Những Nỗi Buồn Không Tên ( P2 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ cứ im lặng mà rời xa, im lặng mà buông bỏ, im lặng mà chấp nhận rằng giờ đây chúng ta không còn thuộc về nhau nữa.
Trong em cũng đâu còn sự hoài nghi, để giờ đây em hiểu mọi chuyện đã kết thúc thật rồi. Nhưng anh biết không? Im lặng với em lại là một cảm giác đáng sợ. Em chẳng biết anh đang nghĩ gì, anh có còn yêu em hay không, hay anh muốn gọi tên mối quan hệ của mình lúc này là gì?
Mình im lặng và đã mãi mãi rời xa nhau. Không ai nói với ai một lời. Em im lặng chờ anh lên tiếng, rồi anh cũng lặng im. Em thật sự cảm thấy rất khó chịu khi không xác định được tình yêu của hai ta lúc này đang như thế nào.
Không cãi vã, không giận hờn. Thế mà sao ta cứ hờ hững im lặng? Một mối quan hệ không xác định được có phải là tình yêu hay không chăng?
Bởi vì im lặng nên người ta không hề biết đối phương đã tổn thương như thế nào. Đã khổ sở đếm từng ngày trôi qua trong nỗi nhớ cồn cào mà không thể gào thét.
Hai chữ im lặng thực sự ám ảnh tôi đến tận bây giờ, khi mà mối quan hệ ấy đã tan vỡ từ rất lâu. Chắc người chẳng biết đâu sự im lặng của mình ngày đó đã giết chết trái tim đa sầu đa cảm của một cô gái.
Em không còn một chút cảm xúc nào với thứ gọi là tình yêu. Em chán ngán những lời tán tỉnh không đầu không cuối. Quả thật không mấy dễ dàng chữa lành vết thương đã khắc cốt ghi tâm.
Người ta hay thường nói, im lặng là cách để rời xa nhau một cách nhẹ nhàng nhất. Nhưng rời xa trong im lặng cũng là một cách đáng sợ nhất và mang cho em nhiều dằn vặt nhất.

Care : page facebook Chuyện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro