Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lần nữa lên đường, không ai nói gì cả, trong đầu tôi có quá nhiều câu hỏi, cũng lười khuấy động bầu không khí, chỉ cúi đầu đi về phía trước.

Rất kỳ quái, tòa nhà này không có một bức tượng Phật nào, cũng không có yếu tố nào mang phong cách Phật giáo, dường như mối liên hệ duy nhất giữa Trương gia và Phật giáo chỉ là danh hiệu của Trương đại phật gia và chiếc hộp vàng chứa đựng ấn vàng và sổ vàng kia. Tôi hoàn toàn không tin rằng họ là những tín đồ Phật giáo sùng đạo, chứ đừng nói đến việc có bất kỳ mối liên hệ nào với sự đầu thai của Địa Tạng, ngay cả bản thân Muộn Du Bình cũng không giống một người sùng đạo, nếu không thì hắn sẽ không đi đạo mộ.

Đương nhiên là tôi cũng vậy.

Không có tôn giáo, không có đức tin hay chủ nghĩa vô thần là những điều khác nhau.

Có rất nhiều người trải qua gian khổ mới tin vào thần linh, đó là một quá trình như thế nào tôi không thể biết được, nhưng cũng không phải không thể lý giải. Khi con người bất lực, sẽ cảm thấy mình trở nên vô cùng nhỏ bé, giống như một con kiến ​​và không bao giờ có thể nhìn thấy được toàn bộ thế giới. Vì vậy, họ sẽ dễ dàng quỳ gối trước sự vĩ đại và bám vào dòng thác mạnh mẽ không thể cưỡng lại để có được sự bình yên trong tâm hồn.

Đó là Thần, tất cả các vị thần đều là những cái bóng do số phận tạo ra trong lòng người, và số phận chỉ là tập hợp của tất cả những gì đã, đang và sắp xảy ra, cho nên thần và Phật giống như đá, đất, họ tồn tại dù lớn hay nhỏ đều không liên quan đến ai.

Theo lời của Bàn Tử thì là kệ ** Thượng đế, mình làm việc của mình.

Những người đang đứng đây có lẽ cũng có suy nghĩ giống tôi.

"Thì ra Trương gia của các người giàu như vậy."

Tôi hít một hơi.

Tầng sáu và tầng bảy đều là kho báu, những bộ sưu tập có thể khiến bất kỳ bảo tàng nào trên thế giới phải xấu hổ, theo lý mà nói, một nhóm người đã giàu tới trình độ này, thể năng lại kinh người như vậy, muốn làm hoàng đế cũng có thể, bọn họ lại ở nơi khỉ ho cò gáy này đào một cái động lớn, đem giấu hết của cải vào trong, căn bản không hợp lý.

Tài bảo chỉ ở trong xã hội loài người mới được coi là tài bảo, trừ khi tộc trưởng Trương gia mỗi đời đều là những con quạ thích suy tầm mấy thứ lung linh lấp lánh.

Cuộc tìm kiếm ở tầng tám đã kết thúc, cầu thang lên tầng chín cách cửa không xa. Căn phòng cuối cùng hình như là kho vũ khí, trong đó rải rác rất nhiều vũ khí, nhưng nhìn rất kỳ quái, so với những bảo vật chói lóa, những thứ ở đây có chất lượng hỗn tạp, có những thanh kiếm phát ra ánh sáng lạnh lẽo, cũng có sắt rỉ sét đến mức không thể nhìn thấy nguyên hình, chúng được đặt một cách hỗn độn, hoàn toàn không có chút nào cho thấy từng được sắp xếp qua.

"Đó là tín vật phóng dã của con cháu Trương gia, đương nhiên cái gì đáng giá liền nộp cái đó." Trương Thi Tư đáp.

Tôi từng nghe Trương Hải Khách kể về việc hắn cùng Muộn Du Bình đi phóng dã khi còn nhỏ, giờ mới hiểu, thì ra là vậy. Đó là lễ trưởng thành của những thiếu niên nhà họ Trương, danh tiếng và địa vị trong gia tộc sau này của họ về cơ bản phụ thuộc vào giá trị của những thứ mà họ lấy được, khó trách tuy rằng cực kỳ giá trị, nhưng cũng chỉ là cất giữ, đại khái trước khi hoàn toàn suy tàn, Trương gia chưa bao giờ gặp tình huống phải sử dụng đến số của cải này.

"Nhưng căn phòng này rất kỳ lạ, hình như phần lớn đều là những thứ không đáng giá mấy." Tôi nhặt lên một thanh sắt, vốn là một con dao dài, nhưng chưa kịp nhặt lên, nó đã gãy thành nhiều đoạn: "Đây không phải là bảo khố."

Toàn thúc cúi đầu đi vài bước qua tàn tích của thanh kiếm, chọn ra một thanh kiếm còn khá nguyên vẹn, cân nhắc nói: "Đúng là không phải. Đây là nơi người lên lầu để vũ khí."

Hắn vừa dứt lời, đám người lập tức xôn xao, có người đá một vật gì đó dưới đất, phát ra tiếng kêu leng keng: "Là thật?"

Toàn thúc không nói gì, quay người đi về phía cầu thang, chúng tôi đi theo thì thấy ông đứng ở đầu cầu thang giơ tay ném con dao về phía trước, con dao tạo thành một góc vuông kỳ lạ trong không khí và nhanh chóng biến mất trong bóng tối của bậc thang, nhưng không nghe thấy âm thanh nào. Tôi giơ đèn pin lên và thấy gần điểm rơi xuống không có gì cả.

Toàn thúc nhấc chân bước lên bậc thang, phát ra một âm thanh trống rỗng nghe có vẻ chắc chắn: "Có vẻ như vậy. Chúng ta không thể mang kim loại lên lầu được."

Khi cúi đầu xuống, tôi thấy dưới chân mình có mấy mảnh sắt rỉ sét, tôi nhặt lên dùng lực ném, kết quả cũng như vậy, không nghe thấy một âm thanh nào.

Mặc dù tôi không biết có gì ở nơi bọn tôi không nhìn thấy đã nuốt chửng những kim loại này, nhưng tôi chợt hiểu góc vuông đó là gì, "Đây là nam châm! Bên dưới có nam châm, nếu có sắt sẽ kích hoạt cơ quan!"

Tôi nhặt một thanh sắt khác đặt lên bậc thang gần nhất, cảm nhận được một lực rất mạnh đang kéo tay mình, nhưng lần này nó chỉ cử động một chút chứ không biến mất. Tôi vỗ nhẹ vào tấm gỗ và thở phào nhẹ nhõm sau khi xác nhận rằng đó không phải là ảo ảnh: "Xem ra bên dưới tấm nền này là một cơ quan, nếu bị một vật bằng sắt kéo thì sẽ xuất hiện một cái lỗ để đồ vật rơi xuống."

Thực ra tôi không chắc lắm về suy đoán của mình, nếu cơ quan thực sự đơn giản như vậy thì chúng tôi có thể dùng dây thừng để treo đồ vật lên kéo qua. Có lẽ nơi này chỉ phòng quân tử chứ không phòng tiểu nhân, dù sao chúng tôi đã đi qua bảo khố, đã xâm nhập vào cấm địa của Trương gia.

"Có đồ đồng không? Thử xem..." Đang nói tôi đột nhiên dừng lời, vì tôi phát hiện miếng sắt tôi vừa đặt lên đã biến mất. Tôi dụi mắt, quả thực chỉ còn lại những bậc thang bụi bặm, cùng dấu vết nơi tôi để đồ, ngoài ra chẳng có gì cả.

Gặp quỷ rồi, tôi thậm chí còn không rời mắt khỏi nó!

Toàn thúc mỉm cười, lấy ra một chiếc bật lửa đồng, khua trước mặt tôi rồi giơ tay ném vào. Tôi nhìn không chớp mắt, vài giây sau nó cũng biến mất.

Hiện tượng kỳ quái đến mức tôi không nói nên lời, vô thức nhìn lên đỉnh đầu, nghi ngờ có một xác chết đang gây sự, đang định đề nghị họ tìm một mảnh sừng tê giác mà đốt, nhưng Toàn thúc đã cởi dụng cụ trên thắt lưng ra và ném xuống đất.

Tôi ngơ ngác nhìn những thành viên khác cũng đang làm theo, không hiểu tại sao họ lại không hề có ý định phản kháng, ngay cả những cái bẫy nguy hiểm hơn thế này nhiều cũng không thể gây rắc rối cho họ, chỉ cần bỏ ra chút công phu họ nhất định sẽ nghiên cứu ra được nguyên lý, sao lại phải mạo hiểm như vậy.

Thấy tôi vẫn bất động, Trương Thi Tư đẩy tôi nói: "Đây là truyền thuyết trong tộc chúng tôi, hiện tại mới biết đó là sự thật. Cứ làm theo đi, không có thời gian cũng quá nguy hiểm."

"Nhưng phía trước không phải còn có chuông Thanh đồng sao, chuông của tộc trưởng cũng làm bằng kim loại phải không?"

Trương Thi Tư mỉm cười nói: "Đó là một ngoại lệ đặc biệt, tất nhiên có thể đi đi qua."

Là vậy sao? Tôi nhìn Muộn Du Bình thấy anh ta cũng để ba lô, dao găm và những vật dụng khác xuống đất, lại bắt đầu cởi thắt lưng, nhưng những người xung quanh đã cởi bỏ quần áo rồi, nhìn tư thế của họ, may mắn là giày của họ không có bộ phận kim loại nào, nếu không thì chỉ có thể đi chân trần tiến vào.

"Má nó đúng là gặp quỷ..." Tôi lẩm bẩm, không còn cách nào khác ngoài việc nghe theo họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro