Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ôn Uyển à?” Người phụ nữ cười sang sảng, “Chị là người nhà chính ủy trung đoàn, không có chuyện gì thì tới đây chơi.”

Trong quân đội, quân tẩu đặc biệt thành thật chất phác, đối với chị dâu này, Ôn Uyển vẫn rất kính trọng.

Giản Dung từng nói, trong quân đội lắm việc, chính ủy phải lo lắng rất nhiều, mà cho tới giờ tính tình chị dâu rất dễ chịu, không nổi giận với người khác, chiến sĩ trong quân đều rất thích cô ấy, dĩ nhiên, đây là chuyện sau này.

“Được, chị dâu.” Ôn Uyển cười ngọt ngào, nhìn ánh mặt trời phía xa rải rác trên sân, nông thôn chính là nông thôn, nhưng so với thành phố thì ít đi phần ồn ào náo nhiệt, thêm vài phần yên tĩnh.

Chị dâu chính ủy bên kia cười cười, ngược lại nói với con trai mình: “Được rồi, Tiểu Thiên, theo chú đi học đi.”

Nói xong nhân viên cảnh vệ đưa Tiểu Thiên rời đi, cậu bé mang cặp sách, xoay người chạy ra, lúc đi qua bên cạnh Ôn Uyển la lớn: “Chị thật xinh đẹp, hẹn gặp lại chị!”

Một câu nói chọc vui mọi người, ngược lại Tiểu Thiên có chút ngượng ngùng, chạy thật nhanh.

“Vai vế xưng hô đâu rồi, cẩn thận kẻo con bị chú Giản bắt lại dạy dỗ đấy!” Chị dâu chính ủy hô to với Tiểu Thiên.

Ôn Uyển cười nhìn bóng lưng đứa bé rời đi, xoay người về nhà.Không bao lâu, Giản Dung từ sân huấn luyện trở lại, mở cửa vào phòng, cầm bữa ăn sáng trong tay.

“Tiểu Uyển, anh về rồi.” Giản Dung nhìn Ôn Uyển đang ngồi trên sofa nghịch điện thoại di động,mang cơm trong tay qua.

Ôn Uyển thấy Giản Dung đã về, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, “Oh” một tiếng.Giản Dung kêu Ôn Uyển ăn cơm, cháo trắng rau dưa, bữa ăn sáng rất nhạt nhẽo, quả thật đây là món ăn sáng duy nhất của quân đội.

Cơm nước xong, rửa chén, Ôn Uyển vào phòng thay đồ rằn ri ra ngoài, đưa tay chỉnh lại nón, đi tới trước mặt Giản Dung: “Bây giờ chúng ta đi đội y tế báo cáo sao?” Nói thật, cô vẫn còn rất mong đợi, đội y tế và bệnh viện hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.

Giản Dung ừ một tiếng, nhìn Ôn Uyển, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Tiểu Uyển, tại nơi này, em là chị dâu, lại đang công tác trong quân khu tổng viện, trình độ học vấn tốt, kinh nghiệm thực chiến phong phú, kỹ năng vững vàng, nhưng anh hy vọng em có thể chỉ dạy cho mọi người, mọi người học tập lẫn nhau, đừng làm bộ, hiểu chưa?”

Đội y tế đều là vài đứa nhỏ vừa tốt nghiệp liền được phân phối đến đây công tác, trước kia có người từ bệnh viện lớn tới làm ra vẻ tài trí hơn người khiến người ta không thoải mái.

Chuyện này dù sao cũng huyên náo hồi lâu, về sau hòa giải thành công, cô gái kia vẫn dời đi, nói cách khác là chủ yếu ghét bỏ điều kiện quân đội gian khổ, uất ức cô ta… 

“Rõ, phó đoàn Giản.” Ôn Uyển làm một thế chào theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn, cô biết Giản Dung không có ý gì khác, chính là vì đồng đội của mình suy nghĩ, cũng là chức trách bổn phận.

Giản Dung nhìn Ôn Uyển, gương mặt nghiêm túc lộ ra nụ cười: “Anh biết rõ em là cô bé lương thiện.” Điểm này, Giản Dung rõ ràng, nói như vậy cũng chỉ là gõ chuông báo động mà thôi.

Nói xong, anh rời đi trước, Ôn Uyển vội vàng đi theo, tiến tới bên cạnh Giản Dung: “Vậy anh vừa mới nói em là chị dâu, có phải đã thừa nhận em là vợ anh rồi không?” Gương mặt mong đợi nhìn Giản Dung, trong ánh mắt trong veo lộ ra tia ranh mãnh. 

“Đừng quậy, đây là bên ngoài, để cho người ta nghe thấy lại thành chuyện cười.” Gương mặt Giản Dung bình tĩnh, nhỏ giọng cảnh cáo, cô nhóc này thật đúng biết nắm vào trọng điểm.

Ôn Uyển sưng mặt lên, liếc Giản Dung một cái, đi lên nắm lấy cánh tay anh: “Vậy cũng là thừa nhận, còn không chịu nhận sao?” Có gì đặc biệt hơn người chứ, thừa nhận một chút  có thể chết à?

“Thừa nhận cái gì? Anh có nói gì sao? Anh không nhớ vừa rồi anh nói cái gì cả.” Nhìn con đường phía trước, khóe miệng Giản Dung không giấu được nụ cười, vết sẹo nơi khóe mắt kia hơi phai nhạt một chút, là điệu bộ chết cũng không nhận.

Tự phụ, quá tự phụ mà !!! Nhìn Giản Dung là người thật sự nghiêm túc, cũng không tránh khỏi việc này.

Ôn Uyển buông cánh tay Giản Dung ra, đẩy anh một cái, tức giận không dứt: “Thừa nhận em là vợ anh, mới vừa rồi chính anh nói, em là chị dâu.”

Không dính vào liền như vậy, nói xong cũng quên, trí nhớ anh quá kém đi? Rõ ràng là cố ý mà.

Một câu nói khiến các chị dâu đang phơi quần áo bên kia đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó, tiếng cười truyền đến.

Ôn Uyển quay đầu mới phát hiện trong sân, mấy chị dâu đang bận rộn công việc, vừa rồi chỉ lo thảo luận cùng Giản Dung, ngược lại không chú ý đến mấy chị ấy, mất mặt quá, nhất thời, đỏ mặt không dứt.

“Phó đoàn Giản, cô vợ nhỏ của cậu thật xinh đẹp.” Một chị dâu hô lớn với Giản Dung, trong đội vẫn truyền nhau rằng phó đoàn Giản muốn ly hôn với vợ mình, bây giờ lời đồn này tự phá vỡ rồi.

Giản Dung vẫn giữ bộ mặt trăm năm không đổi như cũ: “Chị dâu, về sau mong các chị chiếu cố Tiểu Uyển.”

Ôn Uyển vẫn còn nhỏ, anh không thể lo hết được, trong sinh hoạt có rất nhiều chuyện vẫn cần các chị dâu hỗ trợ nhiều lắm.

“Yên tâm đi, đều là người một nhà, không cần khách khí.” Chị dâu vắt bớt nước quần áo trên sợi dây phơi, cười lăn cười bò với mấy người quân tẩu khác, lúc nào thì nhìn thấy phó đoàn Giản,người đàn ông tư tưởng lớn lại cẩn thận như vậy?

Ngược lại Giản Dung không để ý, nhìn các chị dâu cười cười: “Vậy được, chúng em đi trước, hẹn gặp lại.”

Nói xong, Giản Dung dẫn Ôn Uyển đi, ngược lại mặt Ôn Uyển nóng lên, lúc này đã thành trò cười trong quân đội, không thể giấu được.

Hai người đến đội y tế, Ôn Uyển nhìn nhà cửa trước mắt, đội y tế có mấy căn phòng, vào trong phòng y tế, hai quân y mặc áo blouse trắng trong phòng thấy Giản Dung lập tức đứng dậy, làm một tư thế chào theo nghi thức quân đội: “Chào phó đoàn Giản.”

Bởi vì là đội y tế của quân đội, cũng không có mấy quân y, tầm hai ba người không hơn.

“Chào hai người, hôm nay dẫn chị dâu hai người tới đây, về sau làm việc cùng nhau rồi.” Giản Dung nhìn hai quân y, ngược lại chỉ vào Ôn Uyển: “Cô ấy tên là Ôn Uyển, về sau làm phiền các cậu chăm sóc một chút.”

Từ trước tới nay trong quân đội, Giản Dung không làm ra vẻ, điều này được mọi người công nhận, bởi vì Giản Dung chưa bao giờ cảm thấy anh cùng những chiến sỹ này có gì khác biệt.

Hai người vừa nghe đây là chị dâu được phó đoàn Giản tự mình đưa đến, còn dặn chăm sóc, có thể nói là vô cùng quan tâm.

“Vâng!” Hai quân y đồng thanh đáp, ngược lại nhìn Ôn Uyển: “Xin chào chị dâu!” Trước khi Ôn Uyển đến, chính ủy đã nói với bọn họ, vốn còn nghĩ từ bệnh viện lớn tới, vừa nhìn điều kiện ở đây nhất định không thoải mái, nào ngờ chị dâu còn rất vui mừng.

“Xin chào hai người, gọi tôi Ôn Uyển là được.” Ôn Uyển nhìn hai quân y, hai chàng trai to con, tuổi xấp xỉ mình.

“Dạ, chị dâu!” Hai người đồng thanh nói, hai hàm răng trắng như tuyết, khuôn mặt dưới nón đặc biệt chất phác nhìn Ôn Uyển, vừa nhìn đã thấy chị dâu này bình dị gần gũi, là người dễ sống chung

Ôn Uyển cười ngọt ngào, được, nghe giọng điệu này, là không đổi được rồi, gọi là gì cô cũng không quan tâm.

Ôn Uyển vẫn cho rằng quân y trong doanh trại quân đội giỏi lắm là tốt nghiệp khoa chính quy được phân đến cơ sở.Cô tuyệt đối không thể tưởng tượng được hai đứa nhỏ này, một là nghiên cứu sinh, một bác sỹ, cũng chỉ có cô từ khoa chính quy mà thôi.

Hai đứa nhỏ này nói với cô, trong quân đội trình độ học vấn cao nhiều lắm, giống như rau cải trắng vậy, không đáng tiền, phần lớn là rèn luyện tại cơ sở, chức vị khác nhau, họ có niềm vui của họ, dĩ nhiên đây là nói sau.

“Được rồi, mọi người làm việc đi, tôi ra sân huấn luyện.” Giản Dung nhìn hai người này rất thích Ôn Uyển, cũng yên lòng, thật ra thì chỉ cần mình không làm dáng, đám người trong quân đội này đều rất dễ sống chung, không có tư tưởng gì xấu.

Nói xong, Giản Dung liền rời khỏi phòng y tế, bên trong Tiểu Mục lấy áo blouse trắng cho Ôn Uyển, bắt đầu đưa cô đi làm quen với đội y tế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữtruy