Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Quần Quần, nhìn tư liệu về người này xem."

"Lại là xem mắt? Chị à chị tỉnh lại đi, chị cũng không phải không hiểu em, vội vàng như vậy muốn em kết hôn?" Thiệu Quần tùy ý liếc mắt văn kiện trên bàn, không cần nghĩ cũng có thể đoán được là cái gì, những thứ này hắn xem quá nhiều rồi.

"Lần này không giống với, " Thiệu Văn cũng không để ý thái độ của hắn, mở trang giấy ra lấy tay chỉ vào mấy chữ, "Độ xứng đôi gần như một trăm phần trăm."

"Thực ra tìm được người phù hợp trăm phần trăm rồi em vẫn phải xem xét." Thiệu Quần thản nhiên nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt vẫn không rời máy tính, "Hồi trước không phải có một người, chín mươi tám phần trăm phù hợp? Cuối cùng không phải là vẫn khóc lóc chạy mất sao."

"Còn không phải do em đùa quá mức ?" Thiệu Văn lần này trực tiếp ném tới trước mặt hắn, "Omega này là thể chất hiếm thấy, các phương diện đều hoàn mỹ xứng đôi với em. Nếu các em kết hôn, sinh ra đứa nhỏ nhất định cũng là cực kỳ thượng thừa. Quần Quần, nhà của chúng ta chỉ có một đứa con trai là em." Nhìn biểu tình hắn không đúng liền tiếp tục, "Người này đang ở công ty, có thời gian em đi gặp chút đi."

"Chuẩn bị thật tốt nha, đã muốn đưa người tới ?" Thiệu Quần cười nhạo, khẳng định lại là một kẻ chỉ chăm chăm trèo lên giường, nhìn vừa mắt liền bao dưỡng, đến lúc nào đó cấp ném cho một ít tiền chia tay vui vẻ mọi người đều thoải mái, làm gì phải chấp nhất loại trói buộc hình thức gì đó? Hắn lập tức lại trêu ghẹo nói, "Cám ơn chị, có chị bên cạnh thật tiện ."

"Em thật lòng chút." Thiệu Văn cũngđoán được em trai mình suy nghĩ cái gì, "Đứa nhỏ này đơn thuần đích thực,cũng không phải là mấy hạng người bình thường em hay tìm. Học trung học cùng vớiem, nói không chừng vẫn còn ấn tượng."

"Được được được, em đi gặp là được rồi đi." Thiệu Quần không kiên nhẫn khoát tay, ngày đó những cực phẩm omega ở trường học có người nào hắn không biết, nếu thực sự có bảo bối như vậy đã sớm giam bên người , còn có thể để tới hôm nay? Từ nhỏ đến lớn bên cạnh đều có người nhìn hắn chằm chằm, cho dù là sau khi hắn xuất ngoại cũng không ngoại lệ, việc này nghĩ như thế nào đều thái quá.

Thiệu Văn cảm giác được hắn phóng thích tin tức tố, cũng không nói thêm nữa, hàn huyên vài câu liền rời đi. "Mẹ nó, xen vào việc của người khác. . ." Thiệu Quần phiền toái đạp chân vào bàn, mấy người này thế nào lại vội vàng bắt hắn thành gia như vậy? Trước kia ngoài miệng nói thôi bỏ đi, hiện tại lại trực tiếp đem hồ sơ xét nghiệm của hắn ném vào bệnh viện, tuy ý chờ đợi omega xứng đôi đưa đến cửa. Một alpha thần huyết xuất thân ưu việt như hắn, ngồi tại chỗ cũng có một đống người tự đưa tới, hiện tại làm thế giống như không có ai muốn cùng hắn kết hôn vậy.

Hắn càng nghĩ càng tức, cũng chẳng có tâm tư làm việc, bèn vừa gọi điện vừa lật tài liệu, không phải ở ngay công ty hắn sao? Đêm nay liền lừa hắn lên giường nhìn xem rốt cuộc là cái dạng cực phẩm gì, lại có thể làm cho chị hắn cái người tôn quý ấy thuyết phục hắn lâu như vậy.

"Tiểu Chu, điều tra cho tôi một người. Đúng, Lý Trình Tú bộ tài vụ, hiện tại đem người đến văn phòng tôi. Không. . . Đợi lát nữa." Thiệu Quần khiếp sợ nhìn ảnh chụp và tên trên tài liệu, Lý Trình Tú. Lý Trình Tú? Lý Trình Tú năm đó ư?

"Vâng?"

"Thiệu tổng" 

"Công ty chúng ta nhận hắn vào lúc nào vậy?"

"Tháng trước, lý lịch bình thường nhưng có thư giới thiệu của sở hành chính, năng lực công việc không tồi, đánh giá cũng rất tốt. Là anh ta có vấn đề sao?

"Không có, " Thiệu Quần cố gắng bình phục hạ ngữ khí, "Người mới vào sao không thấy báo cáo?"

"Thiệu tổng, tài liệu về người mới vào hôm nọ tôi đều gửi mail cho ngài rồi, tài liệu giấy cũng sắp xếp để trên bàn ngài, lúc đó ngài xem qua tôi liền cầm đi"

"Vậy sao tôi không nhìn thấy tài liệu của Lý Trình Tú?" Tiểu Chu thở dài, nghĩ thầm, tổng tài ngài có lần nào không qua loa xem xét, tài liệu người mới bất quá chỉ như hình thức lướt qua, thực tế thế nào vẫn là từ quá trình làm việc nhìn thấy kết quả, nhưng sếp lớn không thể phản bác, hắn chỉ đành thuận theo mà đáp: "Xin lỗi Thiệu tổng, là tôi thất trách"

"Hiện tại gửi lại cho tôi một bản" Thiệu Quần nhìn chằm chằm nét mặt quen thuộc kia, ngữ khí không nhịn được phát ra chút mềm mại, "Anh ấy đâu?" "Chiều hôm nay anh ta xin nghỉ, có cần liên lạc gọi anh ta quay lại không?" Tiểu Chu nghe xong liền run rẩy một hồi, ngày trước giám đốc nổi giận đều trực tiếp rống lên, hiện tại lại thay đổi rồi ư?"

"Không cần, để anh ấy đi đi. Sáng mai đến bảo anh ấy tới, càng sớm càng tốt. Phương thức liên hệ của anh ấy.... Thôi bỏ đi, cậu đi sắp xếp tài liệu đi, gửi cho tôi sớm chút" Thiệu Quần trầm mặc một lúc, mãnh liệt một hơi cạn sạch ly cà phê trong tay, vừa lau khoé miệng vừa lẩm bẩm, "Mẹ nó, cái trò chơi này từ lúc nào trở nên ngọt ngào như vậy rồi"

Thiệu Quần đã rất lâu chưa nghe cái tên này, khi đó cũng không có tìm qua, có thể do ở nước ngoài phồn hoa mê hoặc thần kinh, cũng có thể vẫn chưa nhận thức rõ ràng với tình cảm của anh ấy, ngày càng nhiều thứ che lấp giọng nói dáng điệu người ấy, cho dù có hối hận cũng là nhàn nhạt mơ hồ. Hôm nay anh ấy lại đột nhiên xông vào thế giới của bản thân, cũng giống như năm ấy luôn dễ dàng lay động tình cảm của hắn.

"Chuyển trường, lần hai phân hoá, thực tập, thì ra là vậy. Trình Tú à Trình Tú, chúng ta thật sự rất có duyên." Thiệu Quần ngửa ra sau tựa vào ghế thở dài, bất giác đè xuống lồng ngực đang phập phồng mãnh liệt, tự mình lẩm bẩm, "Lần này thực sự bị chị nói trúng rồi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro