Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Muộn Du Bình lắc đầu, không nói gì nữa.

Đây là đáp án của hắn sao?

Không biết? Không muốn nói? Hay là không thể nói?

Khi tôi quyết định giả làm "Tề Vũ", dù có nghĩ thế nào cũng không bao giờ nghĩ rằng "hắn" sẽ trở thành một câu hỏi mà tôi phải đối mặt, một mảnh ghép không thể ghép lại được trong bản đồ sự thật, là mảnh ghép bên ngoài câu chuyện.

Có người từng nói với tôi rằng mọi động thái nhỏ nhặt liên quan đến tôi đều chỉ nhằm mục đích khiến người khác hiểu lầm tôi là Tề Vũ.

Và tôi cũng biết rất rõ ràng, tôi không phải.

Tôi chỉ biết một điều, Tề Vũ là một người đã chết từ năm 1983. Nếu tôi không có mặt ở đây, chắc chắn anh ta sẽ không bao giờ xuất hiện trong câu chuyện nữa.

Tôi đang đóng vai một người đã chết, người đó có mối liên hệ chặt chẽ với quá khứ của Muộn Du Bình, đồng thời Muộn Du Bình, một trong những bên liên quan, không thể hoặc không muốn nói ra sự thật.

Tôi nôn nóng đi đi lại lại, cảm giác như đầu óc mình sắp nổ tung.

Muộn Du Bình cũng không quản tôi, hắn chỉ ngồi đó, nhìn lên trần nhà trần trụi, dường như chỉ cần là thứ gì ở trên đỉnh đầu hắn, hắn sẽ nhìn không bao giờ chán. Tôi chợt nảy ra một ý tưởng buồn cười, nếu lúc này tôi đột nhiên có được năng lực của Người Nhện và trèo lên đầu hắn, liệu hắn có thành thật hơn không?

Tôi thở dài thật sâu, không có chỗ nào để trút lửa giận, chỉ có thể buồn bã hỏi hắn: "Đồng chí Trương Khởi Linh... Tôi thực sự không biết chúng ta nên làm gì tiếp theo, và tôi cũng không biết tại sao lại là 'tôi', kỳ thực tôi căn bản cũng không biết cái tên Tề Vũ kia rốt cục là như thế nào..."

Khi tôi nói, tôi cảm thấy như mình bắt đầu nói không mạch lạc, mở miệng, cuối cùng bất lực hạ tay xuống và nói: "Người anh em, tôi thực sự không biết gì cả."

Khi nói ra lời này, tôi bất giác cảm thấy đau lòng - hóa ra tôi vẫn chưa vượt qua được nỗi sợ hãi về những điều mình chưa biết, cho dù có quay lại mấy chục năm trước, có đầy đủ thông tin then chốt ở tương lai.

Không ai hiểu rõ sự thiếu hiểu biết của tôi hơn tôi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nói thẳng về nỗi đau của mình.

Trong mười năm qua, tôi đã nhiều lần nghĩ rằng nếu Muộn Du Bình thẳng thắn với tôi thì tôi có thể tận lực giúp hắn kể cả phải làm gì đó thiếu đạo đức cũng chẳng sao cả. Nhưng bây giờ hắn đã gửi cho tôi tín hiệu cầu cứu, tôi lại không thể làm gì được.

Tôi đã đưa hắn đến đây à?

Lẽ nào tương lai được quyết định bởi hiện tại?

Hay tôi đã thay thế yếu tố quyết định nào đó?

Muộn Du Bình bình tĩnh nói: "Vậy chúng ta quay về đi."

Hắn ta đứng dậy, trong giọng điệu không hề có chút thất vọng nào, như thể đây là kết quả đương nhiên.

"Đợi đã!"

Người không nhịn được là tôi, tôi nhảy lên chắn trước người hắn, trên mặt hắn hiện lên một tia kinh ngạc.

"Sao không thử xem? Làm sao anh biết ở đây không có manh mối gì? Hiện tại đã tới đây rồi, bây giờ rời đi có phải đầu óc có bệnh không?"

Thanh âm của tôi vì quá kích động mà lạc điệu, nhưng tôi đã tỉnh táo. Thật là nhảm nhí! Bất kể ai muốn giở trò với chúng tôi, tôi đều sẽ không để hắn thành công!

Chú hai của tôi từng nói với tôi rằng cách tốt nhất để biết ý định của đối phương là "suy luận ngược động cơ". "Nó" hiện đã dẫn tôi và Muộn Du Bình đến đây, tính mạng của chúng tôi hiện không gặp nguy hiểm gì, vì vậy mục đích của "nó" có lẽ là lợi dụng chúng tôi để tìm ra bí mật chung cực.

Nói ngược lại, trước khi biết được về chung cực "nó" sẽ không làm gì chúng tôi cả.

Vì vậy, bây giờ cuối cùng cũng đến lượt chúng tôi hành động. Đòn bẩy nằm trong tay tôi, dù "nó" dựa vào điều gì để đưa chúng tôi đến đây, nếu đó là điều mà "nó" đang truy cầu vậy tôi nhất định sẽ lấy được trước "nó".

"Không biết không có nghĩa là không thể làm gì được." Tôi nói với Muộn dU Bình, đồng thời tôi tự kết luận: "Chúng ta phải bắt đầu lại. Bây giờ mới là sự khởi đầu thực sự, cùng nhau đến đi."

Nói thì nói như vậy nhưng bắt đầu như thế nào cũng là một câu hỏi. Tôi lại nhìn lại bức tường đá như nhang muỗi, ở giữa là một không gian rộng bày một bàn một ghế, tất cả đều được chạm khắc bằng đá, dường như còn có đệm và vật bày trí đã mục nát. Nhìn từ xa, rải rác trên bàn là một số mảnh đá có quy cách như những viên đá xung quanh, cùng với một số con dao khắc và dụng cụ mài có hình dạng khác nhau.

"Nhiệm vụ của các anh không phải là ở đây mài đá đó chứ?" Tôi nhặt một khối lên nhìn kỹ, đá mịn và cứng, chắc là chất liệu được chọn lọc đặc biệt, một bên hoa văn dày đặc, bốn góc có các điểm và rãnh hơi nhô lên nên xếp chồng lên nhau sẽ không bị trượt, "Có tác dụng gì? Thẻ từ cổ đại à?"

Muộn Du Bình nhận lấy, xem xét và trả lời: "Đây là một loại ghi chép."

Tôi nhìn kỹ các hoa văn trên đó dưới ánh sáng, mới chú ý thấy các hoa văn được chia thành nhiều dòng, rất đều đặn và rõ ràng đó là một văn bản được mã hóa.

Quả nhiên, thứ quý giá nhất trong mật thất của Trương gia chính là tin tức văn tự. Nghĩ cũng biết, với những món đồ cổ ở các tầng dưới, sự giàu có chẳng còn ý nghĩa gì với họ. Chẳng trách sử dụng những viên đá nhỏ như vậy, nếu lớn quá sẽ dễ vỡ.

"Bên trên viết cái gì?"

Hắn ta nhìn một lúc rồi nói: "Không có gì, chỉ là Định lý Pythagore mà thôi."

Định lý Pythagore? Tôi sửng sốt, hóa ra lúc đầu tôi đã sai, nơi ma quái này không phải là bí mật lịch sử của các triều đại trước đây mà là kho báu công nghệ cao? Nếu tôi xem tiếp, có phải sẽ tìm được thứ càng khiến người ta sợ hãi hơn, chẳng hạn như các công thức cơ học hoặc phương trình trí năng?

Tôi đổi một đoạn tường, đặc biệt chọn ra một phần có hoa văn khác với phần trước rồi đưa cho Muộn Du Bình, hắn thở hắt ra một hơi, đọc: "Số 1385345. Lệnh cho Trương Lăng phát huy Đạo Thiên Sư, hậu duệ của tộc, đến thế hệ thứ ba mươi sáu. Lệnh Trương Nhu đi theo Hốt Tất Liệt, công thành Ngạc thành công. Đưa Thiên Sư vào triều đưa độ điệp. Nắm các vấn đề của thiên hạ. Ba pháp của Đạo và hai mươi sáu được ghi theo thứ tự sáu, năm, tám và ba."

(**** đoạn này mình dịch theo linh tính và google mách bảo nha.)

Tôi ngây ra một chút.

Người nổi tiếng nhất trong đoạn văn này tất nhiên là Hốt Tất Liệt, nhưng còn một người khác cũng nổi tiếng không kém, đó chính là Trương Lăng, đó chỉ có thể là Trương Đạo Lănh, người sáng lập Thiên Sư Đạo, sau này còn được gọi là Trương Thiên Sư.

Ngoại trừ con số cuối cùng, nghĩa đen của đoạn văn này rất đơn giản: để Trương Lăng sáng lập và phát triển Thiên Sư Giáo rồi truyền lại từ thế hệ này sang thế hệ khác cho đến thế hệ thứ ba mươi sáu. Lại để Trương Nhu đi theo Hốt Tất Liệt để lập công, sau đó Thiên Sư Đạo nhận được sự công nhận của triều đình, có thể thống lĩnh các phái trong đạo giáo.

Ý tứ logic trong đó càng đơn giản: Trương gia muốn giành quyền phát ngôn tôn giáo, lập kế hoạch lũng đoạn tôn giáo, mà bước đầu tiên là để Trương Đạo Lăng xây dựng Thiên Sư Đạo, từng bước phát triển lớn mạnh. Đến thời nhà Nguyên, lại phái Trương Nhu nội ứng ngoại hợp, mới chính thức đưa Thiên Sư đạo thành chính tông.

Nhưng xét về lịch sử thì nó rất khủng bố, bởi vì từ khi Trương Đạo Lăng sáng lập Thiên Sư đạo cho đến khi Hốt Tất Liệt được triều đình phong là Thiên Sư, ở giữa cách nhau hơn một nghìn năm. Nói cách khác, bọn họ phải tiến hành hơn một nghìn năm mới đạt được mục tiêu.

Tại sao? Bình thường suy nghĩ của mọi người không vòng vo như vậy, với năng lực của họ, có thể dễ dàng phái người đến thay thế một vị lãnh đạo tôn giáo nào đó. Khoảng cách thời gian quá lớn, làm thế nào để họ đảm bảo rằng mọi thứ không xảy ra sai sót?

Rất lâu trước kia tôi đã thấy kỳ quái, người nhà họ Trương dường như làm gì cũng rất kiên nhẫn, chẳng hạn như khi xây dựng Trương gia lâu ở Ba Nãi, họ có thể trồng cây trước hàng trăm năm, thậm chí còn đặt những quả cầu đồng để đã mở đường từ hàng nghìn năm trước, dường như họ không bao giờ lo lắng rằng mục tiêu của mình sẽ thay bị đổi bởi phương hướng của lịch sử. Chỉ có hai khả năng: Thứ nhất, họ hoàn toàn coi thế giới bên ngoài không là gì cả, dù thời thế thịnh vượng hay triều đại có thay đổi cũng không ảnh hưởng gì đến họ, ngay cả khi gặp trở ngại, họ cũng sẽ lần lượt ảnh hưởng ngược lại thế cục; Thứ hai, họ từ lâu đã biết rằng mục tiêu của họ có thể đạt được vào một nghìn năm sau, mục tiêu đó đủ hấp dẫn nên họ đã nỗ lực theo hướng đó từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Dù kết quả là một hay hai, câu hỏi lại quay về điểm xuất phát, họ rốt cục đang làm gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro