CHƯƠNG MƯỜI BẢY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở phía bên này, Lý Đế Nỗ đã đến quân huyện được hơn nửa tháng nhưng vẫn chưa tìm được Hoàng Nhân Tuấn. Hắn đã hỏi thăm tất cả những người xung quanh nhưng những người ở đây đều không có ai biết người họ Hoàng kia là từ đâu đến. Vì thế, hắn chán nản không thôi, mỗi ngày cầm chiếc vòng bạc Hoàng Nhân Tuấn tặng đều có cảm giác trái tim giống như mỗi ngày bị vật gì đó gặm nhấm, sau đó lại bị vật kia chiếm lấy cả trái tim, vô cùng khó chịu.

Một hôm, bởi vì muốn được giải tỏa những muộn phiền trong lòng, hắn liền đi tới quán rượu kế bên để uống rượu, uống đếm mức cả người say mềm, bước chân xiêu xiêu vẹo vẹo đi dọc con đường. Trong tay cầm bầu rượu ngửa đầu uống, lúc đó lại vô tình đụng phải một người, thế nhưng hắn cũng không thèm nhìn, đối với người nọ nói một câu: "Xin lỗi." Nói xong liền tiến về phía trước tiếp tục đi tới.

Ai ngờ lại bị người kia kéo lại, Lý Đế Nỗ nhíu mày liền xoay người nhìn, ngữ khí bực bội dường như muốn quát lên với người kia, nhưng lời nói mới dừng ở trên môi lại hóa thành ủy khuất. Người trước mắt là Hoàng Nhân Tuấn, là Hoàng Nhân Tuấn mà hắn đã tìm kiếm rất lâu, tỉnh rượu hơn phân nửa, thế nhưng vẫn còn có chút không dám tin lắc lắc đầu, còn tưởng rằng mình uống nhiều quá sinh ra ảo giác.

"Đễ Nỗ, tại sao ngươi lại ở chỗ này?" Hoàng Nhân Tuấn nhìn thấy Lý Đế Nỗ người đầy mùi rượu nhíu mày nói.

Nghe được giọng nói quen thuộc, Lý Đế Nỗ tiếp tục không nhịn được nữa, hắn ôm lấy Hoàng Nhân Tuấn, trong thanh âm mang theo hờn giận của hài tử: "Hoàng ca, ta tìm ngươi thật lâu, ngươi đã ở đâu vậy?"

Hoàng Nhân Tuấn bị cái ôm này của hắn khiến cả người sững sờ, sau đó không khỏi bất đắc dĩ cười cười để mặc cho hắn như đứa trẻ bám vào người mình: "Tới tìm ta làm cái gì?"

"Ta nghĩ ngươi đã tới rồi." Lý Đế Nỗ ôm Hoàng Nhân Tuấn, muộn phiền được tích tụ trong nhiều ngày nháy mắt tiêu tán không chút dấu vết.

Hoàng Nhân Tuấn bất đắc dĩ: "Đứa trẻ này thật là."

Lý Đế Nỗ bất mãn buông Hoàng Nhân Tuấn ra, nhìn hắn nói: "Ta đã trưởng thành, Hoàng ca, không phải hài tử."

"Hảo, không phải hài tử, ngươi nghỉ ngơi ở đâu?" Hoàng Nhân Tuấn hỏi hắn.

"Phòng trọ không xa phía trước." Lý Đế Nỗ trả lời.

"Vậy để ta đưa ngươi trở về." Hoàng Nhân Tuấn đỡ Lý Đế Nỗ đi về phía trước. Hắn muộn như vậy còn đi ra ngoài là bởi vì tiểu điện hạ có chút không thoải mái, vừa mời đại phu về khám, sau đó hắn cùng đại phu cùng nhau trở về bốc thuốc, trong tay còn xách theo thuốc trở về, ai ngờ vô tình gặp được Lý Đế Nỗ.

Lý Đế Nỗ ở bên người Hoàng Nhân Tuấn ngoan ngoãn không nói gì, hắn thoả mãn dựa vào Hoàng Nhân Tuấn. Trở về phòng trọ, Hoàng Nhân Tuấn đỡ hắn nằm lên trên giường: "Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, ta đi trước."

"Hoàng ca, ngươi muốn đi đâu?" Lý Đế Nỗ thấy hắn phải đi, lập tức liền kéo tay Hoàng Nhân Tuấn lại.

"Trở về, trong nhà còn có người bệnh, ta vừa đi bốc thuốc cho hắn, ngày mai ta sẽ lại tới tìm ngươi có được không?" Hoàng Nhân Tuấn nhỏ giọng đáp, thập phần ôn nhu giải thích rõ nguyên nhân.

Lý Đế Nỗ kéo tay hắn, không muốn lại phải rời xa hắn, liền đứng dậy nói với hắn: "Vậy ta và ngươi cùng nhau trở về."

Hoàng Nhân Tuấn nhìn hắn một hồi lâu, mỉm cười: "Đế Nỗ, ở chỗ này chờ ta một đêm, ngày mai ta tới tìm ngươi." Ngữ khí tràn đầy kiên quyết không cho cự tuyệt.

Lý Đế Nỗ nghe ra sự kiên quyết đó, trong lòng bất mãn, thế nhưng cuối cùng cũng không tiếp tục ngang ngạnh nữa, hắn gật đầu nhìn Hoàng Nhân Tuấn nói: "Vậy Hoàng ca nhớ ngày mai nhất định phải tới, ta nhất định ở chỗ này chờ ngươi, sẽ không đi đâu hết."

Hoàng Nhân Tuấn mỉm cười gật đầu: "Nhất định, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi." Nói xong hắn liền ra khỏi căn phòng.

Dưới ánh trăng tròn, Lý Thái Long không thể nào ngủ được, càng ép buộc chính mình thì lại càng khó ngủ. Y từ trên giường ngồi dậy, sau đó mở cánh cửa cũ nát ra, két một tiếng, căn nhà cổ xưa này hiện lên rõ ràng. Y ngồi ở trên bậc cửa, ánh mắt trống rỗng nhìn trăng tròn. Trước mặt đột nhiên xuất hiện một thân ảnh lam sắc, y giương mắt vừa nhìn vừa nói: "Tư Thành."

Đổng Tư Thành cúi đầu nhìn xuống y, trong mắt tồn tại một cỗ cảm xúc lạnh lùng hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Đây cũng là điều ngươi muốn?"

Lý Thái Long cười bất đắc dĩ: "Ai nói như vậy?" Chuyện cho tới bây giờ y đã không còn biết mình muốn cái gì, trái tim đã mỏi mệt không chịu nổi.

"Hừ." Đổng Tư Thành hừ lạnh một tiếng.

Lý Thái Long hỏi hắn: "Ngươi tới nơi này làm gì?"

Đổng Tư Thành không trả lời ngay lập tức, chỉ hỏi: "Ta mang ngươi xuất cung nhé."

Lý Thái Long khẽ giật mình, bật cười mà lắc đầu: "Ta không đi."

"Vì sao?" Đổng Tư Thành không thể hiểu được, cũng không vui.

"Ngươi không hiểu đâu. Tư Thành, cám ơn ngươi đã tới đây thăm ta. Nhưng mà hắn đã đem ta nhốt ở nơi này, cho dù ngươi không được phép đến đây, nhưng nếu như ta vẫn còn có ngày được ra ngoài, ta liền sẽ tới tìm ngươi." Lý Thái Long ôn hòa nói nhưng lại ngầm ra lệnh tiễn khách

Đổng Tư Thành trong lòng thật sự tức giận, cuối cùng cũng đành phải phất tay áo rời đi. Hắn thật sự không hiểu một người như vậy vì sao lại đáng giá cho Từ Anh Hạo coi trọng, vẫn còn chưa chết tâm như vậy. Là một thằng ngốc trồng dưa chưa nói, chỉ cần y tiếp tục ra lệnh một tiếng, sẽ liền vì y mà bất chấp gian nguy, không hề hối tiếc.

Sẽ không hối tiếc, người như vậy đáng giá sao? Người như vậy, y sẽ cảm kích sao?

Thân ảnh Đổng Tư Thành giận dữ rời đi vừa biến mất khỏi ánh mắt cô độc của Lý Thái Long, y liền đứng dậy chuẩn bị trở về phòng, nhưng cả người chợt khựng lại, quay về phía sau nhìn Trịnh Nhuận Ngũ. Hắn ngẩn người, liếm liếm môi có chút mất tự nhiên nói: "Tư Thành không phải mối đe dọa của ngươi." Y không biết hắn đã thấy được những gì.

Trịnh Nhuận Ngũ đến gần y, Lý Thái Long nhìn vào ánh mắt của hắn, cũng không phân biệt ra hỉ nộ. Trịnh Nhuận Ngũ đi thẳng vào phòng, Lý Thái Long đi theo. Vừa mới vào phòng, cửa phòng liền bị đóng lại, một bàn tay cứ như vậy không chút khoan nhượng bóp chặt lấy cổ của y. Lý Thái Long khó chịu rên lên một tiếng, sau đó liền chậm rãi khép hai mắt lại, không hề giãy dụa.

Lực đạo trên tay Trịnh Nhuận Ngũ càng lúc càng siết chặt, Lý Thái Long có cảm giác bản thân mình dường như ngay lập tức sẽ ngạt thở. Y thoáng mở hai mắt ra, y muốn tiếp tục để cho mình nhìn hắn một lần, tiếp tục tham lam nhìn hắn một lần nữa. Thế nhưng khi ánh mắt y cùng cặp mắt lạnh như băng kia gặp nhau thì y không thể không nhắm mắt lại, không muốn tiếp tục nhìn nữa. Ánh mắt kia như lưỡi dao sắc bén, đâm vào trái tim đang tổn thương của y.

Ngay vào lúc y cho rằng cuộc đời mình có lẽ sẽ kết thúc như vậy thì bàn tay bóp chặt lấy cổ y liền buông lỏng ra. Lý Thái Long chậm rãi mở mắt, nhìn Trịnh Nhuận Ngũ cứ như vậy mang theo hận ý dày đặc mà nhìn chằm chằm vào y. Y hướng tầm mắt đi chỗ khác để không phải nhìn ánh mắt ấy, Trịnh Nhuận Ngũ lại lạnh giọng hỏi: "Vì sao phải giết nàng?"

Lý Thái Long trốn tránh khẽ trả lời: "Ta sẽ không giết nàng."

"Vậy việc trẫm chứng kiến là giả sao?" Trịnh Nhuận Ngũ giận dữ, con người này lúc này vẫn còn giảo biện sao?

"Không phải giả, chỉ có điều lúc đó đã buông lỏng tay rồi." Lý Thái Long nhìn hắn không chút giấu diếm. Y thực sự rất muốn giết Uyển Nghi kia, thế nhưng nàng lại là người của Trịnh Nhuận Ngũ, cho nên cho dù nàng tiếp tục đáng ghét, y cũng sẽ không giết nàng.

"Ngươi thật sự là thập phần cả gan làm loạn, là do trẫm mấy ngày nay đối xừ với ngươi quá tốt sao, hay là ngươi cho rằng trẫm sẽ không bắt ngươi như thế này?" Trịnh Nhuận Ngũ cực kì phẫn nộ, người này tại sao lại dám liên tiếp làm thương tổn tới người bên cạnh hắn như vậy.

"Ta chưa từng nghĩ tới, ta biết ngươi không giết ta, là nhân từ của ngươi." Bình tĩnh nhìn Trịnh Nhuận Ngũ, vẻ mặt lạnh lùng, Lý Thái Long trong lòng phun đầy máu. Y kỳ thực so với bất cứ ai khác đều rõ ràng, Trịnh Nhuận Ngũ không giết y là bởi vì không thể buông y được.

"Ngươi minh bạch là tốt rồi, ngươi chẳng qua chỉ là một tên nô tài, ngươi đừng hòng ở nơi này của ta láo xược." Trịnh Nhuận Ngũ căm hận nói. Hắn tận mắt nhìn thấy Nguyệt Uyển Nghi ở trên tay y hấp hối, hắn cũng vừa chính mắt được nhìn thấy sự tàn nhẫn trong ánh mắt Lý Thái Long lúc muốn giết Nguyệt Uyển Nghi. Hắn không cần quan tâm y thực sự có muốn giết Nguyệt Uyển Nghi hay không, điều hắn quan tâm chính là y lại có thể dễ dàng nhẫn tâm như vậy sát hại người bên cạnh hắn.

Lý Thái Long nghe thấy hắn nói hai chữ nô tài, trong lòng run rẩy, khẽ nói: "Ta biết."

Trịnh Nhuận Ngũ rời đi, Lý Thái Long mệt mỏi ngồi trên mặt đất, chật vật ôm lấy đầu gối của mình, cả người cuộn tròn lại. Y cắn răng, ánh mắt vô định nhìn chằm chằm vào một chỗ, đầu óc trống rỗng, lại đau nhức khác thường. Hai tay ôm lấy đầu, y thống khổ rên rỉ một tiếng, cũng không biết tại sao lại như vậy, trên đầu đột nhiên xuất hiện một cơn đau kịch liệt.

Ngày hôm sau, Lý Thái Long vào lúc mặt trời lên cao mới tỉnh lại. Cơn đau đầu đêm qua đã dịu đi, trong miệng khô khốc liền đứng lên tìm nước uống, lại phát hiện ấm nước trên bàn hoàn toàn trống rỗng. Bất đắc dĩ, y gọi thái giám quản sự ở nơi này hỏi: "Xin hỏi nơi nào có nước?"

Vị thái giám kia lạnh lùng liếc mắt nhìn y một cái nói: "Bên kia có giếng, còn có một cái bếp lò, tự múc nước mà đun."

Lý Thái Long mang theo ấm nước đi tới, y đã thấy giếng nước, đem thùng nước thả vào trong giếng, sau đó dùng lực lắc lắc đem thùng nước múc nước kéo lên, lại đem nó rót vào trong ấm, đi đến trước chiếc bếp lò thô sơ. Y tìm cành cây khô, dùng đá đánh lửa ở bên cạnh đánh lửa. Lý Thái Long chưa từng làm qua chuyện như vậy, y không biết phải dùng củi đốt, trong nháy mắt nơi này liền khói mù mịt mà lửa thì một chút cũng không thấy. Lý Thái Long bị ngạt thở đến không chịu nổi, chỉ có thể bịt miệng mũi đứng qua một bên. Thái giám ở bên kia chạy lại, từ bên ngoài chứng kiến khói to như vậy còn nghĩ rằng nơi này cháy, hoảng sợ chạy tới đây. Nhìn thấy Lý Thái Long đốt bó củi chướng khí mù mịt liền lập tức giận dữ nói: "Ta nói tại sao ngươi lại vô dụng như vậy, ngay cả củi cũng không biết đốt, để cho nơi khác cũng nhìn thấy, còn tưởng rằng ngươi ở chỗ này của ta trong lòng nghĩ quẩn, muốn tự mình hỏa thiêu mà." Đem mấy cành củi khô rút ra, lại tiếp tục xếp một chồng mới, đá đánh lửa tạo lửa, bếp liền cháy lên.

Lý Thái Long vừa nghe vừa nhìn, chỉ cảm thấy trong lòng mình như bị vật gì đâm đến đau buốt, nhưng cũng không cùng tiểu thái giám kia tranh cãi. Vị thái giám vừa rời đi, Lý Thái Long liền ngồi xổm ở bên cạnh đống lửa, nhìn đống lửa dần dần cháy lên, nước trong ấm chỉ một lúc liền sôi sùng sục. Lúc này thần trí y mới quay trở lại, sau đó vội vàng tới nhấc ấm nước lên. Bởi vì ấm nước được dùng kim loại để tạo thành, y lại chưa bao giờ tự mình nấu nước, cũng không chút suy nghĩ mà đưa tay giữ lấy ấm nước nhấc lên. Bàn tay bị bỏng ngay lập tức buông ra, siêu nước rơi xuống mặt đất, nước sôi liền té lên phần chân của y, trên chân cũng bị bỏng theo.

Nỗi đau như tê dại kia liền lan từ tay chân tới khắp toàn thân, nhìn chằm chằm chân phải của mình, may mắn còn đi giầy, nếu không đau đớn này có lẽ không chỉ có thế. Y đột nhiên bật cười, không nghĩ tới chính mình hiện giờ đã muốn trở nên tồi tệ như thế này. Chịu đựng cơn đau đem ấm nước một lần nữa nhặt lên, sau đó lại đến bên cạnh giếng múc nước, tiếp tục lại nhóm lửa đun nước. Lần này khi nước sôi, y dùng một chiếc khăn lau tìm được bên cạnh đem giữ lấy quai cầm, đem nước đổ vào trong bình sứ.

Tay phải bị bỏng, y liền dùng tay trái xách bình sứ trở về, chân phải bị bỏng, y đi đường có chút khập khiễng. Gió thổi ào ào lại càng khiến cho y trở nên khó coi cùng chật vật, thế nhưng y vẫn ngẩng đầu gian nan đi tới. Y tự nói với chính mình, tiếp tục chịu đựng, dù sao đây cũng không phải là lần cuối cùng, tội lỗi của y vẫn luôn còn chưa bao giờ hết.

Trở lại trong phòng, y đem giày cởi ra, nhìn thấy trên chân phải đã nổi lên bọt nước. May mắn vết bỏng cũng không quá nghiêm trọng, nước sôi lúc ấy cũng không phải hoàn toàn đổ lên trên chân, nhưng cơn này đau cũng khiến cho cả người y thập phần khó chịu.

Rót cho mình một chén nước ấm, y ngồi ở trên ghế nhìn vào trong chén nước, sau đó cũng không biết tại sao liền nghĩ tới những lời lúc trước phụ hoàng nói: "Dung nhi, ngươi âm thầm thả Trịnh Nhuận Ngũ rời đi, ngươi cũng biết ngươi đối xử tử tế với hắn như vậy, hắn chưa chắc sẽ đối xử tử tế với ngươi, sau này ngươi... sẽ hối hận." Y vẫn nhớ rõ thời điểm phụ hoàng nói câu nói này, y đã trả lời rằng: "Phụ hoàng, nhi thần không hối hận." Lúc ấy y không hối hận, hiện giờ nếu hỏi y có hối hận không, y tất nhiên cũng sẽ trả lời dứt khoát, chỉ cần Trịnh Nhuận Ngũ muốn, y đều sẽ cho!

Vết bỏng chỉ được xử lý một cách đơn giản, cũng không đi tìm tiểu thái giám kia xin thuốc. Y so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng, người đã vào lãnh cung, sinh tử do mệnh, ngự y chắc chắn sẽ không tới nơi này, mà cung nhân sẽ lại càng không có bất cứ người nào tới chăm sóc bọn hắn ở nơi đây.

Chịu đựng đau đớn, Lý Thái Long mặc nguyên quần áo nằm ngủ. Nơi này không có chuyện gì có thể làm, không còn giấy bút nghiên mực, cũng không có cờ vây cùng ngọc cầm. Rõ ràng lúc này ngẫm lại, cho dù điện Thanh Loan bị chuyển đi rất nhiều thứ, thế nhưng rốt cuộc so với nơi này vẫn còn tốt hơn rất nhiều.

Vào thu, khí trời ban đêm đã bắt đầu chuyển lạnh, vết bỏng trên tay cùng chân của Lý Thái Long đều được y băng lại bằng một mảnh vải sạch sẽ để không phải chạm tới chúng. Cơm tối được mang tới rất muộn, các bữa ăn ở nơi này cũng sẽ không hề có quy luật, một ngày hai bữa, thỉnh thoảng cũng sẽ có người quên nên một ngày một bữa, các món ăn đều làm cho người ta khó có thể nuốt trôi. Lý Thái Long nghĩ tới trước đây liền cảm thấy bánh màn thầu trước kia còn tốt hơn rất nhiều.

Mấy ngày này y càng lúc càng gầy đi, tay chân bị tổn thương hình như bị nhiễm trùng, đau đến càng lúc càng lợi hại. Thế nhưng y vẫn chỉ có thể tiếp tục chịu đựng, y nghĩ nếu như sau này hài tử của y khôi phục được giang sơn Thanh Loan, y nhất định sẽ yêu cầu hắn phá hủy Lăng Tư điện, phá hủy mọi lãnh cung đi.

Trời đêm thấm lạnh, gió ở bên ngoài ào ào thổi, nhìn thời tiết có vẻ như sắp có một trận mưa to. Lý Thái Long đã lên giường nằm từ sớm, nơi này chăn đệm cũng không hề ấm áp, thế nhưng suy cho cùng vẫn có thể chống lạnh. Không có ôn tuyền ở điện Thanh Loan che chở, nơi lãnh cung này lại càng ẩm thấp, cũng bởi vậy mà chăn đệm của y cũng có vài phần ẩm ướt, lại càng làm cho người ta khó chịu.

Nửa đêm, sắc mặt Lý Thái Long đỏ bừng, y khó chịu mở mắt ra, tay trái đặt lên trán của mình kiểm tra. Cười khổ, thật đúng là nhà dột gặp trận mưa to, miệng vết thương của y bị nhiễm trùng dẫn đến sốt cao, hơn nữa nơi này quá mức ẩm thấp cũng không phải là nơi dưỡng thương tốt. Xoay người xuống giường đi tới bên cạnh bàn rót cho mình một chén nước, Tiểu Trác Tử không có ở đây, lần này xem ra cho dù bị bệnh thì cũng là bản thân phải tự chăm sóc chính mình. Thế nhưng nếu tiếp tục như vậy, y có thể vượt qua được cửa ải này hay không cũng là điều khó nói.

Uống nước xong cũng dễ chịu hơn một chút, y một lần nữa trở lại giường. Chăn gối lạnh lẻo, nằm một lúc lâu như vậy mà vẫn không hề ấm lên, thật là có chút căm ghét thân thể càng lúc càng yếu ớt này. Y trùm kín chăn, vô tình lại động đến vết thương trên chân, đau đớn mà rên lên một tiếng, cơn buồn ngủ cũng bị cơn đau làm tỉnh. Thế nhưng cơn sốt cao cũng khiến y có chút mơ mơ hồ hồ, rốt cuộc bất tri bất giác mà chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro