Chương 130: Hai phần nhan sắc, mở rộng phường nhuộm (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bán Diện Trang Nữ*!
* – Bán Diện Trang Nữ: Người con gái trang điểm/hóa trang?? nửa mặt.

Bán Diện Trang Nữ là một loại quỷ quái cấp thấp, ngưng tụ từ người đàn bà lớn tuổi ghen tị với cô gái trẻ tuổi mà thành. Các nàng không thể nào bình thản mà đối mặt với sự lão hóa của chính mình, tin chắc rằng hút máu thịt của nữ giới trẻ tuổi là có thể làm cho mình lấy lại được tuổi thanh xuân, thích sửa giọng the thé, giả giọng thiếu nữ nói chuyện với người khác. Nhưng cái gọi là "đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn", sự già cỗi là một chuyện bất kể như thế nào cũng không thể che giấu được, các nàng hút càng nhiều máu thịt, nửa gương mặt dưới càng trẻ trung, kèm theo đó là mắt nửa gương mặt trên lại càng già nua, sự tương phản trên dưới của một gương mặt càng rõ rệt. Mặc dù như vậy, các nàng vẫn u mê không chịu tỉnh ngộ.

Tạ Liên ướt sũng bước ra khỏi lu nước, đạp một cước lên mép lu nước, toan phóng xuống bắt ả lại, nhưng Quyền Nhất Chân lại giống như hồi dương vậy, táng cho ả một bạt tai. Bán Diện Trang Nữ quả thật là quá yếu, bị hắn đánh sml dưới đất, gào thét thảm thiết một tiếng, nói:

"Xin tha mạng!"

Tạ Liên ung dung thong thả, cầm áo đạo sĩ tiện tay khoác lên người, hỏi: "Ngươi chính là kẻ đã trộm đi Tiên Áo Gấm?"

Bán Diện Trang Nữ vội đáp: "Không phải ta, không phải ta! Ta đâu dám xông vào điện Thần Võ!"

Ngẫm nghĩ thấy cũng có lý, quỷ quái cấp thấp giống vậy, quả thật không có gan tự ý xông vào điện Thần Võ, không bị đánh đến hồn phi phách tán mới là lạ. Hơn nữa, có lẽ con Bán Diện Trang Nữ này cũng không có liên quan gì với Tiên Áo Gấm, nhìn chung, chỉ tầm hơn tám mươi tuổi quỷ, mà nghe đồn Tiên Áo Gấm đã trên mấy trăm năm tuổi rồi.

Tạ Liên hỏi: "Vậy ngươi lấy được chiếc áo gấm này từ đâu?"

Bán Diện Trang Nữ nhặt khăn trùm đầu lên, che nửa gương mặt trên của mình lại lần nữa, giọng nói lại bắt đầu lanh lảnh, đáp: "Bẩm... Bẩm đạo trưởng! Là... Ta mua được ở trong chợ Quỷ..."

"..."

Vậy cũng được hả? Mua được ở trong chợ Quỷ???

Tạ Liên hạn hán lời chốc lát, lại hỏi: "Vậy là ai bán lại cho ngươi bộ áo gấm này?"

Bán Diện Trang Nữ hoảng sợ đáp: "Đạo trưởng! Xin ngài bỏ qua cho! Ta cũng không biết, buôn bán trong chợ Quỷ, cũng không cần phải điều tra mười tám đời tổ tông!"

Nói cũng phải. Nếu buôn bán ở chợ Quỷ mà phải điều tra mười tám đời tổ tông, thì chợ Quỷ cũng sẽ không tưng bừng náo nhiệt như vậy. Cái gì cũng phải có kẽ hở, thì mới có thể phát triển được*. Tạ Liên tra hỏi một tăng, không hỏi ra được là thứ gì, chắc chắn con Bán Diện Trang Nữ này đích thực chỉ là một tên tiểu lâu la mù mờ, hắn nói:
* – Ý là luật lệ của chợ Quỷ đầy lỗ hổng cho nên làm ăn buôn bán mới rộn ràng.

"Kỳ Anh, bảo thần quan trong điện của ngươi đến đưa quỷ nữ này về đi."

Nhưng Quyền Nhất Chân lại bảo: "Không. Trong điện của ta không có thần quan."

Tạ Liên hỏi: "Một người cũng không có à? Ngươi chưa từng chọn ai làm tướng sao?"

Quyền Nhất Chân hùng hồn đáp: "Một thằng cũng không có."

"..."

Té ra, Võ Thần phương Tây này lại đơn thương độc mã, trước giờ chưa từng chọn một người làm tướng, ngay cả một người phụ tá xử lý việc lặt vặt cũng không có. Dù sao là bởi vì Tạ Liên không nuôi nổi, kiểu tình huống như Quyền Nhất Chân này, chỉ có thể nói là tính tình kỳ quặc. Hắn đành phải đích thân lục ra một cái hũ sành, nhốt Bán Diện Trang Nữ kia vào, rồi lại nhận lấy bộ áo gấm trong tay Lang Huỳnh, giũ ra nhìn kỹ, không nhịn được khẽ nhíu mày.

Tà khí đúng là hết sức tà khí, nhưng phải nói sao đây nhỉ? Theo Tạ Liên thấy, loại tà khí này quá thiên về cái mã ngoài, nên giống như lộ ra nhờ thoa một đống lớp son phấn dày cui, chứ không phải là tỏa từ trong ra ngoài. Trực giác mách bảo với Tạ Liên rằng vật này cũng không hề nguy hiểm như trong lời đồn, nhưng vẫn hoàn toàn duy trì sự cảnh giác. Lúc này, Quyền Nhất Chân sang đây ngó bộ quần áo này hai cái, phán:

"Hàng giả."

Tạ Liên kinh ngạc, hỏi: "Nói gì cơ?"
Quyền Nhất Chân đáp: "Bộ quần áo này là giả. Ta đã từng thấy Tiên Áo Gấm thật, lợi hại hơn cái này nhiều."

Tạ Liên lấy làm lạ hỏi: "Ngươi đã từng thấy khi nào? Thật ra thì cũng có không ít người từng thấy Tiên Áo Gấm, nhưng đều vẫn không có cách nào phân biệt được, vì sao ngươi lại khẳng định chắc nịch như vậy?"

Nhưng Quyền Nhất Chân không nói ra. Đúng vào lúc này, Linh Văn thông linh tới, âm thanh vang lên ở bên tai hắn, nói: "Thái Tử điện hạ, bọn ta ở bên này nhận được tin tức, hình như ở chỗ cách miếu Bồ Tề của ngươi hai mươi dặm hướng Tây có tiểu quỷ ẩn hiện giữ Tiên Áo Gấm, phiền ngươi đi xem thử."

Tạ Liên hỏi: "Lại có nữa hả? Được."

Hắn nhìn Quyền Nhất Chân một cái, không lên tiếng mà nói trong thông linh, "Ờ, phải rồi, còn một chuyện nữa, Linh Văn, Kỳ Anh từng thấy Tiên Áo Gấm hả?"

Linh Văn đáp: "Kỳ Anh á? Ầy, hắn đâu chỉ là từng thấy. Hắn so với "từng thấy" còn kinh hơn nhiều."

Tạ Liên hỏi: "Chuyện này bắt đầu kể từ đâu?"

Linh Văn đáp: "Chuyện này phức tạp lắm. Không biết điện hạ có từng nghe qua một chuyện. Võ Thần trấn thủ phương Tây này, ban đầu không phải là điện Kỳ Anh, mà là điện Dẫn Ngọc?"

Tạ Liên sực nhớ ra, trước đây Phong Sư còn vừa lột quần áo vừa kể cho hắn nghe đoạn này ở phường Cực Lạc, không khỏi cảm thấy hơi chua xót, hắn nói: "Đã từng nghe. Nghe nói, hai vị điện hạ này vốn dĩ là một cặp sư huynh đệ?"

Thì ra, năm đó lúc Dẫn Ngọc chưa phi thăng, là đệ tử thủ tịch của sư môn hắn, lần nọ thấy một đứa trẻ lưu lạc đầu đường đầu óc ngang ngược, nhất thời nổi lên lòng tốt, bèn xin sư phụ thu nhận. Đứa trẻ này, chính là Quyền Nhất Chân.

Làm đồng môn vài năm, có thể nói là Dẫn Ngọc luôn hết mực chăm sóc Quyền Nhất Chân. Hắn phi thăng trước tiên, còn chọn Quyền Nhất Chân làm tướng.

Linh Văn nói: "Ngươi từng gặp Kỳ Anh mấy lần, đại loại cũng biết, hắn hơi..."

Tạ Liên tiếp lời: "Không biết khôn khéo? Đây là chuyện tốt mà."

Linh Văn cười đáp: "Có tốt hay không, cần phải chia theo người, chia theo tình huống. Có người thì sẽ cảm thấy hắn quá tự tung tự tác, cũng không hiểu lễ nghi, không nể mặt ai. Những năm mới lên Tiên Kinh, nếu không phải Dẫn Ngọc điện hạ dẫn dắt và gánh vác giúp hắn, thì không biết hắn đã bị bao nhiêu người đánh chết từ lâu rồi."

Tạ Liên ra chiều suy nghĩ, nói: "Chắc quan hệ giữa hai vị điện hạ này tốt lắm nhỉ."

Linh Văn nói: "Ban đầu thì rất tốt, ngặt nỗi, sau này, Kỳ Anh cũng tự phi thăng."

Hai người đều phi thăng phía Tây, phải làm sao đây? Thế là, hai người quyết định cùng nhau trấn giữ phương Tây.

Sư huynh đệ cùng nhau trấn giữ một phương đất nước, nghe cứ như một câu chuyện giai thoại, thế nhưng, chung quy một núi cũng không thể chứa hai hổ.

Nếu nói, tư chất của Dẫn Ngọc, đáng lên trời vì hắn hàng phục một lần thiên kiếp, trong một vạn người chỉ có một người, thế thì, tư chất của Quyền Nhất Chân, lại có thể chống đỡ qua ba lần thiên kiếp, trong một trăm vạn người cũng chưa chắc có thể xuất hiện được một người. Vừa bắt đầu còn vui vẻ hòa thuận, chưa rõ ràng, nhưng càng về sau, sự chênh lệch của đôi bên càng lớn, rõ ràng Quyền Nhất Chân không hiểu đối nhân xử thế một chút nào, cũng không biết kéo gần mối quan hệ với tiên liêu và chưa bao giờ hao tâm tổn trí để lấy lòng tín đồ, ngược lại, trừ Dẫn Ngọc ra thì hắn hoàn toàn chưa từng nhớ lấy tên của bất kỳ thần quan cộng sự nào, còn dám cả gan đánh tín đồ sml rồi bảo họ đi ăn cứt đi, có thể nói càng khác người thì càng phát triển. Nhưng, lãnh thổ quốc gia của hắn cứ càng ngày càng lớn, tín đồ cũng mỗi lúc một nhiều. Điện Dẫn Ngọc thì ngày càng hiu, cuối cùng cũng không thể ngồi yên được nữa.

Sư huynh đệ này, hai người mỗi khi đến dịp sinh nhật cũng sẽ tặng quà cho nhau, một năm nọ, hôm đó sinh nhật Quyền Nhất Chân, Dẫn Ngọc tặng hắn một bộ áo giáp oai phong lẫm liệt.

"..."

Tạ Liên hỏi: "Tiên Áo Gấm?"

Linh Văn đáp: " Không sai."

Tiên Áo Gấm này ngoại trừ có thể hút máu giết người, mà còn một chỗ kỳ lạ nữa đó là: Đưa cho ai mặc, thì người đó sẽ răm rắp nghe lời kẻ bảo hắn mặc bộ đồ này. Vì trước đây mối quan hệ của sư huynh đệ hai người bọn họ luôn rất tốt, Quyền Nhất Chân chẳng nghĩ ngợi gì đã mặc áo giáp kia vào người. Không lâu sau, Dẫn Ngọc bắt đầu giống như vô tình nói đùa, Quyền Nhất Chân bị Tiên Áo Gấm đó khống chế, bị quỷ ám bèn muốn làm theo, nếu không phải Quân Ngô chú ý đến điều bất thường, kịp thời ngăn lại, thì suýt nữa hắn đã cắt đầu mình xuống làm banh đá rồi. Linh Văn nói:

"Cho nên, năm đó vụ lùm xùm này hết sức ầm ĩ, cực kỳ chấn động, Dẫn Ngọc với tư cách là thần quan cao quý mà lại làm ra loại chuyện giết hại đồng liêu này, dĩ nhiên bị giáng chức ngay lập tức."

Đáng lẽ, xảy ra chuyện như vậy, hai vị thần quan nên trở mặt mới phải. Nhưng Tạ Liên nhớ lại vở hài kịch trên yến tiệc Trung Thu được tín đồ của điện Kỳ Anh biểu diễn, một nhân vật phản diện ra sức nhảy nhót ở sau lưng Quyền Nhất Chân, chắc là diễn vai Dẫn Ngọc. Thế nhưng lúc đó phản ứng của Quyền Nhất Chân là giận tím mặt, tiếp đó nhảy xuống đánh tín đồ của mình, Tạ Liên nói:

"Ta cảm thấy chắc Kỳ Anh vẫn rất kính trọng Dẫn Ngọc điện hạ, phải chăng trong đó có sự hiểu lầm gì rồi?"

Linh Văn đáp: "Cái này ta cũng không biết. Có hiểu lầm hay không, thì người ta cũng đã bị giáng chức không biết bao nhiêu năm rồi, còn ai để ý tới nữa?"

Tạ Liên gật đầu, đang định cáo từ, nhưng Linh Văn lại nói: "Khoan đã. Thái Tử điện hạ, còn nữa, lúc nãy ta chưa nói xong. Cách miếu Bồ Tề của ngươi sáu mươi dặm hướng Đông, cũng có nhân sĩ không rõ lai lịch ẩn hiện giữ Tiên Áo Gấm."

"..." Tạ Liên hỏi, "Cái này cũng cách đây xa quá, sao vẫn còn thế?"

Linh Văn nói: "Chưa xong đâu, nghe rõ đây, còn nữa: Bốn mươi hai dặm hướng Tây Bắc, mười lăm dặm hướng Đông Nam, hai mươi hai dặm hướng Bắc..."

Sau khi báo một hơi hai mươi bảy hai mươi tám địa điểm, Linh Văn mới nói: "Ừm, tạm thời trước mắt có lẽ chỉ có những thứ này."

Chờ nàng báo xong, Tạ Liên đã quên béng hết toàn bộ, cảm thấy hơi buồn bực: "Lần này trong điện các ngươi cũng năng suất cao phết nhỉ. Cơ mà, trước mắt á? Tạm thời á? Ý là vẫn còn có nữa ư... Lẽ nào chợ Quỷ bên kia đang bán Tiên Áo Gấm?"

Linh Văn đáp: "Chắc thế. Trong chợ Quỷ có rất nhiều người buôn bán lưu động không rõ lai lịch, thường xuyên khoác tấm da bán hàng giả, bán xong hàng giả thì thay tấm da khác, cho nên người trong nghề thông thường sẽ không mua đồ bậy bạ ở bên trong. Nhưng cũng có không ít quỷ cho là mua đồ cổ, cứ nghĩ rằng "biết đâu lượm được của hời thì sao".

"Lần này Tiên Áo Gấm bị mất trộm, rất nhiều tiểu thương trong Quỷ giới đều hay tin, thừa cơ đi lừa gạt, tuỳ tiện tìm một bộ quần áo bảo là Tiên Áo Gấm, không thể tưởng tượng nổi là còn có rất nhiều quỷ mua, sau khi mua xong sẽ tìm người để thử, quả thật khiến cho bọn ta thu thập tin tức bên này tăng thêm không ít phiền phức."

Đây chủ yếu là đang quấy rối tầm mắt tìm Tiên Áo Gấm thật sự của bọn hắn, bốn phương tám hướng chẳng mấy chốc đã xuất hiện hàng tá "Tiên Áo Gấm" như vậy, ai mà biết rốt cuộc cái nào mới là thật?

Nhưng mà, nếu nhiệm vụ đã giao phó cho bọn hắn rồi, thì phải nghĩ ra cách để hoàn thành. Tạ Liên nói: "Bắt đầu từ chỗ gần đây trước, tìm từng cái một đi."

Tạ Liên không có pháp lực, Quyền Nhất Chân không biết vẽ Rút Đất Ngàn Dặm, hai người đều không có phó tướng thần quan nào trong tay, có điều, may mà Linh Văn báo xuất hiện một con ẩn hiện cách bọn hắn ở địa điểm gần nhất chỉ có năm dặm, là một tòa phường nhuộm bỏ hoang, lập tức quyết định, vội vã thừa dịp ban đêm mà xuất phát.

Vốn dĩ là Tạ Liên bảo Lang Huỳnh đợi ở trong miếu Bồ Tề, nào ngờ, y ấy thế mà lại đi theo mình ra ngoài, còn đuổi không chịu về nữa chứ. Thiết nghĩ chuyến đi này hẳn không được coi là nguy hiểm, cũng có thể giúp cho Lang Huỳnh nâng cao kiến thức, dù sao sau này cũng phải dẫn dắt nó tu hành, lần này mang theo thì mang theo luôn.

Ba người đi trong đêm được vài chỗ, đột nhiên ven đường đằng trước truyền đến từng hồi tiếng hò quái dị: "Hú hú! Hú hú!"

Nghe thấy tiếng hò quen thuộc này, Tạ Liên dừng bước. Trong sương mù dày đặc phía trước, từ từ lộ ra một hình bóng cao to, và bốn đốm lửa ma trơi le lói bay dập dìu vòng quanh. Dường như Quyền Nhất Chân chuẩn bị đánh nhau, không cần biết đúng sai đánh trước hẵng nói, nhưng Tạ Liên giữ hắn lại, nói:

"Không sao. Là người quen."

Đúng như dự đoán, bốn bộ đầu lâu vàng khiêng một chiếc kiệu, hiện thân ở trước mặt ba người. Quyền Nhất Chân có vẻ như trước giờ chưa từng thấy thể loại đồ kỳ lạ này, tròn mắt, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh. Đầu lâu dẫn đầu kia hỏi to:

"Ngài có phải là Thái Tử điện hạ nước Tiên Lạc không?"

Tạ Liên đáp: "Là ta. Có chuyện gì không?"

Đầu lâu vàng đáp: "Không có gì, không có gì, tại mấy huynh đệ đang quởn, muốn hỏi thử xem, Thái Tử điện hạ đi đường ban đêm, liệu có cần bọn ta cho quá giang một đoạn đường không?"

Lộ trình không xa, Tạ Liên vừa định từ chối, nhưng Quyền Nhất Chân lại bảo: "Được!"

Đã vội vã leo lên, hình như là rất muốn ngồi thử chiếc kiệu lộng lẫy kỳ lạ này. Tạ Liên dở khóc dở cười, bước lên kéo hắn lại, nhưng chiếc kiệu kia đột ngột nghiêng một phát, hất phăng Quyền Nhất Chân xuống. Tạ Liên cũng chao đảo, nhưng được người khác đỡ lấy, hắn buột miệng gọi:

"Tam..."

Quay đầu nhìn lại, nhưng chẳng biết từ lúc nào Lang Huỳnh cũng bước lên, nắm chặt cánh tay hắn, một đôi mắt đen láy đang nhìn hắn, lặng im không nói lời nào.

Lũ đầu lâu tranh thủ thời gian nâng chiếc kiệu lên, tám cái chân xoay tròn giống hệt như bốn cặp bánh xe Phong Hỏa*, vừa vững vàng chạy như bay, vừa hò hét: "Tránh ra tránh ra! Đừng có cản đường, đừng có cản đường!"
* – bánh xe Phong Hỏa: là 2 bánh xe lửa mà Na Tra cưỡi =]]

Quyền Nhất Chân bị vứt bỏ ở dưới đất không thương tiếc, xoay mình nhảy vọt lên, dường như vẫn chưa từ bỏ, lại chuẩn bị nhảy lên, nhưng lũ đầu lâu lượn quá nhanh, chung quy hắn luôn chậm hơn một bước, bèn đuổi theo sát đít ở đằng sau, xem ra là quả thật rất muốn ngồi chiếc kiệu khiêng này, cho đỡ thèm.

Thấy Quyền Nhất Chân nghiêm túc đuổi theo ở đằng sau, Tạ Liên ngồi ở trên kiệu có hơi không đành lòng, cảm thấy đây liệu có phải là đang bắt nạt con nít không, mặc dù biết chiếc kiệu này là đồ của Hoa Thành, chưa chắc đã hoan nghênh thần quan khác ngồi, nhưng vẫn không nhịn được hỏi:

"Đằng ấy ơi... Không thể chở ba người sao?"

Lũ đầu lâu đáp: "Không thể, không thể! Chỉ có thể cho hai người ngồi thôi!"

Chạy một mạch như bánh xe Phong Hỏa vậy, Quyền Nhất Chân bèn đuổi theo một mạch. Vừa đến địa điểm, lũ đầu lâu vàng để hai người Tạ Liên và Lang Huỳnh xuống, nâng kiệu lên chạy vụt đi nhanh như chớp. Quyền Nhất Chân từ đầu đến cuối cũng không ngồi lên xe được, hết sức thất vọng, còn nhìn theo chiếc kiệu kia nom có vẻ quyến luyến không thôi.

Tạ Liên mang theo Lang Huỳnh xuống kiệu, nhưng nghe phía trước vang lên một tràng tiếng gào khóc thảm thiết, cũng truyền tới từ trong tòa phường nhuộm bỏ hoang kia. Trong lòng Tạ Liên cảm thấy quái lạ, chẳng phải nói ban đêm phường nhuộm này hoàn toàn không có ai sao?

Đến gần nghe thử, mới biết những âm thanh gào khóc đó là:

"Dù chỉ một chút đi nữa cũng không dám bán hàng giả ở trên địa bàn của Hoa thành chủ lão nhân gia y!"

"Ta không dám thật mà! Nhưng, xin ngài nói lại với thành chủ lão nhân gia y, những Tiên Áo Gấm giả này đều là từ nhóm quỷ chỗ đó gửi đến cho ta! Ta cũng là người bị hại!!!"

Ba người đi tới trước phường nhuộm. Vừa khéo chạm mặt một người mặc đồ đen đeo mặt nạ quỷ bước ra từ bên trong, dường như đã đợi lâu rồi, người đó khẽ khàng gật đầu với Tạ Liên, nói: "Thái Tử điện hạ."

Giọng nói này, chính là của tên quỷ trước đây được phái đi bắt Lang Huỳnh lại, mang về cho Tạ Liên ở trong phường Cực Lạc. Mà khi đó, Tạ Liên đã từng nhìn thấy ở trên tay của hắn, có một cái chú xiềng xích.
.
.
.
Yuu: Má Xú bảo chợ Quỷ của Hoa Thành là chợ đen mần ăn phi pháp :))))
Còn bảo (với Quyền Nhất Chân): "Không cho chú đi nhờ xe!", cười ỉa =)))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammei