[10] Thái Hanh bị Omega chọc giận suýt cắm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh thấy cậu thẹn thùng, trong lòng ngứa đến lợi hại, mắt trông mong thò lại gần múc canh uống: "Tiểu Quốc, anh vẫn chưa ăn cơm sáng đâu."

Điền Chính Quốc gắp sủi cảo cũng không quay đầu lại nhét qua: "Cẩn thận nóng đấy."

Thái Hanh mặt mày hớn hở nuốt đem sủi cảo xuống, luôn miệng khen ăn ngon.

"Anh biết sủi cảo vừa rồi nhân gì không?" Omega liếc hắn một cái.

Thái Hanh há miệng thở dốc, ngược lại khen Điền Chính Quốc chọn cửa hàng ngon. Cậu biết Alpha đói bụng, nhân cũng không nếm ra vị, liền kẹp sủi cảo nhét trong miệng hắn: "Mất mặt, đừng ồn ào nữa."

Kim Thái Hanh cười tủm tỉm chờ Omega đút, ăn mấy cái liên tục còn chưa đủ, chưa đã thèm lại muốn một chén. Nhưng sủi cảo này xác thật ăn ngon, da mỏng nhân nhiều, lúc cắn còn nước canh, bắn tung tóe tại môi răng tràn đầy đều là mùi thịt.

Kỳ thật Điền Chính Quốc chọn nhân đỗ, chỉ có một ít thịt, Thái Hanh lót bụng mấy cái sủi cảo bắt đầu cảm thấy không hợp khẩu vị, không màng Điền Chính Quốc ngăn cản muốn chén nhân thịt heo.

Omega ôm chén trốn sang một đầu ghế khác: "Mất mặt chết người, nào có đói như vậy hả?"

Hắn cũng không mặt mũi mà dịch theo cậu: "Em bón cho tôi."

"Anh dịch nữa tôi sẽ không khách khí." Điền Chính Quốc ngoài miệng nói như vậy, tay lại như cũ ôm chén canh, một chút cũng không có ý cầm dao.

Thái Hanh lòng tràn đầy vui mừng nhìn chăm chú vào cậu, biết Omega đang chậm rãi tiếp nhận mình, liền đùa giỡn với Chính Quốc, quấn lấy cậu ép đút cho mình một cái sủi cảo, mới ngồi lại chỗ cũ an an phận phận ăn nốt.

Điền Chính Quốc là Omega, ăn uống dù tốt cũng so ra kém hơn Alpha, miễn cưỡng ăn hơn phân nửa chén là no rồi, vì thế ngồi ở bên cạnh thong thả ung dung uống canh, chờ người kia xơi xong.

"Này, sau này anh sẽ cưới Omega thế nào?"

Kim Thái Hanh nghe xong lời này, thiếu chút nữa bị sặc canh sủi cảo: "Ngoan."

Điền Chính Quốc mặt vô biểu tình mà "Ồ" một tiếng: "Còn gì nữa?"

"Nghe lời." Alpha miệng vưa nhai, đảo mắt, "Thương tôi."

Omega cười nhạo đập chén lên bàn, đứng dậy muốn đi. Kim Thái Hanh tay mắt lanh lẹ ôm người vào trong lòng, nhéo sau cổ cậu thò lại gần lại cười nói: "Còn phải mỗi ngày cầm dao dọa tôi, đầu vai có hoa hải đường."

Điền Chính Quốc bóp cổ tay hắn, gương mặt tựa hồ dâng lên đỏ ửng, ngoài miệng lại không buông tha người: "Omega nghe lời lại ngoan sao còn cầm dao dọa anh hả?"

"Cũng không quan trọng." Thái Hanh ôm cậu nói hùng hồn đầy lý lẽ, "Chỉ cần là em, cái gì cũng được."

Omega tuy rằng biết đây là lời ngon tiếng ngọt, lỗ tai rốt cuộc vẫn mềm, cắn răng không lên tiếng, chui vào ngực hắn không giãy giụa, chỉ hung tợn cắn cổ Alpha, dùng hàm răng cắn lên một vết đỏ ở cổ hắn.

Kim Thái Hanh bị cắn đến tâm thần nhộn nhạo, xương cốt cũng ngứa: "Tôi có thể cắm không...... Au!" Alpha lời còn chưa dứt đã che lại bên gáy dở khóc dở cười hôn Điền Chính Quốc một ngụm, "Thật đúng là nhẫn tâm cắn à?"

Chính Quốc đắc ý cười rộ lên, kéo tay hắn ra lại một lần dán qua, không cắn, ngược lại hết sức chuyên chú liếm dấu răng trên cổ Alpha.

"Tôi cho anh nói bừa này......" Omega nhỏ giọng nói thầm, "Đau không? Đáng lắm."

Alpha nghe vậy đỡ trán thở dài, tâm tư Điền Chính Quốc luôn dễ đoán như vậy. Kim Thái Hanh cũng không nỡ để cậu dời khỏi tầm mắt mình, nếu bị người khác bắt nạt, Alpha sẽ tức giận đến mức nổi điên.

Omega cắn xong cảm thấy mỹ mãn nhìn "kiệt tác" của mình, lại lôi kéo người lớn hơn đi ra ngoài. Alpha kệ cậu hồ nháo, lên xe mới nhớ tới ông chủ Phương té xỉu, quay đầu hỏi: "Cứ thế mà đi à?"

Điền Chính Quốc chống cằm không nói chuyện, Thái Hanh kiên nhẫn chờ.

Tới gần giữa trưa, trên đường phố nhiều người đi. Omega nhìn đám người như nước chảy lẩm bẩm nói: "Tôi giết người ở đây, anh làm thế nào?"

"Tôi làm thế nào?" Thái Hanh buồn cười tựa vào tay lái, "Nhiều nhất là lên báo, nói tôi mê Omega sát thủ."

"Bỏ đi, đi thôi." Điền Chính Quốc nghe vậy cười lạnh lắc đầu, "Tôi cũng không dám kéo nhị thiếu gia Kim gia xuống nước."

"Thôi, mới có vài phút, lại phiền tôi." Kim Thái Hanh bất đắc dĩ thở dài, lái xe về Kim gia, khi vào cửa thấy Beta gặp lúc đứng ở bến tàu đang khổ sở đi qua đi lại.

"Ông chủ, cuối cùng ngài cũng về rồi!" Beta thấy hắn tức khắc mặt mày hớn hở.

Thái Hanh hồ nghi xuống xe, không màng Điền Chính Quốc giãy giụa, ôm cậu đi xuống, lại quay đầu hỏi: "Chú tìm anh làm gì? Tôi không khất nợ tiền lương mà."

"Không phải không phải, ngài là ông chủ lớn nhất Thượng Hải." Beta đầu tiên là vỗ mông ngựa một hồi, lại đưa thiệp đỏ cho hắn, "Ông chủ, thiệp mời sòng bạc."

"Sòng bạc của tôi còn cần thiệp à?" Alpha buồn cười nhìn thiệp mời, làm bộ muốn ném, "Không đi."

"Không phải." Beta nóng nảy, "Thiệp mời này cho ngài, nhưng không phải cho...... Ai nha ông chủ, ngài cứ đi đi!"

Kim Thái Hanh sửng sốt chớp mắt, dở khóc dở cười chỉ vào mình: "Sòng bạc của tôi còn đi mời "ông chủ Kim" à?"

"Đúng vậy." Beta liều mạng gật đầu, "Ngài cẩn thận đó, nhân vật có uy tín danh dự đi hết, đừng trốn."

Thái Hanh không thú vị nhún vai, không để ý lắm đưa thiệp mời cho Điền Chính Quốc, ngược lại hỏi: "Anh tôi đi không?"

"Tuấn ca không giống ngài, cũng không đến sòng bạc." Beta buột miệng thốt ra, bị Thái Hanh trừng mới nháy mắt sửa miệng, "Tuấn ca...... Anh ấy bán súng ống đạn dược, ai dám mời chứ?"

Hắn hừ lạnh đuổi Beta đi, ôm Điền Chính Quốc trở lại phòng ngủ, thấy Omega cầm thiệp mời cười ngâm ngâm nhìn mình. Vì thế hô hấp Alpha nháy mắt rối loạn, không nói hai lời đè lên người cậu.

Mà Điền Chính Quốc nâng một chân lên dẫm bụng Alpha, lắc thiệp mời cười càng thêm vui vẻ: "Cho anh giả vờ này, chơi quá trớn chưa?"

Hắn thở hổn hển đè trên người Điền Chính Quốc mê muội ngửi: "Cho tôi ôm trong chốc lát được không?"

Omega dùng sức đá Thái Hanh văng ra chút, cố ý kéo cổ áo ra lộ ra hoa hải đường ở vai: "Muốn sờ không?

Alpha điên cuồng gật đầu.

Điền Chính Quốc "Hừ" một tiếng, lại dùng hai ngón tay nhấc làn váy lên chậm rì rì kéo: "Chỗ này thì sao, cũng muốn sờ à?"

Thái Hanh đương nhiên vẫn gật đầu, si ngốc nhìn tay Omega, mắt nhìn sắp thấy bắp đùi trắng nõn của cậu, tầm mắt bỗng nhiên bị thiệp mời chặn.

"Đưa tôi đi." Omega nhìn chằm chằm đôi mắt Kim Thái Hanh gằn từng chữ một, "Đưa tôi đi, tôi cho anh sờ."

Alpha hoàn toàn bại trận, ngã vào trên người Điền Chính Quốc thở dài: "Em không cần như vậy, dù không cho tôi sờ, tôi cũng sẽ đưa em đi."

Omega cởi áo tay run run, miệng lại nói: "Tôi mới không tin anh nói điêu."

"Tiểu Quốc, tôi nghiêm túc." Thái Hanh lại đứng dậy, ngồi ở bên cạnh Điền Chính Quốc nhìn cậu cởi quần áo, "Em không cần lấy mình làm giao dịch với tôi."

Omega lo cởi, cũng không để ý tới hắn nói, cởi xong bò qua ghét bỏ mà dẫm dục căn sưng to của Alpha, "Cứng thành như vậy rồi?"

"Tiểu Quốc!" Thái Hanh nghiến răng nghiến lợi đỡ lấy eo Điền Chính Quốc, giọng khàn đến không thành bộ dáng, "Tôi là một Alpha, còn là một Alpha luôn muốn đánh dấu em."

Omega thất thần gật gật đầu, tùy ý ấn tay hắn đến giữa hai chân: "Sờ đi."

Alpha bị thái độ của cậu chọc giận, thở hổn hển mấy hơi rồi bỗng nhiên cười khẽ, cũng không sờ huyệt khẩu của Điền Chính Quốc, ngược lại ôn nhu xoay người hôn cổ cậu.

Omega bản năng cảm giác một tia không thích hợp, mở to mắt bất an xoay người: "Anh mau sờ, sờ xong...... Sờ xong tôi còn muốn nghỉ ngơi."

"Em muốn đi cùng tôi đúng không?" Thái Hanh cong khóe miệng.

"Thì thế nào?" Điền Chính Quốc càng thêm bất an, lôi kéo chăn siết chặt.

"Điền Chính Quốc......" Thái Hanh mê luyến gọi tên của cậu, lòng bàn tay mềm nhẹ vuốt ve mặt Omega, lại đột nhiên nắm gáy cậu, "Em không nên dây vào tôi."

Chính Quốc đau đến cả người căng chặt, ôm cổ hắn kêu đau.

"Em không phải muốn đi cùng tôi sao?" Alpha không dao động, đầu gối chen vào bắp đùi của cậu, "Vậy trở thành Omega của tôi, đương nhiên tôi có thể coi em như bạn tình đi cùng."

Điền Chính Quốc nghe xong lời này đột nhiên mở to hai mắt, lại kinh hoảng giãy giụa, liều mạng đẩy bả vai Thái Hanh muốn đá Alpha ra. Nhưng hắn bị thái độ lúc trước của cậu chọc bực, hiện giờ lạnh mặt nắm cổ tay Bạch Tiểu Đường đè dưới thân, mắt thấy sắp động thân cắm vào, Omega lại bỗng nhiên không tiếng động rớt vài giọt nước mắt.

"Tiểu Quốc?" Kim Thái Hanh nháy mắt dao động, buông tay Điền Chính Quốc ôm cậu thở dài, "Xin lỗi, là tôi xúc động."

Chính Quốc ôm bả vai Alpha liều mạng cắn, cắn đầy miệng máu tươi cũng cảm thấy không giải hận, ủy khuất hỗn loạn khủng hoảng thổi quét đến. Nhưng cậu càng muốn đến gần Kim Thái Hanh, thậm chí hai chân cũng quấn lên eo Alpha.

"Nhưng mà tiểu Quốc, tôi nói nghiêm túc." Hắn hôn cổ Omega nhẹ giọng khuyên bảo, "Đánh dấu tạm thời ngửi cái là biết ngay, dù tôi có thiệp mời cũng không thể mang em vào, không bằng để tôi cắm cắm, chờ khi trên người em có tin tức tố của tôi, không thành kết cũng có thể giấu trời qua biển."

"Thật...... Thật vậy à?" Điền Chính Quốc ngừng khóc, cắn răng hỏi, "Anh thật sự có thể nhịn xuống không tạo kết với tôi à?"

Thái Hanh không lập tức trả lời, mà dán lên trán cậu, hỏi lại: "Lâu như vậy rồi tôi cũng chưa từng ép em, giờ còn muốn hoài nghi à?"

Điền Chính Quốc cắn môi dưới do dự một lúc lâu, ngửi tin tức tố của Alpha tim đập dần dần nhanh hơn, như thể da thịt thân cận như vậy cũng có thể làm cậu phát tình. Vì thế Omega đỏ mặt gật đầu, lại gian nan rộng mở hai chân nhỏ giọng: "Chỉ...... Chỉ cho phép cắm, không được tạo kết!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro