Chương 33:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "Tôi nghĩ như vậy là không đúng. Con người có thể thay đổi vận mệnh thông qua nỗ lực của chính mình. Vì vậy tôi vẫn muốn cảm ơn cậu. Nếu cậu không thay đổi anh ấy, có lẽ anh ấy sẽ không bao giờ đồng ý hợp tác với chúng tôi. Đây là cơ hội cuối cùng để hoàn thành sứ mệnh của Trương Gia. Tôi hy vọng lần này cùng với Khởi Linh, chúng ta có thể thực sự tạo nên sự khác biệt, khiến chuyến đi này trở nên đáng giá."

Tôi nhớ lại giấc mơ bên trong cánh cửa đồng ở Tây Tạng. Định nghĩa của một chuyến đi đáng giá là gì? Kỳ môn độn giáp, tử vi đẩu số, Gia Cát Lượng quẻ... Có bao nhiêu người cổ đại dành cả cuộc đời chỉ để đoán trước vận mệnh của chính mình. Trong giấc mơ đó tôi đã từng nghĩ rằng chung cực có thể là những dự đoán cho mọi nhận thức, dẫn dắt vận mệnh của cả nhân loại.

Ai cũng muốn thay đổi số phận của mình, nhưng nếu bản thân số phận đã định đoạt điểm cuối thì chúng ta còn cần phải cố gắng nữa không?

Ít nhất câu trả lời của tôi bây giờ là có, vì tôi đã được đưa đến đây nên chắc chắn có điều gì đó mà tôi phải làm. Nếu không thể sửa được tử cục năm 2015, làm sao tôi có thể bỏ cuộc?

Tôi nhẹ nhõm đưa tay ra cho cô ấy và cười nói: "Đúng vậy, chúng ta đều cần phải cố gắng."

Trương Thi Tư nheo mắt cười vui vẻ, nắm lấy tay tôi lắc mạnh: "Thỏa thuận đi! Từ giờ trở đi, anh phải giúp chúng tôi xử lý Khởi Linh, không giữ lời là chó!"

Đang suy nghĩ lời muốn đáp lại, Trương Thi Tư đột nhiên nói "Này", giơ tay trái ra sau lưng tôi vẫy, sau đó hét một tiếng dài: "Khởi Linh - bên này!"

Tôi quay lại và thấy Muộn Du Bình đang chậm rãi đi về phía chúng tôi.

Hắn vẫn mặc bộ quần áo cũ lúc chia tay, giống như những ngày vừa qua đã trôi qua trong chớp mắt. Nhưng hắn đã quay lại dễ dàng như vậy, là do tôi không quá tin tưởng hắn, hay lần này hắn thực sự tin tưởng tôi?

Ba người chúng tôi im lặng một lúc, cho đến khi một tiếng chuông điện thoại chói tai phá vỡ sự im lặng.

"Ồ, điện thoại." Trương Thi Tư lè lưỡi, "Một lát tôi sẽ quay lại." Cô đứng dậy và nhanh chóng bỏ chạy.

Nhìn cô ấy bước đi đến phòng làm việc cách đó hơn mười mét, tôi không khỏi chặc lưỡi. Không ngờ bọn họ còn mang cả đường dây điện thoại tới đây, thật sự đã có kế hoạch lâu dài, e rằng trước đây bọn họ thường xuyên gọi điện trực tiếp với Trương Khải Sơn.

Làm tới mức này mà bọn họ vẫn không vào được Trương Gia lâu, nhóm người này đúng là mệnh khổ.

Gió mang theo những tiếng nói đứt đoạn, tôi không đứng dậy chào đón hắn, mà chống đất duỗi eo. Muộn Du Bình bước tới, cúi đầu nhìn tôi, rồi lại nhìn hộp chuông cau mày nói: "Thứ này rất nguy hiểm."

"Tôi biết, tôi nhờ họ cho tôi xem. Trong cổ lâu có một cơ quan được làm từ thứ này, đi vào mà không tìm hiểu thì thật là ngu ngốc."

Vừa nói, tôi vừa liếc nhìn hộp chuông đang mở và đếm đại khái tổng số chuông, hóa ra là gần một trăm chiếc. Có vẻ như có nhiều hơn một chiếc chuông được sử dụng cho mỗi thao tác và không dễ để nhớ cách sử dụng tương ứng của chúng. Phần trung tâm của tầng thấp nhất là phần lớn nhất, dày bằng nắm tay trẻ em. Có lẽ vì quá lớn nên toàn bộ nó có hình chuông, tay cầm dài khoảng mười centimet, bốn sợi chia đôi, bao quanh đốt sống giữa, giống như chuông Kim Cương trong Phật giáo Tây Tạng.

Những chiếc chuông đồng này hình dáng không đồng nhất, không thể xác định được niên đại và nguồn gốc lịch sử, nhưng hoa văn và kiểu dáng tương đối giống nhau, dường như chúng đến từ cùng một nền văn hóa và nghề thủ công. Chỉ có cái này là khác, vì nó rõ ràng là từ Tây Tạng.

Có lẽ sẽ an toàn hơn nếu cất thứ này đi, nhưng khi nghĩ đến sức mạnh của những chiếc chuông này nếu dùng sai tôi bỏ cuộc ngay lập tức.

Tôi cũng đứng dậy, vỗ nhẹ lá cỏ trên người, hỏi: "Anh đợi bao lâu rồi?"

Muộn Du Bình thở dài. Tôi cứ tưởng hắn sẽ lại nói câu gì đó như "Cậu không cần phải vào" nhưng không ngờ đợi rất lâu mà hắn ta vẫn không nói gì.

Đây là ngầm thừa nhận chuyện mọi người sẽ đi cùng nhau sao?

Tạm thời cứ cho là như vậy đi.

"Anh lấy được đồ rồi?"

"Ừ." Muộn Du Bình trả lời, quay đầu sang một bên và nhìn về phía khu rừng phía xa.

Tôi tưởng bên đó có thứ gì đó, nhưng khi nhìn sang bên đó chỉ thấy những bóng đen màu xanh đậm, "Sao vậy?"

"Tiểu Tề...Hải Khách tìm cậu..."

Trương Thi Tư từ bên cạnh gọi đến, tôi đáp lại, quay đầu nhìn Muộn Du Bình, đột nhiên cảm thấy rất bất an: "Này, đợi tôi ở đây, tôi sẽ quay lại sớm, tôi còn có chuyện muốn hỏi anh."

Hắn vẫy tay ra hiệu trấn an, vẫn nhìn chằm chằm vào khoảng không mà không cử động.

Hình như có thứ gì đó trong rừng, chúng tôi cần gọi điện để tăng cường an ninh. Tôi nghĩ ngợi rồi bước vào phòng làm việc.

Căn phòng bố trí rất đơn giản, chiếc bàn lớn ở giữa bày đầy những hình vẽ, nếu không có những bức ảnh chụp hiện trường dán trên tường, tôi cứ tưởng mình vào nhầm một công trường.

Trương Thi Tư đưa ống nghe cho tôi, vừa đưa vào tai đã nghe thấy Trương Hải Khách hét "Tề Vũ", tôi vội vàng đáp lời, "Tôi vừa nghe nói có người giả làm người Trương gia đang theo dõi mọi người. Tôi đã bảo Thi Tư chú ý, cậu nên cẩn thận, đừng để bọn chúng lẻn vào cổ lâu."

Giả mạo? Chẳng lẽ lại là người Giải gia? Bọn họ chẳng lẽ còn muốn một lần nữa ly miêu hoán thái tử? Không đúng a, chơi trên đầu Trương gia chẳng phải động thổ trên đầu thái tuế à?

"Làm thế nào anh xác định được? Ngón tay? Điều đó có vẻ không đáng tin cậy lắm..."

"Đương nhiên, đừng quan tâm ngón tay. Trương gia chân chính đều có bùa vẫn ngọc kéo dài tuổi thọ. Cậu có thể xem qua của Thi Tư trước."

Kéo dài tuổi thọ? Tôi vô thức liếc nhìn Trương Thi Tư, cô ấy đang ngơ ngác ngồi trên ghế cạnh cửa, bắt gặp ánh mắt của tôi, cô ấy mỉm cười vẫy tay.

Bùa hộ mệnh bằng vẫn ngọc? Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói đến chuyện như vậy, nhưng tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy Muộn Du Bình có thứ đó, hay bùa hộ mệnh của anh ấy là quỷ tỷ? Cách nói kéo dài tuổi thọ...

Nghĩ tới đây, tôi không khỏi buột miệng: "Các anh... Trương gia các anh cũng là uống thi biệt đan mới trường thọ?"

Im lặng một giây, Trương Hải Khách cười nói: "Đương nhiên là không phải, sao anh lại nghĩ vậy?" Qua điện thoại, tôi có thể thấy nụ cười của anh có chút cứng ngắc, rõ ràng là câu hỏi của tôi quá đột ngột.

Điều này không nhất quán với những gì Muộn Du Bình đã nói, mà tôi không thể trực tiếp đặt những câu hỏi như "Tại sao Trương Khởi Linh lại nói rằng trong đầu hắn có trùng? Các anh đều có trùng trong não à?"

"Vậy các anh làm thế nào?"

"Cậu không thấy ghen tị chứ?" Trương Hải Khách cười lớn, "Người bình thường sẽ không học được đâu, đây là sự tích lũy gen của huyết thống Trương gia qua nhiều thế hệ, cộng thêm vẫn ngọc. Chúng tôi sinh ra đã có thể sống lâu hơn người bình thường, có lẽ có thể sống tới ba trăm tuổi, người bình thường sử dụng vẫn ngọc tác dụng không tốt bằng chúng tôi... Chắc cũng chỉ sống được khoảng một trăm tuổi thôi."

"Vậy nếu ăn thi biệt đan thì sao?"

"Hơn năm trăm cũng không thành vấn đề... Nhưng tôi nghĩ cậu cũng biết, sẽ 'thi hóa', thời gian thi hóa không thể xác định, còn phải xem thể chất của mỗi người. Nếu cậu thi hóa năm 40 tuổi, vậy thì 460 năm còn lại đều sẽ sống ở trạng thái thi hóa, nhưng sẽ không chết. Không... nói chính xác là họ đã chết từ lâu rồi, nên không có khái niệm về cái chết, cho nên bọn họ mới gọi là 'Bất tử'. Trên thực tế, cho đến nay, chúng tôi chưa quan sát thấy trường hợp nào tử vong tự nhiên sau khi thi hóa, họ đều đã bị tiêu diệt."

Tôi im lặng. Tại sao Muộn Du Bình lại nói trong cơ thể hắn ta có thi biệt? Thái độ của hắn không có vẻ như đang lừa dối tôi, đó có phải là sự đối xử đặc biệt của tộc trưởng không? Hay hắn có sứ mệnh nào đó mà phải sống lâu hơn để hoàn thành? Ba trăm năm còn chưa đủ sao? Có nhất thiết phải là "Tôi thực sự muốn sống thêm năm trăm năm nữa" không? Hơn nữa chưa biết khi nào thì quá trình 'thi hóa" sẽ xảy ra, ván cược này đặt quá lớn rồi.

Im lặng hồi lâu, cuối cùng tôi cũng nói: "Không, Hải Khách. Tôi nghĩ sự thi hóa có thể khống chế, nhưng..."

Lời còn chưa dứt, chợt nhìn thấy Trương Thi Tư nhảy ra khỏi cửa, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt. Tôi chưa kịp phản ứng với chuyện đang diễn ra thì một tiếng "bùm" lớn làm rung chuyển cả mặt đất, ngay lập tức tôi bị một lực rất lớn đập xuống đất.

"Cái gì...?!" Tôi lăn lộn tại chỗ, điện thoại cũng rơi khỏi khỏi tay, chỉ có thể nghe thấy vài tiếng kêu "Này, này" khẩn cấp phát ra từ điện thoại.

"Tề Vũ! Mau ra ngoài! Có bom!" Giọng nói khẩn cấp của Trương Thi Tư từ bên ngoài truyền đến.

Tôi giơ tay lên và leo lên mà không cần dùng đến bất cứ thứ gì, nhiều năm phiêu lưu khiến phản xạ của tôi rất nhanh nhẹn. Tôi chộp lấy điện thoại vội vàng nói: "Có người đánh bom! Tôi và Thi Tư đều còn sống. Đợi an toàn tránh nạn rồi nói tiếp ."

Hải Khách cũng rất sốt ruột: "Tiếp ứng sẽ đến ngay, Thi Tư nhờ cậu chiếu cố!"

"Tôi hiểu rồi." Tôi cúp điện thoại và lao ra khỏi phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro