Chương 87 + 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

** Chương 87:

Kỳ phỏng vấn sẽ bắt đầu trong ba ngày nữa, mỗi buổi tối Thiệu Quần cũng không quậy anh, tắm rửa xong còn có lòng hỏi ngài Lý tổng có muốn hắn bóp vai cho không.

Thật ra Lý Trình Tú cũng không căng thẳng cho lắm, Thiệu Quần trêu cũng làm tinh thần anh tốt hơn.

Ngày hôm diễn ra phỏng vấn, anh cảm thấy có chút quen mắt với một vị giám khảo cứ lặp đi lặp lại câu hỏi, thế nhưng lại chẳng nhớ gặp người đó ở đâu.

Những năm qua, Lý Trình Tú đã dần tự tin hơn rất nhiều, bởi vì anh luôn tự mình nỗ lực, còn xác định được mục tiêu phấn đâu của mình, mặt khác cũng cố gắng để tránh dựa vào danh tiếng họ Thiệu thấp nhất.

Sự tự tin của họ Thiệu dường như khi sinh ra đã có, Thiệu tướng quân Thiệu Văn Thiệu Quần, ba người chỉ cần ngồi im một chút liền cho mọi người cảm giác choáng ngợp, còn Thiệu Năc, tuy tính cách rộng rãi dễ hòa nhập, nhưng cô chỉ cần bước xuống xe, từ đuôi tóc đến đôi giày cao gót mũi nhọn bình thường cũng có thể khiến những cô tiểu thư nhà giàu khác chói mắt, về Thiệu Vũ, tuy là người hiền nhất, chỉ khoác một chiếc áo khoác ngồi ở trên ghế sô pha cũng khiến người ta chẳng dám quên đi sự tồn tại của cô.

Tuần trước, Lý Trình Tú đi siêu thị mua cho Chính Chính cá sạo, bởi vì siêu thị cách nhà chỉ tầm ba trạm, ngay cả điện thoại cũng không mang, chỉ đem hai trăm tệ ra khỏi cửa, mua cá xong con hai mươi tám đồng, khi đi qua cửa hàng bánh ngọt nhìn thấy bánh mousse dâu tây hai mươi sáu tệ, chực nhớ Nhân Nhân thích ăn, trường học của cô bé cũng gần đây, cho nên không chút nghĩ ngợi mua một phần.

Anh mua xong tính toán kỹ trong bụng, vừa hay còn hai tệ ngồi xe buýt về nhà.

Anh mang đồ ăn cùng bánh ngọt đến trường Nhân Nhân, đúng lúc nhìn thấy Thiệu Văn đang chờ đón con gái. Trời lúc này bắt đầu lạnh, Thiệu Văn thấy vậy bèn nói mời anh uống chút đồ nóng.

Lý Trình Tú nói lời cảm ơn, cùng Thiệu Văn đi vào cửa hàng tiện lợi, hai ly sữa bò nóng những tám mươi tệ. Trong lòng anh giật mình khi thấy giá, lúc nhân viên tính tiền xong, Thiệu Văn mới nhớ ra bóp tiền mình rơi trong xe, chợt nhìn ra bên ngoài gió thổi ào ào, nghĩ thầm giờ mà còn chạy ra đó hay sao, lạnh lắm!

Bèn xoay mặt qua, chóng tay trên quầy: "Hay cậu mời tôi uống đi."

Lý Trình Tú đứng người, trong túi chỉ còn có hai tệ mà thôi, bèn cắn răng hỏi: "Có loại nước suối nào hai tệ hay không?"

"?!" Thiệu Văn như không thể tin nhìn Lý Trình Tú.

Mọi người xung quanh còn tưởng anh nói mớ.

Lý Trình Tú áy náy mỉm cười với nhân viên, kéo Thiệu Văn nói: "Em đi ra ngoài mua cá cho Chính Chính chỉ mang theo hai trăm tệ mà thôi, điện thoại cũng bỏ quên, bây giờ chỉ còn có hai tệ."

Lý Trình Tú không tiền sẽ không dám vào cửa tiệm người ta, còn Thiệu Văn thì không. Cô dõng dạc nói: "Trước cứ làm đi, chờ con gái tôi tan học sẽ đến trả tiền."

"Dạ vâng, phu nhân chờ tôi."

Lý Trình Tú: "..."

Một chiếc sữa bò ấm nóng nghi ngút, anh uống mà cảm thấy hổ thẹn không thôi, cứ cảm thấy nhân viên dõi theo mình. Thiệu Văn lên tiếng giáo dục: "Sau này sao có thể làm ăn giao thiệp với người ta, cậu có thể dọa được ai, xem như bản thân không có tiền cũng phải biểu hiện sao cho người ta thấy mình có tiền, mặc cho xảy ra chuyện gì, bản thân cũng không cần sợ, bởi nếu mình sợ trước, thì sao có thể quản lý công ty?"

Lý Trình Tú gật đầu như băm tỏi.

Nhân Nhân đeo chiếc balo nhỏ đi vào, lúc tính tiền không nói gì, chỉ nhìn hai người lớn, sau khi tinh xong mới lại chỗ mẹ: "Con nói hai người không có tiền thì cứ nhận đi, đừng có ra vẻ như vậy."

Những chuyện tương tự như vậy xảy ra rất nhiều, tựa như năm ngoái khi luyện nói tiếng Anh, Nhân Nhân cứ cả ngày nhắc nhở anh nói to lên, dần dà khiến cho âm lượng trò chuyện cũng to rõ hơn một chút.

Sinh hoạt phong phú, cảm tình hạnh phúc đơn giản, anh dần dần trở nên tự tin trầm ổn hơn, khí chất đã bắt đầu xuất hiện một ít dáng vẻ của công tử nhà giàu. Thiệu Quần sớm đã phát hiện, thế nhưng chính chủ lại không hay không biết.

Thiệu Quần cảm thấy không đủ, hắn hi vọng Lý Trình Tú trở nên tự tin hơn thế nữa, tự tin đến mức không cần kiêng kỵ hay sợ hãi những khó khăn mà bọn họ gặp phải trong chặng đường phía trước, tốt nhất là khi gặp chuyện, anh có thể nói: "Thiệu Quần, đến đây! Em xem chúng ta nên làm sao bây giờ!"

Thi xong, Lý Trình Tú đề cập đến chuyện mình thấy vị giám khảo kia nhìn quen cho Thiệu Quần nghe.

Thiệu Quần suy nghĩ một chút, hỏi:"Có phải gặp trong bữa tiệc sinh nhật mười tuổi của Nhân Nhân không?"

Thiệu Quần nhớ lại thêm một chi tiết nữa: "Họ Tôn?"

Lý Trình Tú thắt chặt dây an toàn, "Làm sao em biết!"

Thiệu Quần khởi động xe đi vào một con đường vắng: "Anh ta là bạn thời đại học của anh rể, lúc sau tết anh ta có hẹn anh rể đi uống rượu, xong anh em mới nhớ ra anh đang đăng ký trường này, sợ tương lai khi đi anh suy nghĩ nhiều cho nên từ chối, cuối cùng vẫn đụng trúng, may là không hẹn đi uống, bằng không tính anh sẽ suy nghĩ lung tung."

Lý Trình Tú cảm động nhìn Thiệu Quần, "Cám ơn em."

"Thi cũng thi xong rồi, chẳng lẽ chỉ nói một câu cảm ơn thôi sao?"

"Vậy em muốn anh cảm ơn em như thế nào?"

Lý Trình Tú lúc này mới phát hiện Thiệu Quần đang lái tới một khu vắng tanh không người: "Đừng bảo em muốn chơi trò này đó!"

"Cả một tuần rồi vẫn chưa làm, anh không sợ em nhịn chết?"

"Lỡ như có người thì làm sao bây giờ?"

Thiệu Quần đẩy anh ngã lưng sát vào ghế: "Không có ai, lúc anh thi em hay lái quanh khu này vài vòng dạo rồi."

Lý Trình Tú ỡm ờ nhấc eo phối hợp với hắn, Thiệu Quần chỉ cởi quần anh đến đầu gối đã hấp tấp muốn bắt đầu. Lý Trình Tú vòng tay ôm cổ đối phương: "Cũng hơn ba mươi rồi, làm sao thích ba cái trò này vậy chứ?"

Thiệu Quần đè anh lên lưng ghế dựa nói: "Anh cũng cả ngày cứ ngóng trông em bất lực mà? Nào có ai như anh chứ?"

Lý Trình Tú không cùng hắn nói chuyện nữa, anh sợ mình nói nhiều lại khiến cho người này bắt đầu bày trò lưu manh nói năng lung tung, chi vùi mặt nhẹ nhàng cạ vào cổ Thiệu Quần.

** Chương 88

Cứ tưởng rằng ba bốn hôm nữa mới có kết quả kỳ thi, Lý Trình Tú thi xong cả người đều thả lỏng, theo Thiệu Quần đến rạng sáng.

Mười giờ sáng hôm sau, Lý Trình Tú nằm trên giường, nửa bờ vai lộ ra khỏi chăn, từ bả vai dọc theo hết cổ tràn đầy dấu vết ái muội, đang vùi bên trong đống chăn gối êm ngủ say, điện thoại reo ba hồi chuông vẫn chưa tỉnh, ban đầu còn tưởng rằng là đồng hồ báo thức, vươn mình ôm lấy Thiệu Quần, cứ như oán giận hắn làm sao lại để chuông báo thức to như vậy.

Thiệu Quần một tay ôm Lý Trình Tú, một tay lấy điện thoại bắt máy. Lý Trình Tú tỉnh lại lần nữa, còn vỗ vào ngực đối phương mấy cái.

Trong điện thoại bất ngờ vang lên giọng chúc mừng thi đậu, còn nơi lồng ngực là người hắn thương đang ngủ say sưa. Chỉ trong sáng sớm, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên cảm giác chuộc tội với quá khứ năm xưa, tựa như cuối cung cũng có thể lấy lại được ánh hào quang trên người anh mà tự tay bị làm mất.

Đối với hắn, chuyện Lý Trình Tú thi đậu nghiên cứu sinh là một chuyện có ý nghĩa trọng đại, bởi hiện tại cho dù hắn có đối xử tốt với anh làm sao, thì cũng chẳng thể nào bù đắp nổi những thương tổn trong quá khứ, mặc cho anh có bao lần bảo rằng không quan tâm nữa, thế nhưng Thiệu Quần lại quan tâm, để ý hơn bất kỳ ai khác.

Thiệu Quần chợt nhớ năm ngoái, hắn có hẹn uống rượu cùng Giản Tùy Anh, trong buổi tiệc có mấy người trêu chọc đối phương cứ đúng chín giờ rưỡi bị bắt về nhà, khi nói đến Lý Ngọc cũng không tiếc miệng khen người ta trẻ tuổi tài cao, trong bữa tiệc đó, có một người không quen biết muốn nịnh nọt Thiệu Quần, mơ hồ nghe nói Thiệu Quần cũng có một người yêu, cất giữ nâng niu như báu vật, có một lần được người ta kể rằng khi ấy trời mưa, Thiệu Quần vừa nâng ly rượu lên nhìn thấy ngoài bắt đầu tí tách, bèn đặt chiếc ly xuống, cầm lấy áo khoác muốn đi. Lý Văn Tốn gọi hắn: "Tự dưng đi đâu thế!"

Thiệu Quần nói,"Trình Tú đi đón Chính Chính, không mang ô, mọi người uống đi, bữa này tôi mời."

Nói xong cũng không quay đầu lại đi mất, Lý Văn Tốn kể chuyện này cho Bành Phóng nghe, hắn nghe xong lắc đầu: "Đấy, nghe tao, đừng tìm đàn ông, mẹ nó còn quản nghiêm hơn cả mẹ mình nữa, giống hệt Nguyên Dương."

Một khi Bành Phóng biết chuyện, thế là cái tiếng Thiệu Quần bị vợ quản nghiêm truyền khắp giới, bắt đầu loan tin Thiệu Quần ra ngoài uống rượu, nhưng rượu chưa chạm miệng đã vội về đón bà xã.

Người phú thương kia suy nghĩ người có thể khiến thái tử gia như Thiệu Quần nâng như nâng trứng thì cho dù không giàu sang cũng phải là người cao quý, gia đình danh giá, nhanh chóng làm thân: "Vậy vị kia của ngài hẳn cũng là tuổi trẻ tài cao."

Đám Lý Văn Tốn Đại Lệ biết hết tất cả cũng ở đó, hắn phản ưng đầu tiên, đáp rằng chuyện đó là đương nhiên, còn không nỡ dẫn theo.

Thiệu Quần lắc nhẹ ly rượu trong tay, đâu phải hắn không muốn dẫn theo người? Là Lý Trình Tú không muốn cùng hắn đến. Lý Trình Tú sợ sệt những này buổi tiệc? Lý do vì sao?

Hắn hiểu, hắn vốn đang ngồi trong một đám người, xem như người yếu kém không học lực không gia thế cũng là người giàu có, trong tay có mấy trăm triệu tệ tiền mặt, sóng lưng ưỡn mức thẳng tắp, những người khác tuổi trẻ tài cao sự nghiệp có thành, còn Lý Trình Tú?

Lý Trình Tú của hắn vốn tuổi trẻ tài cao, thuộc dạng có thể vượt khó thành tài trên báo chí.

Tình cờ gặp hắn, ngay cả cơ hội chứng tỏ bản thân có thể vượt khó cũng dập tắt.

Buổi tối ngày hôm ấy, hắn uống rất nhiều rượu, cuối cùng chỉ còn dư lại đám Lý Văn Tốn Đại Lệ Tiểu Thăng vẫn còn ngồi, nghe hắn vừa giơ ly say khướt khóc lóc: "Nếu như không gặp phải tao, Lý Trình Tú dựa vào mình cũng có thể thành một người tuổi trẻ tài cao, anh ấy...."

Thiệu Quần chỉ vào ba người họ, khiến cho bọn họ chẳng dám thở mạnh, năm xưa chuyện cũng có một phần có liên quan đến cả ba, khiến cho cả ba sợ Thiệu Quần trách lên đầu mình. Cuối cùng, Thiệu Quần vẫn không trách bọn họ, nói rằng mọi chuyện đều là hắn làm, bảo rằng khi đó mình không chạy đi thì đâu có ai mắng Lý Trình Tú, nói cho cùng là mắng bản thân trẻ tuổi không có đủ can đảm.

Ba người bọn họ ngồi khúm núm hệt như mấy cậu học sinh tiểu học nghe giáo viên dạy dỗ, chờ Thiệu Quần mắng mình. Thiệu Quần ném bình rượu, đi, ngồi gục xuống đất: "Mẹ nó sao anh ấy lại gặp trúng tao chứ?"

Cả đêm Thiệu Quần vẫn nói, nếu không có hắn, Lý Trình Tú sớm đã thành một người thành công.

Làm sao lại gặp trúng hắn?

Thiệu Quần bắt đầu không còn nhận thức: "Lý Văn Tốn! Con mẹ nó uổng cho mày đọc sách từ trong bụng mẹ, sao còn chưa phát minh cổ máy thời gian! Đưa tao quay về đó!"

Lý Văn Tốn nhìn dáng vẻ say khướt thương tâm của thằng bạn mình, nghĩ thầm, mẹ mày, nếu tao phát minh ra thì tao có để mày ngồi đây nốc rượu phát điên không.

Ba người vẫn cho là hiện tại Thiệu Quần có vợ có con, gia đình chắc chắn hạnh phúc, không nghĩ tới trong lòng hắn luôn trăn trở về chuyện này. Cả ba đầy tâm sự đưa cái người bất tỉnh nhân sự kia về nhà. Lý Trình Tú mở cửa ra, khi nhìn thấy bọn họ có hơi bất ngờ, sau đó vội vàng dìu Thiệu Quần: "Sao lại uống thành ra như vậy? Mọi người giúp tôi đỡ em ấy vào phòng khách với."

Thiệu Quần say khướt ôm choàng lấy cổ Lý Trình Tú nói mê sảng, nào là bà xã, bên ngoài mưa lớn, anh đừng ra ngoài, chờ em đi đón anh.

Lý Trình Tú ôm lấy cái người bất động này, ngại ngùng nhìn ba người đang ở phía au: "Tôi, tôi không thể tiễn mọi người, ba người ra khép cửa lại là được."

Ba người đi tới cửa, Lý Trình Tú lại nhìn thấy bọn họ quay lại, Lý Văn Tốn trước tiên nói lời xin lỗi, sau đó hai người còn lại cũng cúi đầu xin lỗi anh.

Thân thể Lý Trình Tú hơi run, anh đỡ vai Thiệu Quần:"Đều là chuyện đã qua, đừng nhắc đến nó nữa."

Đêm đó, Lý Trình Tú ôm Thiệu Quần nằm trên ghế sô pha suốt cả một đêm. Thiệu Quần ôm lấy cổ anh hỏi: "Trình Tú, anh có hối hận khi gặp em không?"

Đã lâu rồi Trình Tú chưa tưng bắt gặp hình ảnh Thiệu Quần yếu ớt như lúc này đây. Hắn thân vốn là một người bá đạo kiên cường không nói lý, ngay cả khổ nhục kế còn chơi đùa cả mạng sống mình còn dám làm, anh không đành lòng nhìn Thiệu Quần như vậy, càng không chịu được bộ dạng say rượu đầy bi thương của đối phương. Anh vuốt tóc hắn, thỏ thẻ: "Anh không hối hận."

Cũng trong chính đêm đó, anh rõ ràng, việc anh tham gia kỳ thi không chỉ là vì chính mình, còn vì muốn Thiệu Quần quên đi đoạn ký ức tiếc nuối này.

Ngày hôm sau, Thiệu Quần tỉnh rượu hỏi Lý Trình Tú,"Tối hôm qua em có nói nhảm gì không?"

Lý Trình Tú cầm lấy quyển sách: "Không có, em về nhà xong lăn ra ngủ rồi."

--------------------------------------------

Bạn học nghiên cứu sinh Lý Trình Tú bốn giờ chiều bị Thiệu Quần chèo kéo, quần áo cũng được hắn thay giúp xong. Trong lúc Thiệu Quần đang ngồi trên giường mang tất cho anh, Thiệu Văn đã gọi đến thúc giục: "Hai người làm gì, gọi điện thoại bảo về nhà ăn mừng chưa thấy đâu!"

Đến bốn giờ sáng Lý Trình Tú mới ngủ, thể lực tiêu hao quá độ, căn bản không dậy nổi. Thiệu Quần vừa mang giày vừa lắc lư người anh: "Đừng ngủ, lên xe ngủ tiếp."

Liệu có thể lay tỉnh sao? Gần hơn một năm nay, Lý Trình Tú mỗi ngày chỉ ngủ sáu tiếng, trước khi thi vòng hai tập trung ôn thi cao độ, vào lúc này khi thi xong thần kinh đều buông lỏng, lại bị Thiệu Quần dằn vặt cả một đêm, cho nên ngủ một ngày một đêm cũng chẳng đáng kể.

Khi đến trước cửa nhà Thiệu tướng quân, Lý Trình Tú rốt cuộc mới tỉnh lại, tâm trạng anh đến nơi này lúc nào cũng hệt như một tên lính mới nhìn thấy ánh mắt dò xét của tướng quân vậy, xem việc lập tức đứng thẳng báo cáo như phản xạ có điều kiện.

Lý Trình Tú vội vàng xoay người ngồi thẳng,"Về nhà làm gì? !"

"Chúc mừng anh thi đậu."

"Anh thi đậu? Anh ngủ hết ba ngày rồi sao?" Lần trước thi ba ngày mới ra kết quả, nếu như anh biết có ngay thì tối hôm qua đã không để bản thân phóng túng cùng Thiệu Quần, xem như có thì đoán chừng cũng phải ôm điện thoại canh.

"Sáng đã có, nhưng thấy anh ngủ ngon quá không nỡ đánh thức, anh rể mua rượu chúc mừng, vừa đúng lúc hôm nay chủ nhật."

Lý Trình Tú vừa vào cửa, Chính Chính cùng Nhân Nhân liền nhào tới ,"Chú nhỏ giỏi quá đi!"

Chính Chính ôm lấy chân Lý Trình Tú: "Ba ba! Ba ba đậu rồi, sau này có thể làm bạn cùng bàn với Chính Chính không?"

Mọi người bị Chính Chính chọc bật cười. Lý Trình Tú xoa đầu hai bé con, Thiệu Văn ngầm trách Thiệu Quần: "Chờ hai người những hai tiếng, canh cũng nguội rồi!"

Tô Kế Chương nói,"Chị em làm canh, anh còn chưa được nếm, chờ Trình Tú đến đó."

Lý Trình Tú nghe xong nhanh chóng nói xin lỗi, Thiệu tướng quân ngôi ở chủ vị: "Được rồi, bắt đầu dùng bữa thôi, mau ngồi đi."

Thiệu Quần ôm Chính Chính ngồi xuống, Thiệu lão gia cùng Thiệu Văn Thiệu Nặc tặng cho Trình Tú một bao lì xì mừng anh trở thành sinh viên. Lý Trình Tú từ chối, bảo rằng dù sao cũng hơn ba mươi, không thể nhận.

Thiệu Quần liếc mắt nhìn anh: "Ba à, đừng nghe anh ấy, cho con này, cho đến năm tám mươi con cũng nhận."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro