Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mười, chín, tám...

Trong một căn hộ cũ kỹ phía tòa nhà đối diện, một đôi bàn tay nhỏ bé nhấc camera lên hướng về phía tòa nhà bên kia, dây cáp kết nối tới máy vi tính trên mặt bàn.

Năm, bốn, ba, hai, một -

Ầm! Tòa nhà phát nổ, cả một cao ốc trong nháy mắt hóa thành tro tàn, phân lượng thuốc nổ vô cùng chính xác, không hề ảnh hướng đến bên cạnh. Cô gái buông camera ra, khom người gõ mấy chữ trên máy vi tính -

"Hàn Chấn Thanh, sinh nhật vui vẻ. Có thích sự ngạc nhiên này không?"

Một giây sau, Hàn Chấn Thanh trả lời: "Bạch Hạc, anh đang hướng lên trời cầu nguyện."

"Cầu nguyện cái gì?"

"Cầu nguyện anh vĩnh viễn không có chọc giận em."

"Ừm, sợ em cho anh nổ banh xác hả?"

"Phải, em có thể thần không biết, quỷ không hay làm ra vụ nổ lớn, ai biết chọc giận em sẽ có cái kết cục gì." Anh nói đùa.

"Anh có một thân võ công mà, còn sợ cái gì? Em nghĩ anh rất quen với mấy trường hợp bạo lực kiểu này chứ."

"Anh biết rõ sự vĩ đại của công nghệ cao mà, công phu quyền cước địch không nổi một quả bom." Anh chọc cho Bạch Hạc ha ha cười, làm cho cô thực kiêu ngạo.

"Có lẽ anh sẽ có hứng thú biết cái này - hiện tại đã nghiên cứu chế tạo ra thuốc nổ siêu nhỏ tới cấp nanomet rồi, uy lực so với thuốc nổ bình thường còn cao hơn mấy lần, một quả rơi xuống đất, có thể hình thành hố bom đường kính hơn trăm thước, hoặc làm một con tàu hàng vạn tấn nổ thành từng mảnh nhỏ..."

Anh cố ý yên lặng trong chốc lát, rồi trả lời: "Hiện tại anh càng sợ em hơn."

"Nghe nói tương lai khoa học kỹ thuật phát triển, có thể thông qua network cùng vệ tinh định vị, phá hủy mạng lưới của người dùng đầu bên kia, em đối với nghiên cứu về phương diện này cảm thấy rất hứng thú." Cô dương dương đắc ý.

"Ừ... Sao em không thử xem mình đối với nấu nướng hoặc cắm hoa có sinh ra hứng thú hay không nhỉ?"

"Em sẽ suy nghĩ về đề nghị của anh." Cô cười ha ha, bị anh chọc cho thật vui vẻ.

"Em đang ở đâu?"

"Miền tây nước Mỹ."

"Anh muốn yêu cầu một món quà sinh nhật."

"A? Là cái gì?"

"Anh muốn biết hình dáng của em..." Anh không thích ngay cả ở trong mộng, hình dáng của cô cũng đều mơ hồ.

Tại thời điểm vấn đề xuất hiện, cô giống như bị kinh sợ, bỗng dưng đóng máy, rút nguồn điện, thu thập đường dẫn, ôm đồ đạc cùng túi xách trên lưng xoay người rời đi, tất cả động tác tốn không đến ba phút.

Căn phòng trống không yên tĩnh giống như chưa từng có người tới. Phía ngoài cửa sổ đổ nát, luồng gió nóng ngột ngạt thổi vào đám khói bụi bởi vì nổ mạnh vẫn chưa tan hết, trong không khí tràn ngập mùi khói, mà người con gái bày ra tất cả đã lặng yên rời đi.

Đầu bên kia, Hàn Chấn Thanh đối diện với màn hình máy vi tính đột nhiên bị ngắt, suy nghĩ chợt hỗn loạn, hối tiếc thỉnh cầu đường đột của chính mình.

Có phải anh đã làm Bạch Hạc kinh sợ hay không? Cô ấy sẽ bay đi mất sao?

Newyork, trong căn hộ tầng mười hai một cao ốc, nữ chủ nhân là một kiến trúc sư gốc Hoa, Chu Phương Ngải. Phương Ngải là động vật theo phái thời thượng, rất tích cực tham gia các hoạt động xã giao.

Không phải nói ngoa chứ người muốn theo đuổi cô, ba xe tải cũng chở không hết,muốn hẹn hò với cô phải xếp hàng lấy số chờ cho nữ vương gọi đến tên, cô tùy tiệnđứng chỗ nào, đàn ông liền lao đến nơi đó. Thật sự không có khoa trương, cô chẳngqua là đẹp đến trình độ khiến người người oán thán, đương nhiên oán hận cô đaphần là phụ nữ rồi.

Tướng mạo của cô có thể sánh với minh tinh điện ảnh Quan Chi Lâm, dáng ngườicòn hơn Lưu Gia Linh, tài hoa ba ngày ba đêm nói không hết. Chỉ cần cô đồng ý,người muốn mời cô đi đóng phim sẽ chen chúc chật cửa nhà. Cô quả thực là báu vậthoàn mỹ mà ông trời phái tới để phá hủy tự tin của những đồng loại phái nữkhác.

Chu Phương Ngải giao thiệp rộng rãi, nhưng thực sự thân thiết, chỉ có chuyêngia thuốc nổ nhỏ hơn cô hai tuổi Đinh Thư Dực.

Đinh Thư Dực là một thiên tài toán học hiếm thấy, tốt nghiệp học viện quân sự củaMỹ. Hai người bởi vì hợp tác trong một hạng mục trùng kiến công trình mà quenbiết. Một người thì yêu thích tính cách trầm mặc hướng nội của người kia, mộtngười thì hâm mộ người kia luôn nhiệt tình không gò bó, vì thế mà ăn ý vớinhau, tình như chị em. Phương Ngải mua nhà, khi trang trí còn đặc biệt thiết kếmột gian phòng cho Thư Dực khi nghỉ ngơi đến ở.

Màn đêm buông xuống, ngoài cửa sổ lập loè những chấm sáng nhỏ, trong phòng đèn trùm thủy tinh phát ra ánh sáng rực rỡ. Trên chiếc giường màu trắng, Phương Ngải trên người mặc áo ngủ gợi cảm mỏng manh, đang cúi đầu sơn móng chân.

Bên cạnh là Thư Dực mặc nguyên bộ đồ ngủ cotton đang nằm úp sấp, lười nhác đọc tạp chí, thỉnh thoảng cùng Phương Ngải trò chuyện mấy câu. Không giống với Phương Ngải dáng người lả lướt hấp dẫn, Đinh Thư Dực, hai mươi lăm tuổi, rất gầy, khuôn mặt lại nhỏ, dáng người giống như học sinh còn chưa phát triển hoàn toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro