Chương 5 : dị chất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Nếu như là người sống, có khả năng thật sự là có liên quan với ánh sáng tím đó ... Nhưng, cũng có thể là một cái bẫy.

Ánh mắt Hứa Thanh lộ vẻ suy tư, trầm ngâm.

Những ngày này bên trong phế tích thành trì, hắn biết rõ được những thứ bị khí tức Thần Linh ô nhiễm, hóa thành dị thú, mỗi một con đều vô cùng hung tàn, lực lớn vô hạn.

Nhưng có lẽ nguyên nhân là do cấm khu còn chưa hoàn toàn hình thành, lúc ban ngày thì những dị thú này thường ngủ say.

Trừ phi như lúc lần trước hắn thu hoạch thẻ tre, xâm nhập khu vực gần chỗ chúng nó ngủ say.

Bằng không mà nói, ngày bình thường cẩn thận một chút thì cũng không đáng lo.

Mà đối với chúng nó, Hứa Thanh càng cảnh giác với người sống hơn, bởi vì có những thời điểm, nhân tâm so với hung thú thì càng hiểm ác.

Vì vậy sau khi suy tư, ánh mắt của hắn chậm rãi lạnh lùng trở lại, bất kể có phải người sống hay không, phải chăng là cạm bẫy, khu vực đó... Hắn muốn chuẩn bị đến một lần nữa.

Chỉ bất quá lúc đến, cần chuẩn bị tốt mười phần.

Nghĩ tới đây, Hứa Thanh nắm chặc thẻ tre tu hành trong tay.

Đã tu luyện mấy ngày qua, biến hóa của thân thể để cho hắn đã có một chút tự tin, trong đầu cũng không khỏi hiện ra nội dung trong thẻ tre, ngoại trừ công pháp, còn có giới thiệu đối với tu hành.

Tu hành, đã truyền thừa từ thời cổ xưa, không biết qua bao nhiêu năm tháng trước khi nửa khuôn mặt của Thần Linh đến.

Bây giờ tuy có cải biến, nhưng tổng thể vẫn là kéo dài theo hệ thống đã có.

Chia làm Ngưng Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh.

Về phần cảnh giới sau Nguyên Anh, có lẽ đã là cảnh giới rất cao, trên thẻ trúc cũng không ghi chép. Nhưng trên đó lại chỉ ra rõ ràng chỗ bất đắc dĩ trong quá trình tu hành của tu sĩ.

Bởi vì khí tức của Thần Linh xâm nhập vào linh năng, khiến cho linh năng bị ô nhiễm, loại ô nhiễm này đối với vạn vật mà nói thì như là kịch độc.

Không biết từ lúc nào, mọi người gọi khí tức của Thần Linh là dị chất.

Hứa Thanh rất rõ ràng, lúc trước khi chính mình tu hành cảm nhận được băng hàn, trên thực tế nguyên nhân chính là hút vào linh năng, mà bên trong linh năng có hỗn hợp dị chất.

Một khi trong người tích lũy loại dị chất này tới mức độ nhất định, sẽ khiến cho tu sĩ bị dị hoá, hoặc là chết bất đắc kỳ tử rồi trở thành huyết vụ, hoặc là hóa thành dị thú không có thần trí.

Mà khu vực bị Thần Linh mở mắt ra nhìn, mật độ của dị chất lập tức bạo tăng, trên thực tế chính là xúc tác, khiến sự biến hóa lập tức tăng tốc nhanh hơn mà thôi.

Tu hành, tồn tại mối nguy hiểm.

Nhưng nếu không đi theo con đường tu hành mà nói, tại thế giới mạt thổ tràn đầy khí tức Thần Linh ô nhiễm thế này, tuổi thọ bình quân của mọi người đều giảm xuống, vả lại tỷ lệ phát sinh bệnh hiểm nghèo ngày càng cao, như là sống trong Cửu U luyện ngục, hầu như không có người nào có thể chết già.

Cho nên tu hành cũng trở thành con đường duy nhất để cầu sinh, không còn lựa chọn nào khác.

Vì vậy trong vô số năm qua, mọi người căn cứ theo truyền thừa đã phát triển ra nhiều phương pháp tu luyện, cải biến qua từng thời kỳ và thế hệ.

Phương pháp đang truyền lưu bây giờ, là hấp thu linh năng nhưng đồng thời dùng công pháp để phân tách hỗn tạp dị chất trong linh năng ra, rồi áp súc tại một vị trí trong thân thể.

Vị trí này, được gọi là điểm dị hoá.

Bởi vậy, tỉ lệ phân tách dị chất cũng đã trở thành tiêu chuẩn trọng yếu, dùng để phân chia ưu khuyết của công pháp.

Vả lại hầu như tất cả công pháp có tỉ lệ phân tách cao, đều bị thế lực hoặc là gia tộc lớn nắm giữ, đó xem như tài nguyên trọng yếu của bọn họ, điểm này thì bất kể là Thần Linh đã đến hay không, trên thực tế xưa nay đều là như vậy.

Mà căn cứ công pháp sở tu khác biệt, trình độ phân tách dị chất không giống nhau, bởi vậy khu vực tồn tại điểm dị hoá cũng khác biệt.

Nhưng vô luận như thế nào, chỉ cần tu luyện thì sẽ có dị chất, sẽ từ từ hình thành điểm dị hoá.

Mà điểm dị hoá trên lý luận là không thể nghịch, mặc dù có thể thông qua một số đan dược để hóa giải, nhưng cũng là trị ngọn không phải trị gốc.

Về phần phương pháp hoàn toàn tinh lọc điểm dị
Bởi vì mây máu vẫn không ngừng, giăng đầy từng tầng, cho nên hừng đông ở nơi đây không nhìn thấy mặt trời, lại càng không có ánh mặt trời chói chang.

Những tia nắng ban mai lờ mờ trải dài, lốm đốm giống như những đốm đồi mồi trên da lão nhân bị bệnh nặng, tầm nhìn mơ hồ, vẫn còn lưu lại sương lạnh của ban đêm.

Mà khí tức phun ra hóa thành gió buổi sáng, thổi tới mùi vị của tử vong, rất rét, rất lạnh.

Nếu không nhờ vận động làm ấm người, bị gió thổi qua thì toàn thân đều không tự chủ được mà phát run.

Nhưng đối với Hứa Thanh mà nói, thân thể của hắn còn giữ lại nhiệt lượng trước đó, cho nên cũng không đã bị ảnh hưởng quá lớn.

Giờ phút này tốc độ không giảm, thẳng đến khu vực hôm qua dường như thấy còn người sống.

Xa xa nhìn lại, bên trong thành trì trống trải, thân ảnh của Hứa Thanh như báo, nhảy lên phía trên mọi chỗ tường đổ, nước chảy mây trôi không dừng lại chút nào.

Trên bầu trời bay qua một đám phi điểu, chỉ là vị trí của bọn nó rất cao, khó có thể bắt.

Trong lúc phóng nhanh, Hứa Thanh ngẩng đầu liếc mắt nhìn phi điểu trên bầu trời, liếm liếm bờ môi.

Hắn cũng không biết nguyên nhân gì, sau khi Thần Linh mở mắt khiến chúng sinh vạn vật bị ô nhiễm, hầu như toàn bộ tử vong, cũng đã bao hàm những loài thú, duy chỉ có loài chim là còn sống nhiều nhất.

Mà những con chim này, chính là trọng điểm săn bắn trong khoảng thời gian này của hắn.

Đồng thời, mặc dù loài chim cũng bị vây ở bên trong mây máu, nhưng dường như bản năng của chúng nó có thể tìm kiếm được một vài nơi che chở an toàn, như cái động đất đang là chỗ ở tạm thời của hắn, cũng là nhờ lúc trước hắn đi theo tung tích của bầy chim mà phát hiện.

Trên thực tế dạng điểm che chở như vậy cũng không phải là an toàn tuyệt đối, chỉ là tương đối mà thôi, nên dường như dễ bị những con dị thú cùng sinh vật quỷ dị xem nhẹ mà bỏ qua.

Những ngày qua Hứa Thanh phát hiện thêm hai nơi, một chỗ là thạch động, một chỗ khác là ngoài phủ Thành Chủ.

Nhưng giờ phút này hắn chỉ liếc qua bầu trời rồi thu hồi ánh mắt, tập trung vào một phương hướng trong thành trì này, càng ngày càng gần.

Rất nhanh, Hứa Thanh liền tới gần khu vực hôm qua, hắn cũng không trực tiếp đi qua, mà đi vòng một vòng tìm một chỗ cao hơn.

Sau khi cẩn thận leo lên, hắn nằm xuống rồi không nhúc nhích, ánh mắt nheo lại tận khả năng không lộ tia sáng, chậm rãi cúi đầu nhìn sang.

Liếc mắt nhìn qua, con ngươi trong mắt Hứa Thanh vừa thu lại, hắn lần nữa thấy được cái người hôm qua!

Đối phương ngồi tựa vào vách tường ở bên cạnh phế viên, quần áo chỉnh tề, làn da cũng bình thường.

Quan trọng nhất là... Thần thái của người đó, động tác thân thể của y, hết thảy giữ nguyên trạng thái như lúc hôm qua Hứa Thanh thấy, giống y như đúc.

Dường như một cả đêm, đối phương không hề nhúc nhích một chút nào.

Chuyện này cực kỳ không hợp lý.

Nếu đối phương là người sống, thì những thứ nguy hiểm vào ban đêm trong thành trì này, không thể nào làm như không thấy đối phương được.

Còn nếu đối phương đã chết, mà thi thể cũng không bị ô nhiễm, là thức ăn tốt nhất cho những con dị thú kia, cho nên cũng không thể nào tồn tại đến bây giờ.

Hứa Thanh trầm mặc, nội tâm suy tư cuồn cuộn, sau đó hắn gục ở chỗ này không nhúc nhích, hắn lớn lên từ xóm nghèo, không thiếu sự kiên trì.

Vì vậy cứ như thế, hắn cứ cẩn thận quan sát, thời gian chậm rãi trôi qua cho đến buổi trưa, người nọ vẫn không nhúc nhích.

Hứa Thanh đã đợi suốt 3 canh giờ, sau khi trầm ngâm thì tay phải nhẹ nhàng nâng lên, một viên đá bị hắn nắm trong tay, ném nhanh về phía đối phương.

Tốc độ viên đá này rất nhanh, lực đụng vào không nhỏ, lúc trúng trên người thân ảnh chỗ phế viên, 'phịch' một tiếng.

Thân ảnh kia bị lay động, giống như thi thể trượt ngã xuống một bên.

Mà tại một khắc khi đối phương ngã xuống, một đám tử mang trên mặt đất ngay tại vị trí y đã từng ngồi, hiển lộ ra.

Thấy tử mang, trong mắt Hứa Thanh lập tức lộ ra tinh quang, hô hấp dồn dập.

Những ngày này hắn muốn tìm, đúng là ánh sáng tím hắn đã từng thấy rớt xuống bên trong thành trì.

Giờ phút nà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro