Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Đây là bắt đầu vào giai đoạn trước rồi nha, Thiệu Quần mới gặp Tú Tú chưa biết Tú Tú không phải Omega)

"Giữa trưa cũng không để cho ta yên. . ." Thiệu Quần một bên đá hòn đá nhỏ một bên nhỏ giọng chửi, đám omega kia nhìn thấy hắn liền như điên rồi, mỗi ngày đều tranh cướp tặng thứ này đưa thứ kia, cố ý đến trước mặt hắn phóng thích tin tức tố, đuổi đều đuổi không đi.

"Cũng không phải không có Alpha nào khác, một đám mùi vị kia đều hướng mũi hắn xộc vào, nhìn không ra lão tử không có hứng thú à. . . Thực mẹ nó phiền!" Hắn hôm nay tan học sớm hơn một chút, lúc này thật vất vả mới có chút thời gian rảnh, bình thường cửa phòng học đều có một đống người lấp kín, nói muốn cùng hắn ăn cơm, tưởng hắn nhìn không ra bọn họ có ý xấu gì?" Bên này cũng đi không được bên kia cũng đi không xong, sớm biết vậy đã không cùng ông già trí cãi nhau, bằng không đã có thể sang phòng bên cạnh tránh một chút."

Thiệu Quần cố ý tránh khỏi chỗ đầy người tụ tập này, nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng có chỗ nào có thể đi được, bất tri bất giác bước tới đằng sau thư viện, "Ấy? Chỗ này không tồi a, vắng vẻ ít người, có thể thanh tĩnh chút, phát tình cũng không thể chạy đến tận đây. Ta thao. . . Chỗ này tích tụ bao nhiêu bụi đây?" Hắn ghét bỏ nhìn cái ghế dài phủ đầy bụi, càng nghĩ vẫn là cảm thấy phía sau kia mặt đất càng sạch sẽ chút, dù sao buổi tối về nhà cũng giặt quần áo, thế là cố chịu ngồi xuống.

Bên cạnh thư viện chính là rừng cây nhỏ, tán cây che chắn cho hắn ánh mặt trời chói lọi, càng thêm một chút râm mát, ngay cả chút gió nhẹ đều bị phóng đại đến mát mẻ tựa như cơn gió to, mỗi khi thổi đến đều khiến cành lá ma xát tạo ra thanh âm. Này tự nhiên còn thoải mái hơn nhiều mấy lời đường mật ồn ào kia, hắn tuy rằng ngoài miệng không dừng chửi bới, nhưng lại dần dần an tĩnh bắt đầu có chút buồn ngủ.

Đang lúc than thở nơi này cũng không tệ lắm, đột nhiên một trận mùi thơm nhẹ nhàng bay tới chóp mũi hắn, "Người nào không có mắt vậy. . ." Thiệu Quần mạnh mẽ mở mắt ra liền trông thấy một đôi mắt vô tội, người nọ bị hắn làm hoảng sợ, theo bản năng lui về phía sau vài bước, "Thực xin lỗi. . ." "Xin lỗi cái gì? Anh ở chỗ này làm gì? Nhìn không thấy tôi đang nghỉ ngơi à?" Hắn chướng mắt nhất loại Omega nói chuyện nhỏ giọng lời nói nhỏ nhẹ này, không biết là giả vờ nhu nhược hay là thật sự nhát gan, tóm lại cái loại yếu đuối vừa động một chút là vỡ này hắn thấy là sẽ tức giận.

"Thật ngại quá. . . Tôi không phải cố ý quấy rầy cậu. . ." Người nọ cũng không nghĩ tới Thiệu Quần tức giận như vậy, vội vàng khom lưng, ngữ khí run rẩy hơn một chút, "Tôi mỗi ngày giữa trưa đều tới nơi này học, phía trước đều không có người khác, cho nên tôi vừa rồi nhìn thấy cậu liền hoảng sợ. . ."

Bên cạnh thư viện chính là rừng cây nhỏ, tán cây che chắn cho hắn ánh mặt trời chói lọi, càng thêm một chút râm mát, ngay cả chút gió nhẹ đều bị phóng đại đến mát mẻ tựa như cơn gió to, mỗi khi thổi đến đều khiến cành lá ma xát tạo ra thanh âm. Này tự nhiên còn thoải mái hơn nhiều mấy lời đường mật ồn ào kia, hắn tuy rằng ngoài miệng không dừng chửi bới, nhưng lại dần dần an tĩnh bắt đầu có chút buồn ngủ.

Đang lúc lẩm bẩm nơi này cũng không tệ lắm, đột nhiên một trận mùi thơm nhẹ nhàng bay tới chóp mũi hắn, "Người nào không có mắt vậy. . ." Thiệu Quần mạnh mẽ mở mắt ra liền trông thấy một đôi mắt vô tội, người nọ bị hắn làm hoảng sợ, theo bản năng lui về phía sau vài bước, "Thực xin lỗi. . ." "Xin lỗi cái gì? Anh ở chỗ này làm gì? Nhìn không thấy tôi đang nghỉ ngơi à?" Hắn chướng mắt nhất loại Omega nói chuyện nhỏ giọng lời nói nhỏ nhẹ này, không biết là giả vờ nhu nhược hay là thật sự nhát gan, tóm lại cái loại yếu đuối vừa động một chút là vỡ này hắn thấy là sẽ tức giận.

"Thật ngại quá. . . Tôi không phải cố ý quấy rầy cậu. . ." Người nọ cũng không nghĩ tới Thiệu Quần tức giận như vậy, vội vàng khom lưng, ngữ khí run rẩy hơn một chút, "Tôi mỗi ngày giữa trưa đều tới nơi này học, phía trước đều không có người khác, cho nên tôi vừa rồi nhìn thấy cậu liền hoảng sợ. . ."

"Ý của anh là bộ dạng tôi dọa người?" "Không không không! Tôi chỉ là không nghĩ tới, còn có người khác sẽ đến. . . Nơi này không dễ tìm, cách lớp học cũng xa, hơn nữa bây giờ còn là giờ nghỉ trưa, mọi người hẳn là đều đi ăn cơm ." Thiệu Quần nhìn nhìn người kia kích động xua tay giải thích bộ dáng thật là thú vị, cũng không biết sao không còn tức giận nữa, cười nhạo thanh tiếp tục hỏi hắn, "Vậy anh như thế nào không đi đi? Cố ý tiếp cận của tôi?"

"Không phải, tôi không có. . ." Người nọ nghe vậy trên mặt xuất hiện chút giận dữ, âm thanh nói chuyện đều lớn hơn chút, "Tôi tự mang cơm đi , cho nên không đi căn tin." Dừng một chút lại thêm một câu, "Tôi thật sự không phải cố ý tiếp cận cậu, tôi biết cậu nổi tiếng, nhưng là tôi, tôi không có hứng thú. . ."

Thiệu Quần không dám tin nhìn gương mặt nhỏ nhắn kích động đỏ bừng, anh ta vừa rồi nói cái gì? Đối với hắn không có hứng thú? Một omega nhỏ đối với một alpha hấp dẫn ưu tú như hắn không có hứng thú? Hắn thở dốc mấy hơi rồi mới bình tĩnh lại, "Anh. . . Đây là cái thủ đoạn mới gì? Muốn hấp dẫn sự chú ý của tôi ư?"

"Tôi thật sự không có!" Người nọ thấy Thiệu Quần không thèm tin lời mình nói thì gấp đến độ hốc mắt đều đỏ, "Tôi. . . Tôi. . . Tôi không thèm nói với cậu nữa, cậu không tin, vậy thôi bỏ đi ! Tôi còn muốn đọc sách, không quấy rầy cậu ngủ."

"Không được tôi cho phép anh liền dám đi?" Thiệu Quần thấy người kia như vậy liền bực dọc, chưa từng có người dám đấu võ mồm cùng hắn như vậy, giống như một chút cũng không sợ hắn vậy, vừa rồi hắn rõ ràng phóng ra một chút tin tức tố, thế nhưng đối với anh ta một chút ảnh hưởng cũng không có. Này đến tột cùng là cái cái dạng omega gì? Nói xong liền trực tiếp túm người lại ngồi bên người, "Anh ngồi ở đây đọc, không được đi."

"Vì cái gì a. . . Cậu không phải, không muốn cho tôi ở lại đây sao?" Người nọ ăn đau nhu nhu thắt lưng, vừa rồi anh dùng lực quá mạnh, trực tiếp đụng vào tường , "Tôi thật sự đối với cậu không có hứng thú. . ." "Câm miệng! Chỉ có tôi cự tuyệt người khác, anh là cái gì mà có quyền?" Thiệu Quần bị thái độ của Lý Trình Tú chọc giận đến cắn răng, như thế nào liền gấp gáp tránh xa mình như vậy?

"Tôi. . ." Người nọ thấy thái độ của Thiệu Quần cường ngạnh như vậy, nếu tiếp tục nói lý với hắn khẳng định hắn cũng sẽ không thỏa hiệp, vốn hôm nay cũng đã lãng phí rất nhiều thời gian học tập, anh cũng không rảnh lại đi tìm chỗ nghỉ khác, liền dứt khoát từ bỏ việc tranh cãi, "Vậy được rồi. . . Tôi sẽ đọc sách ở đây, cậu ngủ đi, tôi sẽ giữ im lặng, sẽ không quấy rầy cậu."

"Như này còn nghe được." Thiệu Quần vừa lòng cười cười, chuyển hướng nhìn nhìn đột nhiên trước mắt sáng ngời, "Tự mình làm à?" "Đúng. . . Cậu đói không?" Nói xong lại cảm thấy có chút không ổn, một Alpha ưu tú như thế nào có chủ động ăn đồ ăn mình tự làm chứ, anh lại quay sang xin lỗi, "Thực xin lỗi, tôi không phải. . ."

"Đói, tôi muốn ăn." Nói xong liền chồm qua nhìn mấy thứ kì lạ kia, hắn chỉ ăn đồ ăn dinh dưỡng do đầu bếp trong nhà nấu, đem cơm đặt ở trong cái hộp nhỏ thật đúng là lần đầu tiên gặp, "Anh làm cũng thật tinh xảo. . . Cho tôi đôi đũa a, bằng không tôi làm sao ăn?" "Nhưng mà tôi chỉ mang theo một đôi. . ." "Ở đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy, cùng nhau ăn không phải được rồi sao?" Thiệu Quần nói xong cũng sửng sốt, chính mình vì cái gì đối với omega này khoan dung như vậy? Rõ ràng vừa rồi còn nói chuyện với hắn như vậy. . . Này căn bản không phải phong cách của hắn.

"Được được được, hôm nay không ăn. Bắt đầu từ ngày mai cơm trưa của tôi anh mang theo đi, nhớ mang một đôi đũa nữa. Nhớ kỹ không?" ". . . A?" Lúc này đổi lại là Lý Trình Tú không rõ , "Vì cái gì tôi phải mang cơm cho cậu?" "Này cần lý do? Tôi muốn ăn, cho nên anh phải làm cho tôi. Cùng lắm thì tôi trả anh tiền cơm là được rồi đi?"

"Không phải vấn đề này, chúng ta còn không biết nhau. . ." "Anh tên gì? Học lớp nào?" "Tôi là. . . Lý Trình Tú, cấp 3 năm 1." "Anh chắc là biết tôi đi, Thiệu Quần. Còn gì không biết không?" Lý Trình Tú mới ý thức được hắn bị lừa vào tròng rồi, căm giận chỉ trích, "Cậu cái người này, không nói lý!"

"Lão tử chính là đạo lý, anh có ý kiến?" Thiệu Quần hé mắt nhìn nhìn người đang tức giận kia, không hiểu sao cảm thấy buồn cười, người này mang đến cho hắn thật nhiều kinh hỉ , "Đừng nghĩ nữa, việc này cứ như vậy đi." "Nhưng mà tôi. . ." "Sách không cần nữa à?" Thiệu Quần lập tức đoạt lấy sách giơ lên cao trên đỉnh đầu, làm bộ uy hiếp nhìn người kia, quả nhiên Lý Trình Tú nháy mắt không tức giận nữa, "Cần, cậu trả lại cho tôi đi, tôi nấu cơm cho cậu."

"Như thế này mới đúng. Trả lại anh trả lại anh, cái đồ rách nát này có cái gì tốt. . ." Nói xong liền nhắm mắt lại dặn dò, "Ngày mai đừng muộn." Nghe được âm thanh lầu bầu than thở không tình nguyện không khỏi cười ra tiếng, trêu chọc vật nhỏ này cũng tốt quá đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro