Chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mắt tôi chợt thấy cay cay. Đây là lần đầu tiên ông nội gọi tên tôi, xem ra ông thực sự biết tôi là ai. Tôi trả lời một cách hàm hồ, điều chỉnh lại tình thú mới nói: "Đi đâu ạ?"

Ông nội chỉ mỉm cười bước vào con hẻm trải dài trước mặt, vừa đi vừa nói: "Con chẳng phải có nhiều câu hỏi muốn hỏi sao? Chúng ta hãy đi đến khởi đầu của mọi câu chuyện."

Mắt tôi sáng lên. Tất nhiên, câu nói này là bất định, ý nghĩa thực sự của nó là, ông đồng ý trả lời mọi câu hỏi của tôi.

"Nhưng công bằng mà nói, con có thể đổi câu chuyện của mình lấy câu chuyện của ta, được chứ?"

Còn đúng là ngữ khí nói chuyện với tôn tử, tôi mỉm cười nói: "Được, Vậy ông nói cho con biết trước, ông làm thế nào biết được con là Ngô Tà?"

Ông tôi cười quỷ dị hỏi: "Con nghĩ sao?"

Tôi không nói gì, đã miễn nhiễm với những lời sáo rỗng ở mức độ thấp như vậy.

"Cụ thể kiểm tra là Tri Học làm, ta không biết, hắn chỉ nói cho ta biết, con từ trong ra ngoài đều là Tiểu Tà."

Nghe xong, tôi "ah" trong lòng và tự chửi mình thật ngu ngốc. Sao tôi lại không nghĩ tới? Tôi nằm trên giường hơn một năm rồi, nhóm máu, răng, tròng đen, vết bớt, dấu vân tay... chẳng còn thứ gì chưa kiểm tra được cả, cho dù lúc đầu ông ấy còn cảm thấy khó chấp nhận, kéo dài đến hiện tại cũng chẳng có gì cần nói nữa rồi.

Nhưng có thể tin tưởng con người có thể xuyên việt, tôi vẫn cảm thấy rất khâm phục ông . Dù sao phim truyền hình du hành thời gian ở thời đại này vẫn chưa lưu hành, người bình thường khó có thể tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện như vậy. Đây là một rào cản tinh thần rất lớn. Cũng giống như trước đây, tôi không thể tưởng tượng được rằng mình sẽ trở thành Tề Vũ theo cách này - vào cùng một thời điểm, tôi thực sự có thể tồn tại cùng thời điểm với bản thân thời thơ ấu của mình, nghĩ thôi cũng thấy bất khả tư nghị rồi.

"Được rồi, đến lượt ông hỏi." Biết mình hỏi một câu ngu ngốc bị đưa vào thế hạ phong tôi có chút chán nản. Gặp chuyện liền hướng đến những điều phức tạp để giải thích không phải là một hiện tượng tốt.

Ông nội đi được vài bước nói: "Trong nhà vẫn ổn chứ?"

Ông nói nhẹ nhàng, tôi sững sờ một lúc mới kịp phản ứng, những giọt nước mắt vừa kìm nén lại xuýt trào ra. Tôi cứ tưởng ông ấy sẽ hỏi những câu như tôi đến bằng cách nào hay tại sao tôi lại đến, nhưng tôi không ngờ rằng câu đầu tiên lại là hỏi về gia đình.

"Tất nhiên." Ngoại trừ tôi. Trong lòng tôi bổ sung - không có cách nào, tôi đã trở nên như thế này, nếu quay lại cũng sẽ không có kết quả tốt.

Ông nội gật đầu và im lặng một lúc mới thở dài. Một mặt tôi sợ ông ấy sẽ suy nghĩ nhiều, mặt khác cũng rất nóng lòng nên đổi chủ đề: "Đến lượt con. Nếu ông muốn nói về khởi đầu thì chúng ta sẽ nói từ khởi đầu. Bang hội của các ông thành lập như thế nào?"

"Khởi đầu" Đoán trước câu hỏi này của tôi, ông nội mỉm cười đáp: "Chắc con đang thắc mắc tại sao Lão Bát lại thù địch với ta như vậy. Thực ra là vì khởi đầu này... mọi chuyện đều là do cái khởi đầu này...tất cả đều vì ta và Giải cửu mà ra, nếu như ta và hắn không quay lại Phiêu Tử Lĩnh, thì những chuyện sau đó sẽ không sảy ra.

Phiêu Tử Lĩnh? Đó không phải là vị trí của Mộ Huyết Thi được ghi lại trong nhật ký của ông sao? Tôi chợt hưng phấn nói: "Đúng rồi, là Huyết Thi Mộ! Tiếp theo xảy ra chuyện gì? Tại sao ông lại muốn quay lại?"

Ông nội quay lại nhìn tôi. Bầu trời đã sáng hơn trước rất nhiều, tôi nhìn thấy ánh mắt ông xuyên qua tôi rồi rơi vào nơi xa, tôi nghĩ những gì hiện ra trước mắt ông lúc này chắc hẳn đã là chuyện của mấy chục năm trước, những chuyện mà tôi cho rằng sẽ chẳng có ai kể cho tôi nghe nữa.

Tiếp theo, ông kể cho tôi nghe nửa sau của "Nỗi kinh hoàng ở Phiêu Tử Lĩnh".

Khi đó ông vẫn là "tam nha tử" bị huyết thi giẫm phải, trúng thi độc, đang suy nghĩ hỗn loạn, nghe thấy bên cạnh vang lên một tiếng ùng ục yếu ớt kỳ lạ. Ông ngẩng đầu lên chỉ thấy một khuôn mặt đỏ như máu kỳ lạ đang nhìn xuống mình, hai con mắt trống rỗng không có con ngươi, đang sợ đến mức vỡ tim đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu ùng ục kỳ lạ khác ở khoảng cách rất gần. Con huyết thi kia nghe tiếng quay đầu lại, đột nhiên bùm một tiếng cả người ngã về phía sau.

Lão Tam vốn dĩ ý thức mơ hồ cũng không nhìn rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ cảm thấy trên người mình có nhiều máu bắn tung tóe và ai đó du đãng trong tầm nhìn của mình, cởi quần áo và dùng nước lau ngực giúp mình. Dày vò một lúc lại cõng hắn đi.

Ông muốn nhìn rõ là ai đã cứu mình nhưng vẫn bất tỉnh, khi tỉnh dậy lần nữa, ông phát hiện mình đã trở về nhà và người ngồi bên cạnh là nhị công.

"Nhị công?" Nghe đến đây, tôi sửng sốt, bởi vì người đó cũng được ông nội ghi chép: "Chính là người từng tới Huyết Thi Mộ, sau này biến thành kẻ điên?"

"Đúng," ông tôi nói với một nụ cười cay đắng, "Ông ấy không điên, chúng ta mới là những kẻ điên."

Theo lời ông nội tôi, chú thứ hai của ông thực ra có trình độ học vấn rất thấp là người mù chữ, chỉ có lá gan và kỹ thuật đạo mộ rất đăc biệt, vì vậy mới không biết trời cao đất rộng xông vào Huyết thi mộ ở Lạc Dương, kết quả bị trúng thi độc, vì ăn nhầm thi biệt đan mới may mắn sống sót...Đương nhiên những chuyện này là sau đó ông mới biết, lúc đầu Nhị công cái gì cũng không hiểu, chỉ cảm thấy hiếu kỳ, từ đó trở đi khi bị thương vết thương đều lành rất nhanh, hơn nữa một chút sẹo cũng không có.

Sau khi phát hiện sự bất thường trên cơ thể mình, ông ấy rất sợ hãi, nhớ ra trong lăng mộ ở Lạc Dương có một tấm bia đá nên lại lẻn vào ghi những dòng chữ đó mang ra hỏi người khác, cuối cùng dịch được dòng chữ đó. Hóa ra chủ nhân của ngôi mộ là một người cầu tiên, ông ta đã dành tất cả tâm huyết để có được viên yêu đan bất tử, tuy nó có thể khiến con người bất tử nhưng không thể thành tiên. Sau khi dùng nó, trăm ngày thành tinh, nghìn ngày thành quái, chỉ có chặt đầu xuống mới có thể thực sự chết đi. Huyết thi trong mộ chính là chủ mộ đã ăn yêu đan, bởi vì hậu nhân không nỡ xuống tay nên mới phong ấn trong quan tài.

Nhị công biết mình đã gây đại họa, sợ mình sẽ biến thành huyết thi, cũng sợ người nhà sẽ bước lên vết xe đổ của mình nên càng không dám nói ra, chỉ khuyên nhủ các anh em của mình đừng đi trộm mộ nữa, đặc biệt không nên động vào mộ huyết thi, sẽ bị trời phạt. Nhưng chẳng ai tin vào câu chuyện ông ấy nói đều cho rằng ông ấy bị trúng tà, điên rồi.

Hôm đó ông ấy biết được anh trai lại đưa lũ trẻ đi trộm mộ, trong lòng gấp gáp, liền trộm mang liêm đao đi theo phía sau, mới kịp lúc trước khi ông nội tôi bị huyết thi giết tới đánh lạc hướng và chặt đầu nó xuống.

"Đạch."

Ngoài từ này ra tôi không biết nói gì hơn. Làm sao tôi có thể tưởng tượng được rằng thành viên bất tử đầu tiên của nhà họ Ngô lại ẩn sâu đến mức đó, "Nhưng làm sao ông ấy biết được ngôn ngữ của huyết thi? Chẳng lẽ học được từ tông tử?"

Ông nội tôi từ trong tay lấy ra một chiếc tẩu thuốc, châm lửa hút hai hơi nói lúc đó ông cũng đã hỏi chuyện này, nhị công nói rằng ông cũng không biết. Ông ấy muốn dụ huyết thi tới, nhưng trong lòng gấp gáp vô thức mà phát ra như vậy. Vì vậy nhị công cũng nói rằng có lẽ ông ấy đang biến thành quái vật rồi.

Khi nói đến chuyện này, giọng điệu của ông nội rất bình tĩnh, nhưng vẫn có thể nhận ra một chút khiếp sợ. Tôi nghe đến ngàn vạn cảm khái, trong lòng lại từng trận phát lạnh. Nhị công của ông nội tuy đã không còn, kết cục của ông ấy như thế nào không cần hỏi cũng đoán được. Nhóm người này, bao gồm tôi, và cả Muộn Du Bình...lẽ nào bất kể dãy dụa như thế nào, trước mắt cũng chỉ có một con đường chết duy nhất là bị đồng bọn chặt đầu sao?

Sau đó, nhị công nói với ông nội tôi rằng ông đã lấp mộ huyết thi rồi, ông cố tôi và những người khác chắc chắn đã hết hy vọng, họ không được quay lại tìm nữa, và không bao giờ được chạm vào mộ huyết thi nữa. Ông còn nói với ông nội tôi rằng trộm mộ quá tổn âm đức, đều tại Ngô gia tạo nghiệp nên mới thảm như vậy, sau này phải tích thật nhiều công đức mới có thể tiêu trừ nghiệp của tổ tiên.

Ông tôi nghe mà bán tín bán nghi, nhưng vẫn đồng ý yêu cầu của Nhị công. Sau đó, ông bắt đầu huấn luyện chó ngửi đất, luyện thành một thân tuyệt học, trở thành thổ phu tử có tiếng ở Trường Sa, lại thêm tính cách hào sảng, rất nhanh tạo được danh tiếng nhất định.

Và vào thời điểm đó, ông gặp Giải cửu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro