Ngày thứ hai mươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí bệnh viện thật sự không sao tốt nổi, Jeon phu nhân sợ Jimin ở trong phòng bệnh cả ngày buồn chán liền dẫn cậu xuống lầu tản bộ.

Công trình cơ sở của bệnh viện xây dựng rất tốt, phòng bệnh cao cấp trên lầu sáu, phía dưới là một cái sân lớn, giữa sân có một ao sen. Tuy hiện giờ không có hoa nhưng trong ao xanh biêng biếc, không biết là trồng thực vật thủy sinh chịu lạnh gì nữa.

Tuy JungKook muốn Jimin ở cạnh anh thêm một lát nhưng nói cho cùng anh không phải người ích kỷ, vui vẻ để Jeon phu nhân dẫn Jimin đi.

Bên ngoài đã thoáng có hơi thở mùa xuân rồi, gió bắc rét mướt cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều, còn mang theo làn hơi ẩm ướt, thổi trên mặt thật dễ chịu.

Khắp nơi truyền một màu xanh, tuy còn chưa tới mức làm người ta lóa mắt nhưng khó mà bỏ qua được.

Jimin ngồi bên ao sen, ngửi mùi cây cối trong lành, cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái lên nhiều.

"Mẹ, chừng nào JungKook có thể ra viện?" Câu này Jimin không dám hỏi trước mặt JungKook, chỉ có thể lén lút hỏi Jeon phu nhân.

Jeon phu nhân tươi cười, nhẹ nhõm khi trút bỏ được gánh nặng "Sắp rồi, khoảng chừng một tuần nữa thôi. Tố chất thân thể JungKook rất tốt, vết thương nhìn kinh khủng vậy chứ chẳng sao hết."

Không kinh khủng, chỉ làm cả nhà lăn vào chảo dầu một vòng thôi.

Có vẻ như Jimin cũng kinh ngạc với tốc độ hồi phục của JungKook "Thật ạ?"

"Ừ," Jeon phu nhân cười tít mắt: "Sức khỏe JungKook từ nhỏ đã không tệ, ngược lại là con," Bà nhìn Jimin "Mẹ hỏi viện trưởng rồi, bốn ngày điều trị một đợt, viện trưởng nói nếu hồi phục tốt, điều trị hai lần là có thể nhìn thấy rồi."

Người Jimin đờ ra, có phần sững sờ "Nhưng... bây giờ con vẫn chưa thấy gì cả." Bóng tối, toàn bộ vẫn là bóng tối.

Jeon phu nhân sờ đầu cậu an ủi "Làm gì thần kỳ đến thế được."

Jimin lặng lẽ gật đầu, trong lòng vẫn không ôm hi vọng quá lớn.

"Lạnh không con? Mẹ đi mua đồ ấm tay cho con." Jeon phu nhân xoa tay cậu, cảm thấy nhiệt độ hơi thấp.

"Không cần, không cần đâu ạ." Jimin vội vàng lắc đầu "Không lạnh lắm đâu, mùa xuân rồi mà."

"Sao được." Trong lúc nói chuyện Jeon phu nhân đã đứng dậy "Bên kia có một siêu thị, mẹ quay về liền, con ngồi đây chờ mẹ."

Jeon phu nhân là người nhanh nhẩu, chờ Jimin muốn cản thì bà đã đi mất rồi.

Jimin hết cách, đành thành thật ngồi tại chỗ chờ bà.

Thật sự cậu không lạnh, nhưng cái cảm giác được người khác để bụng thật ấm lòng, khiến người ta trầm mê, tốt tới mức hận không thể moi tim mình ra.

Ngay lúc đó, bên tai bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc "Jimin."

Giọng người này khàn đặc khó nghe do rượu chè lâu ngày, như cái thùng quạt lửa lâu ngày không sửa, kéo một cái là nghe cọt kẹt chói tai.

Jimin đang thả lỏng người lập tức cứng ngắc, hai tay cậu bám cứng mép bờ ao, sức lớn tới nỗi gần như cắm ngón tay vào đó.

"Ông tới đây làm gì?"

"Mày nói thế là sao, tao là cha mày, không có quyền đi gặp con trai mình à?" Park Ki Sun phát ra tiếng cười khó nghe, sấn tới trước mặt Jimin, mùi rượu nồng nặc làm Jimin nín thở.

"Bây giờ mày lăn lộn không sai nhỉ." Park Ki Sun đánh giá Jimin, lúc nhìn thấy bộ quần áo xịn trên người Jimin thì mắt sáng rực.

"Jimin, mày không thể quên gốc gác được, kiếm ít tiền cho ông xài coi!"

Jimin tức run người, răng cũng nghiến ken két, ra sức kềm chế cơn giận lan tỏa toàn thân mới không quát lên.

Cái người trước mặt này là cha đẻ của cậu nhưng từ nhỏ tới lớn, lão ta chưa hề thực hiện trách nhiệm của một người cha lần nào.

Khi cậu lên cấp một, Park Ki Sun vào tù lần thứ tư, lý do đủ cả, ẩu đả đánh nhau, âm mưu cưỡng hiếp không thành, cướp giật...

Trong lòng cậu, căn bản không có cái từ cha này, cho dù chỉ là khái niệm. Từ nhỏ tới lớn, đều là mẹ chống đỡ vất vả nuôi cậu.

Nhà nghèo rớt mồng tơi, cả tháng không có tí đồ mặn nào mà ăn, nhưng Park Ki Sun ra ngoài ăn một bữa có thể xài hết sinh hoạt phí một tháng của cả nhà.

Chờ cậu lên cấp ba, Park Ki Sun càng thậm tệ hơn, mẹ cậu kiếm được bao nhiêu tiền đều bị ông ta cầm đi ăn nhậu cờ bạc gần hết, uống say lại về nhà nằm lăn ra đó, không làm gì cả.

Nhà ở trong nội thành, nước uống rất khó khăn, phải đi ra giếng nước công cộng cách nhà gần trăm mét gánh nước. Mỗi bữa Jimin tan học về nhà, thấy bóng lưng gầy yếu gánh hai thùng nước của mẹ, hận không thể một dao chém chết Park Ki Sun cho rồi!

Khuyên mẹ ly hôn bao nhiêu lần nhưng không có kết quả, Jimin chỉ đành nỗ lực hết sức mình lao động giúp mẹ để giảm bớt gánh nặng trên người bà.

Nhưng, đến khi mẹ cậu vì quá lao lực mà bị tai nạn xe chết trên đường rồi, Jimin thật sự cảm thấy cuộc sống không còn chút hi vọng nào nữa.

Những ngày đó, ngoài việc nhìn di vật mẹ chảy nước mắt ra cậu không làm gì cả.

Hễ nhắm mắt lại, dường như mẹ cậu ở ngay trước mắt, dịu dàng cười với cậu, Jimin, Jimin, dậy đi, ăn cơm đi. Song mở mắt ra, không có gì cả ngoại trừ khoảng không trước mắt.

Một tháng sau, vất vả lắm cậu mới không rơi nước mắt cả ngày thì, đột nhiên Park Ki Sun nói muốn cưới vợ.

Vỏn vẹn một tháng, mẹ cậu mới mất có một tháng, gã đàn ông vô lương tâm này nói muốn cưới người khác.

Jimin không cản lão, cản cũng vô dụng. Tối đó cậu thu dọn quần áo, chuẩn bị đi thẳng đến trường. Lúc đó, thông báo nhập học của cậu đã gửi về rồi, mẹ lén lút dành dụm học phí đủ cho cậu qua được một học kỳ.

Không có mẹ, cậu không sống nổi ở cái nhà này nữa.

Song kế hoạch chạy trốn bị Park Ki Sun phát hiện phá vỡ. Tối đó Park Ki Sun suýt đánh chết cậu, dùng thắt lưng quất, dùng ghế đập, thành thử ngày Park Ki Sun tái hôn thậm chí cậu không bò dậy nổi.

Những ngày tiếp đó càng như đi trên lớp băng mỏng, Park Ki Sun không xem cậu là con, mẹ kế càng bới lông tìm vết, chỉ có em trai mẹ kế dẫn theo, HoonSink là có thái độ không tệ với cậu mà thôi.

Jimin cũng không nhớ được bao nhiêu lần mình đã khóc trong mơ rồi tỉnh nữa. Rốt cuộc chịu đựng tới ngày khai giảng, cậu mừng suýt khóc. Park Ki Sun không muốn cho cậu đi học đại học, một xu tiền cũng không cho, thậm chí muốn bắt cậu ở nhà làm thuê nuôi gia đình. Nhờ HoonSink giúp cậu trốn nhà, bấy giờ cậu mới kịp đến trường báo danh.

Bốn năm đại học, cậu chưa hề về nhà, càng không lấy của Park Ki Sun một đồng. Lúc khó khăn nhất, mùa đông cậu nốc nước lạnh ừng ực lấp bụng, đến cuối cùng vẫn vượt qua được, còn có một công việc khá khẩm.

Cậu cho là cuộc đời xui xẻo của mình từ đây chấm dứt, ai mà ngờ mới đi làm được nửa năm, vì tai nạn xe mà mắt mù, lại bị tống về nhà.

Park Ki Sun cực kỳ bất mãn khi cậu ngồi nhà cả ngày, mấy lần muốn đuổi cậu đi, nói là mình không nuôi nổi cậu.

Vẫn là HoonSink che chở cậu, mới khiến người mù như cậu ở được trong nhà mấy tháng.

Mọi bước ngoặt đều xuất hiện sau lần HoonSink say rượu. Anh ta đè cậu xuống giường, vừa lột đồ cậu vừa nói thích cậu. Jimin liều mạng chống cự nhưng không sao địch nổi sức đàn ông.

Thật ra cậu nên cám ơn Park Ki Sun. Thời khắc mấu chốt, Park Ki Sun vốn ra ngoài đột nhiên quay về, thấy tình cảnh trước mắt ngẩn ra, xông tới cho Jimin mấy cái bạt tai, đánh cho cậu chấn động não nhẹ.

Tuy cậu và HoonSink không có quan hệ huyết thống nhưng tên thì có trong sổ hộ khẩu.

Cha cậu, cha ruột cậu, chửi cậu là đồ đĩ, chẳng những chửi cậu, còn chửi mẹ cậu.

Chừng đó Jimin mới biết, sở dĩ Park Ki Sun tệ bạc với mẹ con cậu là vì lão nghi ngờ mẹ cậu ngoại tình với người khác trong thời gian lão đi tù, đến cuối cùng còn nghi ngờ cậu không phải con ruột lão.

Jimin không biết Park Ki Sun liên lạc với Jeon phu nhân bằng cách nào, chờ đến khi cậu biết thì tất cả đã xong hết. Cậu bị cha bán, bán lấy hai trăm ngàn.

Hơn nữa, ngày cậu bị đưa đi, lão ta còn chính mồm nói với cậu, sau này muốn ăn cũng đừng tới tìm lão, quan hệ của cậu và lão chấm dứt.

Tất cả hồi ức như một tấm mặt nạ máu me đầm đìa, vừa tháo ra là có thể nhìn thấy mặt mày đầy máu. Jimin chỉ cần nghĩ đến giờ phút này Park Ki Sun ở gần cậu như thế là cơn giận bốc lên như lửa cháy ngút trời, hừng hực thiêu đốt. Căm hận không thể xóa sạch mọi dấu vết về Park Ki Sun!

"Tôi không biết ông, ông đi đi." Người Jimin run khan, song vẫn đè nén tâm trạng bùng nổ của mình, cúi đầu hờ hững.

"Hừ, rời nhà mấy ngày đã quên ông rồi?" Park Ki Sun hừ lạnh một tiếng, "Tao cũng không cần nhiều, hai ba chục ngàn là được, Jimin, tao nuôi mày uổng cơm à?"

Jimin bị ông ta chọc tức thiếu điều muốn cười "Ông nuôi tôi? Tôi là do mẹ tôi nuôi lớn! Ông nuôi toàn là đám gái đứng đường!"

"Mày!" Park Ki Sun tức giơ tay lên, mắt thấy sắp trúng mặt Jimin thì lão sực nhớ mình đang có việc nhờ cậu đành hậm hực thả tay xuống.

"Jimin, tao cũng biết mày không coi tao là ba, mày cho tao năm chục ngàn! Không, ba chục thôi, tao lập tức đi ngay, không tới tìm mày nữa, mày thấy sao?"

"Tôi không có tiền." Giọng Jimin không đổi, cơ hồ đóng thành băng "Một xu cũng không có!"

"Jimin! Mày đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!" Giọng Park Ki Sun hung tợn làm như đối diện không phải con mình mà là kẻ thù "Chắc mày cũng không muốn nhà họ Jeon biết chuyện mày và HoonSink nhỉ!"

Ngực Jimin phập phồng dữ dội, chỉ cảm thấy máu toàn thân dồn hết lên đầu, xung lực lớn khiến cả người cậu choáng váng.

Cậu siết năm đấm, vất vả lắm mới giữ được tư thế hiện giờ "Ông muốn làm gì cứ làm."

Park Ki Sun không ngờ rắn mềm gì cậu cũng không ăn, nhất thời không nói nên lời. Lão nhìn gương mặt thanh tú của cậu, tay phải ngứa ngáy hận không thể tát thẳng vào đó!

Nhưng lúc đuôi mắt liếc về hướng siêu thị, lão dằn cơn xúc động xuống, vội vàng vòng qua ao sen chạy đi, quẳng lại một câu ác độc, "Đừng tưởng vậy là xong, mày chờ đó cho tao!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro