Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa tháng tám, ánh mặt trời nóng rát vào buổi trưa chiếu trên mặt đất, không buông tha bất kỳ xó xỉnh nào.Nắng gắt như thế chỉ có thể là giữa trưa.

Trong đại viện to lớn không có bất kỳ ai, chỉ có tiếng ve trên cây đa trong viện kêu không dứt, giống như muốn xé vỡ cổ họng.

“Tri,tri!” Cũng không rõ nó biết cái gì, dù sao cũng khiến người ta thấy vài phần hanh khô vô vị, đứng bên cạnh cây đa là một người đàn ông mặc quân trang đứng theo tư thế quân đội tiêu chuẩn, không nhúc nhích.

** Trong tiếng Trung, ‘tri’ nghĩa là biết.

Nếu đứng ở cửa, cứ cho là nhân viên cảnh vệ thường trực đứng gác nhưng đứng bên cạnh cây đa, liền nghĩ đến là bị phạt quân tư (tư thế quân đội).

Vốn mặt người đàn ông dưới mũ quân đội có chút đen, giờ phút này bị phơi nắng mà đỏ ửng.Mặc dù đen nhưng góc cạnh khuôn mặt rất rõ ràng, ngũ quan cương nghị , rất đẹp mắt, điểm duy nhất không được hoàn mỹ chính là vết sẹo dài nửa tấc nơi khóe mắt.

Nhưng nhìn người đàn ông này phối hợp cùng quân trang màu ô-liu lại thêm vài phần chính trực, cực kỳ hài hòa.Mồ hôi trên trán rơi xuống, người đàn ông mím chặt môi, trên phù hiệu có hai vạch,là bậc trung tá.

Đột nhiên, cửa sổ phòng bên cạnh mở ra, lộ ra một khuôn mặt ưa nhìn, có vẻ không vui lắm, nhìn về phía người đàn ông kêu lên: “Giản Dung, anh còn ly hôn với em không?”

“Không ly hôn.” Giọng nói có lực của người đàn ông đáp.

Sắc mặt cô gái lúc này mới hòa hoãn một chút, giọng càng thêm mềm mại: “Vậy anh về nhà ăn cơm đi.”

Giản Dung “Ừ” một tiếng, chân có chút tê dại run lẩy bẩy, đi bước nhỏ vào trong nhà.

Một màn này nếu để người khác nhìn thấy chỉ chép miệng không tin.Giản Dung, người đàn ông từ trường thợ săn trở về, dẫn đầu đội ngũ được xem là người tàn nhẫn, đường đường là phó đoàn trưởng đoàn 731 lại bị một cô gái nhỏ phạt đứng quân tư, không tin, tuyệt đối không tin !

Đừng nói là người ngoài không tin, ngay cả Giản Dung cũng không tin, nhưng sự thật chính là sự thật, anh bị phạt quân tư, không được Ôn Uyển cho phép, không được vào nhà.

Vào phòng, Giản Dung liền tắm rửa sạch sẽ chỉ trong năm phút ngắn ngủi.Anh mặc quần màu xanh lá, thân trên để trần đi ra phòng khách. Ôn Uyển đã bày xong bát đũa, cũng không nói nhiều lời, Giản Dung ngồi xuống, bưng chén, bắt đầu cúi xuống bới cơm.

Ôn Uyển ngồi đối diện với Giản Dung, nhìn bộ dáng ăn như hổ đói của anh: “Đói bụng như thế, phơi nắng cũng đến hỏng rồi. Cho nên, anh phải nhớ bộ dáng này, biết không?” Cô cũng không hiểu, cô có gì không tốt, mà người đàn ông này nhất định phải ly hôn.

Giản Dung nuốt miếng cơm trong miệng, ngẩng đầu lên, ánh mắt trong sáng nhìn Ôn Uyển, không nghe thấy ý tứ bên ngoài của lời Ôn Uyển nói: “Đàn ông trong quân đội, da dày thịt thô, mấy cái này không đáng nói.”

Không đợi Ôn Uyển nói, Giản Dung nói tiếp: “Hơn nữa, ở trường học thợ săn, bị giày vò thảm hơn này nhiều.”

Quả thật, lúc anh ở trường học thợ săn, khi làm nhiệm vụ, ẩn núp nơi thảo nguyên rộng lớn hoang tàn vắng vẻ, ngây ngốc ba bốn ngày liền, uống nước bùn, ngậm rễ cỏ, tuy ngăn cách bởi quần áo, nhưng mặt trời vẫn có thể lột một tầng da sau lưng.

Nghe Giản Dung nói về trường học thợ săn, trong mắt Ôn Uyển thoáng qua tia đau lòng: “Trường học thợ săn, rất vất vả sao?”

Kể từ khi Giản Dung trở lại tới giờ, đây là lần đầu tiên nhắc tới chuyện khác ngoại trừ chuyện ly hôn.

“Được thông qua, tiếp tục kiên trì, chính là vinh dự tối cao, không kiên trì được, cũng không có gì mất mặt.” Giản Dung nói xong lại cúi đầu xuống, tiếp tục bới cơm. Khoảng thời gian đó, đối với anh mà nói chính là khắc cốt ghi tâm, mỗi ngày nhìn người bên cạnh ngã xuống.

Khóc lóc mà rời đi, tượng trưng cho quốc kỳ vinh quang bị rơi xuống, ngay sau đó lại có học viên mới vào.Hai năm huấn luyện, khiến cho anh hiểu rõ ràng. Vì sao nơi đó được gọi là trường học thợ săn, bởi vì tất cả tinh anh của bộ đội đặc chủng, đều là đại biểu cho mãnh thú, mà bọn anh còn yêu cầu cao hơn so với bọn họ.

Giản Dung nhẹ nhàng nói bâng quơ, người khác không biết, nhưng Ôn Uyển biết, cô xuất thân từ gia đình quân nhân, mặc dù không học qua trường học thợ săn, nhưng mỗi ngày đều phải nhận huấn luyện không dành cho con người.

Mà kỹ năng quân sự của Giản Dung tuyệt đối vững vàng, ngay cả anh cũng nói kiên trì được chính là vinh dự, không kiên trì được cũng không có gì mất mặt, có thể nói, trường học thợ săn khổ luyện tới mức nào.

Ôn Uyển nhìn vết sẹo nơi khóe mắt của Giản Dung, trước đây không có, sau khi anh từ trường học thợ săn trở lại mới có, là quân y Ôn Uyển đoán ra, đây đại khái là lúc làm nhiệm vụ, bị mảnh đạn xẹt qua, xử lý không kịp thời mới để lại.

Người khác đều nói Giản Dung phá tướng, nhưng theo ý cô, Giản Dung một chút cũng không xấu xí, ngược lại càng thành thục hơn nhiều, là anh hùng của cô.

“Đã qua rồi,sau này cái gì cũng sẽ tốt thôi” Ôn Uyển bỗng nhiên không biết mở miệng an ủi Giản Dung như thế nào, Giản Dung ừ một tiếng, tiếp tục ăn cơm.

Không nói gì nữa, Ôn Uyển đứng dậy ra sofa ngồi xem ti vi. Giản Dung ăn gần hết nửa nồi cơm mới thỏa mãn lau miệng, đứng dậy dọn dẹp bàn,ra bồn rửa sạch chén bát.

Trên mặt Ôn Uyển mang theo ý cười,người đàn ông này chính là biết chịu khó, không cần ai phân phó.Nhìn bóng lưng được tắm rửa sạch sẽ của Giản Dung, Ôn Uyển mở miệng lần nữa: “Giản Dung, anh không được có ý định ly hôn với em, em sẽ không ly hôn.”

Chén đĩa trong tay Giản Dung run lên, để trên kệ bên cạnh, thuận tay cởi tạp dề, vẫn câu nói cũ: “Anh không miễn cưỡng em nhưng anh vẫn muốn ly hôn.Nếu tìm được người tốt hơn, nói với anh một tiếng, anh sẽ ký tên.”

Cô gái tốt như vậy lại gả cho anh, khiến Giản Dung có cảm giác mình đang làm trễ nải người ta. Có lẽ hai năm trước không nên đồng ý.

Trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Uyển nhíu lại, khinh bỉ nhìn Giản Dung: “Anh là Giản cọc gỗ! Đừng vọng tưởng nữa, chính ủy cũng nói rồi, xét tình huống đặc biệt của chúng ta, điều em nhập ngũ tới bệnh viện quân đội của các anh, làm người nhà theo quân, hôm trước đã phê duyệt.”

“Hồ đồ, điều kiện trong quân đội rất gian khổ, em có biết không? Theo quân đâu thoải mái chứ?” Giản Dung nhìn Ôn Uyển, trong nháy mắt mặt trầm xuống, nghiêm trang giáo huấn.

Ôn Uyển nhìn Giản Dung, trái lại bình tĩnh chút: “Chính ủy nói rồi, cơ sở càng cần những quân y kỹ năng vững vàng như thế này.” Nói xong không để ý đến phản ứng của Giản Dung, nằm trên sofa bắt đầu ngủ trưa.

Nhìn Ôn Uyển như vậy, Giản Dung bất đắc dĩ lắc đầu. Một người cố chấp lại gặp phải người cố chấp hơn, anh cũng chỉ có thể thỏa hiệp vài phần.

Buông tạp dề trong tay, Giản Dung cũng đi tới bên giường trải chiếu lạnh, nằm xuống bắt đầu ngủ trưa, trong mắt anh Ôn Uyển chính là đứa bé bốc đồng.

Một lúc sau truyền đến tiếng hít thở đều đều, Ôn Uyển kéo tấm đệm lông trong tay xuống, rón rén đứng dậy, đi tới bên cạnh Giản Dung.Cô ngồi xổm xuống nhìn Giản Dung, đặt tay lên mặt anh, chẳng lẽ người đàn ông này một chút ấn tượng cũng không có, hay là, vốn dĩ anh không hề để ý ?

Ôn Uyển nhìn vết sẹo trên mặt Giản Dung, cúi đầu, vừa định hôn lên, liền đối diện với ánh mắt trong sáng của Giản Dung, âm thanh nguội lạnh “Dám đánh lén sao? May mà anh chưa ngủ, nếu không đã phạm sai lầm, đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữtruy