Chương 12 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương này dài quá nên tui tách ra hai chương nha ❤️🌹

_-----------
  Lý Vân Tiêu muốn ở lại thư phòng một lúc nữa, nàng muốn xem lại những bức ảnh đó một chút nữa, mấy bức ảnh này thật nhiều bức nàng chưa từng thấy qua.
  Trần Lệ Quân do dự một chút, gật đầu đầu ý.
  Nhìn thấy người trước mặt do dự, Lý Vân Tiêu nói: "Sao vậy, em không thể nhìn chính mình sao? Hay là... chị còn che giấu bí mật gì!"
  Trần Lệ Quân ngượng ngùng cúi đầu, vẻ mặt cam chịu số phận, nói: "Quên đi, chị đã tiết lộ bí mật này thì không còn gì phải giấu nữa. Em có thể tự mình xem, chị... chị sẽ đi pha trà. Rồi chuẩn bị gì đó cho bữa tối.”
  "Được rồi, đợi chị lúc nào nguyện ý thì nói cho em biết, em không ép."
  Nghe xong lời này Trần Lệ Quân đang định mở miệng nhưng Lý Vân Tiêu lại nói: "Vẫn luôn là chị pha trà cho em uống. Hôm nay, để em đi."
  Trần Lệ Quân nhìn đôi mắt sáng ngời của mèo con trước mắt, đột nhiên có cảm giác muốn hôn một cái, nhất định hôn rất mềm đi! Nhận ra ý nghĩ nguy hiểm này, cô nhanh chóng lấy lại lý trí.

 A Di Đà Phật A Di Đà Phật, chính nhân quân tử, chính nhân quân tử!!!
  
  Hai người cùng nhau đi đến bàn trà ở tầng một, Lý Vân Tiêu vừa định ra tay đã bị Trần Lệ Quân giữ lại.
  "Dày vò cả một ngày chắc đã mệt mỏi rồi, để chị làm cho." Cô tri kỉ chăn đắp lên chân Lý Vân Tiêu sau đó ngồi vào chỗ bên cạnh.
  Trần Lệ Quân trước tiên lấy điện thoại di động ra gọi một ít nguyên liệu và rau củ để làm món lẩu, thỉnh thoảng lại nghiêng người hỏi Lý Vân Tiêu xem nàng muốn ăn gì, có thích món này không, có muốn ăn món kia không. Lý Vân Tiêu bối rối đến mức lấy điện thoại tự chọn món mình muốn ăn rồi đưa lại cho người bên cạnh.
  Trần Lệ Quân xấu hổ gãi đầu, sau đó đứng dậy đi vào bếp, Lý Vân Tiêu ngồi chờ đợi, tự hỏi người này định làm gì.
  Sau đó nàng nhìn thấy Trần Lệ Quân thần bí bưng một đĩa vải chạy tới, Lý Vân Tiêu trong lòng lẩm bẩm: Không thể nào? ? ?
  Người trước mặt thao tác rất điêu luyện thuần thục, đầu tiên chị ấy nấu riêng vỏ quýt, cho trà vào một ấm trà khác sau đó đổ nước đã nấu vỏ quýt vào để pha trà.
  Rồi khéo léo tách vỏ và thịt quả vải, có lẽ nóng lòng quá vô tình chọc phải tay, rít lên cô ngượng ngùng ngẩng đầu liếc nhìn Lý Vân Tiêu một cái, người lại bắt đầu bận rộn.
  Đứng dậy nhanh chóng vào bếp vắt một phần thịt vải thành nước, trở lại đem trà đã pha hòa cùng với với thịt vải. Sau đó đem trà đã pha hoàn hảo đưa người đối diện.
  Lý Vân Tiêu chống cằm nhìn Trần Lệ Quân đang bận rộn đi tới đi lui, kỳ thật nhìn thấy quả vải, nàng đã biết đáp án, trong lòng dễ dàng tràn ngập hạnh phúc, trên mặt vô thức nở ra một nụ cười ngọt ngào.
  "Thử xem!" Trần Lệ Quân ánh mắt sáng ngời mong chờ nhìn Lý Vân Tiêu.
  Lý Vân Tiêu cau mày khi nhấp một ngụm từ chiếc cốc. Hương vị này....
  "Sao vậy, mùi vị không ngon sao? Ây, không nên a. Chị thử rồi mùi vị khá giống nha!" Trần Lệ Quân bối rối nói khi nhìn thấy người trước mặt cau mày.
  “Không phải là nó không ngon, mà là mùi vị… quá giống mùi vị bà ngoại nấu…”
  Trần Lệ Quân thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt, tốt, không khó uống liền tốt, mỗi lần tới đây xem ảnh của em chị đều tự mình nấu một ấm, cảm thấy rất ngon nha!"
  Lý Vân Tiêu uống một ngụm trà suýt chút nữa nghẹn họng, "Phì, Trần Lệ Quân, chị nói giống như em đã chế* rồi không bằng!"
  "Không, không, chị không có ý đó!"
  Nhìn người nay điên cuồng khoát tay, Lý Vân Tiêu trừng mắt nhìn một cái với vẻ ngượng ngùng.
  Trần Lệ Quân xấu hổ cúi đầu xuống, thoáng nhìn thấy vết trầy xước trên chân Lý Vân Tiêu. Cô lập tức đứng dậy chạy lên tầng hai.
  Lý Vân Tiêu nhìn theo ngơ ngác người này có chuyện gì mà gấp đến vậy.
  Trong chốc lát, Trần Lệ Quân thở hổn hển ôm hộp dụng cụ y tế ngồi bên cạnh Lý Vân Tiêu. Cẩn thận đặt chân vào đúng vị trí, đầu tiên dùng gạc sạch lau sạch bụi bẩn xung quanh vết thương, sau đó lấy bông tăm khử trùng vừa bôi vừa thổi nhẹ vào, sợ làm đau người trước mặt.
  Có lẽ vì hơi lạnh nên Lý Vân Tiêu bất giác co người lại một chút. Trần Lệ Quân lập tức ngẩng đầu, dùng ánh mắt đau lòng nhìn nàng: "Vân Tiêu, thực xin lỗi."
  "Trần Lệ Quân, là do em vô ý bị thương không liên quan gì đến chị cũng không còn đau nữa, không sao đâu." Nói xong, nàng đưa tay lên sau gáy an ủi chú cún nhỏ đang rũ đầu thương tâm.
  
  
  Đồ ăn đặt được giao đến.

  Trần Lệ Quân đứng dậy, đem đồ vật ở cửa đem vào đặt trong phòng bếp chuẩn bị bắt đầu xử lý.
  Lý Vân Tiêu lập tức đứng lên muốn giúp đỡ  nhưng người nọ lại lo lắng nói: "Đừng cử động, cứ ngồi nghỉ đi, chị tự mình có thể làm được!"
  Lý Vân Tiêu bật cười: "Em chỉ bị trầy xước nhẹ không bị tàn tật a!"
  Trần Lệ Quân vẫn như cũ cố chấp muốn ngăn cản nhưng bị câu nói dịu dàng của Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng hóa giải.
  "Em muốn cùng chị làm."
   không có biện pháp, thực sự không có biện pháp nào. Trần Lệ Quân chính là không có biện pháp đối với Lý Vân Tiêu.
  
  Hai người phối hợp với nhau rất ăn ý, một người rửa rau, một người dọn bát đĩa. Thỉnh thoảng tay họ chạm vào nhau không hẹn mà cùng nhìn nhau rồi mỉm cười. Mọi thứ đều rất nhanh được chuẩn bị sẵn sàng.
  Trần Lệ Quân cưỡng ép Lý Vân Tiêu ngồi trên ghế sofa, một mình bày bàn ghế trong sân, sắp xếp các nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn trên bàn một cách có trật tự.
  Khi trời tối, Thái Minh và Phương Nguyên cùng nhau đến.
  Phương Nguyên vừa vào cửa liền chạy về phía Lý Vân Tiêu, ôm thật chặt bạn già, vội vàng kiểm tra vết bầm trên cổ, thấy màu sắc đã nhạt đi rất nhiều thì thở phào nhẹ nhõm.
  Thái Minh thì khác, vừa bước vào cửa đã bị Trần Lệ Quân dùng nắm đấm to lớn đánh, Thái Minh tức giận đến xanh mặt. Cô lớn tiếng phản đối: "Nhìn một chút Vân Tiêu và Tiểu Viên tử! Cậu, đồ không có lương tâm, dám đánh tớ hả?!"
  “A!” mọi người kịp phản ứng, Phương Nguyên đã hét lên.
  "Vân Tiêu, sao chân ngươi lại bị thương rồi!!!" Nói xong, hung hăng nhìn Trần Lệ Quân, "Sao cậu dám! Khi dễ! Lý! Vân! Tiêu!" Nho nhỏ vóc dáng lao tới đòi giải thích! . .
  Lý Vân Tiêu nhanh tay lẹ mắt tóm lấy Phương Nguyên, vội vàng giải thích: "Không có, không có, không phải Quân Quân! Tớ sơ ý làm vỡ chậu hoa, trầy xước! Không phải chị ấy!"
  Nói xong, Thái Minh vẻ mặt mập mờ đẩy vai về phía Trần Lệ Quân đang chột dạ ở bên cạnh,: "Ồ~~~~ Quân Quân đềugọi rồi à? Bây giờ thân thiết quá à??? Wow~~ ~~"
  Hai người đồng thời đỏ bừng mặt.
  Lý Vân Tiêu không ý thức được mình bật miệng thốt ra lại là Quân Quân. À, thật là! Mắc cỡ chết người rồi!
  Trần Lệ Quân nhấc chân liên đuổi theo Thái Minh khắp sân, bộ dạng như không đánh chết con người này là không cam lòng, thiếu chút nữa cũng lật luôn bàn lẩu.
  "Trần Lệ Quân."
  Người đang chạy lập tức dừng lại, quay lại nhìn người phát ra âm thanh.
  "Em đói." Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng nói.
  Trần Lệ Quân trừng mắt nhìn Thái Minh một cái rồi nhanh chóng kéo Lý Vân Tiêu ngồi xuống, vặn lửa lớn nhất chờ nồi lẩu sôi. Thái Minh cười nịnh nọt, ngồi xuống bên cạnh Phương Nguyên.
  
  
  Ăn được một lúc, Trần Lệ Quân đứng dậy bưng ra một ít rượu, bốn người cười nói nói thỉnh thoảng lại bật ra một tràng cười, đa số đều là Thái Minh lại trêu chọc Trần Lệ Quân.
  Nhìn thấy bộ dáng xì hơi của người bên cạnh, Lý Vân Tiêu thỉnh thoảng đưa tay ra an ủi.
  
  Nắm bắt được cơ hội, Lý Vân Tiêu đột nhiên nói: "Tớ đang cân nhắc cùng Quân Quân cùng một chỗ."
  
  Ba người còn lại tựa hồ đã bị Tôn Ngộ Không thi pháp đông cứng tại chỗ.
  Thái Minh còn chưa kịp cắn hết miếng rau xanh. Tiêu Viên Tử sửng sốt, đôi mắt to của cô lại càng tròn hơn! Ngược lại là Trần Lệ Quân phản ứng xong ngượng ngùng cúi đầu.
  
Họ đã nghe thấy gì? ? ? ! ! !

  Thái Minh vội vàng lau miệng, đồ ăn trong miệng đảo lộn điên cuồng, hàm hồ nhìn chằm chằm Trần Lệ Quân, hỏi: "Cậu đã nói cho Vân Tiêu chưa?"
  Phương Nguyên cũng nóng bỏng mà nhìn Lý Vân Tiêu nói "Chờ một chút... ý cậu là... cậu muốn ở bên Trần Lệ Quân ????"
  Hai người nhìn nhau, mỉm cười rồi gật đầu.
  Thái Minh giơ tay ấn vào ngực cho không khí tuần hoàn lại, buộc cô phải bình tĩnh lại một chút. Tiểu Viên Tử vẻ mặt không thể tin được kinh ngạc há hốc miệng, chuyện gì đã xảy ra? Cốt truyện ly kỳ gì đây a? ?
  Bây giờ không ai còn tâm trạng để ăn nữa.
  Cầm bát mà nhiều chuyện.
  Tới, Tới, Tới, mở bát nào.
  
        Lý Vân Tiêu kể ngắn gọn cho Viên tử chuyện từ khi quen biết Trần Lệ Quân.
  Khi nàng nhắc đến việc Trần Lệ Quân đưa nàng đi ngắm vườn trà, Phương Nguyên khinh thường nhìn Trần Lệ Quân, trong lòng thầm nghĩ, tiểu tử này! Thấy sắc nảy lòng tham! Chớ có mưu đồ!
  Khi nói đến việc cùng ngắm hoàng hôn và bầu trời đêm, Phương Nguyên như cũ sắc mặt có vẻ không tốt, ừm! Tiểu tử  ngươi! Tâm thuật bất chính! Có chút thủ đoạn đó!
  Khi nàng nói lúc rời đi Thặng Châu, trong mưa lớn người này hộ tống mình về Hàng Châu, đến Hàng Châu thì yên lặng trở về, Phương Nguyên rất là kinh ngạc. Tiểu tử ! Không tồi! Có chút tri kỉ a! Trước tiên cho 10 điểm!
  Lý Vân Tiêu chậm rãi kể lại, nàng chính mình cũng không kìm được mà xúc động, chủ động nắm lấy tay người bên cạnh, mười ngón tay mà đan vào nhau. Trần Lệ Quân siết chặt tay người bên cạnh bằng ánh mắt yêu thương.
  Khi nói đến lúc nàng biết Trần Lệ Quân trong lòng đã có người khác, Lý Vân Tiêu có chút xấu hổ nhìn Trần Lệ Quân. Vì sự hiểu lầm này mà cùng người này nháo sự do bản thân ghen tị mà không hề hay biết. Phương Nguyên vẻ mặt khó hiểu, trong lòng tiểu tử này có người mà còn trêu chọc Vân Tiêu! ! ! Quá phận! Trừ điểm! ! ! !
  Khi nói đến Hà Phi, Lý Vân Tiêu có chút run rẩy. Trên thực tế, Phương Nguyên đã biết rõ ràng chuyện này, dù sao Trần Lệ Quân cũng nhờ cô hợp tác điều tra chuyện này nên cô đã đến nhà của Trần Lệ Quân mấy lần.
  Nếu không có Trần Lệ Quân, có lẽ Lý Vân Tiêu đã bị lừa chấp nhận sự sắp đặt của gia đình kết hôn với Hà Phi. Nghĩ tới đây, Phương Nguyên nhíu chặt mày.
  Cũng vào thời điểm quan trọng, Trần Lệ Quân đã xuất hiện để cứu nàng. Kỳ thực tại thời điểm nghẹt thở đó Lý Vân Tiêu từ tận đáy lòng đã hy vọng rằng Trần Lệ Quân sẽ không đến, rất nguy hiểm. Phương Nguyên khi nghe điều này không khỏi đau lòng.
  Phương Nguyên biết một đường điều tra này nguy hiểm và khó khăn như thế nào nhưng ngay khi như vậy, Trần Lệ Quân đã cố gắng hết sức để giữ vân Tiêu tránh xa và bảo vệ cô khỏi mọi sự trả thù. Mặc dù cuối cùng sự việc của Hà Phi vẫn xảy ra nhưng đó cũng là là dấu chấm hết cho cuộc đời của Hà Phi, không thể trách được Trần Lệ Quân .
  Ừm! Tiểu tử! Can đảm! Có quyết đoán! Nhìn xa trông rộng!
  Được rồi! Ta, Tiểu Viên tử, miễn cưỡng đồng ý đi!
  
  Trần Lệ Quân đưa ly nước ấm lên cho Lý Vân Tiêu, khiến Thái Minh và Phương Nguyên lần lượt tặc lưỡi, họ cũng bắt chước theo.
  Lý Vân Tiêu đỏ mặt, uống nước tiếp tục nói, mặc dù chưa từng có ai tốt với nàng như Trần Lệ Quân nhưng trong lòng nàng cũng lo lắng không yên, thường xuyên trong sáng ngoài tối mà thầm cười nhạo chính mình vì mộng tưởng đơn phương của mình.
  Mẹ nàng đến vào buổi sáng, muốn một thời gian nữa tìm người thích hợp cho Lý Vân Tiêu thân cận nhưng nàng từ chối. Nàng bất đắc dĩ đành phải nói với mẹ sự thật rằng nàng thích Trần Lệ Quân.
  Nghe vậy, Thái Minh và Phương Nguyên hít một hơi đây là loại can đảm gì vậy! Trời ạ! Dám thừa nhận với mẹ rằng bản thân thích con gái! Không dám nghĩ, không dám nghĩ! Nếu phóng tới chính bản thân mình không cần nghĩ tới bị đánh gãy chân đi!
  Mẹ nàng đương nhiên không thể tiếp nhận vì vậy liền cùng Trần Lệ Quân nói nàng muốn trở về nhà, khi ép hỏi cô có thích con gái hay không Lý Vân Tiêu cho rằng Trần Lệ Quân sẽ đẩy mình ra, việc này….trong lúc nhất thời thật sự khó có thể chấp nhận được.
  Về sau, khi Trần Lệ Quân cho nàng xem một căn phòng đầy ảnh của bản thân, Lý Vân Tiêu mới hiểu được, hóa ra trong lòng chị ấy không nghĩ đến ai khác ngoài chính mình.
  Nói đến đây, Lý Vân Tiêu không khỏi nghẹn ngào, Trần Lệ Quân lập tức đưa tay lên vỗ lưng nhẹ nhàng an ủi.
  
  “Bức ảnh nào?” Thái Minh hỏi. Phương Nguyên cũng nghi ngờ nhìn hai người.
  "Thì... chính là ảnh tớ nhờ cậu chụp cho đó" Trần Lệ Quân có chút xấu hổ nói.
  "Aw~ cậu a, giấu khá kỹ đấy!"
  Phương Nguyên tiếp tục nói: “Trời ạ, một phòng thì có bao nhiêu bức ảnh!”
  “Có lẽ là từ khi bắt đầu học nghệ ở trường đến bây giờ.” Thái Minh suy nghĩ một lúc.
  "A? Nhưng không phải bọn họ vừa mới gặp nhau cách đây không lâu sao?!" Nghĩ tới đây Phương Nguyên càng ngày càng bối rối.
  "Thật ra, tớ cũng không biết việc đó." Lý Vân Tiêu nói thêm, sau đó nàng liếc mắt nhìn người bên cạnh: “Còn chưa nói sao?”
  Trần Lệ Quân thẳng người và xoa xoa tay một cách lo lắng.
------

Yêu lắm em mới tình nguyện đau cột sống với hai vị a~🥲

Nhưng mà đọc tin nhắn trong gr cuốn quá làm tui lười dịch truyện luôn, hết coi chỉ tay tới kể chuyện ma:))))
Idol nào fan đó mn cực kì nice với nhau luôn á, làm t cuốn theo bầu khí của mn, yêuuuuu❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro