1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Trần Lệ Quân lại dành thời gian ngâm mình trong phòng tập, vì lịch diễn liên tục thêm vào đó lại sinh bệnh cơ thể cô gần như kiệt sức. Phía lãnh đạo cũng thấy cô làm việc chăm chỉ, vừa vặn không có buổi biểu diễn nào được lên lịch trong vài ngày tới nên họ dứt khoát phê duyệt cho cô nghỉ vài ngày, dặn đi dặn lại cô cần phải nghỉ ngơi thật tốt để hồi phục sức khỏe.

  Nhưng Trần Lệ Quân lại không ngủ được. Không phải vì chứng rối loạn giấc ngủ mà là do chướng khí mù mịt gần đây trên Internet khiến cô đau đầu. Chỉ có thể liên tục ngâm mình trong phòng tập, không cho phép bản thân mình dừng lại nếu không dừng lại thì cũng không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy.

  Sau khi uống một ít thuốc Trần Lệ Quân bọc một thân mệt mỏi nằm xuống.

  Long môn khách trạm bất ngờ trở nên nổi tiếng làm cho mọi người không kịp trở tay, Trần Lệ Quân và Lý Vân Tiêu đã chờ đợi ngày này từ lâu. Lúc đầu họ đúng thật rất vui vẻ thậm chí còn ôm đầu phấn khích và rơi nước mắt vì sau ngần ấy năm cuối cùng họ có thể đứng dưới ống kính máy quay tự hào không dè dặt mà quảng bá Việt Kịch, họ vui vẻ chấp nhận nhiều cuộc phỏng vấn khác nhau và trả lời các câu hỏi lặp đi lặp lại không biết mệt, không biết chán là gì.

  Trần Lệ Quân và Lý Vân Tiêu biết rằng việc này đằng sau không chỉ do những cố gắng đổ mồ hôi và vô vàng vết thương hơn mười năm trong phòng tập mà còn là sự kiên trì, chăm chỉ của các đối tác, đồng nghiệp đứng bên cạnh họ cũng như các giáo viên và nhân viên đằng sau hậu trường . . . Nhân cơ hội này đem niềm tin và tình yêu dành cho Việt Kịch làm cho nhiều người biết đến là trách nhiệm và sứ mệnh mà các diễn viên thuộc thế hệ họ phải gánh vác.

  Ban đầu, nhìn thấy ngày càng có nhiều người hâm mộ chú ý đến Long Môn, Việt kịch và vui vẻ trêu chọc chính mình và Lý Vân Tiêu CP. Nhìn số lượng người hâm mộ đến sân khấu ngày càng tăng, những thông điệp được gửi đến, những lời động viên dồn dập từ người hâm mộ, ngày càng có nhiều người gửi hoa và xếp hàng chờ xin chữ ký, trong lòng như có dòng nước ấm cuồn cuộn theo. Sự ủng hộ này để sân khấu ngày càng tốt hơn, họ dùng sự chuyên nghiệp để đền đáp công sức của người hâm mộ cũng được gọi là tình cảm từ song hướng lao đến.

  Nhưng sau này, tại sao lại thay đổi?

  Ngày càng có nhiều sự đối lập leo ​​thang thành cãi vã và thậm chí là phát triển thành cuộc chiến. Trần Lệ Quân nhìn thấy tình hình hiện tại này mà ngơ ngác, đây không phải là cảnh tượng cô muốn thấy. Điều khiến cô tức giận hơn nữa là một số người quá đáng bắt đầu soi mói quyền riêng tư, làm phiền gia đình cô và tung tin đồn thất thiệt.

  Những người đó bắt đầu chửi bới Vân Tiêu. Họ thực sự đã mắng Vân Tiêu! Những lời lẽ ghê tởm như vậy thực sự đã được sử dụng trên người Vân Tiêu!

  Trần Lệ Quân gần đây quá bận rộn, lịch biểu diễn luôn kín, cô trò chuyện với Vân Tiêu trên WeChat về những tin vịt trên mạng, Vân Tiêu luôn trấn an làm yên lòng cô rằng không sao cả để cho cô không quan tâm những chuyện đó và tập trung làm việc riêng của mình.

  Nhưng Trần Lệ Quân cũng cảm nhận được bầu không khí có phần khó xử khi cô và Lý Vân Tiêu ở cùng nhau. Cô luôn nhạy cảm với những vấn đề liên quan đến Lý Vân Tiêu. Trần Lệ Quân nhận thấy Lý Vân Tiêu đang cố gắng giữ khoảng cách với cô.

  Nhưng cô biết rõ Lý Vân Tiêu không sợ ác ý của những người không quen biết đó mà nàng sợ ác ý sẽ ảnh hưởng đến Trần Lệ Quân.

  Nhiều lần ở hậu trường cô muốn lôi kéo trò chuyện cùng Lý Vân Tiêu nhưng cô ấy luôn nói: "Không có việc gì, Quân Quân, chị đi trang điểm đi. Chút nữa không phải chị có buổi phỏng vấn sau khi diễn sao?" Trần Lệ Quân không còn cách nào khác đành phải bỏ cuộc. Và mỗi khi kết thúc cuộc phỏng vấn, Lý Vân Tiêu đều lặng lẽ rời đi trước chỉ để lại lời nhắn trên WeChat rằng: phải chú ý đến sức khỏe của mình, đừng quá mệt.

  Chú ý thân thể, nhưng Lý Vân Tiêu đang gầy đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

  Trần Lệ Quân lại nhìn thấy ai đó tung tin đồn mà người này lại là fan của cô nhiều năm, điều này khiến cô nhận ra Internet thực sự không phải là một nơi tốt. Cô tức giận đến run cả người lập tức liền block tên đó, cơn tức giận dần tích tụ lại, cuối cùng cũng chạm đến điểm mấu chốt của cô.

  Có nhất thiết phải lợi dụng tình trạng hôn nhân của nữ nhân để tung tin đồn thất thiệt không? Nói thì dễ nhưng chứng minh mình vô tội mới khó.

  Trần Lệ Quân nằm mơ, cô mơ thấy Lý Vân Tiêu đang đứng trước mặt cô, vẫn dịu dàng chăm chú như trước nhìn cô, nhưng trong mắt lại không ngừng rưng rưng rơi lệ. Cô muốn ôm lấy cô ấy, an ủi, bảo vệ trong vòng tay mình . Nhưng khi cô đưa tay ra, Lý Vân Tiêu càng ngày càng cách xa cô, Trần Lệ Quân rõ ràng cảm thấy trái tim mình đau nhức. Cô giật mình tỉnh dậy, những giọt nước mắt lạnh lẽo trên gối nhắc nhở cô rằng Trần Lệ Quân không thể chấp nhận việc mất đi của Lý Vân Tiêu dưới bất kỳ hình thức nào thậm chí trong mơ cũng không được.

  Trần Lệ Quân thừa nhận rằng cô ấy đôi khi là một kẻ hèn nhát, ngoại trừ Việt kịch ra chưa từng có người khiến cô ấy phải kiên trì bảo vệ đến như vậy.

    Ngày hôm sau Trần Lệ Quân đến gặp Thái đoàn trưởng tình cờ Mao lão sư cũng có mặt ở đó, sự xuất hiện của cô khiến ban lãnh đạo có phần ngạc nhiên.

  "Có chuyện gì sao? Quân Quân, không phải đoàn trưởng đã duyệt cho con nghỉ phép sao? Sao lại không nghỉ ngơi ở nhà? Tâm trạng của con đã khá hơn chút nào chưa?" Cô Mao hỏi.

  "Đúng vậy a, chị nghe nói tối qua em ở phòng tập ngâm mình và về rất là muộn. Sao hôm nay em lại đến sớm thế?" Thái đoàn trưởng cũng hỏi.

  Trần Lệ Quân nói thẳng vào vấn đề: "Cô, Thái đoàn, con hy vọng đoàn có thể đưa ra thanh minh."

  "Thanh minh?" Hai người ngơ ngác nhìn nhau.

  Trần Lệ Quân chậm rãi nói: "Đúng vậy, gần đây dư luận cùng tin đồn đều rất không tốt, có một số chuyện trở nên mất kiểm soát, đặc biệt là Vân Tiêu. Gần đây cô ấy đã phải chịu đựng quá nhiều, gia đình bị quấy rối còn bị mắng thậm chí bây giờ có người còn rêu rao tin đồn ác ý rằng cô ấy đã kết hôn và ly hôn. Bản thân những tin đồn này không nên tồn tại như vậy! Ban đầu con muốn tự mình đăng một lời giải thích cho những tin đồn đó nhưng con nghĩ cần phải bàn bạc với hai người trước và cũng muốn tôn trọng quyết định của cả đoàn."

  "Được rồi, em suy nghĩ rất chu đáo. Tuy nhiên, hiện tại đoàn không có cách nào đưa ra thanh minh như vậy được", Thái đoàn nói.

  "Tại sao!" Trần Lệ Quân nghe được kết quả như vậy có chút lo lắng, trên mặt hiện lên đầy nghi hoặc.

  "Quân Quân, con đừng sốt ruột a, ngồi xuống chậm rãi nghe Thái đoàn nói." Cô Mao kịp thời khuyên nhủ.

  "Quân Quân, cô Mao và chị đều hiểu cảm giác của em. Hôm nay chị mời cô Mao đến đây là để bàn biện pháp đối phó với những tin đồn đó. Chúng ta đều biết về những chuyện gần đây nhưng phân tích đến cuối cùng thì đây là việc chúng ta khó có thể can thiệp vào vì đây là hành vi cá nhân của từng người hâm mộ. Việc để đoàn đưa ra thanh minh sẽ khuếch đại sự việc và khiến nó trở nên nghiêm trọng hơn. Trước mắt, các tuyên bố do đoàn đưa ra đều là về việc điều chỉnh cách sắp xếp các buổi biểu diễn. Chưa từng có tiền lệ về việc đưa ra phát ngôn chính thức vì vấn đề cá nhân của diễn viên trong đoàn, mong là em thông cảm", Thái đoàn hết sức thận trọng giải thích.

  "Vậy... vậy chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn những người này tiếp tục làm tổn thương Vân Tiêu?" Trần Lệ Quân đáy mắt nóng rực, yếu ớt dựa vào ghế.

Mao lão sư nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất của Trần Lệ Quân, nói thêm: "Quân Quân, con có bao giờ nghĩ rằng một khi tập thể nhúng tay vào chuyện này đưa ra thanh minh, đồng thời chuyện riêng của Vân Tiêu được giải thích rõ ràng, sau đó thì sao. Hai đứa bây giờ, ngoài những người hâm mộ tương ứng của mình, còn có nhiều người hâm mộ CP hơn. Mọi người sẽ tò mò và điên cuồng khám phá mối quan hệ giữa con và Vân Tiêu. Khi đối mặt với tình huống này, con đã nghĩ cách giải quyết nó như thế nào? Con nên cười trừ hay phủ định nó hoàn toàn? "

  Nghe xong lời này, Trần Lệ Quân lâm vào trầm tư, nàng tựa hồ vẫn là suy xét chưa đến rồi.

  Thái đoàn tiếp lời Mao lão sư nói: "Quân Quân, kỳ thực trước khi em đến thì Vân Tiêu đã đến nói chuyện với chúng tôi rồi. Tiểu Bách Hoa của chúng ta là một đại gia đình yêu thương nhau mà. Là giáo viên cũng như phụ huynh, chúng tôi làm sao có thể nỡ nhìn các em về phải chịu quá bất bình và nghi ngờ vô căn cứ như vậy?"

  Trần Lệ Quân bỗng nhiên ngẩng đầu: "Cái gì? Vân Tiêu... Vân Tiêu đã tới rồi sao?"

  Hai vị "phụ huynh" gật đầu: "Đúng vậy, bọn chị đã hỏi ý kiến ​​Vân Tiêu, con bé ấy biết rõ em là người thận trọng và không thích nói gì, gần đây em rất bận và mệt chết đi rồi phải không. Nếu có thể đến tìm tới chúng tôi thì tôi tin rằng em không có cách nào câu thông được, em chỉ muốn bảo vệ Vân Tiêu nhưng lại không hỏi ý kiến ​​​​của cô ấy.

  "Cô ấy nói, em không dễ dàng gì đi từng bước một từ phòng tập lên sân khấu. Dù vất vả và mệt mỏi đến đâu, cuối cùng em cũng có được cơ hội này, vì vậy em phải nắm lấy nó. Hiện tại, sự chú ý của mọi người cơ bản đều đổ dồn vào em. Hiện tại, em như ánh mặt trời ban trưa, không nên bị ảnh hưởng bởi những lời đàm tiếu và chông gai trên con đường phía trước. Em nên tập trung vào ước nguyện ban sơ của mình, mang theo Việt kịch tiến về phía trước. Đây là giấc mơ của em cũng là của Vân Tiêu. Vì vậy , đó là lý do tại sao Vân Tiêu không quan tâm nhiều lời đồn thổi, vu khống. Cô ấy chỉ quan tâm đến việc em có thể tiến về phía trước thật tốt hay không. Chúng tôi nghĩ rằng đây có lẽ là cách bảo vệ của Vân Tiêu." Thái đoàn cảm động nói.

  "Em hiểu rõ tính cách của Vân Tiêu hơn chúng tôi. Tính cách của cô ấy không để ý đến minh tranh ám đấu. Sự việc đột ngột xảy ra cũng khiến cô ấy cũng cảm thấy bất ngờ, cô ấy nói rằng cô ấy không có khả năng làm những việc khác cho em, tất cả những gì cô ấy có thể làm là không trở thành vật cản trên con đường phía trước của em. Dù có mắng mỏ cũng tốt, tung tin đồn thất thiệt cũng vậy, cô ấy từ đầu đến cuối đều sẽ luôn ở nơi em có thể nhìn thấy khi nhìn lại. Quân Quân, bây giờ em đã hiểu chưa? "

  Trần Lệ Quân nắm chặt nắm đấm, nước mắt cuối cùng cũng chảy xuống trên mặt. Cô thương tâm rơi lệ nhưng kìm lại, được hai người vỗ vai an ủi. Mao lão sư kiên nhẫn nói: "Đi thôi, có lẽ em nên đi nói chuyện với Vân Tiêu, được không?"

  Trần Lệ Quân gật đầu, đứng dậy chào tạm biệt hai vị rồi bước ra ngoài như mất hồn, hai vị đại lão đồng thời thở dài nhìn nhau, sau đó gọi điện thoại cho Lý Vân Tiêu và giải thích ngắn gọn về mục đích của Trần Lệ Quân.

  Trần Lệ Quân tê dại bước đi, gió cũng không thể thổi bay đi những giọt nước mắt đang tuôn rơi trên mặt cô, cô không biết rằng Lý Vân Tiêu ở phía sau cô vẫn đang cắn chặt răng trả giá, gánh chịu quá nhiều áp lực như vậy. Vân Tiêu... Vân Tiêu...

  Nhưng Vân Tiêu của cô cũng chỉ là một cô gái a.

  Trần Lệ Quân cuối cùng cũng không kìm được và khóc lớn, trong làn nước mắt mờ ảo, cô nhìn thấy Lý Vân Tiêu mặc đồng phục diễn tập màu trắng đang chạy về phía cô.

  Giây tiếp theo, cô rơi vào vòng tay ấm áp của Lý Vân Tiêu. Lý Vân Tiêu ôm cô thật chặt, ngực cô ấy không ngừng phập phồng do chạy quá sức, cơ thể Lý Vân Tiêu run rẩy, luồng khí nóng từ mũi phả vào cổ Trần Lệ Quân khiến trong lòng Trần Lệ Quân đau nhức đến không còn cảm giác.

  "Ngu ngốc! Ngu ngốc!" Lý Vân Tiêu nghẹn ngào mắng cô nhưng tay lại nhẹ nhàng xoa xoa lưng Trần Lệ Quân, an ủi và tiếp thêm sức mạnh cho cô.

  Trần Lệ Quân đưa tay lau nước mắt trên mặt Lý Vân Tiêu nhưng cô không nhận ra rằng nước mắt của mình càng chảy nhiều hơn.

  Lý Vân Tiêu kéo Trần Lệ Quân trở lại ký túc xá, ngay lúc cánh cửa đóng lại, Trần Lệ Quân ôm chặt Lý Vân Tiêu từ phía sau.

  "Thật xin lỗi, mèo con, thật xin lỗi, là chị không bảo vệ tốt được em, tất cả là lỗi của chị!" Trần Lệ Quân gọi ra một cái tên sủng ái chỉ khi có hai người mới dùng. Trái tim của Lý Vân Tiêu dịu lại khi nghe tiếng mèo con. Khi quay lại, nàng thấy người cô lại đang khóc như một chú chó con đáng thương, không khỏi rơi nước mắt.

  Nàng hoảng sợ đưa tay lau nước mắt cho Trần Lệ Quân, nói:"Không sao cả, em không trách Quân Quân, em không trách chị, không thể trách chị được."

  Trần Lệ Quân định thần lại và phát hiện ra Lý Vân Tiêu vẫn đang đứng cùng cô trong bộ quần áo diễn tập, cô quay lại và nhanh chóng tìm một chiếc ghế đẩu và ngồi xuống ôm Lý Vân Tiêu vào lòng, tay không ngừng lau nước mắt trên mặt nàng.

  Lý Vân Tiêu nhìn đôi mắt đen láy của Trần Lệ Quân với vẻ đau khổ và nói: "Gần đây chị rất mệt mỏi rồi phải không? Em đã nói với chị rằng không sao cả nhưng em chỉ sợ rằng chị sẽ bị phân tâm bởi những thứ lộn xộn này. Tại sao vẫn chạy đi tìm lão sư?"

  "Việc liên quan đến em sao có thể gọi là đồ lộn xộn! Những người đó chưa từng nhìn thấy em, sao phải mắng em như vậy!" Trần Lệ Quân khịt mũi, tức giận nói.

  Lý Vân Tiêu cười khúc khích và gãi mũi cho Trần Lệ Quân. "Chị bao nhiêu tuổi rồi, sao còn như một học sinh tiểu học, có chuyện liền chạy đi mách phụ huynh? Ngu ngốc!"

  "Chị...chị!!! Chị chỉ là không thể chịu nổi khi nhìn thấy em phải chịu những bất công này! Là bảo bối trong lòng người ta, bọn họ dựa vào cái gì lại đối xử với em như vậy!" Trần Lệ Quân bướng bỉnh cãi lại.

  "Người ta? Ai?" Lý Vân Tiêu cố ý giả vờ không hiểu. Thấy Trần Lệ Quân mím môi, có vẻ ủy khuất, nhanh chóng dỗ dành cô: "Được rồi, được rồi, lần sau có chuyện gì thì nói với em, sao lại liều lĩnh đến gặp lão như thế? "

  "Chị rất muốn tìm em, lúc hạ màn biểu diễn, em chạy nhanh hơn thỏ, chạy mấy lần, một lần cũng không bắt được bóng!"

  Lý Vân Tiêu thở dài, "Em... em chỉ muốn tránh bị nghi ngờ. Bị mắng như thế này rỗi em cũng không muốn chị cũng bị ảnh hưởng. Hiện tại chị cũng rất bận rộn, một loạt các buổi biểu diễn sau đó còn phải phải gấp rút phỏng vấn, chị mệt mỏi quá rồi. Em không muốn chị lo lắng về những chuyện này nữa. " Lý Vân Tiêu kiên nhẫn giải thích: "Tất nhiên là lỗi của em khi em không chịu nói với chị đúng lúc. Nhưng em không ngờ rằng một người thường im lặng như vậy lại trực tiếp chạy đến gặp lão sư a."

  "Quân, cảm ơn chị. Cảm ơn chị đã dũng cảm vì em." Nói xong, Lý Vân Tiêu dựa vào vai Trần Lệ Quân.

  "Chị không phải dũng cảm, chị nên bảo vệ em. Vốn tưởng rằng với sự chú ý lần này, chị có thể tự tin nắm tay em, chúng ta cùng đứng trên sân khấu, sánh vai nhau bước về phía trước. Nhưng không ngờ hóa ra lại là như vậy em vì chị mà phải chịu đựng." Trần Lệ Quân cũng dựa vào Lý Vân Tiêu, cảm thấy thoải mái vô cùng.

  "Quân, trên thế giới này chúng ta không có biện pháp thay đổi quan điểm và ý kiến ​​của người khác, chị cũng không cần để ý đến những tin đồn và nghi ngờ không chính đáng đó, chị chỉ cần tin tưởng em và mối quan hệ hơn mười năm của chúng ta. Em không sợ bất cứ điều gì vì đã có chị chống lưng cho em, chỉ là chị biết đó em không giỏi đối mặt với nhiều việc như vậy, nên tất cả những sự việc lần này đều đổ lên đầu chị, khiến chị vất vả và mệt mỏi rồi còn em chỉ có thể đứng phía sau chị dùng hết khả năng của bản thân giúp chị. Vì vậy, đừng tự trách mình, được chứ?"

  Trần Lệ Quân cúi đầu, trong giọng nói vẫn tràn đầy tự trách. "Nhưng... nhưng chính vì chị... mà em... phải chịu nhiều bất công và áp lực như vậy."

  "Quân, so với công việc mệt mỏi của chị thì những điều đó chẳng là gì cả. Đừng suy nghĩ nhiều, hãy tập trung, làm tốt công việc hiện tại của chúng ta, nỗ lực vì ước mơ của chúng ta và tiến về phía trước với Việt kịch của chúng ta, em sẽ luôn ở nơi mà chị có thể nhìn thấy không đi đâu cả, được chứ?"

  Trần Lệ Quân gật đầu.

  "Lần sau đừng xúc động như vậy, về sau có chuyện gì thì nói với em trước, vừa rồi hai vị lão sư bị chị hù chết rồi!"

   Trần Lệ Quân nhu thuận gật đầu. "Chị biết rồi. Chỉ là chị không biết tiếp theo chúng ta sẽ bận rộn bao lâu, không biết khi nào mới có thời gian riêng giống như thế này chỉ im lặng ngồi trò chuyện. " Trần Lệ Quân thật sâu thở dài, hắn hít sâu một hơi, khó chịu nói.

  Lý Vân Tiêu mỉm cười nhìn người trước mặt, hé đôi môi mỏng hỏi: "Hừ, chị còn muốn làm gì?" Nói xong, dùng ánh mắt mê người nhìn người trước mặt.

  Khi Trần Lệ Quân định thần lại, sắc mặt cô đột nhiên đỏ bừng, do dự hồi lâu không nói nên lời.

  "Này... chị, chị, chị, em còn không biết chị muốn làm gì sao?"

  Lý Vân Tiêu cười rạng rỡ trong vòng tay của Trần Lệ Quân.

  "Được rồi, vì an ủi tiểu bảo bối nhà ta, em liền không thay quần áo chạy tới đây, phải nhanh chóng quay về tập luyện rồi."

  "Không thể ở lại thêm một lát nữa sao?"Trần Lệ Quân cảm thấy ủy khất.

  Lý Vân Tiêu nắm tay Trần Lệ Quân nghiêm túc nhìn vào mắt cô và nói: "Quân, chúng ta có một tương lai tươi sáng phía trước. Chỉ cần chúng ta nắm tay nhau, chúng ta sẽ không lạc lối."

  Trần Lệ Quân trịnh trọng gật đầu: "Ừm, phía trước có tương lai tươi sáng, chị sẽ đứng ở bên cạnh em, sẽ không để em lạc lối."

  Nói xong, cả hai cuối cùng cũng nở một nụ cười chân thành.

--------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro