Phường phải phân tích rõ lợi hại rồi mới được tiến hành, không thể làm chuyện có hại cho người nông dân.

Vương Trạch Vinh nói:
- Xin Thị trưởng Ngũ yên tâm, tất cả công tác của chúng tôi đều rõ ràng và triệt để, có ghi chép cẩn thận. Tất cả các công tác đều thực hiện trên nguyên tắc không tổn hại đến lợi ích người dân.

Tiền Dịch Tài nói với Ngũ Toa Đức:
- Công tác ở thị trấn Vương Gia Bá có hiệu quả rõ rệt. Tôi thấy Thị ủy cần triệu tập hội nghị thường ủy nghiên cứu tiến hành thí điểm ở toàn Huyện Đại Phường.

Ngũ Toa Đức nghe vậy liền nhíu mày. Tiền Dịch Tài sao lại xúc động như vậy, hắn không phải người như vậy mà. Chẳng lẽ hắn được bên trên chỉ thị gì sao? Ngũ Toa Đức càng nghĩ càng thấy khả năng này rất lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro