Chap 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đinh Thư Dực trở lại quán rượu, cùng đồng sự bắt chuyện qua loa sau liền trở về phòng, đem cây dù treo ngược ở ngoài cửa sổ.

Cô mở ti vi, tắm rửa qua rồi nằm trên giường. Nghĩ đến Phương Ngải còn đang ở nhà anh, cô cảm thấy chính mình dường như vẫn còn đang ở trong mưa.

Xoay người ôm lấy gối đầu, cô hồi tưởng chuyện cùng Hàn Chấn Thanh vui vẻ đi mua hoa cỏ về trồng, vốn tâm tình cô rất tốt, mãi đến khi nghe thấy bọn họ muốn kết hôn...

Đừng có suy nghĩ nữa, đáng chết, cô khó chịu khóc tức tưởi. Thư Dực buồn bực mà thiếp đi, mơ thấy một con đường tối tăm, Hàn Chấn Thanh đứng trên đó, toàn bộ thế giới bị bóng đen bao phủ, chỉ có anh, anh tuấn hiên ngang đứng ở phía trước, thực chói mắt. Anh cười với cô, nhìn cô như đang khích lệ cô thổ lộ.

Thư Dực kìm lòng không được, đi về hướng anh, đứng ở trước mặt nhìn lên anh. Hai tay cô ướt đẫm mồ hôi lạnh, nghe thấy giọng nói run rẩy của chính mình: "Hàn Chấn Thanh, em là Bạch Hạc... anh không thể lấy Phương Ngải."

"Em là Bạch Hạc?" Anh lộ ra vẻ mặt khinh miệt, đột nhiên bốn phía vang lên tiếng cười ồ, Thư Dực lập tức bừng tỉnh. Nhưng kỳ quái là, tiếng cười kia vẫn ong ong bên tai?! Cô hoàn hồn nhìn lại, thì ra là TV chưa có tắt.

Trên cái gương ở bàn trà, phản chiếu một khuôn mặt tái nhợt tiều tụy, ngũ quan bình thường, thân hình gầy gò, so với Chu Phương Ngải đầy đặn khêu gợi đúng là một trời một vực.

Thư Dực lo lắng nghĩ tới lời nói của Hàn Chấn Thanh -

"Nếu như Phương Ngải không phải Bạch Hạc, vậy Bạch Hạc chân chính ở đâu? Vì sao không đúng hẹn?"

"Em nói rất đúng, Phương Ngải xinh đẹp,cô ấy là bạn lữ trong mơ của đàn ông, anh không có lý do cự tuyệt để tiếp tụcchờ đợi một cô gái sẽ không xuất hiện."

A! Thư Dực hét lên một tiếng, đá rơi chăn mền. Tiếp tục như vậy nữa cô sẽđiên mất, cô chịu không nổi nữa rồi, nhảy xuống giường, cô vớ lấy điện thoại gọicho người đại diện.

"Xin chào..." Jeter tuôn ra một tràng dài tiếng Pháp.

"Case lần trước ông nói với tôi còn không?"

"Bạch Hạc?! Cô rốt cục cũng gọi tới rồi!" Cây rụng tiền đến đây,Jeter nói: "Có bộ phim của Dreamworks quay bên Las Vegas muốn tìm chuyêngia chất nổ, bên Thượng Hải đại lục cũng có công trình cần cố vấn phá dỡ, chỉ cầncô đáp ứng, tôi lập tức giúp cô bàn bạc. Cô nghỉ ngơi xong rồi hả? Đến Paristìm tôi, chúng ta thảo luận một chút."

"Chờ tôi mua vé máy bay xong sẽ nói cho ông biết thời gian."

"Tốt, tôi chờ cô mọi lúc, đừng làm cho tôi thất vọng nha, bé cưng."

Thư Dực cúp máy. Không bằng đi xa xa một chút, không bao giờ trông thấy anh nữa,nhìn không thấy sẽ không đau khổ đi? Dù sao anh cũng đã nói, Phương Ngải là bạnlữ trong mơ của đàn ông, hai người bọn họ lưỡng tình tương duyệt, cô còn ở đâylàm cái gì? Tội tình gì chứ?

Thư Dực an ủi mình, đừng lo, dù sao cô đã sớm quen với cuộc sống một người,không có dũng khí tranh giành, không bằng nhắm mắt làm ngơ! Đâu có gì to lớn,không có quan hệ a!

Nhưng là cổ họng cô vẫn thấy chua xót, cảm giác trong thân thể mình như có mộtnơi trống rỗng. Rõ ràng còn có thể hô hấp mà, tất cả đều không sao hết!

.....

Buổi chiều ngày hôm sau, Hàn Chấn Thanh mang theo kính râm, đến quán rượu chuẩnbị mở cửa, vừa bước vào quán, Thư Dực lập tức nghênh đón.

"Thực xin lỗi, em muốn từ chức, có được không?"

Hàn Chấn Thanh tháo kính xuống, bình tĩnh nhìn cô. "Vì sao?"

"Thật xin lỗi, em cảm thấy em không thích hợp với công việc này."

Anh nhìn cô, trầm tư trong chốc lát. "Đã như vậy, anh cũng không giữem."

Lòng của cô bởi vì những lời này mà quặn đau.

"Anh không khỏi hiếu kỳ, em luôn luôn hời hợt như vậy sao?" Thấy vẻ mặtcô nghi hoặc, hai tay của anh xếp trước ngực, ánh mắt khinh thường nói:"Cao hứng thì tới, không thích thì đi, cô Đinh, đây là thái độ sống của emsao?"

Tốt, trải qua đủ loại kích thích, đây là phương pháp của cô? Quyết định của cô?Quyết định thoát đi thật xa? Để cho anh cùng cô gái khác kết hôn?! Anh giận đếnsắp phát điên, đè nén niềm xúc động muốn mắng cô một trận, ánh mắt nghiêm khắc.

Sắc mặt cô trầm xuống. "Đúng, em chính là hời hợt như vậy, nhưng chuyệnnày không liên quan đến anh." Anh thì biết cái gì? Anh hiểu được sự dày vòcủa cô mấy ngày nay sao? Hiện tại cô muốn đi, anh còn đả thương cô!

"Em đại khái không hiểu được hai chữ "trách nhiệm" là viết nhưthế nào."

"Em không cần chịu trách nhiệm với người nào cả." Cô cúi đầu.

"Vậy sao?" Anh trầm tư, lạnh nhạt nói: "Thì ra em tùy hứng như vậy,sớm biết thế anh sẽ không thuê em làm việc."

"Thật làm phiền anh như vậy thì tiền lương tháng này em không lấy, coi nhưđền bù tổn thất cho anh." Cô nổi giận!

"Có một số việc, tiền không đền bù được." Thí dụ như tình cảm anh bỏra, cô cứ như vậy buông tha sao?

"Không nghĩ tới, một bartender rời đi sẽ làm anh tổn thương như vậy!"Cô nhịn không được châm chọc.   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro