5. Bức tranh thứ năm: Mùi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bức tranh thứ năm: Mùi

Tôi thích mùi xăng. Hồi còn là học sinh, cứ thấy cái xe công-nông nào đi qua là đạp xe tít mù sát đít công-nông để ngửi. Mẹ tôi chửi tôi: Bố thằng điên!

Tôi thích mùi thuốc lá. Lỗi này là do bố tôi. Hồi trẻ bố tôi nghiện thuốc lá nặng, ngày nào bố cũng cho tôi 10 ngàn mua thuốc, trước tôi mua vinataba, sau chuyển sang Thăng Long nên tôi được tiền thối lại, thủ túi quỹ đen 2 ngàn. Mỗi lần bố hút tàn thuốc rơi khắp nhà, sáng nào tối nào tôi cũng cầm chổi quét nhà một lượt. Ngửi quen lại đâm ra thích. Có một lần tôi thử rít trộm một hơi, xong sặc sụa không đụng đến lần thứ hai. Đúng là chỉ nên thưởng thức "từ xa".

Tôi thích mùi hoa sữa. Cái này cũng là thói quen. Đường vào trường cấp III của tôi hai bên là hai hàng hoa sữa, nghe nói là được thủ tướng hay ai đó trồng. Lâu lắm rồi. Cứ mỗi độ hè đến là nở trắng xóa, hoa rụng rơi đất như lông mèo, gió thổi là bay tung tăng. Có hôm đi học lên lớp, bị bọn bạn trêu "trên đầu có tổ tò vò, xe tăng đi trước xe bò theo sau". Mùi hoa sữa không phải ai cũng ngửi được. Nếu nó nhạt thì hương như hương trà hoa cúc, nhàn nhạt thấm lòng, nhưng cứ thử đi qua trường tôi xem, đảm bảo cảm giác không khác gì ngồi taxi say xe.

Tôi thích mùi café. Trước tôi hay gọi là cà phé, ca phé, sau mới biết đấy là viết theo tiếng Pháp. Mặc dù không phải nghiện, nhưng tôi thích hương vị của nó, rất sưa.

Tôi thích mùi quế. Hồi cấp I tôi có đứa bạn nhà bán tạp hóa, hôm nào nó cũng bẻ trộm một miếng gỗ quế bé bằng ngón tay cái, đến lớp bẻ cho cả tổ cùng nhai. Mẩu quế bé chưa đến đầu ngón út, chạm vào đầu lưỡi cay cay tê tê, mùi xộc thẳng vào mũi, thơm lâu như bạc hà.

Tôi thích mùi rơm khô. Mỗi độ gặt là đường đi đều bị chiếm dụng thành nơi phơi rơm. Mỗi lần đi xe đạp về là lại phải ngồi gơ rơm ra khỏi xích xe. Nắng 37 độ khiến rơm ẩm khô mau, mùi rơm không thơm, nhưng lại vô cùng dễ chịu, cảm giác như có thể nằm lên nó và ngủ một giấc ngon lành. Lại nói, phần đầu của bộ phim Cô bé Heidi, cô bé cũng yêu mùi cỏ khô, nên bảo ông làm cho một chiếc giường cỏ trên gác xép, cạnh một ô cửa sổ tròn có thể nhòm ra ngắm bầu trời. Mùi rơm, có lẽ tựa như mùi cỏ khô vậy.

Tô thích mùi của mẹ, của bố. Trước, cứ mỗi khi không ngủ được, tôi lại ôm chăn khăn gối bò vào chen giữa bố mẹ, ngủ. Giờ lại quen ngủ một mình, khó mà làm được cái hành động đó nữa.Tôi thích mùi của người yêu. Là một thứ hương không màu, không mùi, không vị, không có hình dạng nhất định. Bán kính tỏa ra vô cùng rộng trong không gian, cứ thấy hình dáng của người yêu là ngửi thấy mùi. Thứ mùi này như chất gây nghiện, lại như chất kích thích không khác gì đập đá, hít phải sẽ gây ra những hành động mất kiểm soát như ôm, hôn, cắn, abcxyz...v..v... Nặng hơn là khi thiếu mùi sẽ gây bệnh nhớ, gây ảo tưởng nghĩ về người yêu, khó chịu cào xé bên trong, mất bình tĩnh. Nghiêm trọng hơn có thể hóa điên, có thể nhào đến ăn người yêu không còn cọng xương sườn nếu bị "bỏ đói mùi" quá lâu.

Cơ mà....thật may là tôi chưa có người yêu(!)

27/08/18

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro