Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trình Tú, anh tỉnh ngủ chưa?" Lý Trình Tú vừa định quay lại giường ngủ thêm một lát đã bị nháo tỉnh, cũng không biết Thiệu Quần muốn làm cái trò gì, đành phải trả lời, "Ngại quá Thiệu tổng, tôi mới vừa thấy tin nhắn của ngài, xin hỏi có chuyện gì không?" Tối hôm qua thật sự là không có tâm tình nấu cơm, Lý Trình Tú đã sớm bụng đói kêu vang, hồi lâu không đợi được tin nhắn lại, lại sợ bỏ qua công việc hay chỉ thị gì, đành phải phóng tới một bên bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị bữa sáng.

Đột nhiên một trận tiếng chuông cửa đánh gãy suy nghĩ của anh, Lý Trình Tú nghi hoặc mở mắt mèo nhìn, vừa lúc đối mặt với ánh mắt của Thiệu Quần, cái này làm cho anh sợ hãi, vội vàng mở cửa chào hỏi, "Thiệu tổng? Ngài như thế nào. . ." "Cho anh, bánh kem dâu tây." Thiệu Quần một đem đồ trong tay nhét cho người ta, "Anh không phải thích ăn vị dâu tây à, tôi ngày hôm qua thử rồi, nhà này làm bánh hương vị rất được. Còn có bó hoa này, cũng cho ngươi."

Lý Trình Tú cơ hồ hai tay đều ôm không hết được, cố sức từ giữa khe hở ló đầu ra nói lời cảm tạ, "Cám ơn Thiệu tổng. . . Bất quá vì cái gì cho tôi?" Thiệu Quần xấu hổ ho nhẹ, hắn sống gần ba mươi năm mới thực sự xin lỗi người ta hai lần, lần đầu tiên là đến trường thời điểm cùng thỏ nhỏ, lần này vẫn là cùng anh, nói chuyện cũng không còn cái ngữ khí bình thường, "Ngày hôm qua cái kia. . . Tôi nói chuyện hơi quá đáng, cũng không phải là thật tâm nói, tôi tức giận không phải đều như vậy à, là tôi hiểu lầm anh, ai kêu cái người bạn kia của anh nói hắn là đối tượng của anh. . ."

"Không có việc gì Thiệu tổng, " Lý Trình Tú thật sự không muốn nhớ những khuất nhục này, anh cũng không tin tưởng Thiệu Quần là thật tâm đến giải thích, thầm nghĩ nhanh đem người đuổi đi, "Tôi không có để ý, mất công ngài lo lắng rồi. Kỳ thật, ngài không cần mua mấy thứ này cho tôi, ngài đem về đi." "Như thế nào không để ý? Anh ngày hôm qua đều khóc thành như vậy . . ." Thiệu Quần có thể cảm giác được thỏ nhỏ đang đuổi hắn, càng cầm đồ vật lỉnh kỉnh hướng người bên kia đẩy tới, "Cầm đi, không thích liền ném, đồ tặng đi rồi nào có đạo lý trả lại trở về chứ."

Lý Trình Tú cảm thấy được chính mình căn bản không ở địa vị có thể nhận quà quý như vậy, cho dù ngày hôm qua người kia là tới phát tiết cũng không cần sau đó lại mang kẹo tới dỗ anh? Anh nghĩ như thế nào cũng không rõ ý đồ của Thiệu Quần, ". . . Kia tổng cộng bao nhiêu tiền? Tôi chuyển cho ngài." "Cái gì mà tiền hay không?" Thiệu Quần bất đắc dĩ thở dài, "Trình Tú, anh nhất định phải nói mấy lời như vậy với tôi à?"

"Thiệu tổng, tôi ngày hôm qua lời muốn nói đều đã nói rõ, tôi. . ." "Trình Tú, không mời tôi vào à?" Thiệu Quần tiếp lấy mấy món đồ trên tay anh, cúi người nhìn thẳng vào người đang né tránh ánh mắt mình, "Tôi giúp anh mang vào." "Ngài đây là...?" "Bên ngoài trời mưa to." Lý Trình Tú nhớ rõ mới vừa rồi kéo màn cửa ra còn bị nắng chiếu vào mắt, lại quay đầu lại xác nhận một chút, ánh mặt trời cơ hồ đều chiếu tới cửa, "Thiệu tổng, hôm nay trời. . ." "Vừa mưa vừa nắng đó, đến gần mới có thể thấy rõ." Thiệu Quần rõ ràng một cái nghiêng người vào phòng, "Đồ để chỗ nào?"

"Thiệu tổng, ngài uống gì không?" Lý Trình Tú không biết làm sao nhìn nhìn cái người đang ở sô pha thượng đắc ý dào dạt, anh rõ ràng đã đem tất cả nói rõ, lại vẫn là bất tri bất giác rơi vào cái bẫy của Thiệu Quần, "Đều được, anh pha đích tôi đều thích uống." Trong nhà chỉ có duy nhất cà phê, lại sợ người uống không quen cà phê pha sẵn, liền mở tủ lạnh lấy ra chút hoa quả tươi, "Tôi vắt cho ngài cốc nước trái cây, ngài trước nghỉ ngơi một hồi đi." Nghĩ lại đi lấy cái khăn mặt mới dấp nước lạnh, "Ngài lau mồ hôi đi, bên ngoài rất nóng."

Thiệu Quần gặp bộ dạng bận rộn của người kia cũng không hiểu sao mặt đỏ lên, thỏ nhỏ vừa rồi còn như vậy kháng cự chính mình, hiện tại lại tận tâm chiếu cố mình như thế, quả thực tựa như những ngày trước bọn họ ở chung, có thể hay không kỳ thật anh cũng là đối với mình còn có cảm tình? Liền lại thử tìm đề tài, "Nhà này thật là có phong cách của anh, sạch sẽ cũng không quá cầu kì, nhà của tôi đều loạn chết mất."

"Dùng đào cùng dâu tây, cho chút đá, ngài nếm thử." Thiệu Quần nhìn anh không tiếp lời cũng không giận, khen ngợi chút hương vị liền lại thay đổi ngữ khí, "Thỏ nhỏ, mấy năm nay anh có ổn không?" Lý Trình Tú bị thái độ âm tình bất định này của hắn khiến cho đầu óc choáng váng, một hồi tự cho mình là cấp trên, một hồi lại quay về trước kia dùng cái loại xưng hô thân mật, khi thì hung bạo khi thì ôn nhu, tính tình này thật ra một chút cũng không thay đổi. Anh là không muốn đề cập chuyện đã qua, ai đúng ai sai sớm đã không còn quan trọng, nhưng anh cũng không biết nên như thế nào đối mặt Thiệu Quần.

"Tốt lắm, cám ơn Thiệu tổng quan tâm." Thiệu Quần nghe thấy thái độ lãnh đạm này liền nhăn nhíu mày, "Thỏ nhỏ, nói thật, tôi cho tới bây giờ không nghĩ tới ở công ty của tôi gặp được anh. Anh lúc ấy thành tích chính là đứng nhất, các phương diện năng lực cũng đều không kém, nếu gặp được may mắn thì cùng tôi địa vị ngang hàng cũng cũng không phải việc khó. Lui một chút để tiến, cho dù không có làm được cao tầng, một chức lãnh đạo nhỏ cũng có khả năng đi, tuyệt đối sẽ không giống bây giờ vẫn còn là người mới ở bộ phận nhỏ."

(Ài cái này là quan điểm cá nhân tui thui, nhưng kiểu tính cách như Tú Tú khó mà làm lãnh đạo lắm, kiểu quá hiền quá lương thiện á)

"Tôi biết anh được công ty trước đây đề cử tới, trên tư liệu viết anh là sau khi tốt nghiệp liền đến chỗ đó làm việc, tôi thấy anh làm cũng không tệ, vì cái gì đột nhiên từ chức? Hơn nữa nhiều năm như vậy công trạng gì thì khác gì làm không công, vị sếp kia đem anh đưa tới đây, ngay cả chức vị tốt cũng không giúp một cái? Cũng coi như là công ty lớn, không thể một chút nhân tình cũng không có đi."

"Cho dù các anh lúc đó có chút tư nhân ân oán mà nói, hắn không muốn cho nhân tài đi cho nên cố ý làm khó dễ anh cũng thôi đi, anh đã đến đây làm việc, trước không từ mà biệt, chỉ cần thân phận bạn học cũ này, anh cũng hoàn toàn có thể tới tìm tôi. Tôi không chút nghi ngờ năng lực của anh, chỉ cần anh nói một câu, bỏ qua mấy chức vị thái quá thì còn lại đều được, làm gì phải tự ủy khuất chính mình? Thỏ nhỏ, tôi biết anh đối với tôi có oán, bất quá tuyệt không nên thể bởi vì ân oán cá nhân mà không để ý cuộc đời của chính mình, anh xứng đáng những thứ tốt hơn."

"Sự việc kia là tôi phải xin lỗi anh, tôi khốn nạn, tôi ngu ngốc, hết thảy đều là tôi sai, anh như thế nào mắng tôi cũng không phản bác một câu. Ngày đó buổi tối tôi lên xe liền hối hận, tôi muốn trở về tìm anh, bị bắt lại khi trở về cũng muốn liên hệ anh, nhưng tôi thực mẹ nó không có cách a. Tôi khi đó cảm thấy mình là ngầu nhất thế giới, xảy ra chuyện gì đều có gia đình chống lưng, nhưng tôi như thế nào cũng không dự đoán được, tôi cùng trong nhà đối nghịch đều không lại"

"Tôi thừa nhận, lúc ấy tôi đối với đoạn cảm tình này không đủ kiên định, đối với anh lúc đó cũng không khỏi có chút nghi ngờ, kỳ thật sau khi rời khỏi đây tôi liền tự do rất nhiều, trong nhà quản không được rộng như vậy, tôi hoàn toàn có năng lực liên hệ lại với anh, nhưng là tôi do dự. Gặp quá nhiều người, vui chơi cũng so với ở quốc nội càng phóng túng hơn, liền như vậy đần độn cho qua, nếu tôi không buông tay, hai ta nói không chừng hiện tại kết hôn đã nhiều năm."

"Tôi mẹ nó cùng người khác nói tôi thật lòng bàn chuyện tình cảm đều bị nói điên rồi, năm đó không ai tin, hiện tại nói lời này lại vô nghĩa. Nhưng là anh phải tin tưởng tôi thỏ nhỏ, tôi từ đầu tới cuối chỉ thích qua một người là anh, nhìn đến tư liệu về anh kia trong nháy mắt tôi liền xác định, xung động ngày trước toàn bộ mẹ nó là hư vô, tôi thích anh, tôi muốn anh thỏ nhỏ, tôi muốn đem anh cưới về nhà. Mặc kệ năm đó đến tột cùng sao lại thành thế này, tôi cũng không quản anh là phân hoá thành loại nào, tôi thích chính là con người anh, là Lý Trình Tú bản thân anh, anh nghe được không thỏ nhỏ, tôi Thiệu Quần này mười năm, vẫn đều thích anh. Anh hiện tại không tha thứ tôi không sao, cho tôi một cơ hội là được, cho tôi một lần nữa theo đuổi anh được không?"

Lý Trình Tú tự giễu cười cười, anh vừa rồi thế nhưng thật đúng là đối với người kia có điểm chờ mong, anh chưa bao giờ biết chính mình muốn cái gì, tình yêu gì đó anh đều nghe ngán rồi, chính là không đợi được một câu tin tưởng của Thiệu Quần. Năm đó bởi vì cho rằng mình giả trang omega mà bỏ đi, hiện tại chính mình thật sự phân hoá thành omega, lại tới đây chơi trò tình yêu nói thích anh? Những lời này kia có mấy phần thực mấy phần giả? Tâm địa con người trong xã hội này so với trong trường học nho nhỏ kia phức tạp hơn nhiều, nếu lại dẫm vào vết xe đổ năm đó, anh thật sự không biết chính mình nên đi nơi nào."Thiệu tổng, tôi đúng là từng oán hận cậu, bất quá cũng giới hạn trong buổi tối hôm đó thôi. Hiện tại tôi đã sớm nghĩ không ra đó là cảm giác gì, vô luận tốt xấu, đều đã qua đi."

"Tôi lựa chọn công ty ngài, lựa chọn công việc hiện tại, đều là quyết định của chính mình. Cấp trên ngày trước đối với tôi có ân lớn, không có anh ấy tôi cũng sẽ không đi đến hôm nay, cũng nhờ ngài không cần tự phỏng đoán. Ngày hôm qua tôi cũng đã nói rồi, hiện tại ngài là của cấp trên của tôi, tôi là cấp dưới của ngài, không hơn." "Được, là tôi không biết ăn nói, lần này đổi lại anh giải thích cho tôi được không? Cái chúng ta có là thời gian, chúng ta. . ." "Thiệu tổng, trẻ con đều sẽ phạm sai lầm không phải sao? Chúng ta cũng không ngoại lệ."

Thiệu Quần nhìn vẻ mặt thoải mái của người kia hoàn toàn luống cuống, hắn đều đem tất cả nói đến thế này, thỏ nhỏ như thế nào vẫn là không tin hắn?"Cái gì là phạm sai lầm? Tình cảm của chúng ta không phải giả, anh không thích tôi sao thỏ nhỏ? Hiện tại đối với tôi không có một chút cảm giác nào ư?" Lý Trình Tú bất đắc dĩ lắc đầu, Thiệu Quần vẫn là không thể lý giải cảm thụ của anh, "Thiệu tổng, ngài vài năm nay sống có tốt không?" Thiệu Quần bị câu hỏi đột nhiên làm cho ngu rồi, sửng sốt thử thăm dò hồi đáp, ". . . Rất tốt?" "Ngài sống vui vẻ không?" "Thỏ nhỏ. . . Anh muốn nói cái gì?"

"Thiệu tổng, nhân sinh là không có chuyện gì tuyệt đối giống nhau. Chúng ta trải qua hoàn toàn bất đồng, tôi cho tới bây giờ, cũng không biết khoái hoạt tiêu sái là cái gì. Làm tốt một người bình thường, chính là mục đích lớn nhất tôi theo đuổi, chúng ta không thích hợp." "Anh có ý tứ gì?" Thiệu Quần nghĩ đến Lý Trình Tú đang châm chọc hắn, ánh mắt đều phóng thêm chút tàn nhẫn, "Khoái hoạt tiêu sái? Anh là ghét bỏ tôi lúc trước bỏ anh một mình ở trong nước chính mình đi nước ngoài?" "Cậu hiểu lầm . . ." "Tôi mẹ nó không phải đều nói rồi sao, anh oán tôi có thể, tôi quả thật thực xin lỗi anh, nhưng anh đây là cái ý tứ gì? Hối hận không theo tôi cùng đi? Cảm thấy chính mình ở lại trong nước rất khổ ?"

Lý Trình Tú không biết Thiệu Quần lại nghĩ đến đâu rồi, anh vào công ty nghe đồng nghiệp nhóm nói không ít bát quái của Thiệu Quần, người trong văn phòng đều nói không dừng, còn đùa anh có muốn hay không thử đi câu dẫn giám đốc một chút, như vậy chẳng lẽ không tính là khoái hoạt tiêu sái?"Thiệu tổng, tôi không có cái ý tứ kia. . ." "Anh tại nơi này có thể có cái gì khổ? Có bằng hữu có gia đình khổ cái gì? Không phải là tôi đã đi khuất mắt anh rồi sao? Tôi một mình tới nơi không quen biết, trừ bỏ tiền ra cái gì cũng đều không có, anh cảm thấy được tôi thật giống như thần tiên nhỉ?" Thiệu Quần không rõ Lý Trình Tú vì cái gì nói như vậy, nếu hắn có cơ hội lựa chọn có thể bỏ chạy sao?

"Anh không phải có người bạn thứ hai kia sao? Tôi có cái rắm? Anh đừng cho là tôi xuất ngoại là tốt rồi, tôi mẹ nó mỗi ngày. . . Thao! Thỏ nhỏ, anh đừng có nghĩ lung tung, không biết cũng đừng nói lung tung, anh ở trường học cùng người khác vừa nói vừa cười tôi nói không chừng đã cùng đám nhãi con đó đánh một trận! Anh. . ." "Đừng nói nữa. . ." Lý Trình Tú vừa nghe đến Thiệu Quần nhẹ nhàng như khônh nói về đoạn thời gian kia liền đau lòng khó chịu, anh biết còn nhỏ năm xuất ngoại không phải dễ dàng, chính mình trải qua đoạn thời gian kia cũng không tính toán nữa. . . Đột nhiên một trận cảm giác quen thuộc đánh úp lại, Lý Trình Tú sợ tới mức kinh hô một tiếng, như thế nào cố tình vào thời điểm này phát tình? "Thuốc ức chế. . . Giúp tôi lấy một chút, trong ngăn kéo, có một gói màu đen. . . Mau. . . Thiệu tổng, giúp, giúp tôi. . ." Thiệu Quần nhìn người như vậy nào còn nhịn được, tin tức tố của thỏ nhỏ so với mấy omega hắn đùa vui qua chính là hấp dẫn hơn nhiều, dù sao đánh dấu cũng là chuyện sớm hay muộn, hắn cũng không muốn giống lần trước như vậy chật vật, "Ức chế cái rắm!" "Thiệu tổng. . . Thiệu Quần! Tôi khó chịu, giúp tôi. . . Ưm. . . Cậu làm gì! Thiệu. . . ưm. . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro