Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hạ Chi Quang sửng sốt, sau đó khắp người toàn xà phòng, nhìn cậu rồi cười, Hoàng Tuấn Tiệp trả thù thành công lại thấy hối hận, cảm thấy như có ngàn vạn cây kim đang chọc vào mắt cậu.

"...Tôi đi đây." Hoàng Tuấn Tiệp rất sầu não, không chờ hắn trả lời đã sầm mặt kéo rèm lại.

Người ta ăn hormone mà lớn, không cần phải đi so đo với người ta. Hoàng Tuấn Tiệp tự an ủi như vậy, mang cõi lòng có cả triệu con thảo nê mã bình thản ra khỏi nhà tắm chung.

Con thảo nê mã: ngựa cỏ bùn là một meme phổ biến ở TQ

Vừa hay ông chủ quán đồ vặt ngay bên cạnh nhà tắm đến bán nốt trước khi đóng cửa:

"Lạp xường bán rẻ đây! Lạp tường siêu to siêu rẻ đây! Ba tệ giờ chỉ còn hai tệ đây! Bạn..."

"Không mua!"

Hạ Chi Quang hai mươi phút sau mới vác cái thân toàn hơi nước về ký túc, sau đó hỏi Hoàng Tuấn Tiệp đang đọc sách giường trên: "Sao không chờ tôi?"

Hoàng Tuấn Tiệp lạnh lùng liếc hắn một cái, đáp: "Có cần sau này tôi đi vệ sinh cũng gọi cậu theo không?"

Hai người nằm bên đối diện nghe vậy đều cười, Hạ Chi Quang cũng cười.

"Được chứ."

Được cái shit. Hoàng Tuấn Tiệp mặc kệ hắn, cúi đầu tiếp tục chuẩn bị bài.

Tuy không thích chuyên ngành này lắm, nhưng vẫn phải cố gắng học hành mới được.

Nhưng điều đón Hoàng Tuấn Tiệp sau khi đã chuẩn bị tốt bài học không phải chương trình đại học mà Hoàng Tuấn Tiệp nghĩ, mà là ba tuần huấn luyện quân sự, rất khổ, có cảm giác như nhập ngũ thật, Hoàng Tuấn Tiệp ngày nào cũng cắn răng mới có thể kiên trì được, thỉnh thoảng mệt đến người ướt đẫm mồ hôi ngồi trên cỏ nghỉ ngơi, vẫn có thể nhìn thấy đại gia nào đó đang đu xà trong tiếng hét cổ vũ của đám con gái.

"33, 34, 35..."

Hoàng Tuấn Tiệp coi thường, có gì mà kinh khủng chứ, sau đó nhân lúc không ai nhìn mà lén thử, chỉ làm được bảy cái đã ngã xuống, ngã đau cả mông.

Người ta ăn hormone mà lớn, không cần phải đi so với hắn. Hoàng Tuấn Tiệp lại tự an ủi như vậy, nghĩ thầm sức khỏe mạnh mẽ là thứ yếu, trí thông minh mới có thể chứng minh tất cả, thế là sau khi bắt đầu học bèn dồn toàn tâm toàn ý vào học hành, mỗi khi từ thư viện về, nhìn thấy ba người kia khí thế ngút trời ngồi chơi game trước máy tính, khóe miệng đều cong lên thành một nét cười lạnh.

"Bốp!"

Một cái tát rõ mạnh, đánh đau cả mặt Hoàng Tuấn Tiệp, cậu nhìn chằm chằm vào bảng điểm trên máy tính, cái tên Hạ Chi Quang rõ rành rành, đè ngay trên tên cậu.

Cố gắng học hành cả một kỳ, Hoàng Tuấn Tiệp đã nghĩ có thể cậu không phải là người đứng đầu, dù gì thì vào được đại học A đều là người thông minh xuất sắc rồi, nhưng cậu không thể nào ngờ được người cướp đi bảo tọa đệ nhất của cậu là Hạ Chi Quang ngày nào cũng chơi bời nhảy múa!

Chẳng lẽ người này không nên là kẻ đứng đầu từ dưới lên sao? Rõ ràng suốt cả học kỳ toàn thấy hắn chơi mà. Hoàng Tuấn Tiệp không thể tin được, bèn kéo bảng điểm xuống, nghĩ thầm có khi lớp có hai Hạ Chi Quang.

Đầu tiên là hắn thấy tên Lê Đông Nguyên, ở giữa bảng điểm, xuống chút nữa liền nhìn thấy xếp cuối là Lưu Chủ Kiến.

Cậu béo kia xếp nhất từ dưới lên cũng bình thường, cậu nhìn... thi lại ba môn, ngày nào cũng rúc trong phòng chơi điện tử, cũng đáng đời. Hoàng Tuấn Tiệp lại kéo lên trên, nheo mắt nhìn máy tính từ xa, sau đó đột nhiên định thần lại, tên người đứng đầu vẫn không thay đổi, vẫn là ba chữ Hạ Chi Quang.

Được rồi. Hoàng Tuấn Tiệp đã chấp nhận sự thật, lòng hơi khó chịu, nếu như Hạ Chi Quang như cậu ngày ngày ra thư viện học, cậu cũng sẽ không nói gì nếu bị hắn xếp trước, nhưng người này chẳng cố gắng gì cả, Hoàng Tuấn Tiệp học hành gian khổ cảm thấy lòng mất thăng bằng.

Ông trời quá tốt với người này rồi thì phải? Hoàng Tuấn Tiệp đá tuyết đọng dưới chân, sau đó sau lưng bị một người nhào đến.

"Chúc mừng nhé! Hạng hai!" Hạ Chi Quang thò ngón tay chọt vào khuôn mặt bị lạnh đến đỏ lên của Hoàng Tuấn Tiệp, một giây sau liền bị người thẹn quá hóa giận kia đẩy ngã ra tuyết.

Những bạn học khác bên cạnh đều bị hành động đột ngột của Hoàng Tuấn Tiệp làm phát hoảng, Hoàng Tuấn Tiệp phản ứng lại, cũng biết mình kích động rồi, nhưng lúc nghe hắn gọi mình "hạng hai" đầu liền nổ tung, cảm thấy hắn đang giễu cợt mình.

Mím môi dưới khô khốc, Hoàng Tuấn Tiệp liếc nhìn Hạ Chi Quang đang ngồi dưới đất, lại nhìn đám bạn học xung quanh đang nhìn cậu bằng ánh mắt quái dị, không nói gì hết, rụt cổ vào trong chiếc khăn choàng dày rồi xoay người đi thật nhanh.

Loáng thoáng nghe thấy tiếng đám người đằng sau bàn tán về mình.

"Nó điên à?"

"Chắc là bị Hạ Chi Quang xếp trên nên không vui rồi." Có người đoán trúng.

"Ghen ghét kinh thế cơ à? Đúng là đáng sợ... rõ ràng đẹp trai như thế..." Cô gái trong lớp rất tiếc nuối.

Hoàng Tuấn Tiệp lại dồn bước nhanh hơn, bông tuyết lạnh lẽo táp vào mặt, rất đau.

Không sai, Hoàng Tuấn Tiệp đẹp trai dù đã lên đại học nhưng vẫn không có bạn bè gì như trước.

Hạ Chi Quang vẫn ngồi dưới đất, nhìn theo bóng lưng vội vã bỏ đi của Hoàng Tuấn Tiệp, lòng cũng hơi phức tạp.

"Bỏ đi." Hắn nhanh nhẹn đứng dậy, phủi tuyết bám trên người rồi lại cười: "Đi nào, đi muộn thì cơm ở nhà ăn sẽ nguội hết đấy."

Cả đám người lại cười nói đi tiếp.

Nghỉ đông, Hoàng Tuấn Tiệp về ngôi nhà đã lâu không về, lúc cởi áo bông dày cộp ra, cả người thoải mái hắn, nhưng nửa tiếng sau lại run cầm cập mặc vào.

Tỉnh Y tháng 2 tuy vẫn ở mức bảy tám độ, nhưng vì gần biển hơi nước nhiều, cũng chẳng có khí ấm, vì thế nên so với thành phố X, chẳng biết là bên nào lạnh hơn.

Ngồi xe khách cũ kỹ về thôn, mọi người trong nhà đều đông đủ cả, ba bà chị lần lượt nhéo mặt Hoàng Tuấn Tiệp, sau đó cô em mới lên cấp ba cũng học theo véo một cái.

Cả nhà có năm đứa con, bốn con gái, nhưng đứa da đẹp nhất và xinh nhất lại là con trai Hoàng Tuấn Tiệp, việc này đúng lạ.

Hoàng Tuấn Tiệp bị các chị véo mặt quen rồi, cho dù không thích nhưng trừ trưng cái mặt sầm sì ra thì chẳng còn cách nào khác.

Bên bàn ăn bằng gỗ cũ kỹ, cụ bắt đầu hỏi tình hình học tập của Hoàng Tuấn Tiệp ở trường, Hoàng Tuấn Tiệp theo thói quen báo cáo tất tần tật, ông cụ thấy cậu vẫn ngoan, thành tích cũng xếp thứ hai trong lớp nên cũng yên tâm, Hoàng Tuấn Tiệp thấy cụ thỏa mãn rồi thì thở phào nhẹ nhõm, chỉ có lúc mới đưa cơm lên, mẹ hỏi có quen được đứa bạn nào không, miệng lại có vị đắng ngắt.

Bạn, không có.

Mình có vấn đề gì chứ? Hoàng Tuấn Tiệp lại bắt đầu nghĩ vấn đề này, chị cả về nhà chồng rồi, chị hai chị ba vây quanh lò sưởi điện ăn quýt, bèn bảo Hoàng Tuấn Tiệp:

"Mày hay theo ý mình quá."

Các chị làm chị nên nói năng còn nhẹ nhàng, cô em mới lên cấp ba bổ cho một câu thẳng tưng: "Anh hơi coi thường người ta."

Rõ ràng là câu tự hỏi mình, Hoàng Tuấn Tiệp bị nói vậy lại không vui, "Anh coi thường người ta chỗ nào?"

Cô em út đang ăn quýt chỉ vào mặt cậu: "Anh xem, lúc nói chuyện với người ta toàn hếch cằm lên, mắt thì liếc xuống, em nghĩ ngay đến hai chữ: 'miệt thị'."

Hoàng Tuấn Tiệp phì cười, không nghe em út nói linh tinh nữa, ngồi ăn quýt một lúc ngẫm nghĩ rồi ra kết luận: "Mọi người đều say mình ta tỉnh, đám trong lớp lòng đều quá đục."

Câu nói này đánh chết sạch cả đám trong lớp, sau đó Hoàng Tuấn Tiệp thanh cao hôm sau vì năm hào lẻ mà cãi nhau với bà thím trong chợ.

Trời ấm lên, đầu xuân, Hoàng Tuấn Tiệp về trường rồi vẫn sống theo cách của mình, người khác mời cậu ra ngoài chơi hay ăn cơm, cậu hầu như đều từ chối, lâu dần chẳng ai ra chỗ cậu dộng đầu vào tường nữa.

Có người nói cậu là hoa trên non cao, cũng có người nói cậu là quái thai, người ái mộ cậu có, người chế giễu cậu cũng có, nhưng đều lén lút, Hoàng Tuấn Tiệp học đại học như tu tiên, cứ phiêu du phập phù mình ta giữa đời.

Sau đó gần cuối năm nhất, tiên nhân Hoàng Tuấn Tiệp bắt đầu quyết chí phấn đấu vì học bổng, trong phòng thi tháng sáu mồ hôi như mưa, thế tựa lần này phải rửa sạch nhục nhã, lên đỉnh non cao.

"Bốp!"

Một cái tát vang dội, đánh Hoàng Tuấn Tiệp sưng mặt sưng mũi, cậu nhìn chằm chằm vào máy tính nhìn đi nhìn lại, người đứng thứ nhất:

Hạ Chi Quang.

Cậu nhắm mắt lại ngồi đếm số, lại mở mắt ra nhìn, người đứng thứ nhất:

Hạ Chi Quang.

Cố chấp không muốn tin, dùng ngón tay che màn hình lại, căng thẳng như dân cờ bạc từ từ để lộ chữ trên màn hình ra, người đứng thứ nhất:

Hạ Chi Quang.

Hoàng Tuấn Tiệp đấm bàn phím rõ mạnh, sau đó bị thầy coi phòng máy đuổi ra ngoài.

Thôi vậy, dù gì cũng có học bổng rồi, thứ nhất thứ nhì chẳng đáng là bao. Hoàng Tuấn Tiệp tự an ủi như thế, nhưng lúc về đến ký túc thấy Hạ Chi Quang đang ngồi đó chơi game, Hoàng Tuấn Tiệp vẫn không khống chế được mà cau có.

Tuy ký túc kéo mạng riêng, không kết nối với mạng trường, nhưng Hạ Chi Quang cũng biết điểm rồi, thấy Hoàng Tuấn Tiệp về mặt cau mày có cũng đoán được là vì sao, nhưng cũng không lên tiếng.

Từ mùa đông năm ngoái, khi Hoàng Tuấn Tiệp thẹn quá hóa giận đẩy ngã Hạ Chi Quang trên đường lớn người qua người lại, hai người ngủ giường trên giường dưới chẳng nói chuyện mấy nữa.

Nhưng quan hệ cũng không gay gắt, bình thường ở với nhau vẫn có thể coi là ôn hòa, chỉ có điều Hạ Chi Quang không còn chủ động kéo Hoàng Tuấn Tiệp ra ngoài cùng ăn cơm nữa, hoặc không bá vai bá cổ cậu nữa.

Mặt nóng chìa sang, đối phương lại chĩa cái mông lạnh lại, nhiều lần như thế, đến Hạ Chi Quang tốt tính cũng không nhịn được.

Có điều Hoàng Tuấn Tiệp lại thấy khoảng cách như vậy là vừa vặn, không thân thiết cũng không đối đầu.

Nhưng ở trong cùng một phòng, mâu thuẫn kiểu gì cũng có, khi chính thức được nghỉ hè, Hoàng Tuấn Tiệp và Hạ Chi Quang cãi nhau.

Nguồn cơn cớ sự không phải Hoàng Tuấn Tiệp, cũng không phải Hạ Chi Quang, mà là cậu béo, không, phải nói cậu ta là ngòi nổ, vô tình châm một đốm lửa, sau đó làm nổ tung hai người giường bên.

Ba người trong phòng đều đang chơi một game online tên "Thất giới", Hoàng Tuấn Tiệp tuy không chơi nhưng cũng hiểu được chút ít do ở chung với ba người suốt cả năm nay, đây là game online 3D cỡ bự rất hot hiện nay, vốn trong phòng chỉ có cậu béo và Lê Đông Nguyên chơi, Hạ Chi Quang hồi trước chỉ chơi mấy game offline nước ngoài, sau này bị hai người kia lôi vào, ba người cùng sang server mới ngao du.

Hoàng Tuấn Tiệp cùng bọn họ ở cùng một phòng đương nhiên cũng nhận được lời mời cùng họ sang server mới khai hoang, nhưng cậu là ai? Tiên nhân không chút nghĩ ngợi lấy lý do không có máy tính từ chối lời mời cùng sa đọa của họ, sau đó liền nghe nói Hạ Chi Quang bị lôi kéo nếm vị lạc thú rồi, trở thành "chiến sĩ nhân dân tệ" tiếng tăm lừng lẫy, nhìn trúng cái gì là sẽ mua mua mua, không mua được thì trả giá gấp đôi, chỉ một thời gian cực ngắn đã xưng bá cả server.

Nhưng "chiến sĩ nhân dân tệ" hót hòn họt như vậy đương nhiên không chỉ có một mình hắn, vẫn có một số thứ cực hiếm Hạ Chi Quang không có được, các đại gia khác không hề thèm tiền, cho dù có vứt vào trong túi đồ cũng không thèm đem những thứ đó ra bán.

Cho nên khi cậu béo phát hiện có người treo một thần khí trên web bán, cậu chàng lập tức kích động báo cho Hạ Chi Quang.

"Ủng phong thần bản giới hạn mở sáu lỗ + 13?!" Hạ Chi Quang vừa nghe đã không tin: "Trang bị cực phẩm như thế mà treo lên web? Không thể nào."

"Thật mà! Treo ngay trên đầu luôn!" Cậu béo chỉ vào chiếc máy tính cũ mèm của mình cho Hạ Chi Quang xem: "Treo giá một trăm mười một nghìn một trăm mười một này."

Lê Đông Nguyên bên cạnh cũng bị hút sang, nhìn cái giá 111111 kia, cười: "Người này thất tình bỏ game à?"

Trang web này do nhà phát hành lập ra, game này nổi quá, giao dịch tiền trong game và tiền thật vô cùng lớn, nhà phát hành để bảo đảm lợi ích cho người chơi nên tự mở một trang web, tuyệt đối không cần lo lừa gạt, Hạ Chi Quang xác định tin này là thật, giờ mới kích động lên theo.

"Mẹ nó chứ, treo thẳng lên trên bán luôn!" Hạ Chi Quang vội vàng mở máy mình lên, mở link cậu béo gửi sang không nói năng gì định mua luôn, kết quả thanh toán thất bại, Hạ Chi Quang lấy điện thoại ra xem, hóa ra đợt này mình tiêu quá tay, trong thẻ chỉ còn sáu mươi nghìn.

Thế là vội vàng chuyển tiền từ thẻ khác sang, nhưng thẻ chính là cái trong tay hắn, các thẻ khác chỉ có vài đồng vụn vặt, chờ chuyển hết tiền sang rồi mới phát hiện còn thiếu bốn nghìn tệ.

Cậu béo và Lê Đông Nguyên cũng rất nghĩa khí, biết thần khí như vậy có thể gặp chứ không thể cầu, cho mượn hết tiền mình còn, nhưng hai người đều là gia đình trung lưu, một người cho vay 1500, một người cho vay 1000 rồi thì không bới đâu ra tiền nữa, Hạ Chi Quang nghĩ đến Hoàng Tuấn Tiệp mới lấy 2000 tệ học bổng, thế là nói với Hoàng Tuấn Tiệp đang ngồi giường trên đọc sách:

"Hoàng Tuấn Tiệp, cho tôi mượn 1500 tệ! Cần dùng gấp!"

Hoàng Tuấn Tiệp đeo tai nghe vừa ngồi nghe nhạc vừa đọc sách, không nghe thấy, Hạ Chi Quang bèn đi sang thò tay lay cậu, cậu mới bỏ tai nghe ra.

"Làm gì vậy?" Hoàng Tuấn Tiệp lạnh mặt nhìn Hạ Chi Quang.

"Cho tôi vay 1500!" Hạ Chi Quang hơi sốt ruột, sợ chậm một giây thôi là ủng phong thần kia sẽ bị người khác mua mất.

Đừng thấy giá một trăm nghìn đáng sợ, thực sự bị đại gia khác nhìn thấy có khi sẽ mua ngay, mở sáu lỗ bảo thạch, lại cường hóa 13, quan trọng hơn là trang bị bản giới hạn, là thứ có thể tăng giá theo thời gian.

Hoàng Tuấn Tiệp sững ra, không ngờ phú nhị đại này lại có ngày đi vay tiền cậu, nghĩ thầm chắc là hắn gặp phải chuyện lớn gì, ví dụ như nhà phá sản này kia, đến cậu vốn vắt cổ chày ra nước cũng dịu mặt.

"Xảy ra chuyện gì à?" Cậu vừa nói vừa thò tay lấy ba lô để cuối giường, móc ví ra rồi thì nghe thấy đại gia kia cho một câu:

"Mua trang bị!"

Hoàng Tuấn Tiệp dừng hành động móc thẻ, sau đó tức giận nhét thẻ vào, lạnh lùng phun ra một câu: "Không cho!"

Hạ Chi Quang vốn đã thấy cậu lấy ví ra rồi, lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, không ngờ tên này lại bất ngờ đổi ý, lập tức cáu quá hóa cười: "Sao lại không cho? Ngày mai sẽ trả anh ngay."

Hoàng Tuấn Tiệp cau mày ngồi trên giường trên, hạ mắt nhìn hắn: "Trang bị gì mà phải 1500 tệ? Đắt vậy."

"Là một trăm nghìn tệ." Hạ Chi Quang nhẫn nhịn nói với cậu, mắt thỉnh thoảng lại liếc sang màn hình máy tính, sốt ruột vô cùng.

"Một! một... trăm nghìn?!" Hoàng Tuấn Tiệp trợn to mắt, "Trang bị kia làm từ vàng hay là nạm kim cương vậy?!"

"Hàng bản giới hạn, cả server chỉ có ba đôi." Hạ Chi Quang càng lúc càng cuống, không nhịn được mà đưa tay đẩy cậu: "Cho tôi mượn đi, ngày mai sẽ trả anh ngay!"

"Không cho!" Hoàng Tuấn Tiệp nghĩ hắn điên rồi, lấy một trăm nghìn đi mua một trang bị ảo, là việc người bình thường có thể làm được sao?

Sự đáng sợ của người nghiện mạng đã vượt quá tưởng tượng của cậu, thảo nào phải có cơ quan chuyên môn đi chữa đám người này, điện thoại bao nhiêu? Báo cáo bạn học thì có thể bắt hắn vào đó không?

Hạ Chi Quang nhìn cậu, đã hơi cáu: "Tính lãi cho anh!"

Thái độ Hoàng Tuấn Tiệp rất kiên quyết: "Không cho!"

Lãi có thể bao nhiêu chứ? Nhiều nhất một trăm...

"Ngày mai trả anh 3000!"

Hoàng Tuấn Tiệp động lòng rồi, toàn thân lập tức bay lên, như đang tắm trong gió xuân.

Không hổ là đại gia, tính lãi 200% luôn.

Hoàng Tuấn Tiệp không khống chế được hai tay đang đi mò ví tiền, nhưng trong đầu đột nhiên hiện lên gương mặt anh Trần hàng xóm, các từ "ăn bám", "phế nhân", "cặn bã xã hội" liền xông ra, lại nghĩ đến chú Trần toàn ngồi một mình trước sân im lặng hút thuốc, tuổi đã lớn như thế rồi mà vẫn phải lo cho con, Hoàng Tuấn Tiệp lập tức tỉnh táo lại.

Cậu không thể cứu người ta từ trong cơn sa đọa, nhưng ít nhất thì cậu sẽ không làm đồng lõa.

"Không cho." Hoàng Tuấn Tiệp lại cất ví đi, cũng cau mày liếc Hạ Chi Quang: "Có chừng mực đi."

Hạ Chi Quang đột nhiên đấm vào thành giường, cả giường rung lên, Hoàng Tuấn Tiệp ngồi giường trên bị hắn đột ngột nổi cáu dọa hết hồn, người bất giác rụt vào tường, đôi mắt sâu thẳm của Hạ Chi Quang nhìn thẳng vào người giường trên, lạnh lẽo đến mức khiến Hoàng Tuấn Tiệp lạnh cả sống lưng.

Một giây sau nếu Hạ Chi Quang lôi cậu xuống đánh một trận tơi bời, Hoàng Tuấn Tiệp cũng tin, cậu chưa từng bị ai dùng ánh mắt sắc nhọn như vậy nhìn chằm chằm vào cả.

Cũng may Hạ Chi Quang không làm gì.

"Hoàng Tuấn Tiệp, anh được lắm." Hạ Chi Quang lại cười với cậu, đương nhiên đáy mắt không hề có ý cười.

Hoàng Tuấn Tiệp càng chột dạ.

Không làm khó dễ Hoàng Tuấn Tiệp không muốn cho vay nữa, Hạ Chi Quang lấy điện thoại ra gọi cho mẹ hắn, nhưng người nghe điện thoại là thư ký của mẹ.

"Chủ tịch đang họp mất rồi."

"Chuyển 50 nghìn vào thẻ của em."

"Chủ tịch nói rồi, một tháng chỉ có thể cho em một trăm nghìn tiền sinh hoạt thôi..." Thư ký tỏ ý khó xử, Hạ thị gia cư không thiếu chút tiền ấy, nhưng cũng không thể cho con cả mấy trăm nghìn tiêu lung tung được, 100 nghìn đối với sinh viên mà nói đã là số tiền sinh hoạt lớn lắm rồi.

"Chị gái tốt." Hạ Chi Quang dẻo miệng, "Em cần gấp lắm, thật đấy."

"Chuyện này..." Thư ký vẫn còn đang do dự thì giọng cậu béo vang lên:

"Lớp trưởng... bị người ta mua mất rồi."

Hạ Chi Quang siết chặt cái điện thoại, hắn thở dài một hơi rồi nói với người đầu bên kia: "Không cần nữa đâu."

Nói xong liền cúp máy.

Hoàng Tuấn Tiệp ngồi khoanh chân trên giường trên nhìn, đôi mày đen thui đầy anh khí lại mang chút ôn hòa cau lại, Hạ Chi Quang một lần nữa nhìn về phía cậu, Hoàng Tuấn Tiệp tự nhiên thấy hơi sợ, nhưng cũng không thấy mình làm sai.

"Một cái trang bị thôi chứ có gì đâu."

"Anh có biết trang bị đó đáng giá bao nhiêu không?" Hạ Chi Quang bám hai tay vào thanh chắn giường trên, hắn cao một mét chín hai dù đứng trên mặt sàn nhưng vẫn tạo cho Hoàng Tuấn Tiệp giường trên không ít áp lực.

Hoàng Tuấn Tiệp bực mình nói: "Đồ ảo thì đáng giá bao nhiêu?"

"Nói như anh thì bitcoin một đồng cũng không đáng nhỉ." Hạ Chi Quang nén một đống lửa giận trong lòng, rất muốn trút ra nhưng lại cố gắng kiềm chế lại: "Tôi nói này Hoàng Tuấn Tiệp, tôi bình thường đối xử với anh cũng không tệ, sao đến chút việc như thế mà anh cũng không giúp tôi?"

Hoàng Tuấn Tiệp thấy giọng hắn mang vẻ chất vấn cũng không vui: "Vậy còn phải xem là việc gì, cậu đem đi chơi game, sa đọa!"

"Tôi chơi game thì sa đọa cái gì? Làm lỡ việc học à? Ảnh hưởng giao tiếp xã hội à? Hay là quên ăn quên ngủ?" Hạ Chi Quang thừa nhận hắn đã tốn không ít tiền vào game, nhưng chút tiền đó đối với kẻ thân là người thừa kế công ty lớn như hắn mà nói thì chỉ thường thôi, hoàn toàn là tiêu khiển trong tầm kiểm soát của hắn, nếu không phải là không ngờ được rằng sẽ đột ngột gặp được trang bị cực phẩm như thế, hắn cũng chẳng đi vay tiền Hoàng Tuấn Tiệp keo kiệt: "Với cả tôi cũng không phải không trả anh, vì sao anh không cho tôi mượn?"

"Tôi cứ không cho mượn thì làm sao?" Hoàng Tuấn Tiệp vốn không phải người biết ăn nói, cũng mặc kệ Hạ Chi Quang đầu đang bốc khói, ngồi ở giường trên hạ mắt xuống mà nhìn hắn, lạnh lùng cho một câu: "Người như cậu, đừng nói mượn một nghìn rưỡi, một tệ rưỡi tôi cũng không cho mượn!"

Hạ Chi Quang nheo mắt: "Người như tôi làm sao?"

Hoàng Tuấn Tiệp hơi hếch cằm lên: "Cáo mượn oai hùm, chỉ biết lấy tiền bố mẹ ra khoác mẽ đại gia, cậu có giỏi thì dùng tiền mình kiếm được ấy..."

Cậu còn chưa nói xong, người cao mét chín hai đã thò tay ra túm, trước ánh mắt kinh ngạc của Hoàng Tuấn Tiệp, túm thẳng lấy áo cậu kéo cậu từ giường trên xuống, Hoàng Tuấn Tiệp thấy trời đất quay cuồng, sau đó phần lưng đau nhói, đến khi phản ứng lại thì cậu đã ngã vật ra sàn rồi.

Hoàng Tuấn Tiệp dù gì cũng là con trai, ngã một cú cũng không phải vấn đề lớn, chỉ có ngực là ngâm ngẩm đau, thế là giãy giụa định bò dậy, nổi đóa định lao tới đánh người, nào ngờ Hạ Chi Quang, co chân đạp vào ngực cậu, Hoàng Tuấn Tiệp liền nằm co trên sàn không dậy nổi.

Cậu béo và Lê Đông Nguyên đều không ngờ được là Hạ Chi Quang bình thường tốt tính, lúc điên lên lại kinh khủng như vậy, cả phòng cũng vì thế mà run lên, lập tức xông lên ngăn hai người lại, tránh để hai người đánh nhau.

Không, nên là Hoàng Tuấn Tiệp mỹ nhân mảnh mai đơn phương đánh lộn, nào phải đối thủ của Hạ Chi Quang pha huyết thống phương tây, liên tục bị hắn miểu sát.

(Miểu sát: giết chết trong thời gian tính bằng giây)

"Lớp trưởng! Thôi thôi!" Cậu béo can ngăn: "Đã sắp nghỉ hè rồi, còn muốn gọi thầy quản lý đến sao?"

Lê Đông Nguyên cũng khuyên: "Mọi người ở cùng ký túc, đừng đánh nhau thế này."

Hạ Chi Quang quăng ngã Hoàng Tuấn Tiệp, lại đạp cậu một cái, lòng đã hả giận hơn rồi, hơn nữa nhìn Hoàng Tuấn Tiệp yếu ớt, eo nhỏ như con gái, có lẽ không trụ nổi một đấm của hắn, giờ mới lạnh mặt rời chân khỏi ngực cậu.

Hoàng Tuấn Tiệp tức đến đỏ cả mắt, cho dù người chỗ nào cũng đau nhưng vẫn bò dậy lao về phía Hạ Chi Quang muốn đánh lại, nhưng nắm đấm còn chưa chạm đến người kia đã bị cánh tay dài của đối phương đẩy đầu một cái, Hoàng Tuấn Tiệp lại ngã ra đất.

"Làm sao, muốn đánh nhau với tôi thật à?" Hạ Chi Quang chẳng quan tâm, xắn tay áo lên.

Hoàng Tuấn Tiệp ngồi dưới đất hung dữ nhìn hắn, không hành động nữa, hiểu ra rằng cơ thể này của mình không ăn thua gì với đối phương, người ăn hormone mà lớn dù gì cũng lợi hại hơn, còn Hạ Chi Quang nhìn vành mắt cậu đỏ hoe, đôi con ngươi đen thẫm đã rưng rưng nước, tự nhiên có cảm giác quái đản như mình đang bắt nạt con gái, thế là lặng lẽ thở dài không tính toán với cậu nữa.

Nào ngờ Hoàng Tuấn Tiệp lại đột ngột ra tay, nhân lúc Hạ Chi Quang lơ đãng, lập tức nhảy bật lên, khom người dùng đầu nhắm thẳng vào chỗ quan trọng của Hạ Chi Quang, dùng thế trâu đực nổi điên húc thật mạnh.

"Aaa——" Lực bạt cả núi sức bạt sông, Hoàng Tuấn Tiệp cũng không phải người ăn hormone mà lớn.

Một câu thành ngữ nhẹ nhàng bay đến.

Gà bay trứng vỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro