Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Hôm nay thế nào?"

"Hôm nay... rất vui vẻ!" Bạch Hạc gõ ra biểu tượng mỉm cười.

"A? Có chuyện tốt phát sinh sao?"

"Có!"

"Sẵn lòng kể với anh không?"

Bạch Hạc chần chờ một chút, gõ một cái biểu tượng thẹn thùng. "Bí mật."

Anh ha ha cười, khói trắng theo miệng bay lên, thử hỏi: "Đêm nay, em ở đâu?"

"Anh đoán đi."

"Đài Bắc?" Được, cho cô liều thuốc mạnh một chút vậy.

Bạch Hạc im lặng không nói, ước chừng khoảng ba giây.

"Sao rồi? Anh đoán sai sao?" Thảm rồi, dọa cô sợ sẽ hỏng việc mất.

"Tại sao anh lại đoán là Đài Bắc?"

"Bởi vì anh hi vọng em đang ở Đài Bắc này." Ám hiệu thế này đủ rõ ràng rồi, hi vọng cô sẽ tự thú.

Bạch Hạc lại yên tĩnh vài giây. "Nếu như em ở tại Đài Bắc, đã sớm đi tìm anh rồi!"

Anh có hơi thất vọng, chẳng lẽ anh đoán sai đối tượng rồi? Anh nhắc nhở: "Vậy sao? Vậy ngày quán rượu khai trương em đừng quên hẹn."

"Chờ gặp mặt, anh chưa hẳn sẽ yêu thích em."

"Sẽ không, anh thích em." Hàn Chấn Thanh chắc chắc trả lời.

"Vậy sao? Bởi vì anh thích hình dáng của em sao?" Đổi lại tới lượt cô dò xét anh.

"Bởi vì ba năm nay đều là em bầu bạn với anh, anh nghĩ không ra ngoại trừ em, anh còn có thể thích ai nữa?"

Bạch Hạc lại trầm mặc.

"Em còn chưa nói với anh, đêm nay em ở đâu?"

"Hà Nội." Cô lại nói dối.

"Việt Nam sao?" Hàn Chấn Thanh hoang mang, buồn rầu. Cô thật sự ở tại Hà Nội? Hay là cô đang nói dối?

"Phải."

"Muỗi rất nhiều."

"Ngủ thì nhớ rõ phun thuốc diệt muỗi, đừng để bị muỗi cắn."

Bạch Hạc lại trầm mặc một lát.

"Bạch Hạc, em có vui vẻ không?" Anh có chút lo lắng.

Bạch Hạc gõ mấy cái dấu chấm hỏi, không rõ anh vì sao lại hỏi như vậy.

"Anh có chút sợ."

"Sợ cái gì?"

"Sợ em cảm thấy một mình so với hai người tốt hơn, em dường như không có ý định đến gần anh." Cô đối với anh không thật sự nhiệt tình, mọi việc vẫn luôn là anh chủ động.

Bạch Hạc do dự thật lâu, trở lời bằng một cái biểu tượng muốn khóc. "Em so với anh càng sợ hơn."

"Sợ cái gì?"

"Sợ chúng ta gặp nhau không bằng hoài niệm."

"A, gặp nhau không bằng hoài niệm? Đó là một bài ca buồn, yên tâm, bài ca thuộc về chúng ta hẳn là một bài ca vui vẻ."

"Thuộc về chúng ta... là bài hát gì?"

"Chờ em đến quán rượu, anh tìm cho em nghe."

Bạch Hạc trả lời: "Em thích The Cardigans."

"Vậy tới đây, anh mở The Cardigans cho em nghe."

Anh giống như đối đãi với một đứa trẻ bốc đồng, kiên nhẫn dụ cô tới gặp mặt.

Bọn họ lại hàn huyên một lát, ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi tí tách.

Anh hỏi: "Thời tiết chỗ em có tốt không?"

"Trời đang nắng." Ít nhất trong lòng cô trời đang nắng đẹp.

"Bên này trời mưa, cả một buổi tối rồi."

"Vậy sao?"

"Anh một mình đợi ở trong nhà, thật hy vọng em có thể ở bên anh, chúng ta ngồi ở chỗ này, cùng nghe tiếng mưa rơi, uống cà phê hoặc là xem TV."

Hàn Chấn Thanh dùng một ca khúc nói ngủ ngon với cô.

Anh gửi bài hát đi, sau đó cùng Bạch Hạc ngồi trước máy tính lắng nghe -ROD­ STEW­ARD _ Ev­ery­time we ­say ­good­bye. Tiếng mưa rơi làm nền, theo hai người một đêm mất ngủ.

Quán rượu đã trang trí xong, nội thất cùng đồ đạc cũng mua đủ, mấy ngày này thực sự là thời gian Đinh Thư Dực vui sướng, hạnh phúc nhất.

Từ Paris, Jeter thúc giục Đinh Thư Dực tiếp nhận case, cô lại lần nữa từ chối nhã nhặn, kiên trì ở lại Đài Bắc.

Jeter sớm tối gọi điện thoại kêu cô: "Chờ cô sạch túi, chớ tìm tôi mà khóc than!"

"Những năm này kiếm được quá nhiều, ăn mặc tiết kiệm, cũng đủ sống bốn, năm mươi năm rồi." Ngành nghề như kỹ thuật phá dỡ này, nhân tài rải rác đếm trên đầu ngón tay, mỗi lần làm nhiệm vụ, tiền thuê đều cao đến dọa người.

"Miệng ăn núi lở, cô hiểu không?"

"Tôi không có lười biếng, tôi đã tiếp nhận công việc mới, tính toán muốn về hưu, không muốn làm mấy vụ nổ nữa, nhiều lắm là làm cố vấn thôi."

"Công việc mới? Công việc gì?" Cô ngoại trừ việc gây nổ còn biết làm gì chứ?

"Bartender."

"Bartender?!" Jeter ồn ào: "Cô biết pha rượu sao? Hay chỉ biết uống rượu?"

"Đúng vậy, khi đi học ở Mĩ, tôi rất thích uống rượu, uống đến biết pha rượu luôn."

"Ha ha ha, thực sự dễ dàng như vậy sao?"

"Ha ha ha, chính là dễ dàng như vậy đó." Đinh Thư Dực cười giải thích cho Jeter: "Pha rượu với chế thuốc nổ thực ra không có khác biệt lắm, thêm này thêm nọ một chút, ước chừng phân lượng, bỏ vào bình pha rượu lắc lắc, bùm một cái liền cho ra ly đồ uống, chỉ cần nhớ kỹ thành phần là được!"

Jeter thở dài. "Thiếu cô là tổn thất lớn cho nghề này. Cô học hơn phân nửa là công nghệ sinh hóa, cô cam lòng bỏ không sao?"

"Tôi không cảm thấy vậy, hiện tại tôi rất vui vẻ." Thiếu Hàn Chấn Thanh, mới là tổn thất lớn nhất. Hiện tại, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh trong quán, thật quá tuyệt! Cho dù không có nhận thức nhau, cũng không sao cả.

Jeter đáng thương, mỗi lần tắt điện thoại trước đều lầm bầm ai oán, đau lòng vì Bạch Hạc không chịu làm nhiệm vụ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro