Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trần Lệ Quân rưng rưng nước mắt, mặt lộ vẻ tự trách trong lòng không khỏi đau khổ.

  Cuối cùng thuận theo tiếng lòng, cô nắm lấy bàn tay lạnh giá của người bên cạnh, siết chặt, muốn cho nàng ấy chút an ủi.

  Lý Vân Tiêu quay sang nhìn Trần Lệ Quân và nhẹ nhàng hỏi: "Còn chị, chị vẫn định giấu sao?"

  "Chị... Vân Tiêu, tôi xin lỗi."

  "Chị biết điều em muốn nghe không phải là lời xin lỗi mà."

  Thái Minh cũng vội vàng nói: "Cậu mau mau nói a! Trong khoảng thời gian này cậu làm cái gì, Vân Tiêu cũng lo gần chết đi được!"

  Trần Lệ Quân hít một hơi thật sâu, nắm lấy tay Lý Vân Tiêu rồi nói: " Hôm đó, chị đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa em và Hạ Phi trong nhà hàng."

  Lý Vân Tiêu bối rối một lúc và ra hiệu cho cô tiếp tục.

  "Chị không phải cố ý đi theo em, chị cũng đã đặt chỗ ở nhà hàng đó, sau đó chị mang trà đặt ở trước cửa khách sạn cho em rồi mới đến nhà hàng."

  "Cho nên... chị nghe được em cùng Hạ Phi nói chuyện, cũng nhìn thấy em bỏ chạy. Chị quả thật đã rất tức giận. Chị... không thể nhìn thấy hắn bắt nạt em như vậy."

  Trần Lệ Quân xoa xoa cổ không phục nói: "Chị cảm thấy anh ta không xứng với em!"

  Lý Vân Tiêu nghe được lời này có chút kinh ngạc, nghĩ đến ngày đó mình vô tình gây ra tổn thương cho Trần Lệ Quân, nàng thực sự cảm thấy rất có lỗi.

  "Cho nên chị đi cảnh cáo Hạ Phi. Nếu đã chia tay rồi, thì tránh xa em ra một chút."

  "Ai biết hắn... cư nhiên trước mặt chị sỉ nhục em! Nói em... nói em... nói em ghê tởm! em cùng chị là đồng tính! Nhưng chị lập tức giải thích rồi! Chị nói em kỳ thật là. . . ..ghét chị."

  Trần Lệ Quân nói có chút kích động, mãi đến câu cuối cùng cô mới mất dần đi khí thế, chán nản rũ vai.

  "Hạ Phi không tin, nói sẽ không buông tha cho em, hắn nói hai người là được người lớn tuổi trong nhà giới thiệu, đang muốn bàn chuyện hôn nhân, việc chia tay cũng không phải việc do em định đoạt. Cho dù hắn không có được, hắn cũng nhất định sẽ phá hủy em."

  Trần Lệ Quân có vẻ khổ sở, cô không thể chịu nổi khi nghe tin Lý Vân Tiêu sẽ kết hôn với người khác.

  "Sau đó hắn ta liền rời đi nhưng chị làm sao có thể cho phép hắn làm em tổn thương. Vì vậy chị bắt đầu điều tra Hạ Phi."

  "Lúc đầu, chẳng qua là chị tra được hắn ở Hàng Châu có kinh doanh một tiệm trà, ngoài ra còn có một số chi nhánh ở các thành phố khác. Vì kinh doanh là trà nên lĩnh vực mà chị có thể kiểm soát. Chị nhờ chị gái kiểm tra giúp nguồn cung cấp của hắn."

  "Có lẽ là ông trời đã giúp đỡ. Trong tiệm trà do Hạ Phi kinh doanh, hầu hết sản phẩm đều đến từ Trần gia. Hơn nữa, bản thân anh ta cũng không trung thực trong kinh doanh, còn nợ một số tiền hàng rất lớn, vẫn luôn là chị Lệ Dao và anh rể xử lý, lần trước em biểu diễn, hắn ta đến tìm em vì chuỗi cung ứng của quán trà bên đó bị cắt nên hắn ta đến tìm em để đối phó với nó."

  Trần Lệ Quân hít một hơi rồi nói tiếp: "Trà của Trần gia đều có chất lượng cao, giá cả rất phải chăng so với các công ty cùng ngành nên rất khó tìm được nhà cung cấp phù hợp hơn. Để thay đổi nhà cung cấp thì nhất định phải tăng chi phí."

  "Vì vậy, chị nhờ chị Lệ Dao lợi dụng việc thiếu tiền hàng lần trước để cắt đứt hoàn toàn nguồn cung cấp của Hạ Phi. Điều này khiến hắn ta gặp vấn đề về tài chính."

  Sau khi nghe xong Lý Vân Tiêu nhận ra tại sao cuộc sống của mình sau khi chia tay lại có thể yên lặng như vậy.

  "Vậy tại sao chị lại trốn không cùng bọn em liên lạc?" Lý Vân Tiêu hỏi.

  "Bởi vì chị biết đây chỉ là giải pháp tạm thời. Chỉ cần có thời gian, việc tìm nhà cung cấp thay thế sẽ không khó. Vì vậy chị đã điều tra từ các khía cạnh khác."

  "Chị tra được tiệm trà của Hạ Phi, có liên quan đến ma túy."

  Ba người mở to mắt nhìn Trần Lệ Quân.

  "Cậu nói... có liên quan đến ma túy?" Thái Minh kích động ngắt lời, cảm thấy khó tin.

  Trần Lệ Quân trịnh trọng gật đầu, tiếp tục nói: "Việc này không tầm thường, một khi bắt đầu điều tra sẽ rất nguy hiểm, cho nên chị không thể liên lạc với mọi người, vạn nhất bứt dây động rừng, mọi người cũng sẽ gặp nguy hiểm."

  Lý Vân Tiêu đầy tức giận bật khóc: "Còn chị thì sao! Chị có bao giờ nghĩ đến việc mình phải làm gì không!!"

  "Chị rất cẩn thận!" Nói xong, cô sờ lên đầu Lý Vân Tiêu an ủi: "Đừng sợ, chị không sao."

  Lý Vân Tiêu tức giận quay đầu sang một bên nhưng vẫn bẻ bẻ các khớp ngón tay vẫn lộ rõ ​​vẻ căng thẳng kéo dài của cô.

  Trên mặt Thái Minh cũng lộ ra vẻ tỉnh ngộ, khó trách ngay cả mình cũng không liên lạc được tiểu tử thúi này.

  "Sau đó thì sao!"

  Trần Lệ Quân nắm lấy tay nàng nhẹ nhàng di chuyển ngón tay cái của cô qua lại để Lý Vân Tiêu dừng việc bẻ khớp ngón tay của mình.

  "Mặc dù nghe có vẻ khó tin nhưng Hạ Phi không phải là người bình tĩnh, làm việc không nghiêm túc, tìm ra bằng chứng không khó nhưng chị cũng chỉ có thể làm từng chút một, không dám bứt dây động rừng."

  "Cho nên... Vân Tiêu, chị không thể tổ chức sinh nhật cho em, xin lỗi." Trần Lệ Quân áy náy xin lỗi.

  Lý Vân Tiêu môi run rẩy hỏi: "Vậy... chiếc bánh đó là do chị gửi phải không? Người rời buổi biểu diễn ngày hôm đó cũng chính là chị. Em không nhìn nhầm đúng không! Đúng không?"

  "Đúng." Trần Lệ Quân nặng nề gật đầu. "Chị tìm người đưa bánh cho Thái Minh, sau đó lén xem biểu diễn. Vân Tiêu, ngày đó em rất đẹp."

  Trần Lệ Quân lấy hết can đảm để chạm mắt với Lý Vân Tiêu, trong mắt đầy sự quyến luyến, cô dùng ngón tay nhẹ nhàng lau từng giọt nước mắt trên khuôn mặt của người đối diện. Lại đem nước mắt trên mặt mình qua loa lau hai cái.

  Hít một hơi rồi nói tiếp: "Ngoài ra, còn có một chuyện đáng mừng nữa đó là chị tra được công ty của Hạ Phi trốn thuế nghiêm trọng, chị đã trực tiếp báo cáo với cơ quan thuế."

  "Cho nên, tất cả các sản nghiệp dưới tên hắn đều bị cấm. Cộng với tác động của việc thay đổi nhà cung cấp, vốn xoay vòng không kịp nên hắn ta phá sản."

  "Sau đó hắn cũng điều tra việc này, có lẽ hắn đã phát hiện ra rằng chính chị đã làm nên mới mang đến tai họa này cho Vân Tiêu. Thực ra, hôm nay chị định đợi một người bạn luật sư ở nhà Thái Thái, cô ấy đã giúp chị đem bằng chứng còn lại sửa sang để ngày mai nộp cho cơ quan điều tra."

  Trần Lệ Quân hướng về phía Lý Vân Tiêu tự trách nói: "Chị chỉ muốn đợi cho đến khi mọi chuyện được giải quyết xong trước khi xuất hiện trước mặt em. Chị nghĩ rằng mình đã giấu đủ tốt, nhưng ... Chị vẫn để em bị tổn thương, xin lỗi Vân Tiêu, thực sự xin lỗi! Chị không cố ý làm em bị thương! Nói xong, cô bật khóc.

  Lý Vân Tiêu nghe xong liền hiểu ra nguyên nhân sự việc, nàng không ngờ rằng Trần Lệ Quân sẽ vì chính mình mà gặp nguy hiểm, so với những nguy hiểm đó vết thương mà nàng phải chịu hôm nay chẳng là gì cả.

  Trần Lệ Quân làm thế nào mà có thể kiên trì vượt qua hơn trăm ngày chiến đấu một mình, chắc hẳn đã cô đơn và nguy hiểm biết bao.

Chỉ là vì Lý Vân Tiêu.

  Lòng của nàng trở nên rối tinh rối mù, nhịn không được giơ tay chạm vào mặt Trần Lệ Quân, "Không có việc gì, không trách chị, không trách chị." Sau đó ôm gắt gao người đang nghẹ ngào khóc trước mặt.

  Tên ngốc Trần Lệ Quân.

  Lúc này, điện thoại di động của Trần Lệ Quân rung lên, cô lau nước mắt, hắng giọng nghe điện thoại: "Này, ừm, mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa? Được rồi, hôm nay không cần tới đây. Sáng mai tám giờ, cậu đến thẳng đồn cảnh sát chúng ta gặp mặt ở đó là được, lát nữa tớ sẽ gửi địa chỉ cho cậu."

  Còn chưa khóc xong cô nói với giọng khàn khàn, có lẽ người bên kia điện thoại lại hỏi thêm một câu, Trần Lệ Quân giải thích: "Tớ không sao, chỉ hơi cảm lạnh, cậu đừng lo lắng. Được, ngày mai gặp lại."

  Thái Minh ở bên cạnh trầm giọng, bắt chước một cách ấu trĩ: "Đừng lo lắng, ngày mai gặp lại a ~~~"

  Rước lấy cái liếc mắt dữ tợn của con đối diện.

  "Làm sao, cô ấy là em gái tốt mà cậu nhắc đến, người bạn rất quan trọng a?" Thái Minh sau đó tiếp tục trêu ghẹo.

  "Cái gì? Quan trọng không phải người, mà là đồ trong tay cô ấy mới quan trọng!" Trần Lệ Quân tức giận trả lời.

  Lý Vân Tiêu chỉ nhếch môi và rút tay ra khỏi Trần Lệ Quân, làm một vẻ mặt đầy thương cảm không khỏi làm người khác đau lòng.

  Trần Lệ Quân nhạy cảm nhận ra cảm xúc khác lạ của người bên cạnh, kéo tay cô lại, ấm áp nói: "Ngày mai gặp lại chị sẽ giới thiệu với em, được không? Đừng sợ, mọi chuyện đều qua rồi."

  Lý Vân Tiêu ngoan ngoãn gật đầu.

  Thái Minh thở phào nhẹ nhõm nói: "Vân Tiêu, đêm nay bị dọa như vậy, cậu và Quân Quân trước tiên tới chỗ bọn tớ ở một đêm đi, nơi này còn chưa dọn dẹp xong, chờ ngày mai chuyện tình đều được xử lý ổn thỏa lại dọn được không?"

  Lão Vương cũng đúng lúc xen vào: "Ân, đúng vậy, tôi và Minh Minh ngày mai sẽ quay lại dọn dẹp thật sạch sẽ."

  Lý Vân Tiêu có chút do dự, "Tớ sẽ không quấy rầy hai người chứ?"

  Thái Minh tức giận nói: "Lý Vân Tiêu, cậu không coi tớ là bạn đúng không! Cậu xem cậu đang nói cái gì đó! Vậy lúc đi tìm Trần Lệ Quân,cậu không ít làm phiền tớ à! Chậc!"

  Trần Lệ Quân không phục nói: "Đừng mắng nàng, nàng còn đang bị thương khó chịu lắm!"

  Thái Minh tức giận chỉ vào hai người, còn muốn đánh nhau lần nữa, nhìn tình trạng của Lý Vân Tiêu liền kéo Lão Vương đứng dậy rời đi: "Tớ không tranh cãi với các cậu, bọn tớ về ở nhà chờ các cậu!"

  Trần Lệ Quân cẩn thận nâng dậy Lý Vân Tiêu lên ôm vào lòng, "Còn có thể sao? Nếu không chị ôm em đi!" Cô cảm thấy có chút quá giới hạn, nhanh chóng thay đổi lời nói: "Hay là chị bế em nhé. .. Chị cõng em đi." Còn chưa dứt lời mặt cô đã đỏ bừng.

  "Không việc gì, chị đỡ em là được rồi, em có thể đi được." Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của người trước mặt, Lý Vân Tiêu không khỏi bật cười.

  Cô cẩn thận từng li từng tí đỡ Lý Vân Tiêu đến nhà Thái Minh.

  Làm thế nào để ngủ liền thành một câu hỏi được mọi người quan tâm lúc này.

  Nhà Thái Minh chỉ có hai phòng ngủ, hai vợ chồng ngủ một phòng thì chỉ còn một phòng.

  Trần Lệ Quân cũng nhận ra vấn đề này, liền nói: "Vân Tiêu ngủ trên giường, chị có thể ở sofa một đêm." Nói xong, cô ngồi xổm xuống nhìn Lý Vân Tiêu nói: "Chị ở bên ngoài, chúng tôi đều ở đây, em có thể yên tâm ngủ, đừng sợ."

  Thái Minh trợn mắt lên trời, cô thật sự muốn đánh chết ngỗng ngốcTrần Lệ Quân này a!

  "Không phải giường của chúng tôi không chứa được hai người các cậu phải không? Trần Lệ Quân, nếu cậu cho rằng nhà tôi quá nhỏ thì ra ngoài! Sofa của chúng tôi là để ngồi mà! Cậu cũng không ngủ được! Hoặc là ngủ trên giường hoặc rẽ phả đi ra ngoài, không tiễn!"

  Trần Lệ Quân định mở miệng trả lời, nhìn hai người đang đánh võ mồm trước mặt, Lý Vân Tiêu lặng lẽ nói: "Không việc gì, chúng ta ngủ cùng nhau nhé."

  Một câu nói khiến cả hai đều chết lặng.

  Sau một hồi tắm rửa, căn phòng cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh, mọi người đều trở về vị trí của mình.

  Trần Lệ Quân đỡ Lý Vân Tiêu nằm ở bên trong, cẩn thận đắp chăn cho nàng, nhẹ nhàng nói chúc ngủ ngon. Sau đó cô thận trọng ngồi xuống mép giường, chốc lát sờ sờ ga trải giường, hồi thì đan ngón tay, liên tiếp thực hiện một loạt động tác nhỏ.

  Lý Vân Tiêu nhìn bóng lưng ngượng ngùng của người trước mặt, lớn tiếng nói: "Chị còn chưa ngủ sao?"

  "Ừm... ừm... em ngủ trước đi, ngủ trước đi. Chờ em ngủ xong chị sẽ đi ngủ."

  Lý Vân Tiêu vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, "Không phải đã nói nên ngủ cùng nhau sao? Tắt đèn đi ngủ."

  Ngỗng ngốc vội vàng gật đầu, vươn tay tắt đèn rồi nằm thẳng xuống. Trong lòng thì phun tào về tên không đáng tin cậy kia: Chết tiệt Thái Minh, cho chỉ có một cái chăn sao tớ đắp được a!

  Sợ mình gây ồn ào quá mức, làm phiền những người bên cạnh Trần Lệ Quân cố ý thở nhẹ hơn.

  Cô lén lút liếc nhìn người bên cạnh, Lý Vân Tiêu đang nằm nghiêng đối diện với cô, như một đứa bé nép mình trong chăn, chỉ lộ ra đỉnh đầu, khiến người ta không khỏi muốn xoa xoa vài lần.

  Đang chìm trong suy nghĩ, cô nhìn thấy những người bên cạnh chuyển động, Lý Vân Tiêu đưa tay lấy chăn đắp lên cho Trần Lệ Quân, trách móc nói: "Sao không đắp chăn lên? Cẩn thận đừng để bị cảm lạnh."

  "Là, là.... Chị, để chị đắp" Ngỗng ngốc ngẩn ngơ đáp lại một cách ngập ngừng.

  Trần Lệ Quân nằm bên góc chăn không dám cử động, nói là đi ngủ thì giống như một cái xác chết hơn. Mùi thơm thuộc về Lý Vân Tiêu đọng lại trong mũi cô, cơ thể rất gần cô cũng tỏa ra nhiệt độ giống nhau, Trần Lệ Quân có cảm giác như đang bồng bềnh. Hai con mắt trong bóng tối mở to như hai chiếc chuông đồng, không dám cử độngcmột chút nào.

  Cô đang suy nghĩ thì cảm thấy có người đến gần, Trần Lệ Quân cảm giác được một bàn tay lướt qua cánh tay mình, sau đó bị cánh tay cô ôm lấy, đầu Lý Vân Tiêu cũng nghiêng qua, đặt đều ở hõm vai, cô cảm thấy cơ thể mình đang run lên.

  "Có lạnh không?" Trần Lệ Quân mất đi sự căng thẳng, nhanh chóng chạm vào tay của Lý Vân Tiêu trên chăn, nó không lạnh như cô tưởng tượng.

  Trần Lệ Quân sau đó nghiêng người, rút ​​một cánh tay ra, nhẹ nhàng nâng đầu Lý Vân Tiêu lên và đặt lên hõm vai cô, sau đó vòng tay còn lại quanh eo nàng để ôm chặt vào lòng.

  Khoảng cách trong nháy mắt được rút ngắn lại, thân thể gần gũi khiến Trần Lệ Quân vô thức thở ra một hơi nhẹ nhõm, cô đưa tay chạm vào đầu Lý Vân Tiêu, ấm áp nói: "Ngủ đi, đừng sợ, có chị ở đây!"

  Chôn ở cổ cô cuối cùng cũng gật đầu hai cái, giọng nói nghẹn ngào của Lý Vân Tiêu vang lên: "Trần Lệ Quân, đừng để em không tìm được chị, được không?"

  Nghe được người trong ngực ủy khuất sau, Trần Lệ Quân lập tức đáp lại: "Không còn nữa, yên tâm, không bao giờ nữa."

  Hai người dùng phương thức an toàn nhất ôm nhau thật chặt.

  Khi hơi thở của người trong ngực đã trở nên đều đặn, Trần Lệ Quân biết nàng nhất định đã ngủ rất sâu nên cô lùi lại một chút, hôn nhẹ lên trán người đang ngủ yên rồi nói chúc ngủ ngon sau đó chìm vào giấc ngủ bình yên.

  Ánh nắng xuyên qua tấm rèm mỏng chiếu vào hai bóng người đang ngủ trong vòng tay nhau, cửa vang lên tiếng gõ nhẹ nhàng, hai người từ từ tỉnh dậy, người trong lòng ngực mơ màng tiến lại gần cổ dán lên. Mà người bên cạnh cũng vô thức ôm vào chặt hơn một chút.

  Người luôn mất ngủ đêm qua thậm chí còn không mơ. Bù đắp sau nhiều năm mất ngủ ngon đầu tiên.

  Ngoài cửa lại truyền đến thanh âm: "Quân Quân, Vân Tiêu, tỉnh chưa? Mau dậy ăn sáng đi."

  Trần Lệ Quân xoay người, ậm ừ đáp lại, người trong ngực cô rõ ràng vẫn chưa tỉnh, nàng dùng giọng điệu nịnh nọt dựa vào cổ nói: "Ân~ còn chưa ngủ đủ." Sau đó lại không có động tĩnh gì nữa.

  Tuy nhiên, Trần Lệ Quân lại bị một tiếng làm nũng đánh thức, bất đắc dĩ mỉm cười, lại ôm chặt nàng, sau đó nhẹ giọng gọi: "Vân Tiêu, tỉnh dậy đi, đã đến giờ dậy rồi." Sau đó dùng tay nhào nặn đỉnh đầu nàng như cô mong muốn rất lâu rồi.

  Khi Lý Vân Tiêu mở mắt ra, nàng nhìn thấy chiếc cổ trắng nõn của Trần Lệ Quân, cảm nhận rõ ràng dây dưa cơ thể, nàng có chút tham lam muốn giữ như thế này lâu hơn, giả vờ mơ màng ép về phía trước cho đến khi môi nàng vô tình chạm vào cổ Trần Lệ Quân rồi mới ậm ừ một tiếng ra hiệu rằng nàng đã tỉnh.

  Trần Lệ Quân là người đầu tiên đứng dậy, đắp lại chăn cho Lý Vân Tiêu, có chút mất tự nhiên nói: "Em nằm một lát, chị đi rửa mặt trước, lát nữa sẽ gọi cho em."

  Nàng ngoan ngoãn gật đầu.

  Trần Lệ Quân quay người lại, bỏ lại một bóng lưng đang chạy trốn.

  Lý Vân Tiêu ôm chăn cười nhẹ một tiếng.

  Chờ Lý Vân Tiêu rửa mặt xong, bốn người ăn sáng, Thái Minh và Lão Vương thỉnh thoảng nói chuyện, cầm đồ ăn cho nhau. Hai người ngồi cạnh nhau chỉ im lặng cúi đầu uống cháo trước mặt.

  Thái Minh nhìn bầu không khí kỳ quái trước mặt hai người, nói: "Hai người dị ứng với sữa rửa mặt à? Sao mặt lại đỏ như vậy?"

  Trần Lệ Quân suýt chút nữa bị một ngụm cháo trắng làm bỏng miệng, mơ hồ nói: "Là cháo nóng, nóng quá!"

  Thái Minh dời ánh mắt nhìn về phía Lý Vân Tiêu, người này bình tĩnh nói: "Vết sưng tấy của tớ bị đánh đêm qua vẫn chưa giảm."

  Trần Lệ Quân nghe xong vội vàng quay người lại kiểm tra, háo hức hỏi: "Còn đau lắm không?"

  Lý Vân Tiêu nhìn người trước mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm mình, nhịn không được bật cười, lắc đầu nói: "Không việc gì, không còn đau nữa."

  Bốn người nhanh chóng ăn xong bữa sáng, thu dọn đồ đạc và cùng nhau đi ra ngoài.

  Lão Vương lái xe về phía đồn cảnh sát, Trần Lệ Quân nhấc điện thoại lên nói: "Được rồi, bọn tớ đang trên đường, cậu đến nơi thì đợi ở cửa. Bọn tớ sẽ tới ngay. Được rồi, tạm biệt."

  Lý Vân Tiêu lặng lẽ ngồi bên cạnh, nhìn khung cảnh đường phố đang rút đi nhanh chóng ngoài cửa sổ. Trần Lệ Quân đúng lúc nắm lấy tay người bên cạnh và dùng ánh mắt trấn an cô.

  Một lúc sau, bốn người xuống xe đi bộ đến đồn cảnh sát, đứng ở cửa là một cô gái không cao lắm đang xách một chiếc túi đợi họ.

  Thời điểm Trần Lệ Quân đang muốn giới thiệu, bên cạnh Lý Vân Tiêu xông qua, kinh ngạc kêu lên: "Phương Nguyên?"

  "Vân Tiêu???" Người đối diện cũng kinh ngạc mở to mắt.

  Điều này nằm ngoài dự đoán của Trần Lệ Quân. Hai người là quen nhau? ? ?

  Sau đó cô tiến lên giới thiệu cho Thái Minh và Lão Vương: "Đây là Phương Nguyên, luật sư của tớ."

  Hai người gật đầu với nhau.

  "Hai người... quen nhau?" Trần Lệ Quân hỏi.

  "Phương Nguyên là bạn tốt của em." Lý Vân Tiêu giải thích.

  "Hôm nay cậu không phải tới giao ra thông tin của Hạ Phi sao? Tại sao Vân Tiêu lại ở đây?" Phương Nguyên nghi hoặc nhìn thấy vết thương trên mặt và cổ của Lý Vân Tiêu, sự nhạy bén trong nghề nghiệp của cô cho phép mình đưa ra phỏng đoán sơ bộ.

  Trần Lệ Quân thở dài: "Chuyện dài lắm, tin tức cậu mang theo đầy đủ chưa?"

  Phương Nguyên gật đầu với Trần Lệ Quân, đau lòng nhìn vết thương trên người Lý Vân Tiêu.

  Lý Vân Tiêu mỉm cười và lắc đầu ra hiệu rằng mình vẫn ổn.

  Bọn họ giải thích mục đích đến thì được đưa đến một phòng khách, viên cảnh sát phụ trách vụ án bước vào nói: "Kẻ gây rối đã bị tạm giam, vẫn đang thẩm vấn, hắn không hợp tác cho lắm, mời các vị đến để ghi lại lời khai. Nếu có bất kỳ manh mối nào, các vị xin vui lòng cung cấp cho chúng tôi biết để giúp chúng tôi điều tra vụ án.

  Lý Vân Tiêu thuật lại ngắn gọn những gì đã xảy ra đêm qua, Trần Lệ Quân nắm tay nàng nhằm tiếp thêm sức mạnh, trong khi Thái Minh và lão Vương bổ sung thông tin.

  Sau khi cảnh sát hỏi liệu có bằng chứng nào liên quan đến vụ án tối qua hay không, Lý Vân Tiêu nói: "Có, nhà tôi có camera giám sát. Các vị có thể lấy nó bất cứ lúc nào."

  Viên cảnh sát cũng thở phào nhẹ nhõm, hiện tại chuyện đã không phức tạp như vậy.

  Nàng vừa đứng dậy kết thúc thì Trần Lệ Quân đã đứng lên nói: "Chúng tôi vẫn còn những bằng chứng khác về kẻ gây rối Hạ Phi cần phải báo cáo."

  Người cảnh sát ra hiệu cho cô tiếp tục.

  "Chúng tôi có bằng chứng cho thấy Hạ Phi có liên quan đến đường dây mua bán ma túy. Đây là luật sư của tôi, cô ấy sẽ cung cấp tất cả thông tin."

  Vừa nói, Phương Nguyên đứng dậy, mở túi xách và đưa một túi đựng thông tin niêm phong cho cảnh sát.

  Cảnh sát nói: "Được rồi, chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng. Cô có thể ký tên và rời đi. Nếu sau này có gì cần điều tra, xin vui lòng đến cục kịp thời để hợp tác."

Mọi người gật đầu, cùng nhau đứng dậy rời khỏi đồn cảnh sát.

  Vừa tới cửa, Phương Nguyên đột nhiên ôm lấy Lý Vân Tiêu trách mắng nàng: "Ngươi Lý Đậu Đậu, bị khi dễ cậu còn không nói cho tớ biết!

  Lý Vân Tiêu cũng cảm động ôm lấy người trước mặt an ủi: "Được rồi, không sao rồi? Không sao đâu!"

  "Hừ, việc còn lại giao cho tớ! Từ giờ trở đi, tớ, Phương Nguyên là Lý Vân Tiêu toàn thời gian luật sư, tớ thề sẽ khiến tên cặn bã đó phải nhận hình phạt xứng đáng!"

  "Được, được, tớ tin cậu có thể làm được. Nhưng luật sư Phương, cậu tính phí luật sư như thế nào a~?"

  "Chà...sao lại đi tính toán rồi, chiêu đãi tớ một bữa thịnh soạn được! "Hai người ôm nhau cùng cười.

  Bên này Trần Lệ Quân không vui, cô đứng đó ậm ừ giả vờ ho, Lý Vân Tiêu trên mặt mỉm cười nhìn cô.

  "Cậu có thể buông ra trước được không? Vân Tiêu vẫn đang bị thương!" Trần Lệ Quân nói với Phương Viên.

  Phương Viên mơ hồ nhận ra bầu không khí ngầm bất thường giữa hai người, sau đó nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu với vẻ hiểu rõ và mỉm cười.

  Sau đó nhận được là đôi tai đỏ bừng của Lý Vân Tiêu và một cái vỗ nhẹ hờn dỗi.

  "Đi thôi, tớ đói."

  Trần Lệ Quân cũng nhanh chóng phụ họa theo: "Chúng ta đi ăn bữa tối thịnh soạn nhé, mọi người đã vất vả rồi!" Nói xong, cô kéo Lý Vân Tiêu chạy đi.

  Dư lại ba người còn lại đứng đó nhìn nhau rồi nhìn bóng dáng hai người rời đi mà cười lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro