Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Trình Tú hôm nay dậy sớm hơn thường lệ, không vì việc gì khác, chỉ để làm bữa trưa thịnh soạn cho một người. Hôm qua thái độ của Thiệu Quần rất mơ hồ, anh vẫn là không hiểu ý của hắn, vừa xoa tóc vừa nói muốn đem mình làm sủng vật, cũng không biết rằng hắn đã hết giận chưa. Đáp ứng làm thức ăn cho hắn là điều duy nhất anh có thể làm vào lúc này. Đợi đến lúc đó lại hỏi rõ lại hắn sau.

Nhà anh cách trường khá xa, để có nhiều thời gian đọc sách hơn, anh luôn bắt xe buýt đến trường, ngồi trên xe có thể đọc sách, thoải mái thì thoải mái nhưng vì đường xá, thời tiết không chắc chắn lúc nào sẽ có vấn đề. Vài lần anh đều vì vậy mà bỏ lỡ một số buổi học, đôi khi là các bài học quan trọng, thậm chí một có khi nghỉ luôn cả buổi. Vì vậy, hiện tại anh lựa chọn đi xe đạp đến trường, mệt mỏi thì có chút, nhưng bản thân lại có quyền khống chế, cũng có thể rèn luyện cái thể lực tệ hại của mình, nhân tiện đến trường sớm, có thể tận hưởng cảm giác tự học một mình trong lớp học.

Anh không có mấy người bạn xung quanh mình, mặc dù có một số bạn học là beta, nhưng họ cùng lắm chỉ trò chuyện một chút. Khi cần anh ấy, sẽ tự nhiên mở miệng không do dự, thế nhưng mời anh đi ăn cùng đi chơi cùng nhau, những loại thân mật đó sẽ không bao giờ có. Lý Trình Tú luôn cảm thấy tính cách của mình không được ưa chuộng, khi còn nhỏ, không hiểu sao trẻ con hàng xóm đều là con gái, cả ngày chơi cùng ở cùng họ một chỗ, hứng thú sở thích thậm chí cách nói đều có chút nữ tính hoá, vì chuyện này anh không ít lần bị cười nhạo ức hiếp ở trường. Nói lắp cũng là bệnh từ thời đó để lại.

Sau này bố anh mất vì tai nạn lao động, công ty tuy có đưa một ít tiền trợ cấp gọi là tượng trưng, hiệu quả cũng là cực kì ít ỏi, một mình mẹ anh không đủ lo cho cuộc sống của hai người nên đành bán căn nhà ban đầu, đem anh chuyển đến vùng ngoại ô hẻo lánh, lần này cuối cùng cũng dư dả được một chút. Dù sống xa thành phố nhưng mẹ anh đối với vấn đề giáo dục không chịu thua người khác, cha anh khi còn sống nhân duyên không tệ, trong đó có một người bạn đã giúp đỡ anh tranh thủ ghi danh vào trường trọng điểm, Lý Trình Tú cũng dựa vào học lực thực sự thuận lợi đỗ vào trường.

Do cuộc sống học đường trước đây đã phủ bóng đen lên anh, những biến cố trong gia đình đã kích thích sự ham học của anh. Anh không có dũng khí đi mở rộng vòng xã giao, bạn bè nhìn anh bất quá cũng chỉ là một beta anh tính không gây sự, cũng không cố tình chĩa mũi nhọn vào anh. Anh dù sao cũng hữu ích khi cho họ chép bài tập về nhà lúc khẩn cấp, và điều này cũng tiếp diễn sau khi lên trung học. Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, mong muốn kết bạn của anh càng ngày càng mạnh, nhưng anh hoàn toàn không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, mỗi khi muốn bước lên một bước luôn nao núng vì sợ hãi

Ngày hôm qua có thể gặp Thiệu Quần là điều anh hoàn toàn không nghĩ tới, anh lúc ấy thậm chí nghĩ muốn xoay người bỏ chạy, anh không biết giao tiếp với người khác, chưa kể Thiệu Quần là một người xuất chúng và chói lọi. Sự chủ động lên tiếng của hắn càng khiến anh hoảng sợ hơn, đây là lần đầu tiên có người chủ động nói chuyện với anh kể từ khi anh đến trường này, nhất thời anh không biết phải đáp lại như thế nào. Các bạn trong lớp tán gẫu với nhau đều là đùa cợt, nhưng lần đầu tiên gặp mặt, bọn họ luôn cảm thấy chuyện này không thích hợp, cho nên cuối cùng lựa chọn nói sự thật.

Lúc mới bắt đầu, Lý Trình Tú vẫn còn hơi sợ hắn, vẻ mặt lúc nào cũng dữ tợn, hay nói tục chửi thề, nhưng trong lời nói và hành vi của hắn không có gì ác ý, có chút bá đạo, giống như giận dỗi anh không nói gì. Anh không biết bằng cách nào mà anh lại mắc vào bẫy của Thiệu Quần. Mặc dù cảm thấy không thể giải thích được nhưng anh lại bất ngờ không ghét hay bài xích gì hắn. Anh bắt đầu cố gắng hòa đồng theo cách của mình. Lần đầu tiên anh có ý nghĩ táo bạo như vậy, thử cố gắng làm bạn với Thiệu Quần, cũng không tệ.

Buổi sáng đến văn phòng lấy bài tập, thấy Thiệu Quần, anh có chút chần chừ, định đứng dậy chào, chưa kịp lên tiếng thì đã thấy một vài nam sinh tiến tới, nói chuyện cười đùa với hắn. Mỗi người đều ôm một omega ngại ngùng trong lòng, ngay cả Thiệu Quần hùa theo trêu chọc. Dù không quen biết những người đó, nhưng chỉ cần nhìn qua khí chất của họ, anh cũng biết họ đều có xuất thân bất phàm giống như Thiệu Quần. Lý Trình Tú đột nhiên buồn cười lắc đầu, trực tiếp quay người quay trở lại phòng học, hắn mới nói vài câu, sao có thể đặt mình vào vị trí ngang hàng với hắn? Anh và hắn đã định không thuộc về cùng một thế giới.

Tối hôm qua Thiệu Quần đã bắt đầu mong đợi những món ăn Lý Trình Tú sẽ làm cho mình, cả người rất vui mừng, về nhà thì thấy con thỏ tai cụp liền trêu chọc. Vẻ ngoài dị thường này khiến Thiệu Nặc sợ hãi, nhanh chóng bước tới lấy gối đập hắn, lần trước nàng mang trở về một con mèo nhỏ, chính là thằng em này thừa dịp cô không chú ý ném đi, lần này cũng không thể tái phát sinh thảm kịch như vậy.

Thiệu Quần làm sao có thể nuốt trôi cục tức này, quay đầu lại cùng chị gái cãi nhau, động tác lớn đến nỗi Thiệu Văn cùng Thiệu Vũ đều chạy tới, cuối cùng cũng tách được hai người bọn họ ra, miệng vẫn còn cãi nhau, chỉ có thể vừa dạy bảo vừa an ủi, mới có thể làm cho hai túi thuốc nổ này bình tĩnh lại. Cho dù chị gái hỏi Thiệu Quần thế nào, hắn cũng không chịu nói sự thật, chính hắn cũng không biết tâm trạng của mình như thế nào, tóm lại là không muốn chia sẻ Lý Trình Tú với người khác.

Thiệu Quần làm sao có thể nuốt trôi cục tức này, quay đầu lại cùng chị gái cãi nhau, động tác lớn đến nỗi Thiệu Văn cùng Thiệu Vũ đều chạy tới, cuối cùng cũng tách được hai người bọn họ ra, miệng vẫn còn cãi nhau, chỉ có thể vừa dạy bảo vừa an ủi, mới có thể làm cho hai túi thuốc nổ này bình tĩnh lại. Cho dù chị gái hỏi Thiệu Quần thế nào, hắn cũng không chịu nói sự thật, chính hắn cũng không biết tâm trạng của mình như thế nào, tóm lại là không muốn chia sẻ Lý Trình Tú với người khác.

"Thiệu Quần, hôm qua sao lại thế? Vừa đến trưa đã không có bóng người, nghe nói mày buổi chiều còn chạy sang lớp cấp ba bên kia?" Chu Lệ dùng dùng cùi chỏ đập mạnh vào người kia, lại giả vờ thì thào nói, "Mày có phải thích người nào bên kia rồi không? Tao nói với mày này, Lớp 3 có một đứa cực kì thú vị ..." "Đánh rắm" Thiệu Quần cười đạp hắn ta một phát "Tao không muốn nguời già hơn, chỉ là gặp người mới quen, đi chào hỏi chút. "

"Vị đại thần nào có thể khiến đích thân ngài tự mình đi vậy?" Chu Lệ bĩu môi, nghĩ nghĩ Thiệu Quần cũng không phải dạng coi trọng ai liền đem cất giấu người đi, cũng không nghi có hắn, kéo một nữ sinh bên cạnh qua liền giới thiệu, nhân tiện còn sờ soạng mấy cái, "Omega mới vừa phân hoá." Nói xong liền bật ngón tay cái.

"Xuống tay thực mau a" Thiệu Quần khen ngợi vỗ vai người kia, khi đến gần lại bị cỗ mùi nồng nặc kích động mà lùi lại, chán ghét đến mức muốn chửi ầm lên, vừa rồi cô gái kia mắt đã không thể rời khỏi hắn, nhưng hắn không làm mất mặt bạn mình, chỉ có thể nhẫn nại cố gắng giải phóng một chút tin tức tố phân tán nó.

Chu Lệ cũng phát hiện hành động nhỏ này, omega mới phân hoá sẽ không che giấu chút nào, hiện tại biểu lộ quá rõ ràng, sau khi tìm được lý do xua đuổi người ta, liền trêu chọc Thiệu Quần, "Quả nhiên là Thiệu công tử, ai nhìn thấy chân cũng nhũn ra vài lần?. Vừa rồi có người nhìn về phía này, nhìn cũng khá thanh tú, giống như muốn đến tìm mày, vậy mà lại đột ngột bỏ đi. Có phải mày không an ủi tốt người ta rồi không? "

"Thôi đi, tao gần nhất đều không. . . Đợi đã, bộ dạng thanh tú? Chiều cao có phải ước chừng so với tao thấp hơn nửa cái đầu không?" "Xa như vậy tao làm sao thấy rõ, quả nhiên là hàng thượng hạng mới nha, còn gấp gáp như vậy, bảo bối như thế còn không nói thật với tao. Người ngày hôm qua à?" "Con mẹ nó sắp vào lớp. . ." Thiệu Quần không để ý câu hỏi đùa giỡn của người kia, nhìn theo hướng người đi xa oán hận đá vào tường, "Giữa trưa sẽ đi tìm hắn." "Tí nữa đi a? Mang người đến tao xem xem, cái dạng gì có thể khiến mày thích thú đến vậy? Phương diện kia. . ." "Cúttt!"

Thiệu Quần lần này càng không có tâm tình nghe giảng bài, một mực ở cuối lớp chơi đùa, thấy thời gian sắp hết liền trực tiếp vọt tới sau toà nhà, một bên đếm thời gian một bên cáu kỉnh đợi người, đợi một chút nghe được tiếng bước chân nhỏ nhẹ liền trực tiếp rống to, "Chậm chết người rồi, lão tử sắp chết đói rồi!" "Thực xin lỗi. . ." Lý Trình Tú bị âm lượng đột nhiên phóng đại sợ tới mức run lên, rõ ràng anh vừa tan học liền tới đây, còn muốn đến sớm chút từ từ đợi hắn, hơn nữa toà nhà cấp ba cách thư viện càng gần, hắn như thế nào so với chính mình tới còn nhanh hơn?

"Đói chết tôi rồi, đưa cho tôi!" Thiệu Quần nhoài qua chộp lấy trực tiếp mở túi, chỉ khi nhìn thấy những món ăn tinh xảo, hắn mới dịu đi vẻ mặt, tiện tay ném cái nắp xuống đất, nếm thử một miếng, "Thực sự không tệ, anh từng học nấu ăn? "Không, không, từ nhỏ, mẹ tôi đã dạy tôi." Lý Trình Tú không dám lớn tiếng, sợ hắn tức giận. "Thật ngon ... Còn đứng làm gì vậy? Đến đây ngồi xuống."

Dáng vẻ Lý Trình Tú ngoan ngoãn nghe lời gần như ngay lập tức xóa tan cơn cáu kỉnh của hắn, vô thức bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của người kia, "Nói xem, sao mặt anh lại mềm như vậy? Cứ như trẻ con vậy." Thiệu Quần kinh ngạc với cảm giác trên tay, lại thử thử chọc một lần nữa, không nhịn được hỏi, "Anh thực sự lớn hơn tôi?"

"Đương nhiên là đúng rồi!" Lý Trình Tú ăn đau đẩy Thiệu Quần ra, xoa xoa hai má bị véo của anh, "Sức lực của cậu, quá lớn." "Được được được, chiều chuộng anh muốn chết rồi." Thiệu Quần ghét bỏ xua tay, ánh mắt không hề rời khỏi người, "Thỏ nhỏ, sau này có muốn đi theo tôi không? Tôi che chở cho anh, trong cái trường này không ai dám bắt nạt anh." Nói xong liền cau mày, bản thân làm sao có thể nói ra lời như vậy? Bất quá thực sự nên bảo vệ một chút, đề phòng vạn nhất bị người khác đem đi mất liền không được.

"Đừng gọi như vậy ..." Lý Trình Tú càng đỏ mặt khi nghe đến cái tên này. "Nhưng mà, chúng ta mới gặp nhau ngày hôm qua. Tại sao cậu lại bảo vệ tôi?" "Phí lời, anh là sủng vật của lão tử, tôi không bảo vệ anh bảo vệ ai? Hơn nữa, anh bộ dạng lúc nào cũng sợ hãi rụt rè, ngày hôm qua tôi đi tìm anh nhiều người như vậy bàn tán anh, như thế nào sẽ không bị mắng bị nói xấu? Anh như vậy không bị khi dễ thì thật kì lạ."

Lý Trình Tú càng cảm thấy xấu hổ trước những lời buộc tội thẳng thắn như vậy, nghẹn một lúc lâu không thốt lên lời, lấy hết can đảm, nhỏ giọng hỏi: "Vậy thì, chúng ta là... bạn à?" Thiệu Quần không nghĩ đến người kia sẽ hỏi như vậy. Mong đợi mọi người sẽ như thế này, bị đôi mắt chờ mong kia nhìn nhìn liền trong chớp mắt lung lay, cũng không hiểu sao mặt đỏ lên, liền đành cam chịu "Anh muốn như nào thì chính là như vậy."

"Được rồi! Vậy tôi đi với cậu!" Lý Trình Tú vỗ tay phấn khích. Những lo lắng lúc buổi sáng đều bị một câu nói này đuổi đi hết. Có người nguyện ý làm bạn với anh, vậy mà lại là một Thiệu Quần xuất sắc như vậy! "Bạn bè đều gọi bằng biệt danh, nếu cậu gọi tôi là thỏ nhỏ, tôi liền gọi cậu là sói lớn!"

Đây là lần đầu tiên Thiệu Quần nhìn thấy anh đó mỉm cười từ trái tim, so với sự đáng yêu lúc ngại ngùng lại thêm mấy phần hoạt bát và vui vẻ. Hắn luôn cảm thấy con thỏ nhỏ này nhìn vô hại thanh thuần, nhưng thật ra lại đặc biệt câu nhân, không nhịn được xoa xoa tóc anh, khóe miệng không khỏi nhếch lên, "Thật giống đồ ngốc ... trẻ con chết mất. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro