KỲ NGỘ 19: Xung đột

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh cửa tầng dưới mở, chỉ thấy hai cô gái đang đứng cùng nhau, chặn phía trước là Lão Đặng và bốn lính canh, trên mặt đất có nhiều vết máu.

"Đúng là đồ vô dụng, bốn đứa mà không đánh nổi 2 người phụ nữ." Hoắc Linh cười dài, thanh âm nghe rất bắt tai, "Không chết được thì có thác dụng gì? Ăn hại thì vẫn là ăn hại."

Nghe thấy có người tới, hai tên canh gác quay lại cảnh giác, nhưng vì Muộn Du Bình đã ngăn ở cửa, 5 người bọn họ bị vây ở giữa. Sắc mặt lão Đặng trở nên rất khó nhìn, trầm giọng nói: "Vũ khí của các người từ đâu tới?"

Lúc này tôi mới để ý trên tay Hoắc Linh có một sợi dây thép mỏng, có thể mơ hồ nhìn thấy vết máu đỏ tươi trên đó.

"Ông không biết trong áo ngực của phụ nữ có gọng thép sao? Thực sự nghĩ tôi là một đại tiểu thư không biết gì à?" Hoắc Linh nheo mắt, về Văn Cẩm tỷ, ai bảo các người ngu ngốc, bọn tôi muốn ăn gì các người liền đưa cái đó, có thể thấy được kỹ năng búng tay của nhà họ Trần cũng coi như mắt của các người có phúc."

Văn Cẩm lại không có biểu tình gì, dây thép trong tay chỉ thẳng vào lão Đặng nói: "Ám sát thất bại rồi, các người tiếp theo muốn làm gì?"

Trong lòng tôi biết họ cũng sợ kinh động đến tổ chức, cũng nói: "Được rồi, làm to chuyện chúng ta đều không có lợi. Hôm nay 4 danh ngạch dùng hết, các người không đi ăn cắp tư liệu của tổ chức, tới đây làm gì?"

Lão Đặng hừ một tiếng hỏi: "Cậu biết từ khi nào?"

"Lý Tứ Địa, hôm qua đá sướng chứ? Vết thương trên tay mày khỏi nhanh đấy, coi như bà đây không bị đánh một trận vô ích." Hoắc Linh lớn tiếng nói,
"Giải cửu gia vừa chết, các người cũng chỉ đến như vậy, cả ngày chỉ biết la hét, nếu không có người liên hệ, chắc đều bị dọa chết cả rồi."

Thì ra chuyện tối hôm qua là vì vậy, lòng tôi thầm xấu hổ, thật là quá xem nhẹ hai người phụ nữ này rồi, bọn họ đúng là chỉ cần sự giúp đỡ của Muộn Du Bình, tôi chẳng có tác dụng gì lớn.

"Mỗi ngày giết một người thị vệ để thay thế, một mặt có thể ở trong viện điều dưỡng tự do hành động, ám sát kỹ thuật viên và thủ vệ, một mặt còn có thể tạo thành hiện tượng mẫu vật chết đột ngột, gây hỗn loạn trong tổ chức, buộc bên trên phải hành động, các người cũng xem như bày một ván cờ đẹp."

Trầm mặc chốc lát, Văn Cẩm lại nói, "Cũng trách tôi quá vô ý, không nghĩ tới nhóm người bất tử các người, vậy mà đến hiện tượng sinh lý bình thường cũng không có, nhưng nếu không phải các người hiếp người quá đáng, trong mắt không dung nổi một hạt cát, chúng ta cũng không cần náo đến bước đường này."

Tôi choáng váng, mới hiểu được đầu đuôi câu chuyện. Thì ra tối hôm đó ở trên tàu, Hoắc Linh và Văn Cẩm đã bại lộ rồi, chỉ là sau đó Giải Liên Hoàn đột nhiên xảy ra chuyện nên không rảnh giải quyết bọn họ, mới ở viện điều dưỡng lâu như vậy. Đến khi Giải Liên Hoàn gọi họ về đội ngũ, nhiệm vụ loại bỏ mới tiếp tục được tiến hành.

Tôi lùi lại một bước, nhịn không được nhìn Muộn Du Bình một cái, cảm giác bản thân đã nghe được chuyện gì đó rất ghê gớm. Theo cách nói của Trần Văn Cẩm, người bất tử khác với người bình thường, nữ tính không có kỳ sinh lý, nam tính thì sao? Hắn thanh tâm quả dục như vậy, chẳng lẽ có liên quan đến cái này?

Vậy hắn cũng thật thảm.

Đang nghĩ linh tinh, lại nghe Văn Cẩm nói: "4 ngày rồi, các người lấy được gì rồi? Tư liệu lấy được chưa? Thuốc lấy được chưa? Cấp trên xuất hiện chưa? Chẳng lẽ cái gì cũng không lấy được?"

Khí chất bức người của cô ấy, làm căn phòng tràn đầy cảm giác căng thẳng, trong khoảnh khắc tất cả rơi vào im lặng, giống như cô ấy mới là lãnh đạo của đám người này, lão Đặng và bốn tên lính canh giống như đàn em vừa được dạy một bài học.

"Kế hoạch của chúng tôi không cần cô quản." Lão Đặng vẫy tay, chỉ vài Văn Cẩm, Hoắc Linh và tôi, "Cô, cô và cậu. 3 đứa vô dụng tối nay sẽ bị giải quyết, chỉ cần còn Trương Khởi Linh là đủ rồi, cấp trên sẽ không ngồi nhìn hắn bị chúng ta giết. Phần tử cứng rắn đều bị chúng ta giết hết rồi, còn lại chỉ toàn bao cỏ, qua tối này, nếu hắn còn không xuất hiện thì cũng chỉ còn lại một tên cấp trên thôi."

"Ông muốn giải quyết thế nào? Đến hai cô gái còn đánh không lại, hiện tại chúng tôi có bốn người chẳng lẽ còn sợ ông?"

Lão Đặng cười nói: "Vốn dĩ không muốn kinh động bọn họ, nếu đã xé rách mặt rồi, cũng ta cũng không cần kiêng kị điều gì nữa. Ra tay đi."

Lời vừa dứt, bốn tên thủ vệ đồng thời xoay cổ tay, trước mắt chúng tôi tức khắc xuất hiện 8 họng súng!

Văn Cẩm nhún người một cái, chỉ nghe pang pang hai tiếng, lập tức có hai người trúng đạn, máu bắn tung tóe lên cả mặt tôi, nhưng hai người kia chỉ run vài cái, một tiếng cũng không rện, dường như vết thương đó chẳng đáng kể gì.

Đây chính là người bất tử? Tôi còn chưa kịp phản ứng, cảm thấy cổ bị túm lấy, bị Muộn Du Bình lôi đến sau bức tường, theo đó là vài tiếng súng vang lên, cửa sổ đối diện xuất hiện thêm vài cái lỗ.

"Ở yên đây" hắn vỗ tôi một cái, lách mình tiến vào phòng.

Người thật súng thật đương nhiên không cùng đẳng cấp với tông tử , tôi nghe thấy bên trong loạn thành một đoàn, vội vã ngó đầu vào xem, phát hiện Văn Cẩm không còn ở chỗ cũ, không biết đang trốn ở góc nào, Hoắc Linh lao tới phía sau lão Đặng, sợi dây thép siết quanh cổ ông ta. Một nửa súng đều nhắm vào Hoắc Linh, một nửa còn lại nhắm vào Muộn Du Bình.

Muộn Du Bình trực tiếp hạ gục tên ở gần hắn nhất, cũng không nhìn được hắn có động tác gì, ba tên còn lại vậy mà cũng đều rên rỉ ngã xuống, mà tên trước đó đã nằm bất động trên mặt đất, cũng không biết còn sống hay không.

Lão Đặng bị siết tới mặt mày tái nhợt, hai tay loạn cào quanh cổ, ngắt quãng nói: " Tôi...tôi nói...cô..buông..buông tay...tôi...không...nói được..."

Hoắc Linh hơi thả lỏng tay, dây thép từ cổ lão Đặng buông lỏng. Hắn ngã trên đất ho dữ dội, nhất thời nói không ra lời. Hoắc Linh đá lão một cái, dẫm lên lưng hắn nói: " Đừng giả chết, mau nói!"

Lúc này Văn Cẩm từ sau ghế sô pha xoay người qua, Muộn Du Bình nhặt một chiếc chân ghế gãy, liếc nhìn ba tên thủ vệ vẫn còn lăn lóc trên đất, chuẩn bị đánh ngất bọn chúng. Tôi biết đại cục đã định, có chút chật vật chạy tới, lòng có chút xấu hổ. Mệt tôi còn nghĩ muốn cứu bọn họ, kết quả trong bốn người chỉ có tôi là nhàn nhất.

Ho một lúc, lão đặng bình phục trở lại, hữu khí vô lực nói: "Kỳ thật...cửu gia hắn...tôi...."

"Nói to lên." Hoắc Linh tăng thêm lực chân, lão Đặng kêu thảm một tiếng.

"Tôi...không...là hắn..phản...tôi..."

Hoắc Linh chặc lưỡi thiếu kiên nhẫn, cúi người cẩn thận nghe, tôi thấy Muộn Du Bình đột nhiên ngẩng đầu lên, lão Đặng lại phát ra tiếng cười gằn.

Tiếng cười này rất rõ ràng, hoàn toàn không giống người nửa sống nửa chết, tất cả mọi người đều nghe được rất rõ ràng, Muộn Du Bình nhanh chóng ném thanh gỗ trong tay qua, nhưng dù sao cũng cách vài mét, lão Đặng lăn người né tránh, đồng thời cũng ép lên người Hoắc Linh.

Lòng tôi thầm nói hỏng rồi, muốn xông lên ngăn hắn, lại thấy tay hắn nhanh như chớp hình như đã đút thứ gì đó vào miệng Hoắc Linh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro