3. Khởi Vực 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phản ứng đầu tiên của Trương Khải Sơn là cau mày. Người trước mặt nhìn như chỉ mới hai mươi tuổi, đầu tóc bù xù, quần áo lấm lem bùn đất, nếu không phải thái độ bình tĩnh, chắc hẳn ông ta đã nghĩ hắn là một kẻ lừa đảo vô gia cư - dù sao thì, ở ngôi làng này, việc họ đang tìm kiếm Trương Khởi Linh không phải là bí mật. Ông ta đã nhìn thấy tất cả các loại Trương Khởi Linh trong cuộc điều tra dân số quốc gia đầu tiên, tất cả các hồ sơ có tên Trương Khởi Linh trong nước đều được gửi đến bàn làm việc của ông ta, một số đã già đến mức không còn răng, một số còn non nớt đến mức vẫn còn quấn tã , mạnh mẽ, yếu đuối, lương thiện, bội bạc...thậm chí ngay cả phụ nữ ông ta cũng gặp không ít, mặc dù ông ta cũng không cho rằng Trương Khởi Linh là nữ.

Nhưng người này khác với Trương Khởi Linh khác. Hắn quá bình tĩnh, trước kia chỉ có Trương Khải Sơn triệu hoán người khác, hiện tại trong lòng ông ta lại thấy khó chịu vì bị đảo khách thành chủ.

"Cậu tìm tôi có việc gì?" Trương Khải Sơn cảm thấy thiếu kiên nhẫn. Hắn không nghĩ nhiều về vấn đề xác thực, bởi vì dù có phải Trương Khởi Linh hay không thì thời điểm xuất hiện của hắn cũng quá tệ.

"Tôi đến đây để lấy lại chiếc hộp. Tôi hi vọng ông hỗ trợ tôi vào Trương gia lâu, sau đó tôi sẽ sử dụng chiếc hộp để hoàn thành nghi thức kế vị tộc trưởng. Việc này phải được thực hiện càng sớm càng tốt, bởi vì tôi thường mất trí nhớ, tôi muốn hoàn thành nó khi đầu óc minh mẫn nhất." Cách chọn từ của Trương Khởi Linh vẫn có chút kỳ lạ, nhưng cách phát âm của hắn lại mượt mà hơn trước rất nhiều. Giọng điệu của hắn dường như đang yêu cầu một món nợ mà mọi người đều biết, đối phương sẽ hiểu và không thể từ chối.

"Hộp gì?" Trương Khải Sơn trong lòng khẽ động, nhưng vẫn quyết định giữ bình tĩnh, xem phản ứng của đối phương trước.

Câu trả lời thẳng thắn một cách đáng ngạc nhiên, "Chính là cái mà ông đã mang từ Tây Tạng về."

Trương Khải Sơn lông mày càng nhíu chặt hơn.

Ông ta đúng là đã mang về một thứ như vậy từ  Tây Tạng, quá trình rất phức tạp, liên quan đến một nhóm người Ấn Độ nhập cảnh trái phép. Đó là những năm biên giới Trung-Ấn không được yên bình, người chỉ huy - Tư lệnh của Quân khu Tây Tạng "Phật Quang Tướng Quân" Trương Quốc Hoa là người trong tộc ông ta, cũng rất khó chịu với sự phiền toái của Ấn Độ ở biên giới phía nam Tây Tạng, nhưng bị chính sách hòa bình và khoan dung của chính quyền trung ương áp xuống, vì vậy vẫn luôn mắt nhắm mắt mở chứ không hề có xung đột lớn nào, nếu không phải lần đó đám người này náo động quá lớn, đại khái cũng sẽ không kinh động đến Trương Khải Sơn.

Cuộc đối đầu giữa hai bên là do một vụ ám sát xảy ra tại lạt ma miếu, nạn nhân là một vị Lạt ma đức cao vọng trọng.

Tây Tạng không giống nơi khác, mọi vấn đề liên quan đến tôn giáo sẽ trở nên cực kỳ nhạy cảm, khi tin tình báo đến được tới Trương Khải Sơn, một số tinh anh do ông ta sắp xếp lập tức đến Tây Tạng để ngăn chặn, chẳng bao lâu sau đã bắt được cả người và đồ.

Nhưng chiếc hộp đá mà đặc vụ Ấn Độ giật được từ vị Lạt ma già là gì đã trở thành một bí ẩn. Lúc đầu, Trương Khải Sơn cho rằng đó là vật linh thiêng của Lạt Ma giáo nên giao nộp những vật chứng khác cho chính quyền trung ương, chỉ để lại hộp đá gửi về miếu, không ngờ các Lạt ma khác trong miếu lại không biết nguồn gốc của nó. Nếu sau này Trương Khải Sơn không phát hiện ra chiếc hộp đá được làm từ vẫn ngọc thì có lẽ ông ta cũng sẽ không nhận ra rằng chiếc hộp đá này có liên quan đến gia tộc của mình và truyền thuyết về 'Vạn Tượng Long Hạp'.

Chàng trai trẻ tiếp tục, "Chiếc hộp vốn được đưa cho tôi. Tôi bị người Ấn Độ tấn công khi rời Tây Tạng. Sau đó, tôi thẩm vấn những người đó mới biết được chiếc hộp đã được đưa tới miếu Lạt ma, ông ấy định sẽ giao chiếc hộp khi tôi ra khỏi núi, tiếc là cuối cùng ông ấy lại vì việc này mà chết."

Trương Khải Sơn xua tay, cắt ngang lời của chàng trai trẻ: "Nếu cậu biết cái hộp đó là gì và cũng biết ta là hậu duệ của Kỳ Bàn Trương, cậu nên hiểu rằng cái hộp đó là thuộc về Kỳ Bàn Trương. Đồ trở về trong tay ta, rõ ràng đã là định số, dựa vào cái gì ta phải đưa nó cho cậu?"

Điều mà Trương Khải Sơn không ngờ tới là chàng trai trẻ trước mặt nhẹ nhàng gật đầu nói: "Đúng vậy, chúng ta đều được dẫn dắt bởi "chung cực", vậy nên tôi có thể ở giờ phút này gặp được ông. Chỉ là cái hộp đó, không thuộc về bất kỳ ai."

"Chung cực?" Trương Khải Sơn đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, sau đó hắn mới ý thức được, Trương Khởi Linh chờ hắn ở đây bản thân đã là một chuyện cực kỳ kỳ quái. Chuyến đi Tây Tạng của hắn là bí mật, Trương Khởi Linh có lẽ không thể từ đặc vụ Ấn Độ tra ra, cho dù có thể tra ra thì làm sao biết sẽ gặp hắn ở đây? Hắn đột nhiên cảnh giác: "Làm sao cậu tìm được ta?"

"Trên tầng cao nhất của Trương gia cổ lâu, có căn phòng tối thượng mà chỉ tộc trưởng mới có thể vào. Có ghi chép về mệnh lệnh gia tộc do Trương Khởi Linh ban hành trước đây. Trương Khởi Linh bình tĩnh nói: "Trước khi Tứ châu cổ thành bị hủy diệt, Trương Khởi Linh cuối cùng đã sắp xếp, tiền bối của tôi cũng đã chuẩn bị đầy đủ cho tôi, đưa cho tôi những chỉ thị cần thiết, tôi đang đợi ông, đây là sự sắp xếp tất yếu của lịch sử."

"Sự hủy diệt của thành Tứ Châu... chuyện đó xảy ra sớm hơn năm Hàm Phong." Trương Khải Sơn cười lạnh nói: " Ý của cậu là Trương Khởi Linh có thể đoán trước được lịch sử?"

Trương Khởi Linh không thừa nhận cũng không phủ nhận mà vẫn rất thờ ơ, điều này khiến Trương Khải Sơn càng cảm thấy khó chịu. Từ lúc gặp nhau, ông ta đã tin chắc rằng mình và người trước mặt không hợp nhau, lúc giao lưu cả hai đều rất không vui.

Thế giới này không có biết trước chỉ có dự đoán. Giống như Tề Môn Bát Toán của Tề Thiết Chủy, đã lập lên kế hoạch cực kỳ chính xác rồi, nhưng tất cả là do sự hiểu biết sâu sắc về thông tin, bỏ qua quá trình chỉ dự đoán kết quả, khiến cho nó có vẻ thần kỳ nhưng thực chất đều có thể suy luận từ thực tế.

Loại khả năng phân tích toàn diện này thuần túy là sự kết tinh của trí tuệ và kinh nghiệm, xu hướng càng tổng quát thì càng chính xác, rất hữu ích trong chiến tranh tình báo, vì vậy Trương Khải Sơn luôn muốn chiêu mộ Tề Thiết Chủy, đáng tiếc là ông ta cuối cùng cũng không được như nguyện. Nhưng nếu nói rằng từ hàng trăm năm trước có người có thể đoán trước được một điều nhỏ bé như vậy thì quả là không thể tin được, cơ hồ là một điều kỳ diệu.

"Sao? không thể trả lời?" Nghĩ tới đây, Trương Khải Sơn ép sát thêm một bước. Nhiều năm phục vụ trong quân đội, khiến ông ta phát triển khí chất không nộ tự uy, dù trên chiến trường hay trên đấu trường chính trị, ông ta không bao giờ bỏ qua bất kỳ khuyết điểm nào của đối thủ, suy cho cùng, không ai có thể không một kẽ hở. Nhưng lần này Trương Khải Sơn phát hiện mình lại tính sai. Trương Khởi Linh vẫn rất bình tĩnh, đến một cọng tóc cũng không lung lay.

"Dù ông không tin" Trương Khởi Linh chậm rãi nói, "'Chung cực' vẫn tồn tại. Hơn nữa ông cuối cùng sẽ đáp ứng tôi. Tôi chỉ thu được chỉ thị là tới đây gặp ông, còn về lý do ông đáp ứng tôi thì phải do chính ông đi tìm. Nếu cần điều kiện trao đổi gì cứ nói với tôi."

Trương Khải Sơn cười. Nếu ông trời ban cho mỗi người một kỹ năng một cách công bằng thì người trước mặt chắc chắn phải có kỹ năng khiến người khác cảm thấy khó chịu.

"Tôi đương nhiên có điều kiện trao đổi, nhưng tôi sợ cậu không làm được, nếu cậu là Trương Khởi Linh chân chính, cậu hẳn là biết bí mật trường sinh, đó là một trong những điều kiện, còn một điều kiện đính kèm khác," ông ta bước vài bước chắp tay sau lưng, lại nhìn thanh niên, cuối cùng lạnh lùng nói: "Giả sử Trương Khởi Linh thật sự có thể đoán trước lịch sử, ta muốn ngươi trả lời một vấn đề để chứng minh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro