Chương 57 + 58 + 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 57

Giữa tháng mười, Lý Trình Tú bắt đầu ghi danh, tiến vào giai đoạn tập trung dồn lực cho kỳ thi, Thiệu Quần chăm anh đi sớm về tối, còn học cách nấu cháo.

Lần đầu tiên, hắn đặt đồng hồ báo thức xong liền ra phòng khách chợp mắt, thế nhưng dường như cho quá ít nước, cho nên đồng hồ còn chưa vang thì nồi đất bắt đầu cháy khét mất.

Lý Trình Tú ngửi thấy mùi khét nhanh chóng ra khỏi thư phòng, nhìn thấy Thiệu công tử đang nằm trên sô pha ngủ ngửa mặt lên trời vô cùng ngon lành, tấm chăn còn bị đá lăn lóc.

Lý Trình Tú tắt bếp, nhìn Thiệu Quần chân dài vai rộng vùi mình trên ghế sô pha, còn nồi cháo thì khét, cháo bị nấu thành cơm. Anh cầm chén, sau đó lấy một ít rau cải ngâm muối ăn hết nửa chén, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Thiệu tổng xuống bếp, dù gì cũng nên cho đối phương chút mặt mũi mới được.

Dù cho Thiệu Quần có làm nổ cả nhà bếp thì anh cũng cảm thấy cháo này rất ngon, bởi vì đây là lần đầu tiên Thiệu Quần xuống bếp.

Lúc Thiệu Quần xoa mái tóc rối bời bị mặt trời sưởi nóng đã là bảy giờ sáng, trong nhà bếp thơm ngát mùi cháo, còn có cả mùi dừa. Hắn mở cửa đi vào, nhìn thấy trên cửa sổ đặt thêm một xác dừa bỏ đất vào trồng hành.

Đúng lúc này, cửa thư phòng mở ra, Thiệu Quần hỏi: "Sao tự dưng anh lại làm cháo nước dừa cho em?"

Lý Trình Tú vịn ghế quay đầu lại cười: "Không phải em cũng làm cho anh sao?"

"Có phải bị khét rồi không?"

"Ừm, lần sau em cho nhiều nước ít gạo lại chút, Chính Chính có ở nhà cũng không ăn hết nhiều như vậy."

Ban nãy, Lý Trình Tú đi tới thùng gạo mở nắp, quả nhiên gạo vơi đi một nửa, bình thường khi anh mua gạo cùng ngũ cốc hay các loại hoạt đều mua một lượng nhất định, thứ nhất sợ ăn không hết, thứ hai để lâu không nên ăn.

Khẩu vị Thiệu Quần hệt như máy kiểm tra chất lượng vậy, chỉ cần ngửi một cái rồi nhíu mày chính là không ăn được, còn nếm xong mà cau mày chứng tỏ kỹ thuật đầu bếp không được, Lý Trình Tú hiểu rõ hắn khoản này nhất, tổng kết lại một câu: thiếu gia khó nuôi.

Thiệu Quần siết cằm anh cúi đầu hôn một cái: "Nếu để ba biết anh làm cháo cho em, ông ấy thế nào cũng cho em ăn súng."

"Súng gì?

Thiệu Quần đặt cùi chỏ lên ghế nhìn Trình Tú: "Cuối tuần trước em về nhà, nói muốn ăn đồ ăn anh nấu, ba em bảo ba em có súng hỏi em có muốn ăn hay không."

Lý Trình Tú bị hắn chọc cho cười: "Em di truyền tính của ba em đúng không, lúc nói chuyện giống hệt nhau."

"Anh không phát hiện hiện tại ba em đều bênh anh sao?"

Lý Trình Tú vịn lấy thanh ghế: "Vậy thì anh càng sợ."

"Đừng sợ, anh cứ tập trung thi cử, sau khi thi xong chúng ta về nhà ăn cơm."

Lý Trình Tú đặt cằm lên thành ghế ngẩng đầu nhìn Thiệu Quần: "Sao sáng sớm lại nấu cháo cho anh?"

"Thấy anh học hành vất vả, em muốn làm chút gì đó, lần này thất bại thì thôi, lần sau em sẽ tiếp tục."

"Thực ra ăn ngon lắm, còn có cả cơm cháy nữa."

"Anh ăn?"

"Ừm."

Thiệu Quần xoay người vào phòng bếp múc một muỗi cháo khét nếm thử, đây không phải là cơm muội giòn ngon gì, rõ ràng là một nồi nước chiên đắng nghét thì có, đặc biệt khi đặt cạnh với nồi cháo nước dừa mà Trình Tú làm cho chính là khác nhau một trời một vực.

Khó ăn như vậy ăn còn ăn nửa chén, chắc chắn Trình Tú rất yêu mình rồi!

Mới sáng sớm, tinh thần Thiệu công tử vô cùng thoải mái, nụ cười còn xán lạn hơn cả ánh mặt trời.

Chương 58

Một ngày thứ sáu đầu tháng mười hai, nhà trẻ ba giờ chiều tan học, Thiệu tướng quân lúc này vừa ngủ trưa xong liền mặc áo lông đi bộ ra ngoài đón cháu, gió tháng mười hai khắc nghiệt, cuối cùng khiến một lão tướng quân như ông bị cảm.

Ông chỉ đơn giản về nhà uống thuốc, không định nói cho Thiệu Quần và Trình Tú nghe, tránh làm ảnh hưởng đến tâm trạng thi cử của Trình Tú, còn về chuyện cháu trai tan học, thường là Thiệu Quần đi đón, khi bận giao cho Thiệu Văn.

Như mọi ngày, Thiệu Văn lái xe đến nhà trẻ đón Chính Chính xong sẽ qua trường tiểu học đón Nhân Nhân. Hôm nay cô tan họp sớm, chợt nhớ đến chuyện Chính Chính được ông chăm kiểu nuôi thả, lần trước hấy Chính Chính chỉ mặc quần ngắn, nhìn qua đã thấy lạnh. Cô nhìn đồng hồ thấy vẫn còn nửa tiếng, quyết định lái xe đến cửa hàng quần áo vung tay mua hơn chục bộ đồ, nhân viên phục vụ ôm túi lớn túi nhỏ lên xe, khi đến nhà trẻ cũng vừa đúng lúc Chính Chính tan học. Bé con nhìn thấy cô ruột khí chất xuất chúng từ xa, cô mang đôi giày cao gót mặc áo khoác đứng bên cạnh xe, trên tay còn khoát một chiếc áo khoác jacket nỉ bông trẻ em.

Chính Chính ôm lấy ba lô chạy thẳng một đường tới chiếc Porsche cất lên giọng nói trong vắt: "Cô ơi!"

Thiệu Văn ngồi xổm xuống ôm lấy bé con, thầm nghĩ Lý Trình Tú nói không sai, Chính Chính hiện tại trong tuổi hiếu động, Thiệu Văn mò tay vào bên trong áo khoác của Chính Chính, phát hiện chiếc áo len không còn đâu, chỉ còn một cái áo thun mỏng manh.

"Áo len của con đâu?"

Chính Chính ngồi trên đùi Thiệu Văn ôm cô làm nũng "Trong phòng học của Chính Chính nóng lắm luôn ạ, Chính Chính cởi xong quên mặc mất tiêu, ngày mai Chính Chính sẽ nhớ, cô đừng nói cho ba ba nha."

"Nếu cô không méc ba ba thì Chính Chính hứa ngày mai sẽ mặc áo len đúng không?"

Chính Chính vuốt ve cổ áo Thiệu Văn: "Cô và bố đâu có mặc, tại sao Chính Chính phải mặc vậy ạ?"

"Do mọi người là người lớn, không kén ăn, mỗi ngày đều uống sữa ăn rau thịt cá đầy đủ, khiến cho thân thể khỏe mạnh có sức đề kháng tốt có thể chịu được, chờ con trưởng thành có thể không mặc nữa."

"Nhưng mà bố kén ăn lắm, ba ba hay nói bố khó nuôi, cái gì cũng không ăn, mấy món thơm như hành gừng tỏi bố không ăn, với lại bố cũng không ăn gan lợn, nội tạng, rau chân vịt nữa."

Thiệu Văn cau mày mặc áo cho bé con: "Biết bố kén ăn con đừng học theo."

Chính Chính do dự một lúc lại nói: "Cô cũng kén ăn, ba ba nói cô giữ dáng nên không ăn dầu mỡ."

"..."Thiệu Văn cạn lời, lúc trước khi Trình Tú làm đồ ăn cho cô cũng sẽ cố tình làm món ăn lấy tôm cá là chính, hầu như rất ít dầu mỡ. Cô biết Lý Trình Tú tỉ mỉ chu đáo, thế nhưng không nghĩ tới đối phương lại để tâm kỹ như thế.

Chỉ có điều cô cùng Thiệu Quần thực sự cũng không phải tấm gương tốt, chỉ có thể lái sang Tô Kế Chương: "Con phải học cái tốt, thấy chú không, đuôi cá cũng ăn."

Chính Chính bi bô: "Đó là bởi vì chú yêu cô, cho nên mới đưa phần bụng cá ít xương cho cô ăn ấy ạ."

Thiệu Văn mặc áo khoác xong xuôi liền nhéo mũi bé con: "Nhóc tinh ranh này, ai dạy con vậy."

"Lê thúc thúc nói ạ, Lê thúc thúc nói yêu chính là muốn cho đối phương ăn phần bụng cá, vì thế cho nên mỗi lần ba ba đều chừa bụng cá cho con và bố ăn. Lúc con đi câu cá với ông nội, con muốn câu mười con, như vậy thì ai cũng sẽ ăn được bụng cá rồi, Trà Bôi cung ăn được bụng cá luôn."

"Vậy ai ăn đuôi cá?"

"Mèo nhỏ ăn xương cá có bị mắc họng không ạ?"

"Không có."

"Vậy Chính Chính sẽ cho mấy bạn mèo nhỏ ven đường ăn, thế nhưng lỡ như mèo nhỏ cũng thích ăn bụng cá thì làm sao bây giờ?"

"Vậy lấy phần bụng cho mèo nhỏ ăn, đuôi cá để cho chú con ăn."

"Nhưng con cũng thích chú nữa ạ."

"Chú con không thích ăn bụng đâu, chú con thích mấy cái xương dưới đuôi cá hơn." Thiệu Văn vì dỗ dành bé con mà bắt đầu bịa chuyện.

"Có thật không ạ? Vậy lần sau Chính Chính câu con nào có cái đuôi to mới được."

"Chính Chính từng câu được con nào chưa?"

Chính Chính giơ lên một ngón tay: "Được một con ạ!"

Mùa hè mấy tháng trước bé con được ông dẫn đi câu, thế nhưng nắm cần cầu tí xíu đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật, chỉ có duy nhất một con là lúc Thiệu tướng quân nhân lúc cháu trai cưng mình ngủ treo vào móc câu, cho nên Chính Chính vẫn tưởng chính mình câu được, liền vui mừng đem về nhà nuôi, hiện tại còn đang vẫy đua bơi trong cái chậu ở nhà bếp.

Thiệu Văn ôm bé con lên xe, Chính Chính duỗi cánh tay nóng ấm đặt lên mặt Thiệu Văn: "Cô ơi cô cũng nhớ mặc áo len nha, mặt của cô lạnh rồi nè."

"Lần sau cô sẽ nhớ."

Buổi tối, Thiệu Văn nằm trên giường hỏi Tô Kế Chương xem Lý Trình Tú có muốn mời một giảng viên tại học viện anh ghi danh hướng dẫn chỉ dạy không.

"Với tính của Trình Tú, nếu như không nắm chắc đã lùi kỳ thi rồi."

"Vậy nếu như thi không tốt bị rớt thì làm sao bây giờ?"

"Sao bây giờ em đột nhiên quan tâm dữ vậy, trước đây không phải em ngày ngày ngóng trông em trai mình kết hôn hay sao."

Thiệu Văn nhìn chằm chằm đèn treo: "Khi đó tôi quan tâm nó là sợ nó sống không tốt."

Thiệu Văn dừng một chút, phản ứng lại, mạnh miệng nói"Ai thèm quan tâm nó chứ. '

Thiệu tổng bắt đầu lái sang chuyện khác, cô kể chuyện Chính Chính đáng yêu quan tâm dùng tay sưởi ấm cho mình, Tô Kê Chương nghe xong đặt sách xuống bắt lấy trọng tâm "Vì thế em lại không chịu mặc áo len?"

"Tôi đang kể chuyện Chính Chính, anh quay sang nhắc áo len làm gì."

"Chính Chính nói không phải trọng điểm sao? Mấy ngày nay trời đều âm độ, em ở văn phòng thì thôi, lúc ra ngoài đón con cũng không mặc nhiều chút, nhà họ Thiệu ngoại trừ ba cùng em gái ba của em, thì toàn bộ còn lại đều dị ứng áo len hay gì."

"Vậy sao, chẳng lẽ giống anh, mặc áo sơ mi bên ngoài còn mặc áo len trong tay cầm tách trà nhìn như một ông già." Thiệu Văn trở mình đưa lưng về phía hắn: "Không thì anh tự đi mà đón, khỏi quan tâm tôi mặc gì!"

"Được. Anh mặc kệ em."

Sáng ngày hôm sau, Nân Nhân nói với bạn mình ba sẽ mặc áo sơ mi đến đón, khiến cho phụ huynh cũng cho là người này bị điên rồi.

Thiệu Văn gọi điện thoại hỏi hắn lên cơn gì, Tô Kế Chương nói: "Không phải em nói mặc cái đó quê mùa sao, nếu không thời thượng anh đâu còn xứng với em."

"Có giỏi thì ngày nào anh cũng mặc áo sơ mi đi!" Thiệu Văn gác máy.

Tô Kế Chương quả thật có bản lĩnh, đến ngày thứ ba trực tiếp mặc áo cộc tay, bị rét đến mặt cũng đỏ tía. Thiệu Văn lái xe đến ném áo khoác cho hắn: "Ngày mai tôi mặc!"

Thế là mọi người đồng loạt mặc áo len làm tấm gương tốt cho người bạn nhỏ Chính Chính học theo.

Tô Kế Chương ngồi ở vị trí kế bên tài xế nhắn tin với Thiệu Quần gửi cho đối phương một meme giơ ngón cái, tất cả đều nhờ chiêu lấy độc trị độc của Thiệu Quần.

Thiệu Quần chính là dùng kinh nghiệm thực tiễn của mình, hai năm trước, Lý Trình Tú gặp ai đều nói Thiệu Quần là em trai mình, Thiệu Quần không làm gì anh được, cũng không dám chọc anh giận, cuối cùng dứt khoát chơi tới bến, anh trai và em trai ra ngoài ăn thì có làm sao.

"Anh trai à anh không ăn sao?"

"Anh trai, sao tay anh lạnh quá vậy?"

"Anh trai, sao mặt anh đỏ hết lên rồi?"

"Anh trai uống thử chút rượu vang ngọt này đi, tối về nhà ngủ ngon hơn."

"Anh trai, anh say rồi sao? Em cõng anh nhé."

"Anh trai, để em giúp anh tắm rửa."

"Anh trai, anh nâng chân lên chút nữa đi."

Chương 59

Một tuần trước khi bước vào kỳ thi, Thiệu Quần còn ngoan hơn mấy bạn nhỏ chờ ăn cơm ở nhà trẻ, ở nhà không làm khó dễ không làm nũng, hoạt động duy nhất mỗi ngày chính là rót nước đem vào thư phòng cho Lý Trình Tú.

Mà Trà Bôi chính là một con chó chả biết ngoan ngoãn gì, dường như tích tụ oán khí đã lâu, hiện tại chỉ cần mỗi khi Thiệu Quần về nhà nó liền sủa gâu gâu gâu rống Thiệu Quần.

Lúc trước khi Thiệu Quần còn khốn nạn Trà Bôi hận không thể cắn chết người này, sau này khi chủ nhân sống chung với hắn, mỗi lúc Trình Tú muốn hôn Trà Bôi, Thiệu Quần sẽ dùng tay tóm gáy của nó nhấc lên cao không cho.

Mỗi khi Thiệu công tử ghen lên không phân biệt người hay chó, tuy rằng hắn luôn mua đồ ăn cùng những món đồ chơi tốt nhất, dẫn nó đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe định kỳ, thế nhưng lúc lên cơn trẻ con vẫn có thể giấu đi bát ăn của Trà Bôi, hay thừa dịp Trình Tú không có ở nhà chỉ chỏ vào mũi người ta mà nói: "Anh ấy là của tao, nếu mày còn cướp nữa, tao liền vứt hết thức ăn của mày luôn."

"Gâu!"

Thiệu Quần sợ mình về nhà lại khiến nó làm ra tiếng động quấy nhiễu Trình Tú, cho nên tan việc liền lái xe tìm Giản Tùy Anh uống rượu, uống đến chín giờ tối, Giản Tùy Anh thu dọn đồ chuẩn bị đi về.

Thiệu Quần ngồi nhìn: "Về sớm như vậy?! Không đến nỗi chứ? Trong nhà quản nghiêm vậy hả?"

Giản Tùy Anh cầm lấy áo vest cười đùa: "Vậy còn cậu cũng không tới nỗi nào chứ, chín giờ còn không dám về nhà?"

Thiệu công tử không định về, bắt đầu gọi điện cho anh rể.

"Anh rể, uống rượu không?"

"Ở đâu?" Tô Kế Chương: "Để anh hỏi chị cậu xem được không."

Thiệu Quần nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của chị mình bên kia đầu dây điện thoại: "Được, anh đi đi."

Tô Kê Chương nói: "Chị cậu không đồng ý, cậu uống đi."

Sau khi uống cạn hai ly, thầm nghĩ thôi bỏ đi, về nhà.

Khi xe gần về đến nhà hắn lại cố ý chạy thêm một vòng, chiếc xe chầm chậm lướt qua đèn đường cảm ứng, trong lòng hắn thoáng chốc có chút lạc lõng, đó chính là cảm giác mỗi khi hắn cổ vũ Trình Tú theo đuổi giấc mơ của mình.

Hắn biết nếu như mình cổ vũ Lý Trình Tú theo đuổi sự nghiệp như thế nào, chính là mỗi khi gia đình sum họp có thể sẽ không thấy thân ảnh của anh, đối phương cũng không còn thời gian làm đồ ăn cho hắn nữa, cũng đồng thời mang ý nghĩa viên ngọc sáng hắn cất công che giấu bấy lâu nay dần sẽ có nhiều người phát hiện hơn....

Con người đều ích kỷ như vậy, hắn hy vọng viên ngọc sáng này chỉ thuộc về một mình hắn mà thôi.

Xe đứng ở ngoài sân, vừa đúng ngay vị trí thư phòng, luồng sáng ấm áp chiếu xuyên qua tấm rèm mỏng cửa sổ khắc họa bóng dáng Lý Trình Tú cúi đầu đọc sách, rõ ràng đã ba mươi, thế nhưng dáng vẻ vẫn gầy gò nhỏ bé như một sinh viên đại học.

Thiệu Quần dựa vào ghế, ngoài cửa sổ đọng lớp sương mù, khói thuốc lá dần rỉ qua khe hở cửa sổ xe phiêu bạt theo làn gió.

Thiệu Quần nghĩ, năm tháng rốt cuộc dạy hắn những gì? Mẹ hắn mất sớm, ba quanh năm trong quân đội, lúc nhỏ có chị gái chăm nom, đến khi lớn chút, các chị cũng lần lượt thành gia lập nghiệp, không có một ai xuất hiện lâu dài trong chuỗi tháng ngày ấy, nếu mà nói thật chắc cũng chẳng ai tin, hồi còn trẻ, hắn thích nhất chính là khi về nhà nhìn thấy cảnh sáng đèn.

Sự rung động cùng yêu thích đầu tiên chính là dành cho Lý Trình Tú, lúc học cấp hai thuê căn hộ nhỏ, chỉ vì muốn đẩy cửa vào có thể có một thế giới của hắn và anh, đồng thời muốn bản thân biết trong thế giới này có một người hoàn toàn thuộc về mình.

Hắn biết sau khi Lý Trình Tú có sự nghiệp của riêng mình, bản thân nhất định trở thành một trong những chuyện quan trọng nhất của anh, ngoài hắn ra, anh còn Chính Chính, Trà Bôi, công việc... Thế nhưng một khi cân nhắc hay xếp hạng, có lúc công việc sẽ sắp trên cả hắn.

Hắn đương nhiên đủ năng lực để Lý Trình Tú ở nhà, ngăn cản anh theo đuổi giấc mơ, tìm kiếm thành công, nhưng nửa đêm tối tăm khi đang chìm vào giấc mộng, những ý nghĩ ích kỷ kia nhấn chìm hắn vào một vực sâu lạnh giá, trong đầu văng vẳng một âm thanh đang cảnh cáo chính mình:

"Mày lại muốn quay về làm một thằng khốn nạn ích kỷ như lúc trước sao?"

Thiệu Quần hít sâu một hơi, nghiêng đầu xem căn phòng sáng đèn.

Thiệu Quần không phải lúc nào cũng ngập tràn sự tự tin, đặc biệt là sau khi làm ra những chuyện xấu xa lúc trước, đôi lúc hắn cũng sẽ sợ, hắn sợ anh yêu mình chỉ vì Chính Chính cùng Trà Bôi, càng sợ Trình Tú yêu mình chỉ vì chưa từng chứng kiến những khoảng trời rộng lớn khác...

"Reng---"

Tin nhắn?

Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên, làm cho Thiệu Quần giật mình hoàn hồn. Thiệu Quần lấy ra xem, người gửi là Tú Tú.

Tú Tú: Sao để xe dưới lầu? Cổng ga ra hư rồi à.

Thiệu Quần ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ lầu hai, Lý Trình Tú lúc này nằm trên bệ cửa sổ nhoài nửa người ra: "Cổng ga ra hỏng rồi sao?"

Tuy rằng khu Lung Sơn Uyển đều là biệt thự, thế nhưng Thiệu Quàn vẫn không tiện lắm, liền nhấc máy gọi điện thoại cho anh, tiếng chuông vừa vang lên đã bị ngắt.

Lý Trình Tú vẫn nằm nhoài trước cửa sổ cười: "Gọi điện thoại làm gì? Lãng phí."

Thiệu Quần không chịu được, trời lạnh như thế! Trình Tú chỉ mặc mỗi đồ ngủ đã mở cửa sổ ra!

Hắn lập tức đẩy cửa xuống xe cáu kỉnh: "Anh mau đóng cửa sổ lại!"

"Vậy sao em không vào nhà?"

"Làm sao anh biết em về?"

"Ban nãy anh đi pha sữa cho em nhìn thử đồng hồ, đã hơn mười giờ còn chưa thấy em về, vừa ngẩng đầu nhìn ra đã thấy em ngồi ở trong xe hút thuốc."

Thiệu Quần kinh ngạc, hắn vẫn cho là sữa mình hay uống do dì bảo mẫu làm, bởi vì gần đây Lý Trình Tú không đụng nhiều với việc nhà, thường là do dì bảo mẫu sáng sớm đến làm, từ khi Chính Chính bú sữa bằng sữa bột đến nay, mỗi lần chín giờ về nhà, hắn đều được chuẩn bị một ly sữa ấm áp.

Lý Trình Tú hỏi: "Muốn anh xuống đón em không?"

Trong lòng chợt như có dòng nước ấm dâng trào, Thiệu Quần không nghĩ đối phương lại ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, hắn si mê những thứ độc nhất vô nhị Lý Trình Tú dành cho mình.

Thiệu Quần tựa ở bên cạnh xe, thuốc lá gì nữa, bèn nhanh chóng dụi tắt ngỏm: "Muốn."

Lý Trình Tú mặc đồ ngủ đi xuống mở cổng lớn ra, Thiệu Quần lái xe đi vào.

Lúc lên xe không quên gửi tin nhắn cho tài xế nhà mình: "Chú Uông, phiền chú tối nay đến phá hỏng ga ra giùm tôi nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro