Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Màn mưa làm cho từng khóm ngọc lan hai bên đường như được phủ thêm một lớp voan mỏng, hiện tại trong khuôn viên trường không có nhiều người, Hoàng Tuấn Tiệp mang theo máy tính chậm rì rì bước đi, tay phải nhẹ nhàng nắm lại, bên trong chính là chiếc móc khóa vừa nhận được.

Điện thoại di động chợt vang lên một tiếng ngắn ngủi.

[Hạ Chi Quang: Đi nhanh lên một chút.]

Hoàng Tuấn Tiệp khẽ giật mình, theo bản năng quay đầu lại, chỉ nhìn thấy hai đôi tình nhân đang sóng vai dưới những chiếc dù nhỏ.

[Hoàng Tuấn Tiệp: Cậu vẫn còn ở đó sao?]

Hạ Chi Quang hồi âm bằng một tin nhắn thoại, Hoàng Tuấn Tiệp đặt điện thoại di động lên bên tai: "Chỉ đoán thôi, bình thường cậu đều đi rất chậm."

Hoàng Tuấn Tiệp mím môi, yên lặng bỏ điện thoại vào trong túi laptop.

Trái tim của cậu đập rất nhanh, đã đi một đoạn đường dài như vậy rồi mà vẫn chưa thể bình ổn lại, thậm chí còn càng ngày càng trở nên kỳ lạ.

Hoàng Tuấn Tiệp không có đồng ý lời tỏ tình của Hạ Chi Quang. Cậu vẫn giống như trước kia, đầu tiên là nói một câu xin lỗi, thế nhưng khi mở miệng âm thanh lại có chút run rẩy.

Hạ Chi Quang yên lặng chờ câu trả lời của cậu, việc này càng khiến Hoàng Tuấn Tiệp khẩn trương hơn, thật vất vả mới có thể nói ra được câu "Tôi tạm thời vẫn chưa muốn yêu đương".

Một câu nói đứt quãng, không có chút tự tin.
Hạ Chi Quang bình tĩnh gật đầu, nói tôi biết, thế nhưng tôi vẫn muốn theo đuổi cậu.

Còn hỏi cậu, có thể không?

Hoàng Tuấn Tiệp không lên tiếng, cậu sợ mình mới vừa mở miệng là sẽ lập tức nói lắp.

Cuối cùng, Hạ Chi Quang ấn vành mũ trên đầu của cậu xuống, nói đã biết, vậy tôi sẽ theo đuổi cậu.
"Hoàng Tuấn Tiệp?"

Hoàng Tuấn Tiệp quay đầu lại, nhìn thấy Tô Niệm.

Tô Niệm đang đi cùng với một cậu bạn khác, có vẻ rất thân thiết.

Tô Niệm liếc mắt nhìn cậu, hơi sửng sốt một chút mới hỏi: "Sao anh không che dù? Với lại mặt anh... Sao lại đỏ như vậy?"

Mặt của Hoàng Tuấn Tiệp có hơi đỏ, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh như trước: "Có việc gì sao?"

"À, không có chuyện gì, chỉ chào hỏi anh thôi." Tô Niệm dừng lại, "Đúng rồi, lúc trước khiến anh không vui là lỗi của em, nếu đã gặp được anh thì em cũng muốn xin lỗi thêm lần nữa..."

"Không cần." Hoàng Tuấn Tiệp hỏi, "Lâm Khang không chuyển lời của tôi cho cậu sao?"

Tô Niệm nở nụ cười: "Có chuyển. Em biết lúc đó anh đang rất giận, không sao đâu, anh không giận nữa là tốt rồi."

Hoàng Tuấn Tiệp cau mày, không muốn tiếp tục nói chuyện với cậu ta nữa, quay người muốn đi.

"Ấy, anh đợi một chút." Tô Niệm gọi cậu lại, "Em cho anh cái dù này, đừng để bị cảm lạnh."

Hoàng Tuấn Tiệp từ chối: "Không cần, cảm ơn."

"Không phải." Tô Niệm nở nụ cười, "Cái dù này là lần trước anh La Thanh Sơn đưa cho em, em cứ quên trả lại miết, cũng vừa đúng lúc, anh dùng xong thì trả lại anh ấy giùm em là được."

"Tôi và cậu ta đã chia tay rồi, cậu tự mượn thì tự mình trả đi." Hoàng Tuấn Tiệp cất bước rời đi, tiếng nói hòa vào trong cơn mưa.

Tô Niệm đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của cậu, chậm chạp không nhúc nhích.

Cậu bạn bên cạnh đụng vào vai cậu ta một cái: "Cậu có tự nghe lại những gì mà mình nói không vậy, đó mà là tiếng người hả? Sao tôi nghe nồng mùi trà xanh thế?"

Tô Niệm nở nụ cười, nói: "Đối phó với Hoàng Tuấn Tiệp thì phải làm như vậy, quá mập mờ thì cậu ta sẽ không thể hiểu được."

"Hai người họ đã chia tay rồi, cậu còn muốn chọc tức Hoàng Tuấn Tiệp làm gì?"

Nụ cười của Tô Niệm vẫn không thay đổi.

Chia tay rồi, thế nhưng trong lòng La Thanh Sơn vẫn chưa quên được Hoàng Tuấn Tiệp.

Không thể giải quyết bên chỗ La Thanh Sơn, thì chỉ có thể giải quyết từ chỗ của Hoàng Tuấn Tiệp. Chỉ cần Hoàng Tuấn Tiệp không chịu quay lại với hắn, thì La Thanh Sơn cũng không còn cách nào.

Thấy Tô Niệm không lên tiếng, cậu bạn không nhịn được cau mày, một hồi sau mới hỏi: "Cần gì chứ? Tôi thấy La Thanh Sơn cũng không có gì tốt, trai đẹp ở đâu mà chẳng có, hay để tôi giới thiệu cho cậu mấy người?"

"Không cần." Tô Niệm cầm điện thoại di động lên nhìn lướt qua một lần, cậu ta đã gửi cho La Thanh Sơn hơn mười tin nhắn, vẫn không có lấy một tin hồi âm. Cậu ngẩng đầu lên nhìn màn mưa, "Đi thôi."

Hoàng Tuấn Tiệp trở lại phòng ngủ, cởi mũ xuống, sau khi thay quần áo xong thì mang theo chiếc mũ ấy đi tới bồn rửa mặt.

Cậu cầm một cái bàn chải mới, rũ mắt xuống chà nhẹ lên chiếc mũ.

Hoàng Tuấn Tiệp rất thích tẩy rửa một cái gì đó, chỉ cần lặp đi lặp lại một động tác, điều này có thể làm cậu thả lỏng trong phút chốc. Nhưng bây giờ cậu hoàn toàn không có cách nào bình tĩnh lại được, trong đầu đều là giọng nói của Hạ Chi Quang.

Một lúc lại vang lên câu "Tôi thích cậu", một hồi sau thì lại nói "Kể từ bây giờ tôi sẽ theo đuổi cậu", bây giờ lại hỏi "Có thể không?".

Trước khi tạm biệt nhau, Hạ Chi Quang còn đưa tay lên cách một lớp vải mũ mà sờ đầu cậu một cái, nhưng hai giây sau anh đã lập tức thu tay, để cậu trở về, nói chút nữa sẽ có mưa lớn.

Tiếng va chạm chói tai khiến Hoàng Tuấn Tiệp bừng tỉnh, cậu vừa quay đầu lại thì đã nhìn thấy vài giọt mưa đang tạt vào trong phòng, sàn nhà bên dưới bệ cửa sổ đã xuất hiện một vũng nước nhỏ.

Hoàng Tuấn Tiệp đóng cửa sổ lại, đi tới bàn máy tính mới nhìn thấy màn hình điện thoại đã đầy ắp tin nhắn.

[Số lạ: Cái dù kia là anh cho cậu ta mượn đã lâu rồi...]

[Số lạ: Hôm nay em mắc mưa sao? Nhớ uống một chút nước nóng để bớt khí lạnh.]

[Số lạ: Nếu lần sau còn gặp tình huống như này nữa thì cứ gọi điện cho anh, anh sẽ tới đón em.]

[Số lạ: Anh rất nhớ em, em có thể trả lời anh một câu được không?]

Chặn Wechat và số điện thoại cũng vô dụng, La Thanh Sơn vẫn cứ bám riết không tha như cũ.

Hoàng Tuấn Tiệp liếc nhìn thời gian, cậu chỉ vừa mới gặp mặt Tô Niệm không tới nửa tiếng, vậy mà La Thanh Sơn đã biết được chuyện này.

Hoàng Tuấn Tiệp không trả lời, thoát ra xem tin nhắn Wechat vừa mới nhận được.

[Hạ Chi Quang: .]

[Hoàng Tuấn Tiệp: ?]

[Hạ Chi Quang: Chỉ kiểm tra một chút xem tôi có còn ở đó hay không.]

[Hoàng Tuấn Tiệp: Ở đâu cơ?]

[Hạ Chi Quang: Trong danh sách bạn bè của cậu.]

Hoàng Tuấn Tiệp hít một hơi thật sâu, cảm nhận được lỗ tai bắt đầu nóng lên.

Cậu cầm điện thoại di động, một lúc sau mới đánh ra được vài dấu ba chấm, còn chưa kịp gửi đi.

[Hạ Chi Quang: Cậu đã nhập tin nhắn được năm phút rồi, đang làm văn hửm?]

[Hoàng Tuấn Tiệp: ...]

[Hoàng Tuấn Tiệp: Đang bận việc, quên đóng khung chat.]

[Hạ Chi Quang: Bận cái gì?]

[Hoàng Tuấn Tiệp: ...Việc riêng.]

Nhắn xong tin này, Hoàng Tuấn Tiệp đặt điện thoại lại lên bàn.

Sau đó đứng dậy trở lại bồn rửa mặt, tiếp tục giặt mũ cho Hạ Chi Quang.

Cuối mùa thu, mưa cứ đứt quãng rơi xuống trong hai ngày.

Sau khi bạn cùng phòng chuyển ra ngoài, phòng ngủ lại càng yên tĩnh hơn so với trước kia, Hoàng Tuấn Tiệp vẽ tranh cũng thấy thuận tay hơn nhiều.

Vừa vẽ được vài nét, điện thoại lại vang lên.

"Tuấn Tiệp Bảo Bối, cậu đang làm gì đó?" Là Lưu Nhược Cốc, đầu bên kia hiếm khi không nghe thấy tiếng gõ bàn phím.

"Đang vẽ tranh." Hoàng Tuấn Tiệp hỏi, "Làm sao vậy?"

"Vẽ tranh? Vẽ tui hả?" Giọng nói của Lưu Nhược Cốc cũng lớn hơn một chút, "Nhanh gửi qua cho tui xem với!"

"Chỉ mới có vài nét, chưa nhìn ra được cái gì đâu." Hoàng Tuấn Tiệp lại hỏi, "Có chuyện gì sao?"

Lưu Nhược Cốc không trả lời ngay, hình như bên cạnh hắn còn có người khác, Hoàng Tuấn Tiệp nghe thấy giọng nói của hắn có hơi cách xa điện thoại: "Anh, hình như Tuấn Tiệp Bảo Bối đang vẽ em nè, chuyện như này phải thật chuyên tâm mới vẽ được, hay là chúng ta đừng quấy rầy cậu ấy nữa nha?"

Trong nháy mắt, Hoàng Tuấn Tiệp đã biết được người bên cạnh hắn là ai.

Cậu hơi siết chặt điện thoại một chút, đợi đến khi tỉnh táo lại, bản thân đã buông bút vẽ xuống từ lúc nào không hay, cậu tắt loa ngoài, để điện thoại lên tai mình.

Lưu Nhược Cốc trả lời rất nhanh: "Cũng không có việc gì... Hôm nay tụi tui tính đến sân bóng rổ của trường các cậu chơi bóng một chút, cậu có đến không?"

Đợi Lưu Nhược Cốc cúp điện thoại, người ngồi trên ghế sô pha bên cạnh hỏi: "Cậu ấy nói thế nào?"

"Đương nhiên là đồng ý rồi." Lưu Nhược Cốc buồn bực nói, "Sao anh không tự mình đi hỏi cậu ấy đi, cứ nhất định bắt em phải gọi điện chứ?"

Còn có thể vì sao nữa?

Đương nhiên là sợ không hẹn được người ta ra rồi.
Lưu Nhược Cốc đã từng giúp Hoàng Tuấn Tiệp, chỉ cần hắn mở miệng, Hoàng Tuấn Tiệp sẽ không từ chối.

Hạ Chi Quang đứng dậy, tùy tiện vỗ vỗ mấy cái lên vai Lưu Nhược Cốc, lười biếng nói: "Nuôi binh ngàn ngày."

Gần đây trời mưa, mặt đất đều ướt nhẹp, muốn chơi bóng thì phải vào trong sân vận động.

Hôm nay là thứ sáu, hầu hết mọi người đều đã ra ngoài chơi, sân bóng không có lấy một bóng người, cũng không cần phải đi chiếm chỗ ngồi.

Lúc Hoàng Tuấn Tiệp đến sân vận động, vừa vặn nhìn thấy Hạ Chi Quang đang bật nhảy, dễ dàng ném bóng chính xác vào rổ, góc áo cầu thủ hơi kéo lên, có thể nhìn thấy được cơ bụng mượt mà bị phủ một lớp mồ hôi mỏng.

"Tuấn Tiệp Bảo Bối." Lưu Nhược Cốc thở không ra hơi, "Sao lại đến muộn vậy, lại đây, chúng ta chơi ba đấu ba đi."

Không nghĩ tới còn phải thi đấu, Hoàng Tuấn Tiệp sửng sốt một chút, động tác cởi áo khoác cũng hơi dừng lại: "Tôi chơi không được tốt cho lắm..."

"Có gì đâu, ai cũng vậy hết á, lúc trước cậu còn tham gia đại hội thể thao cơ mà, bình thường tụi tui ngay cả chạy bộ còn lười đây, cậu vô cho đủ người là được rồi." Lưu Nhược Cốc nói.

Hoàng Tuấn Tiệp do dự một chút, vừa định gật đầu, bỗng nhiên áo khoác cởi được một nửa lại bị một người khác kéo lại, trở về trên người Hoàng Tuấn Tiệp.

"Cậu ấy không chơi." Hạ Chi Quang đứng ở phía sau cậu, trong giọng nói còn mang theo tiếng thở gấp rất nhỏ, nhưng vẫn trầm như mọi khi, "Chân cậu ấy còn bị thương."

Vai Hoàng Tuấn Tiệp cứng đờ, áo khoác có chút lỏng lẻo, cậu cũng không đưa tay kéo lên.

"À đúng rồi hơ." Lưu Nhược Cốc ngẩn ra một chút, sau đó bật thốt lên: "Anh cũng biết cậu ấy không thể chơi bóng, còn kêu em gọi cậu ấy tới làm gì?"

Hạ Chi Quang nói: "Không cần quan tâm, đi chơi bóng đi, đừng có lười biếng."

Lưu Nhược Cốc không mảy may nhận ra bất cứ điểm lạ nào, hắn "À" lên một tiếng: "Vậy anh nhanh qua đây đó."

Chỉ còn lại hai người bọn họ.

Hoàng Tuấn Tiệp điều chỉnh hô hấp một chút, mới chậm rãi quay người.

Bọn họ đã chơi bóng được một lúc, tóc trên trán Hạ Chi Quang bị mồ hôi thấm ướt dính lại cùng một chỗ, bên dưới là một đôi mắt đen nhánh.

Không biết có phải do đã vận động qua hay không, lúc này Hạ Chi Quang trông có sức sống hơn thường ngày rất nhiều, bên dưới đôi mắt còn phủ thêm một chút mồ hôi.

Hormone đàn ông tràn ngập trong không khí.

Hoàng Tuấn Tiệp lấy từ trong túi áo khoác ra một cái mũ bóng chày, bởi vì túi có hơi nhỏ nên mũ bị nhăn một chút, cũng may vành mũ có thể lộ ra ngoài, không bị biến dạng.

Cậu vuốt phẳng lại nếp gấp, đưa tới trước mặt Hạ Chi Quang: "Cái này, cám ơn cậu."

Hạ Chi Quang ngửi thấy được hương thơm nhàn nhạt, anh hỏi: "Cậu giặt giúp tôi rồi sao?"

Mượn đồ của người khác đi mưa, nhất định phải giặt rồi mới trả lại, nhưng câu nói này của Hạ Chi Quang nghe có hơi kỳ lạ.

Hoàng Tuấn Tiệp nói: "Ừm, hẳn là rất sạch sẽ."

Bên kia truyền đến tiếng thúc giục của vài người khác, Hạ Chi Quang tùy tiện đáp một tiếng, sau đó nói: "Cầm giùm tôi trước đi."

Âm thanh bóng rổ đập lên mặt đất quá vang dội, Hoàng Tuấn Tiệp không nghe rõ: "Hả?"

"Cầm giúp tôi một lúc." Hạ Chi Quang nói, "Tay tôi không sạch, trên người còn hôi, sẽ làm nó bị bẩn."

Nói là mũ, nhưng lại một mực nhìn Hoàng Tuấn Tiệp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro