Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau tỉnh lại, Hô Nhĩ Xích đã đi mất.

Thanh Ly đi tìm Trác Lang cùng Nhị Tử, nhân tiện thăm hai con chó săn may mắn còn sống sót.

Cho chó con ăn xong rồi mà Trác Lang vẫn nói không ngừng.

"Điện hạ đã xử phạt mấy nữ nhân hại nàng, bắt bọn họ trục xuất khỏi Vương triều. Những kẻ đê tiện ấy dám to gan làm nguy hại đến con cháu nối dõi của Hoàng thất, người thân trong bộ tộc của các nàng ấy cũng sẽ không dám thu nhận giúp đỡ đâu. Coi như đã giúp nàng xả cơn giận này rồi."

"Vậy à." Thanh Ly nhẹ nhàng đáp lại, không có gì là quan tâm đến vấn đề này cả.

Tựa hồ như nhớ tới chuyện gì, Thanh Ly hỏi, "Ngọc Tề Nhi là ai vậy?"

Trác Lang có phần kinh ngạc, "Người không biết sao? Ngọc Tề Nhi chính là mẫu phi của Hô Nhĩ Xích điện ha đấy!"

"Hả..." Thanh Ly thoáng ngẩn người.

"Khi điện hạ được bốn tuổi, Vương phi Ngọc Tề Nhi đã vì bảo vệ điện hạ mà bị sói cắn chết... Nghe nói chính là con bạch lang đầu đàn đấy. Điện hạ khi trưởng thành vẫn muốn giết được nó để báo thù cho mẫu phi. Nhưng con sói đó rất xảo quyệt, lúc nào cũng thoát khỏi tay điện hạ."

"Lần này thật đúng lúc, giúp cho điện hạ giết được bạch lang. Tuy rằng không biết có phải thực sự là con bạch lang đã cắn chết mẫu phi của điện hạ hay không, nhưng mà nói sao thì nói, coi như đã báo được thù. Khó trách điện hạ lại cao hứng như thế!"

"Ừ..."

Thanh Ly có chút như đi vào chốn mông lung.

Thảo nào Hô Nhĩ Xích khi đó lại khẩn trương như thế. Phải chăng là vì mình khiến hắn nhớ tới mẫu phi...

Thanh Ly lắc đầu, hắn nghĩ chuyện đó cũng không liên quan đến mình, liền trở lại giúp Trác Lang thu xếp da dê.

Dê trong nhà Trác Lang được nuôi dưỡng rất tốt, cho được loại bì thảo rất dày, lông sáng mang màu trắng của ngọc châu.

Trác Lang dường như nghĩ đến việc gì đó, "Ta nói, Yên La à, loại bì thảo này là hàng thượng đẳng, hãy mang đi may cho điện hạ chiếc áo choàng đi. Đồ của nàng làm chắc chắn điện hạ sẽ yêu thích."

Thanh Ly đỏ mặt. Làm y phục gì gì đó không phải là việc của nữ nhân sao.

"Ta cần gì phải làm y phục cho hắn."

.

Khi hắn trở lại vương trướng thì Hô Nhĩ Xích đã có mặt rồi. Thấy Mạnh Thanh Ly bước vào, Hô Nhĩ Xích liền gọi hắn tới gần.

Hô Nhĩ Xích ấn Thanh Ly ngồi xuống rồi nắm lấy chân hắn, để hắn xỏ vào đôi giày bằng lông.

"Cái gì đây?" Thanh Ly cúi người sờ sờ hỏi.

"Cái này làm bằng da bạch lang đấy." Hô Nhĩ Xích ngắm nghía một hồi, ra chiều hài lòng. "Ta đã sai người làm riêng cho nàng, xem ra rất vừa vặn."

Thanh Ly nhớ tới vừa rồi chính mình mở miệng nói không muốn may áo khoác cho Hô Nhĩ Xích, vậy mà Hô Nhĩ Xích lại cho người may giày cho hắn.

Thanh Ly vuốt đôi hài, mỉm cười nhẹ nhàng.

Ở một bên, Hô Nhĩ Xích nhìn đến ngây người.

Đã biết Thanh Ly lâu như vậy mà đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng cười.

Khoé môi nhẹ nhàng nâng lên, thủy nhãn lung linh, ánh mắt linh động, thật giống như mặt nước nơi thiên trì, mang một màu xanh biếc, ngập tràn sắc xuân.

Hô Nhĩ Xích ôm lấy Thanh Ly khẽ gọi, "Yên La..."

Hơi thở ấm áp phả trên cổ Thanh Ly, nhồn nhột.

Thanh Ly suy nghĩ một chút rồi nói, "Thanh Ly."

"Sao?" Hô Nhĩ Xích không kịp phản ứng.

"Gọi ta Thanh Ly."

Hô Nhĩ Xích nhẹ nhàng cất tiếng, "Thanh Ly."

Cảm giác được thân thể trong lòng mình run lên, Hô Nhĩ Xích thật vui mừng, cứ gọi 'Thanh Ly', 'Thanh Ly' không ngớt.

Thanh Ly cũng hiểu được chính mình vì chuyện nam nữ mà cả ngày sầu muộn, càng lúc càng quái đản, thôi thì cứ thuận theo lòng mình mà làm.

Một tiếng 'Thanh Ly' này tựa như đã gọi vào thật sâu trong tâm khảm hắn.

Chớp mắt đã mấy tháng trôi qua, bụng Thanh Ly càng lúc càng lớn. Hô Nhĩ Xích sủng ái Thanh Ly khó ai bì kịp. Thanh Ly đối nhân xử thế đều tốt, lại biết nhún nhường, không hề ra vẻ ta đây bao giờ. Mọi người đều mong tiểu hài tử mà 'nàng' sinh ra có được kim hạt song đồng, như thế 'nàng' có thể danh chính ngôn thuận trở thành Vương Phi của Hung Nô.

Mùa đông giá rét đã qua, tuyết đọng cũng tan đi, sức sống đã bắt đầu quay về với thảo nguyên

Tình cảm của Hô Nhĩ Xích và Thanh Ly càng lúc càng nồng thắm, nên Hô Nhĩ Xích đã ưng thuận để các tỷ muội ở Hồng Y trướng được trở về Thiên triều vào đầu xuân năm nay. Trước khi họ rời khỏi, Thanh Ly có đi đưa tiễn các nàng, thế nhưng Thần Y không nói một lời, thái độ dửng dưng không thèm để ý. Nàng ta chỉ liếc mắt qua cái bụng của Thanh Ly rồi quay đầu đi. Qua loa hai câu liền bỏ đi, không ngoảnh đầu nhìn lại.

Thanh Ly hiểu rằng Thần Y coi thường hắn. Dù sao thì Tô Yên La cũng là người của Thiên triều, vậy mà bây giờ lại mang trong mình cốt nhục của hoàng thất Hung Nô. Nếu xét theo lễ tiết của Thiên triều thì e rằng hắn có bị ngũ mã phanh thây cũng không hết tội.

Ánh mắt Thần Y trước khi đi như gieo vào lòng hắn một tảng đá thật nặng, khiến hắn tưởng như không thở nổi.

Hô Nhĩ Xích nhận ra tâm sự trong lòng Thanh Ly, cũng không nói gì nhiều, chỉ vỗ nhẹ vào lưng hắn. "Giờ đã đầu xuân rồi, hai ngày nữa sẽ tới lễ tạ ơn thần linh, chắc chắn sẽ rất náo nhiệt. Đến lúc đó nàng hãy đi xem xem, tâm tình cũng sẽ tốt hơn."

"Dạ." Thanh Ly gật đầu.

.

Lễ tạ ơn thần linh chính là ngày lễ quan trọng nhất trong năm của người Hung Nô.

Lễ tạ ơn cũng chính là hội thi mùa xuân. Theo tập tục thì trận thi đấu của nam giới có đấu vật, cưỡi ngựa, chạy việt dã; nữ nhân cũng có nhiều tiết mục như cắt lông cừu, ...

Các đại gia tộc đều có những tráng sĩ dũng mãnh được cử ra để đạt được mục đích cao nhất, chính là vinh quang a.

Trong hội thi này, chẳng cần phân biệt tôn ti địa vị, thành viên hoàng thất cũng có thể tham gia.

Thanh Ly trông Hô Nhĩ Xích trên lôi đài đang dần dần quật ngã đối thủ, tiếng hoan hô rung trời.

Hô Nhĩ Xích ngày thường ít nói, vậy mà mỗi khi vật ngã đối phương thì miệng lại đầy lời thô tục, khiến cho Thanh Ly nhớ tới lần đầu gặp mặt. Khi đó Hô Nhĩ Xích nói chuyện cũng chẳng kiêng dè gì, khiến hắn xém chút ức chết.

Hô Nhĩ Xích quả thật là Đế Vương tương lai của Hung Nô. Không chỉ bởi vì huyết thống của hắn khiến người ta kính sợ, mà còn bởi vì hắn có tài thao lược, hắn thủ đoạn, hắn có năng lực. Và trên tất cả, hắn có trong tay vũ khí sắc bén nhất, đó chính là thuật thu phục nhân tâm.

Hội Xuân của bộ tộc Luân Cát Lãng năm nay, chiến thắng chắc chắn về tay hắn.

.

Hô Nhĩ Xích dành được linh vũ thất sắc – vật biểu trưng cho vị trí quán quân. Tương truyền, lông vũ này được lấy từ thần thú là Phượng Hoàng, rất có giá trị.

Hô Nhĩ Xích ôm Thanh Ly vào lòng, ghé tai hắn nói, "Thanh Ly, đem vật này làm mũ cho ngươi nha", khiến cho các phi tử khác xém chút tức chết.

.

Lễ hội long trọng theo thông lệ được tổ chức vào ban đêm.

Các nam nhân hát vang khúc "Thiên vận". Đó là điệu hát cổ xưa chỉ được hai người cùng hát. Cho đến thời đại ngày nay, khúc hát này đã gần như bị thất truyền, được liệt vào di sản văn hoá thế giới cần được giữ gìn.

Có thể ở nơi này nghe được "Thiên vận" thuần khiết như thế, Thanh Ly cảm thấy trong lòng cảm khái, lại có chút si mê.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy