Chương 23: Cố nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Hải Khách?

Tôi sốc đến mức ngồi thẳng lưng, nhìn kỹ dáng vẻ của hắn, lại là một gương mặt rất xa lạ, có thể xem là đẹp trai, nhưng cũng không quá bắt mắt, so với Trương Hải Khách trong ấn tượng của tôi, từ gương mặt tới giọng nói đều không có gì giống nhau.

Này không kỳ quái, bởi vì tôi nhìn thấy là hình dáng của Trương Hải Khách sau khi dịch dung thành tôi, hơn nữa còn không phải là mặt nạ loại một tháng thay một lần, chưa từng tháo xuống, tôi căn bản chưa từng thấy khuôn mặt thật của hắn. Nhưng đây có phải Trương Hải Khách đó không? Hay người mà tôi gặp là giả?

Bất kể như thế nào, sau khi suy nghĩ thận trọng, hiện tại cứ coi như hắn là Trương Hải Khách đó đi.

Vẫn tốt, lực chú ý của hắn đều ở trên người Muộn Du Bình, không hề chú ý đến sự kinh ngạc của tôi, không thì tôi đúng là không có cách nào giải thích được tại sao lại nhìn chằm chằm vào một người đàn ông xa lạ.

Muộn Du Bình không lên tiếng, tôi cũng không rõ hắn đã mất trí hay chỉ là không muốn để ý đến đối phương, dù sao theo cách mà Trương Hải Khách đã nói với tôi ở tương lai, Muộn Du Bình ở trước mặt hắn được tính là tộc trưởng Trương Gia, vốn dĩ không với tới được.

Trương Hải Khách cũng chẳng thể hiện gì, thu tay về cười cười, quay đầu nói với tôi: "Vị lão đệ này, đưa cậu đến Tây Ninh à?"

Má nó, nhanh như vậy đã hạ lệnh đuổi khách rồi?

Tôi nhìn Trương Hải Khách hận không thể đấm hắn vài cái.

"Không được, hắn đáp ứng đưa tôi cùng đi." Tôi chỉ Muộn Du Bình, hắn vẫn bất động, nhưng cũng không vạch trần tôi.

"Ồ" Trương Hải Khách ngữ khí có chút coi thường hỏi: "Xưng hô thế nào?"

"Hắn tên Tề Vũ, bạn của tôi."

Người trả lời là Muộn Du Bình. Không chỉ Trương Hải Khách lộ ra biểu tình kinh ngạc, đến tôi cũng bị dọa. Chúng tôi từ khi nào được xem là bạn rồi? Trước giờ toàn là hắn cứu tôi, tôi chẳng làm được gì cả, số lần giao lưu cũng không nhiều, rốt cục tại sao hắn lại nhìn tôi bằng ánh mắt khác?

Hay là nhìn Tề Vũ bằng ánh mắt khác?

Nhìn chằm chằm tôi vài giây, Trương Hải Khách mới gật đầu quay người lại, phất tay nói: "Được, Tề lão đệ, cậu có thể ở trên xe nghỉ ngơi, rồi chút nữa đi rửa mặt."

Tôi bị hắn nói ngơ ngác, nhờ vào hình ảnh phản chiếu trên cửa xe mới phát hiện, mặt tôi bị rạch một vết lớn, nhưng không có máu chảy ra, chỉ bị rách một lớp da.

Lớp mặt nạ của tôi rách rồi.

Từ trạng thái căng thẳng buông lỏng, con người rất dễ buồn ngủ. Tôi cơ hồ nhắm mắt là ngủ như chết, không biết trôi qua bao lâu, đến khi cảm thấy có người đang vỗ mới tỉnh lại, phát hiện xe dừng rồi, phía sau còn có một chiếc xe, động cơ chưa tắt.

Con đường rất rộng, đèn đóm xung quanh rất ít, có vẻ như đây là khu phức hợp của một cơ sở quân sự, Trương Hải Khách đưa tôi và Muộn Du Bình vào nhà khách bên cạnh, đặt cho bọn tôi một căn phòng, liền mang theo đám người rời đi.

Hắn đương nhiên không lo lắng chúng tôi chạy mất, một mặt không biết ở đây có bao nhiêu người canh gác, một mặt là chúng tôi cũng chẳng có nơi để đi.

Tôi nhìn vào tấm gương trong nhà vệ sinh nam, tốn không ít công sức mới gỡ được mặt nạ từ trên mặt xuống, dù chưa hết hạn sử dụng nhưng nhìn có vẻ rách nát như củ khoai tây bong vỏ. Quay trở lại phòng, nhìn thấy Muộn Du Bình nằm trên giường ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt hiếu kỳ kèm theo chút xa lạ, tôi đột nhiên không biết nói gì mới tốt.

Hắn thật sự không biết tôi, cũng không thể nào biết tôi, vậy mới đúng logic.

Buổi chiều hôm sau Trương Hải Khách tới. Hắn tới rất đúng lúc, vì tôi vừa mở mắt được mấy phút. Cảm thấy đói bụng, nhưng đây là một giấc ngủ dài rất đã, tôi không thể nhớ được mình ở viện điều dưỡng đã mất ngủ bao lâu.

Muộn Du Bình đang dựa vào cửa sổ trong chiếc áo sơ mi màu xanh quân đội được người phục vụ đưa tới, nhìn trời nhìn đến rất xuất thần, ánh mặt trời bắt đầu biến sắc nhuộm lên người hắn những sắc màu xanh vàng, giống như chiếc lá úa vàng bên ngoài cửa sổ.

"Đám người đó đã thất thế rồi, nếu không chúng tôi cũng không tới được." Trương Hải Khách liếc nhìn tôi một cái, vào thẳng vấn đề nói với Muộn Du Bình, "Ngài vẫn không biết đúng không, đại Phật gia chết đã nhiều năm rồi, đều là đám nhị thế tổ đời sau làm càn."

Tôi thấy hắn sử dụng kính ngữ rất tinh tế, và không có ý tránh mặt tôi, tựa hồ câu nói kia của Muộn Du Bình có tác dụng rất lớn.

Nói xong, Trương Hải Khách lại thở dài nói: "Mấy năm qua nội đấu, tộc trưởng lại không có mặt, Trương gia đã hỗn loạn, vì vậy chúng tôi dự định tổ chức một nhóm người khác tiến vào."

Nghe tới đây, thần sắc của Muộn Du Bình đột nhiên có chút biến động. Tôi đã từng thấy sự ghê tởm đó, giống như lúc Văn Cẩm cho lão Đặng ăn đan dược. Vậy thì tôi cũng hiểu rồi, "tiến vào" chỉ cái gì, bọn họ nhất định muốn đi đến một nơi cực độ nguy hiểm, giống như hoạt động trộm mộ lớn nhất năm 76, nơi có thể sẽ đem lại thương vong rất lớn.

Vì vậy bọn họ cần sự giúp đỡ của Muộn Du Bình.

"Anh nói là chỗ nào?"

Trương Hải Khách bất mãn nhìn tôi một cái, rõ ràng rất ghét tôi chen miệng vào, nhưng do dự một lát cũng trả lời, "Bí mật của tộc trưởng. Chúng tôi cần di chuyển thứ bên trong."

Nhìn Muộn Du Bình để xác nhận thái độ xong, tôi lại hỏi: "Là cái gì?"

"Không biết, tôi không có quyền đó." Trương Hải Khách trả lời rất nhanh, hơn nữa lập tức quay ra hỏi Muộn Du Bình, "Tôi chỉ biết chỗ đó có lục giác linh đồng thủ hộ, chỉ có tộc trưởng mới có thể an toán tiến vào."

Đây nhất định là cái gọi là bí mật "Chung cực" mà sau này Trương Hải Khách đã nói với tôi.

"Tại sao lại phải di chuyển?"

Dường như cuối cùng đã nhận ra rằng địa vị của tôi không còn chỉ là một người qua đường nữa, Trương Hải Khách nghiêm túc hơn, "Bởi vì người Trương gia hiện tại đã chia làm hai phe, một bên đứng về phía tộc trưởng, một bên không thừa nhận quyền lực ngài ấy, muốn tìm hiểu những bí mật được tổ tiên truyền lại. Chúng ta mới vừa mới chiếm được thượng phong, nhưng thế lực của bọn họ vẫn rất lớn, nếu không dời đồ đạc đi, e rằng sẽ rơi vào tay bọn họ."

"Anh nói đến đời sau của Phật gia sao?"

"Tất nhiên rồi. Họ kết hôn với người ngoài tộc, huyết thống của họ vốn không trong sạch, còn hận tộc trưởng như vậy, ta nghi ngờ trong tộc có nội gián."

Nội gián.

Tôi chợt nhớ đến kế hoạch tiêu diệt nhà họ Trương của Uông Tàng Hải đã kéo dài hàng trăm năm. Lẽ nào hắn đã thần thông quảng đại đến mức này rồi, trực tiếp đánh vào nội bộ Trương gia?

"Cậu cảm thấy nhánh của Đại Phật Gia bị Uông Tàng Hải xâm nhập rồi?"

Trương Hải Khách thần sắc nghiêm nghị, eo lưng đột nhiên thẳng lên, nhưng lại giả bộ không để tâm nói: "Ố, cậu biết cũng không ít nhỉ?"

Lòng tôi thầm nói lại chẳng, đây đều là nhà ngươi tự mình nói cho ta nghe, nếu vẫn không hiểu thì chẳng khác nào tên ngốc. Nhưng miệng vẫn phải tìm cái lý do nói: "Tôi ở dưới đáy biển tìm được một số thứ, hình như có liên quan tới các người...không nghĩ tới hai nhà quan hệ lại thâm sâu như vậy. Vậy các người là muốn anh ấy đi lấy?"

Nhìn thấy Trương Hải Khách lại gật gật đầu, tâm tình tôi rất phức tạp. Hắn hiện tại tuy không nói, mục đích cũng đã rất rõ ràng, chính là Muộn Du Bình chỉ có thể chống lại ảo giác của lục giác linh đồng. Bởi vì trong đó có lục giác linh đồng, bọn họ không tiến vào được, đợi lấy được đồ ra, tín vật của tộc trưởng cũng chỉ còn lại ý nghĩa tượng trưng. Đến lúc đó hắn có còn khách khí với bọn tôi hay không thì không biết rồi.

"Anh có đi không?"

Tôi nói xong không khỏi thở dài, đây thực sự rất giống lúc trước tôi đàm phán cùng Hoắc lão thái. Lúc đó một câu "Tôi đi" của hắn gây ra bao nhiêu sóng gió, lần này sẽ ra sao?

Nếu như hắn nói muốn đi, thế má nó tôi có nên đi theo không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro