CHƯƠNG HAI MƯƠI LĂM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Trịnh Nhuận Ngũ để Tề Thuận cùng đám người hầu luôn luôn đi theo Lý Thái Long. Đã biết nơi này có người đối với Lý Thái Long có suy nghĩ không an phận, hắn liền không để cho người ta thừa dịp có cơ hội, dù sao hắn cũng không muốn Lý Thái Long ở nơi này gây sự chú với mọi người. Cứ như vậy Lý Thái Long bình an vô sự đợi cho đến khi bọn hắn khởi hành quay về kinh.

Trên xa giá, Lý Thái Long cùng Trịnh Nhuận Ngũ ngồi chơi cờ giết thời gian, mệt mỏi liền đều tự nghỉ ngơi. Bên trong xe không gian rất lớn, đủ cho hai người thoải mái trải đệm nằm nghỉ. Lý Thái Long chơi cờ có chút mệt mỏi, liền nằm ở một bên nghỉ ngơi, Trịnh Nhuận Ngũ nhìn bàn cờ có chút xuất thần, quân cờ vừa biến hóa một chút, công thủ bất ngờ thay đổi, liếc nhìn Lý Thái Long, trong lòng có vài phần cân nhắc.

Trước khi đi, Ô Nhĩ cùng hắn đã lén tán gẫu một chút, xem ra hắn có ý định đem muội muội Chân Tử Hàm đưa vào trong cung, thế nhưng Trịnh Nhuận Ngũ rất rõ tâm tư của mình, cho nên khéo léo từ chối Ô Nhĩ. Nhìn Lý Thái Long an ổn nằm một bên ngủ say, Trịnh Nhuận Ngũ chuyển tới bên cạnh y nằm xuống, sau đó cũng ôm y chìm vào giấc ngủ.

Sau mấy ngày liền trở về kinh, đám triều thần đứng xếp hàng ở bên ngoài nghênh đón hắn. Xa giá của Trịnh Nhuận Ngũ chậm rãi chạy qua bọn họ, cũng chỉ đối với bọn họ thoáng lướt qua một cái. Trở lại trong cung, sau khi Trịnh Nhuận Ngũ đưa Lý Thái Long trở về điện Thanh Loan liền trực tiếp đi tới ngự thư phòng cùng triều thần bàn chuyện nghị sự.

Tiểu Trác Tử nhìn thấy Lý Thái Long trở về liền thập phần cao hứng, nhìn thấy Lý Thái Long bình an mạnh khỏe liền cảm thấy hết sức vui mừng. Lần này hắn không thể đi theo thật sự là không yên lòng. Lý Thái Long nhìn thấy bộ dạng hắn vừa khẩn trương lại vừa vui mừng như vậy cười cười nói: "Hắn cũng sẽ không ăn ta, ngươi không cần lo lắng."

Tiểu Trác Tử nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Cũng không biết đã ăn bao nhiêu lần rồi."

Thanh âm Tiểu Trác Tử nói không lớn, Lý Thái Long không nghe rõ liền quay đầu lại hỏi: "Ngươi vừa nói cái gì?"

Tiểu Trác Tử vội im miệng lắc đầu: "Không, không có gì." Rồi đến gần hỏi: "Chủ tử, người vừa trở về, đường xa mệt nhọc, có muốn tắm rửa thay trang phục không, nô tài đi giúp ngưởi chuẩn bị."

Lý Thái Long gật đầu, Tiểu Trác Tử liền đi vào trong điện giúp Lý Thái Long chuẩn bị tắm rửa thay đổi xiêm y. Lý Thái Long thoải mái ngâm mình ở trong bồn tắm, đôi mắt hoa đào khép lại, khóe môi khẽ nhếch lên, thư dật vô cùng. Bên ngoài truyền đến thanh âm của Tiểu Trác Tử: "Đổng đại nhân, chủ tử đang tắm, ngài ở bên ngoài chờ một lát, chủ tử rất nhanh sẽ ra thôi."

Lý Thái Long đứng lên, lau khô thân mình, thay đổi y phục xuất hiện. Mái tóc đen dài chưa khô, vẫn còn lưu lại những giọt nước đang nhỏ xuống, sắc mặt hồng nhuận sau khi tắm, da thịt thập phần trơn bóng, giống như một bức tranh mỹ nhân sinh động.

Đổng Tư Thành đang ngồi ở ngoài sảnh uống trà Tiểu Trác Tử vừa mới dâng, vừa nhìn thấy trường sam nhũ bạch choàng ở trên người y liền nở nụ cười: "Dung mỹ nhân, ngươi thật đúng là vưu vật thế gian"

Lý Thái Long trừng mắt liếc hắn một cái, người này mồm mép càng ngày càng láu lỉnh. Y đi đến bên ghế ở cạnh hắn ngồi xuống hỏi: "Tìm ta có chuyện gì?"

"Anh Hạo nói quân đội của T gia đã bắt đầu chậm rãi tập trung lại, bảo ngươi hãy yên tâm." Tư Thành vừa uống trà vừa khoan thai nói.

"Ta tất nhiên là yên tâm, hắn làm việc từ trước đến nay đều nói được thì làm được." Lý Thái Long khẽ cong khóe miệng, lại càng lộ ra vẻ ướt át, mắt hoa đào mang ý cười khẽ nhướn lên, mang theo vẻ tự tin, nhưng ngược lại càng lộ ra vẻ quyến rũ.

Đổng Tư Thành quan sát y, trong lòng thầm nghĩ, may mắn là bản thân đã nhìn thấy y nhiều lần, bằng không cũng sẽ cầm lòng không được. Khụ một tiếng, hắn nói: "Ngươi thực ra đã định liệu được từ trước."

Lý Thái Long ánh mắt có chút khó hiểu như có như không đáp: "Không tính là định liệu từ trước, chỉ là đề phòng cẩn thận thôi."

Đổng Tư Thành không hiểu, lúc trước Lý Thái Long đã có khả năng dự tính được trước được chuyện này, vì sao lại khinh địch mà thua trên tay Trịnh Nhuận Ngũ như vậy. Biết rõ Từ Anh Hạo là thượng tướng, quân đội Từ gia không thể mất đi chủ lực, thế nhưng cuối cùng lại đem người kia tá giáp quy điền, thậm chí còn hạ chỉ giải tán quân đội Từ gia. Có điều, lần này hắn cũng không hỏi, bởi vì lúc trước hắn cũng hỏi Từ Anh Hạo lý do giống như vậy, nếu như từ lúc trước đã không muốn chắp tay đem Thanh Loan nhường lại, vì sao còn dứt khoát kiên quyết tá giáp quy điền như vậy. Anh Hạo cho hắn câu trả lời rất đơn giản, chỉ có một chữ "tình". Hắn thực sự không hiểu được, hắn nghĩ nếu như là Lý Thái Long trả lời, rất có thể cũng chính là chữ này. Chữ tình này lại mang mấy phần thâm ý, tình này là ai, là ai cùng ai có tình, tình ở đây là thứ tình cảm gì...

Lý Thái Long nhìn hắn nói: "Ngươi gần đây có vẻ cũng thập phần nhàn rỗi."

"Không tồi, trong cung Vân Tần cùng Lan Tần đều thích có người cùng đánh cờ nên luôn truyền ta đến cùng các nàng chơi cờ." Đổng Tư Thành phất chiếc quạt trong tay, trong đó Vân Tần kì nghệ càng ngày càng tinh thông.

"Bồi các nàng chơi cờ thực ra có được không ít ưu đãi." Lý Thái Long cười.

Đổng Tư Thành dành tặng y một cái liếc mắt, miễn cưỡng nói: "Đúng thế, so với ngươi tên quỷ nghèo này còn tốt hơn nhiều. Mỗi lần chơi cờ còn phải tự mình mang rượu tới; cùng bọn họ chơi cờ, có đôi khi còn có thể được ban cho thứ gì đó."

Lý Thái Long không đem lời của hắn để ở trong lòng, chỉ đáp: "Ngươi muốn thưởng cũng được, xem trong cung này có cái gì tốt, ngươi liền mang cái đó đi."

Đổng Tư Thành một bộ biểu tình ta ngại nặng cấp cho Lý Thái Long. Lý Thái Long mỉm cười.

Chạng vang, Trịnh Nhuận Ngũ đi tới cung của y, cũng ở đây lưu lại cùng dùng bữa tối. Lý Thái Long lúc này ở trong phòng viết chữ, Trịnh Nhuận Ngũ ở một bên quan sát, nhìn cách y đặt bút viết thành thục, từng nét lưu loát rơi trên giấy: "Lối viết thảo của ngươi bây giờ đã thập phần lưu loát, tinh khí đều có."

Lý Thái Long đem bút đưa cho hắn, giúp hắn trải rộng trang giấy trắng. Trịnh Nhuận Ngũ nghĩ nghĩ liền đặt bút xuống viết một chữ quân trên trang giấy. Lý Thái Long chứng kiến cũng chỉ thản nhiên cười, không nói gì. Trịnh Nhuận Ngũ nhìn y lại hỏi: "Muốn trở lại sao?"

Lý Thái Long trong lòng khựng lại, nhìn y, Trịnh Nhuận Ngũ lại nở nụ cười nói: "Ta tạm thời vẫn không muốn nhường cho ngươi."

Lý Thái Long lại lắc lắc đầu nói: "Ta không muốn." Y sớm đã không có phần tâm tư kia, huống chi y cũng không có tư cách làm như vậy.

Trịnh Nhuận Ngũ nắm chặt tay y, Lý Thái Long lại nhìn hắn, hắn nói: "Cho tới thời điểm ta tìm được biện pháp để trói chặt ngươi lại, vị trí này ta sẽ không nhường lại." Trên mặt ôn nhu ý cười, thế nhưng trong ánh mắt lại dị thường kiên định.

Lý Thái Long chăm chú nhìn hắn, trong lòng suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng cũng chỉ khẽ cười không nói gì.

Trịnh Nhuận Ngũ dẫn y đi vào trong viện. Sân viện đang nổi gió lớn, Trịnh Nhuận Ngũ sai người đi lấy áo choàng đến cho Lý Thái Long khoác thêm: "Đừng để bị lạnh."

Lý Thái Long gật đầu, câu nói cám ơn xa lạ nghẹn lại nơi yết hầu, những lời nói lạnh nhạt như vậy, y không nói được.

Một tháng sau, kinh thành không chỉ nghênh đón một trận tuyết rơi lớn, mà còn nghênh đón tộc trưởng Ô Nhĩ của tộc Lạc Ba tới lạy chầu. Tân tộc trưởng sau khi nhậm chức một tháng nhất định phải đến kinh thành để bày tỏ lòng trung thành. Trong đoàn người Ô Nhĩ mang theo có Ngưng Hương quận chúa Chân Tử Hàm, có dũng sĩ Lạc Ba Á Phi, còn có mấy vị trưởng lão khác. Lúc này, bọn họ đang chậm rãi đứng ở trước điện Kim Loan lạy chầu.

Trịnh Nhuận Ngũ ngồi nghiêm chỉnh ở phía trên, nhìn xuống đoàn người Ô Nhĩ, tôn quý uy nghi, bình ổn nói một tiếng: "Bình thân."

Đoàn người tạ ơn sau đó mới đứng dậy. Ô Nhĩ tay phải đặt ở trước ngực hành lễ nói: "Hoàng đế bệ hạ, thần lần này vào kinh mang theo rất nhiều dê bò ngựa khỏe mạnh. Những con ngựa đều là loại thượng đẳng, trong đó có một con hồng tông liệt mã đặc biệt dành để kính dâng lên bệ hạ. Nó có thể đi ngàn dặm một ngày".

"Vậy sao, trẫm cần đa tạ tộc trưởng Ô Nhĩ rồi." Trịnh Nhuận Ngũ mỉm cười nói.

"Thần không dám, chỉ hi vọng bệ hạ vui lòng nhận lấy." Ô Nhĩ cũng khẽ mỉm cười.

"Hảo." Trịnh Nhuận Ngũ nhìn bọn họ : "Các ngươi đi đường mệt nhọc, hãy đi xuống nghỉ ngơi trước đi, trẫm đã chuẩn bị yến tiệc vào bữa tối mừng khách phương xa đến, lúc đó liền tiếp tục nói."

Nhóm người Ô Nhĩ cùng quỳ lễ tạ ơn, sau đó liền thối lui khỏi triều đường. Trịnh Nhuận Ngũ hạ triều, các quan lại đã tan hết, ồn ào xuất cung. Lúc đó, có thể dễ dàng nhìn thấy hộ bộ thượng thư Trương Thanh cùng thừa tướng Trịnh Hằng đang đi cạnh nhau.

"Thừa tướng đại nhân, sau khi hạ triều muốn đi tới nơi nào?" Hộ bộ thượng thư Trương Thanh hỏi.

Trịnh Hằng quay đầu lại đáp: "Hồi phủ, đại nhân có chuyện gì sao?"

Trương Thanh thản nhiên mỉm cười: "Cũng không phải là chuyện đại sự gì, chẳng qua là muốn cùng thừa tướng uống vài chén rượu thôi."

Trịnh Hằng nghe xong liền cười nói: "Này có gì là không thể, đi tới nhà của ta, ta sẽ cho người chuẩn bị chút rượu nhạt, chúng ta hai người cùng uống một chén."

"Vậy thì đa tạ đại nhân." Vì thế hai người liền cùng đi tới phủ thừa tướng.

Quý phủ, Trịnh Hằng sai người chuẩn bị rượu cùng thức ăn, cho người hầu lui. Trương Thanh rót rượu cho hắn nói : "Thừa tướng, hạ quan biết ngài là người thông minh nhất đương triều, cho nên hạ quan cũng sẽ trình bày thẳng không úp mở. Thừa tướng, hạ quan có một chuyện luôn lo lắng không thôi."

Trịnh Hằng cười nhạt nói: "Đại nhân có chuyện gì ưu sầu, cứ nói đừng ngại, chỉ cần trong khả năng cho phép của lão phu, nhất định sẽ giúp đại nhân giải vây."

Trương Thanh vuốt râu, bộ dáng chau mày suy nghĩ sâu xa nhìn Trịnh Hằng nói: "Thừa tướng, gần đây trong dân chúng đồn đại chuyện hoàng thượng đối với tên vua tiền triều bị bắt làm tù binh kia..."

"Đại nhân, những lời này đừng nhắc đến!" Trịnh Hằng vừa nghe liền lập tức cau mày cắt ngang.

"Vâng ..." Trương Thanh vừa nghe liền thở dài thật sâu, sau đó lại tiếp tục "Bẩm, là hạ quan ngu dốt, nhưng hạ quan thật sự rất lo lắng."

Thừa tướng nghe vậy trên mặt cũng hiện lên biểu tình không thể hiểu được, cúi đầu xuống, cũng thật sâu thở dài một tiếng : "Đại nhân, việc này cần bàn bạc kỹ hơn, đừng tùy tiện nói ra, bằng không tai vạ sẽ liên lụy đến người nhà."

"Hạ quan biết, hạ quan cũng chỉ là quá lo lắng." Trương Thanh vẻ mặt đau khổ. Hiện giờ không chỉ có triều đình, ngay cả dân chúng cũng biết đương kim hoàng thượng không sủng ái hậu cung, mà chỉ sủng ái duy nhất vị vua tiền triều bị bắt kia. Giang sơn triều Trịnh này là do bọn hắn cùng Trịnh Nhuận Ngũ cùng nhau gây dựng. Bọn hắn nghe ở bên tai, nhìn ở trước mắt làm sao không nóng vội, huống chi nữ nhi của bọn hắn tất cả cũng đều ở trong cung. Như vậy cả đám đều giống như quả phụ sống qua ngày, bọn họ là bậc làm cha có người nào không đau lòng.

"Đại nhân, việc này từ nay về sau không được nhắc tới. Hiện giờ bệ hạ chỉ sợ tâm trí đã bị mê hoặc, chờ một thời gian qua đi, chắc chắn cũng sẽ đến lúc người cảm thấy phiền chán. Huống chi bệ hạ cùng tên vua tiền triều kia còn có mối cừu hận không đội trời chung, tất nhiên sẽ không thể tiếp tục kéo dài." Trịnh Hằng phân tích lợi hại.

"Nói thì nói như thế, thế nhưng... bệ hạ đối với tên vua tiền triều kia thái độ thật đúng là làm cho người ta không thể không có chút hoài nghi." Trương Thanh thở dài.

"Càn rỡ, đại nhân, lời này sao có thể nói lung tung. Mà bệ hạ lại là người ta có thể đoán được, lời này đừng vội nhắc lại. Đại nhân nếu đến để uống rượu, vậy hãy tiếp tục lưu lại, nếu như còn tiếp tục nói những lời ngông cuồng về bệ hạ, vậy đừng trách ta không phụng bồi." Trịnh Hằng đen mặt, hắn mặc dù cũng không thích hoàng thượng đối với tên vua tiền triều kia có chuyện ái muội bất minh như vậy, thế nhưng suy cho cùng vẫn là bậc quân vương. Việc của quân vương bọn hắn chỉ có thể bảo vệ, làm sao lại có thể tùy tiện gièm pha bình luận.

"Là hạ quan lỡ lời, mong thừa tướng thứ tội, hạ quan sẽ không đề cập tới nữa, không nói không nói." Trương Thanh nhanh chóng rót rượu bồi tội.

Trịnh Nhuận Ngũ hạ triều liền đi tới điện Thanh Loan, hắn kêu Tề Thuận cũng đem theo tấu chương tới. Những ngày gần đây, hắn đều ở nơi này của Lý Thái Long phê duyệt tấu chương. Lúc đến, Lý Thái Long đang chơi đùa cùng với Đồng Tiền. Con vẹt nhỏ miệng đang kêu: "Hoàng thượng giá lâm!" Là âm thanh bình thường Tề Thuận vẫn hô to.

Lý Thái Long nghe xong liền vui vẻ, Trịnh Nhuận Ngũ nhìn thoáng qua Tề Thuận đứng phía sau: "Bắt chước đúng là có vài phần giống."

Lý Thái Long nghe tiếng liền nghiêng đầu nhìn hắn, Tề Thuận cung kính khom người cười cười. Trịnh Nhuận Ngũ đến gần Lý Thái Long liền nói với hắn: "Con vẹt này của ngươi càng ngày càng biết cách nói chuyện."

Lý Thái Long lại không đồng ý: "Cũng chỉ biết vài câu nói không hơn."

Trịnh Nhuận Ngũ thản nhiên cười. Tề Thuận đem đống tấu chương đặt lên trên bàn sách, Lý Thái Long nhìn thấy liền hỏi: "Ngươi muốn đem toàn bộ ngự thư phòng chuyển hết tới đây sao?"

Trịnh Nhuận Ngũ kéo y ngồi xuống nói: "Đem tẩm cung chuyển đến nơi đây cũng không tồi."

Lý Thái Long trừng mắt liếc nhìn Trịnh Nhuận Ngũ, như là đang trách bộ dạng không đứng đắn của hắn. Trịnh Nhuận Ngũ lại kéo tay của y nói: "Tay của ngươi thực ấm, để cho ta sưởi ấm một chút." Nói xong liền cầm tay Lý Thái Long đặt ở trong lòng bàn tay mình.

Lý Thái Long xấu hổ đỏ mặt, Trịnh Nhuận Ngũ nhìn thấy biểu hiện đó lại cười cười ra vẻ vô tội. Mấy ngày nay kỳ thực chỉ cần Trịnh Nhuận Ngũ không nói những lời này, hắn và Lý Thái Long ở chung thực ra vô cùng hòa hợp.

"Tề Thuận, lấy túi sưởi tay tới đây." Lý Thái Long ra lệnh cho Tề Thuận đứng một bên.

"Vâng." Tề Thuận liền lui xuống đi lấy túi sưởi.

Túi sưởi được lấy ra, Lý Thái Long rút tay của mình lại, sau đó liền đặt túi sưởi vào trong tay Trịnh Nhuận Ngũ: "Như vậy chẳng phải sẽ càng ấm hơn đúng không."

Trịnh Nhuận Ngũ thất vọng nhìn túi sưởi, nhưng Lý Thái Long lại không nhìn hắn. Tề Thuận dẫn Tiểu Trác Tử cùng đám người lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Trịnh Nhuận Ngũ nhìn y nói: "Qua ít ngày nữa là tết âm lịch, ngươi muốn trải qua như thế nào ?"

"Trong cung hàng năm cũng đều như thế, huống chi việc này là ta muốn như thế nào liền có thể như thế sao?" Lý Thái Long thản nhiên nói.

Trịnh Nhuận Ngũ nhìn y đáp: "Vậy ngươi đêm đó chờ ta, ta và ngươi cùng nhau đón giao thừa."

Lý Thái Long nhìn hắn nói: "Việc này là thông lệ trong cung, ngươi nên cùng hoàng hậu đón giao thừa."

"Nhưng ta chỉ muốn cùng ngươi ở bên nhau." Trịnh Nhuận Ngũ nhíu mày.

Lý Thái Long nhìn hắn im lặng không nói gì. Trịnh Nhuận Ngũ thấy y trầm mặc, trong lòng không biết phải làm sao, liền tìm mấy câu chuyện bên ngoài kể cho y: "Hôm nay Ô Nhĩ tới, trong đám người đi theo kia còn có Á Phi." Lần trước, hắn đã phái người điều tra rõ nội tình ngày ấy người đi theo Lý Thái Long là ai.

Lý Thái Long nhướn mày, không thích Ngô Hiền nhắc đến hắn: "Không cần nói về hắn với ta."

"Có muốn ta giúp ngươi một tay trút giận hay không." Trịnh Nhuận Ngũ nhìn y cười.

Lý Thái Long nói: "Không cần, dù sao nơi này thâm cung hậu viện hắn cũng không vào được. Ở đây, hắn cũng không dám làm càn như vậy."

Trịnh Nhuận Ngũ gật đầu nói: "Nói cũng đúng. Nhưng ta lại cảm thấy nếu như không trừng trị hắn trong lòng ta sẽ cảm thấy khó chịu."

"Ngươi khó chịu cái gì, hắn cũng không trêu chọc ngươi." Lý Thái Long muốn dành cho hắn một cái liếc mắt coi thường, thế nhưng rốt cuộc vẫn có thể nhịn được. Gần đây cùng Đổng Tư Thành ở chung, lại học luôn được thói xấu cà lơ phất phơ của hắn.

"Hắn trêu chọc ngươi so với hắn trực tiếp trêu chọc ta càng làm cho ta khó chịu." Trịnh Nhuận Ngũ trong mắt hàm chứa một nét thoáng hiện lạnh như băng.

Lý Thái Long nhìn hắn nói : "Tốt xấu gì lần này hắn cũng là tùy tùng do Ô Nhĩ mang đến, ngươi không được quá phận."

"Hừ, ta tự có chừng mực." Trịnh Nhuận Ngũ hừ lạnh một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro