Đêm khuya

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi thi học kỳ xong, nhà trường cho tất cả học sinh nghỉ đông.

Hôm có thành tích, Hoàng Tuấn Tiệp đã đến Hải Thành rồi.

Nhìn bảng thành tích trên điện thoại, Hoàng Tuấn Tiệp vừa vui mừng vừa kinh ngạc. Cậu thi được hạng 462 toàn khối. Đề thi cuối kỳ không dễ, cậu vốn nghĩ mình sẽ bị tụt hạng, không ngờ còn có thể bò được một ít lên phía trước.

Phó Viện nhìn thấy thành tích của cậu, cũng vừa mừng vừa sợ. Để cổ vũ khoảng thời gian gần đây cậu tiến bộ, thỉnh thoảng Phó Viện sẽ đi dạo khắp nơi với cậu, còn mua thêm không ít thứ Hoàng Tuấn Tiệp thích.

Phó Viện thấy cậu thường xuyên chơi game, dứt khoát đổi hết máy tính trong nhà thành loại cao cấp. Hoàng Tuấn Tiệp gõ lên bàn phím toả ánh sáng rực rỡ, cảm thấy vô cùng hài lòng.

Tối muộn, Hoàng Tuấn Tiệp ngồi trong phòng cảm nhận máy tính mới của mình. Phó Viện liên tục đi vào đưa đồ ăn cho cậu, hỏi cậu có muốn ra xem tivi không, hoặc là ra ngoài đánh bài với mọi người một lát.

Hoàng Tuấn Tiệp qua bên Hải Thành ở, luôn cảm thấy không quen lắm, cậu làm bộ mình đang vội chơi game: "Mẹ, mẹ đi ra ngoài đi, con đang xếp đội chơi game___ấy! Mẹ nhìn này, đồng đội hối con rồi, con chơi game trước đã."

Phó Viện nhìn không hiểu game của cậu, chỉ thấy cậu ngồi bên đó gõ gõ bàn phím, dáng vẻ trông rất bận rộn, chỉ có thể rời đi trước: "Nếu con ở một mình chán quá thì ra ngoái đánh bài với mọi người."

Nói xong, bà nhìn dáng vẻ chuẩn bị chơi game đến trời đất tối tăm của cậu, cảm thấy không yên lòng: "Đừng chơi quá lâu, phải để mắt nghỉ ngơi."

Hoàng Tuấn Tiệp gật gật đầu.

Chờ Phó Viện đi, Hoàng Tuấn Tiệp buông ngón tay đang đặt trên bàn phím xuống, chậm rãi thong thả duỗi người.

Mấy ngày tết này thường rất lâu mới xếp đội được, cậu luôn phải chờ ở giao diện tìm đồng đội hơn 10 phút.

Đang lúc buồn chán, đột nhiên cậu cảm thấy thân thể hơi nhũn ra.

Một trận tê ngứa quen thuộc bò lên từ xương xương cụt, Hoàng Tuấn Tiệp sững sờ mấy giây, chỉ cảm thấy cả người chậm rãi nóng lên.

Dù biết kỳ phát tình của mình luôn không có quy luật, nhưng trong nháy mắt đó, Hoàng Tuấn Tiệp vẫn cảm thấy đến đúng khoảng thời gian này thì thật quá xui xẻo.

Không sớm không muộn, cố tình lại đến lúc cuối năm....

Cậu nhanh chóng đứng lên từ chỗ ngồi, đi mấy bước tới tủ đầu giường, lấy ra một bình thuốc ức chế.

Trong lúc cậu tiêm thuốc vào, cánh tay truyền đến từng cơn đâm nhói, da dẻ cũng nổi lên mấy vết đỏ. Ngay lúc cậu đang luống cuống tay chân, hệ thống game thông báo đã tìm được đội.

Hoàng Tuấn Tiệp căn bản chẳng còn sức quan tâm đến game nữa, sau khi tiêm thuốc ức chế vào xong, cơn nhộn nhạo khiến cả người khó chịu từ từ lui xuống. Nhưng chứng kích ứng mang đến đau đớn lại có xu hướng càng mãnh liệt hơn.

Thấy game chỉ còn dư lại mấy giây, Hoàng Tuấn Tiệp hơi do dự, vẫn không vào.

Tình trạng cậu thế này, chơi game cũng chỉ kéo chân người khác. Hoàng Tuấn Tiệp đá dép lê ra nằm ngã xuống giường, lấy chăn bọc cả người mình lại.

Chỉ vẻn vẹn có một cái chăn không thể nào ngăn cách tin tức tố của Alpha khác, cậu không biết xung quanh có bao nhiêu Alpha, nhưng những tin tức tố xa lạ này tiến vào trong da, tựa như có trăm ngàn cây kim nhỏ đâm vào người cậu.

Không biết qua bao lâu, Hoàng Tuấn Tiệp thật sự không chịu nổi nữa, cậu mò tìm điện thoại, vào trong liên hệ kiếm tên Hạ Chi Quang.

Cậu muốn gọi điện thoại cho hắn, dời đi lực chú ý của mình.

Nhấn gọi qua, chờ không lâu bên kia đã nghe máy.

Nghe thấy giọng hắn, tim Hoàng Tuấn Tiệp nhói một cái, nhỏ giọng nói: "Anh nghe nhanh thật đó."

"Mới vừa đánh bài xong là em gọi điện qua." Hạ Chi Quang trêu cậu: "Không phải bình thường em ở trong game suốt, không có thời gian phản ứng anh hả?"

Hoàng Tuấn Tiệp không lên tiếng cong cong môi. Trên người vẫn rất đau, cậu cắn môi, tận lực xem nhẹ cơn đau đớn này: "Bởi vì bình thường không có gì chơi vui, em chỉ có thể chơi game thôi."

Cậu dừng một lát: "Ngày nào anh cũng chơi rất vui phải không? Mấy ngày trước Chu Hành Sâm còn gào thét rủ đi hát trong nhóm, không phải anh cũng đi à?"

Nhớ tới hôm giao thừa, hình như Hoàng Tuấn Tiệp cũng chơi game cả đêm thế này. Hạ Chi Quang biết cậu ở bên đó ăn tết không vui, có lẽ còn không được tự nhiên.

Hắn hơi đau lòng cậu, đổi chủ đề.

"Hôm nay trong nhà có rất nhiều họ hàng đến, mấy người mẹ anh thiếu người đánh bài, gọi anh đến cho đủ." Hạ Chi Quang nói: "Tối nay chơi mạt chược, thắng rất nhiều tiền."

Hạ Chi Quang nói nhiều, vậy nghĩa là một số không nhỏ.

"Anh Hạ thật giỏi, danh xưng vua đánh bạc này ngoại trừ anh thì không ai đảm đương nổi đâu." Hoàng Tuấn Tiệp không thoải mái lắm, thái dương căng lên. Cậu lăn một vòng trên giường, thuận miệng nói: "Vậy có nên gọi là làm giàu sau một đêm không? Nhớ chia cho em nữa."

Bên kia nhẹ nhàng đáp một tiếng: "Mua quần áo cho em."

"Không cần," Hoàng Tuấn Tiệp vốn chỉ muốn đùa một câu, không ngờ hắn lại nghiêm túc như vậy. Cậu vội vàng nói: "Anh mua skin cho em đi, em muốn skin Kaisa mới. Em cũng lấy tiền mừng tuổi mua skin Akali cho anh."

Chắc là trong lời nói của cậu mang theo bất ngờ và hoảng loạn quá đậm, cậu nghe thấy rõ tiếng Hạ Chi Quang bật cười.

Cười xong, Hạ Chi Quang không quanh quẩn chủ đề này nữa, hắn hơi nâng giọng: "Đang làm gì thế?"

"Lúc nãy chơi game." Hoàng Tuấn Tiệp nói: "Sau đó___a!"

Lưng cậu đột nhiên đâm nhói, Hoàng Tuấn Tiệp nhịn không được đạp mạnh chân một cái, miệng cũng không khỏi kêu lên một tiếng.

Hạ Chi Quang vốn định cười cậu có phải muốn sống trong game luôn rồi phải không, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu đau đớn không bình thường này, hắn thu lại ý trêu đùa, trong giọng nói toát ra một tia gấp gáp: "Làm sao vậy?"

Qua một hồi lâu, hắn mới nghe thấy Hoàng Tuấn Tiệp trả lời.

Có lẽ bởi vì đau đớn, giọng Hoàng Tuấn Tiệp hơi run rẩy, Hạ Chi Quang gần như có ảo giác cậu đang bị oan ức.

"Kỳ phát tình của em đến, chứng kích ứng lại tái phát...." Hoàng Tuấn Tiệp thở dài, cậu đau đớn nắm drap trải giường: "Một thời gian dài rồi chưa tái phát, có hơi không quen lắm."

Hoàng Tuấn Tiệp vừa nói, vừa xem tình trạng của mình. Vết đỏ giống như dị ứng trên người cậu đang chậm rãi tăng thêm.

"Bắt đầu khi nào?"

"Không biết?....Hình như nửa tiếng trước." Hoàng Tuấn Tiệp đau đến nói chuyện đứt quãng.

Cậu dừng một lát, mới trầm giọng nói: "Anh nói xem, em có nên đến bệnh viện một chuyến không? Nhưng mà mấy ngày nay sợ là không có phòng cách ly."

Lúc trước cậu đi bệnh viện thăm Lưu Vân Thâm, lo lúc ăn tết mình xảy ra chuyện gì bất trắc, cố ý tìm bác sĩ hỏi xem có phòng cách ly Omega không. Nhưng bởi vì đến tết, phòng cách ly các bệnh viện lớn ở Hải Thành đều đầy ắp người, nếu cậu muốn dùng phòng cách ly, chỉ có thể hẹn trước tháng sau.

Hoàng Tuấn Tiệp như đang lầm bầm: "Hay là em ngủ một giấc? Lúc ngủ....Chắc sẽ không bị đau tỉnh đâu đúng không?"

Cậu càng nói càng cảm thấy khó chịu, không nhịn được dùng sức siết chặt một góc chăn.

Hạ Chi Quang thấy giọng cậu dần trở nên yếu ớt, đánh gãy cậu: "Em đừng nói chuyện, trước tiên nghỉ ngơi một lúc đã."

Hoàng Tuấn Tiệp đáp một tiếng.

Hạ Chi Quang còn nói thêm cái gì đó, nhưng lực chú ý của Hoàng Tuấn Tiệp đã bị đau đớn hấp dẫn hết, không nghe được rõ lắm.

Hình như là nói, "Chờ anh một lát "?

Nhưng chờ hắn làm gì? Trong cơn mê man Hoàng Tuấn Tiệp nhớ lại nội dung cuộc nói chuyện hồi nãy, mà não không rõ ràng, lối suy nghĩ cũng đứt quãng.

Cậu muốn gọi Phó Viện, lại không có sức phát ra âm thanh.

Hoàng Tuấn Tiệp đau đến hôn mê bất tỉnh.

Chờ đến khi ý thức Hoàng Tuấn Tiệp quay trở lại, cảm thấy có cánh tay đang ôm mình. Cậu được một người khác ôm trọn vào lòng.

Hắn dán cơ thể cậu vào thân hình cao lớn của hắn, ôm cả người cậu khảm vào trong ngực. Trên người người này có mùi hương cỏ cây nhẹ nhàng mát mẻ, thuần tuý tựa tuyết đầu mùa.

Mang theo nhiệt độ làm cậu yêu thích, thay cậu an ủi chứng kích ứng khiến cậu khổ sở.

Cảm nhận được tin tức tố quen thuộc, Hoàng Tuấn Tiệp gần như không thể tin mở mắt ra, nhìn thấy Hạ Chi Quang gần trong gang tấc.

Bọn họ nằm trên cùng một cái giường, hắn thấy cậu tỉnh lại, nét mặt chậm rãi giãn ra.

Hoàng Tuấn Tiệp nhìn đường nét khuôn mặt anh khí sạch sẽ của hắn, tim như bị thứ gì đó mềm mại rót vào, tốc độ đập nhanh đến không tự chủ được.

"Sao anh lại ở đây?" Hoàng Tuấn Tiệp quan sát bốn phía, phát hiện mình vẫn nằm nguyên ở trên giường, không nhịn được nghi ngờ chọc chọc cánh tay Hạ Chi Quang: "Em lại nằm mơ phải không."

Hạ Chi Quang không trả lời vấn đề này, duỗi tay chỉnh lại mái tóc tán loạn của cậu, hạ thấp mắt: "Còn đau không?"

"Có hơi đau, nhưng mà tốt hơn vừa nãy rất nhiều." Hoàng Tuấn Tiệp ăn ngay nói thật. Xúc cảm trước mắt nói cho cậu biết tất cả không phải ảo giác, cậu thật sự khó mà tin nổi, lại hỏi thêm một lần: "Sao anh lại tới đây? Đã trễ thế này rồi."

"Người nhà đưa anh qua."

"Lái xe cũng không nhanh như vậy phải không?" Hoàng Tuấn Tiệp liếc nhìn sắc trời bên ngoài, xác định trời còn rất tối: "Từ Ninh Thành đi tới Hải Thành ít nhất phải mất khoảng 3, 4 tiếng."

Hạ Chi Quang thấy ánh mắt cậu tràn ngập tò mò, viền môi hơi kéo thẳng, đầu lưỡi sát qua khoé môi.

Cuối cùng nhẹ giọng thẳng thắn: "Trực thăng tư nhân."

Hoàng Tuấn Tiệp nghe thấy hắn trả lời, hơi ngẩn ra.

Cậu thật không ngờ tới, Hạ Chi Quang lại dùng cách này chạy qua đây, nhưng nghĩ đến thân phận của hắn, lại cảm thấy không có gì phải khó hiểu.

Một hồi lâu sau, cậu cười hì hì sát lại trước mắt Hạ Chi Quang: "Vậy có phải mỗi lần nhà anh đi đâu, đều có thói quen dùng trực thăng đi tới đi lui không?"

Hạ Chi Quang cong khớp tay, thân mật gõ nhẹ xuống trán cậu: "Nghĩ gì thế."

"Em còn chưa thấy trực thăng tư nhân bao giờ, rất tò mò." Cậu nói nói, chợt nhớ tới chuyện chính.

Hoàng Tuấn Tiệp thu lại tâm tư đùa giỡn, nghiêm túc hỏi: "Đêm hôm khuya khoắt anh chạy qua đây, dì có biết không?"

Không chờ Hạ Chi Quang trả lời, cậu lại nghĩ tới Phó Viện: "Mẹ em có biết không? Bà ấy cho anh vào hả? Tối thế này, em thấy bà ấy sẽ không để anh chen chung một cái giường với em đâu?"

Cậu liên tiếp ném ra một đống câu hỏi, lúc hỏi cũng không có ý định ngừng lại.

Thật ra Hoàng Tuấn Tiệp cũng không tò mò mấy việc này lắm, chỉ là đột nhiên nhìn thấy Hạ Chi Quang, một người cậu vốn cho rằng không thể xuất hiện bên cạnh lại chạy tới đây, khiến cậu rất muốn cùng trò chuyện với hắn.

Trong lúc Hoàng Tuấn Tiệp hỏi liên tiếp, vô thức dụi dụi lồng ngực Hạ Chi Quang.

Cậu rất thích mùi hương trên người hắn, như là nước biển và rừng rậm, có sức mạnh khiến người ta trở nên yên bình.

Hạ Chi Quang tuỳ ý để cậu cọ loạn vào mình, cánh tay vốn đang ôm sau lưng Hoàng Tuấn Tiệp, thuận thế trượt xuống giống như có ý trấn an.

Hắn nhìn dáng vẻ Hoàng Tuấn Tiệp ỷ lại vào mình, nét mặt dịu dàng: "Không còn nhớ rõ à? Lúc anh tới em đã nằm trong bệnh viện rồi."

Hoàng Tuấn Tiệp hơi ngẩn ra.

Cậu hoàn toàn không có ấn tượng gì với việc Hạ Chi Quang nói, có thể tượng tượng được cậu hôn mê đến mức nào: "Vậy là anh....?"

"Anh đến bệnh viện giải thích với mẹ em, còn mang theo giấy báo cáo độ xứng đôi ở bệnh viện Nam Sơn, sau đó bọn họ mới đồng ý để em về." Hạ Chi Quang kiên nhẫn trả lời: "Mẹ anh biết anh muốn đến Hải Thành, mẹ em cũng biết anh với em nằm cùng nhau."

Hắn nói mãi, có ý riêng mà nở nụ cười: "Bây giờ anh ngủ ở đây, cũng coi như được hai bên gia trưởng đồng ý? Em không cần lo lắng."

Hoàng Tuấn Tiệp nghe hắn nói xong, à một tiếng.

Cậu không hiểu được, tại sao trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Hạ Chi Quang lại có thể xử lý tốt hết mọi việc khiến cậu lo lắng.

Hạ Chi Quang nghe tiếng à không rõ ý đó, híp híp mắt.

Dáng vẻ cậu hơi mờ mịt, đôi mắt hổ phách mở to, bất giác toát ra một tia quyến luyến.

Vẻ không muốn rời xa hiện ra quá rõ ràng, cực kì thoả mãn ý muốn độc chiếm của Alpha.

Cho dù như vậy, thời gian cũng không cho phép hắn với Hoàng Tuấn Tiệp tiếp tục trò chuyện tán gẫu. Hạ Chi Quang ấn cậu vào lồng ngực: "Sắp ba giờ rồi, ngủ trước đi, có vấn đề gì để ngày mai anh trả lời em."

Vừa nghe thời gian, Hoàng Tuấn Tiệp gật đầu.

Cậu thuận thế dụi đầu vào hõm vai Hạ Chi Quang, vừa điều chỉnh tư thế xong, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.

Cậu vẫn giữ tư thế chôn đầu vào vai hắn, mở miệng nói: "Vậy bây giờ em ngủ, đến ngày mai, có phải anh sẽ rời đi không?"

Hạ Chi Quang nghe cậu hỏi như vậy, sờ mái tóc mềm mại của cậu.

"Ngày mai phải đi, mẹ anh rất lo lắng."

Hoàng Tuấn Tiệp nghe hắn nói vậy, không tự chủ được cứng đờ thân thể.

Cậu không ngờ Hạ Chi Quang cứ vậy mà đi, nhưng lúc này là cuối năm, cậu cũng không nên tiếp tục làm phiền người ta nữa.

Hay là ngày mai để hắn đánh dấu tạm thời?

Cậu đang câu được câu không suy nghĩ, nam sinh ôm cậu tiếp tục nói: "Nhưng anh lo lắng cho em, chỉ có thể dẫn em cùng đi."

Hoàng Tuấn Tiệp nghe đến thế, đưa đầu ra một chút, chăm chú nhìn thẳng hắn.

Cố tình Hoàng Tuấn Tiệp còn không chắc chắn lắm, hỏi lại hắn như để xác nhận: "Anh nói cái gì?"

"Cùng theo anh về đi," Hạ Chi Quang nhìn dáng vẻ cậu do dự, tim mềm nhũn ra: "Mẹ anh cũng rất muốn gặp em."

Hắn biết Hoàng Tuấn Tiệp ở bên này ăn tết không vui, vừa khéo bây giờ bởi vì chứng kích ứng, hắn có lý do thích hợp dẫn cậu về.

Hoàng Tuấn Tiệp đúng thật muốn cùng đi với hắn, nhưng nghĩ tới bối cảnh gia đình Hạ Chi Quang, ngoài mong đợi, trong lòng cậu hiếm thấy còn xuất hiện thêm cảm giác căng thẳng.

Hoàng Tuấn Tiệp nửa thật nửa đùa nói: "Vậy chẳng phải là em sắp gặp người lớn hả? Tuy rằng em đẹp trai như vậy, nhưng em không thể đảm bảo người lớn nào cũng thích em đâu."

"Đừng nói nhảm." Hạ Chi Quang bật cười: "Cũng không phải em chưa từng gặp mẹ anh."

Hoàng Tuấn Tiệp cũng không biết hắn không nhìn ra mình căng thẳng, chỉ thấy thái độ hắn tự nhiên, xuất phát từ lòng tin tưởng, Hoàng Tuấn Tiệp cảm thấy việc này vẫn có thể làm được.

Mới vừa tiếp nhận sắp xếp ngày mai, cậu lại nghĩ tới một chuyện: "Vậy mẹ em phải làm sao bây giờ? Em còn chưa nói cho bà ấy em có chứng kích ứng, lần này ngất đi, chắc chắn bà ấy bị em hù chết rồi."

"Bà ấy đúng thật sắp bị em hù chết. Anh đã nói sơ qua với dì, dì bảo muốn hỏi ý kiến của em, nếu em đồng ý, vậy ngày mai em sẽ cùng anh trở về Ninh Thành." Hạ Chi Quang nói xong, hơi nâng giọng, dịu dàng phê bình cậu: "Sao em có thể gạt mẹ em việc quan trọng như vậy?"

"Lúc đó em nghĩ có thể tìm anh giúp đỡ." Hoàng Tuấn Tiệp ngượng ngùng để hắn trách mắng: "Hơn nữa mẹ em thường bận rộn công việc, phải lo lắng rất nhiều vấn đề, nói không chừng em nói cho mẹ biết, bà ấy sẽ kéo em đến nhà anh nói cảm ơn mất."

"Cũng không khác biệt lắm." Hạ Chi Quang nhớ lại phản ứng của Phó Viện đêm nay: "Dì liên tục nói cám ơn anh."

Hoàng Tuấn Tiệp nghe đến đó, trong lòng sinh ra một ít xấu hổ.

Biết cậu đang nghĩ gì, Hạ Chi Quang an ủi: "Bà ấy chỉ bị em doạ thôi. Ngủ trước đi, ngày mai thức dậy rồi giải thích với bà ấy thật tốt."

"Được."

Hoàng Tuấn Tiệp đáp lại xong, hơi nhích lại gần bên cạnh.

Đêm nay cậu kéo Hạ Chi Quang hỏi nhiều vấn đề như vậy, nhưng suýt nữa lại quên việc quan trọng nhất.

"Em còn chưa nói cảm ơn anh."

Hạ Chi Quang nhấc mắt, có hơi bất ngờ Hoàng Tuấn Tiệp còn có thể nghĩ đến cái này.

Một cánh tay trắng nõn, chậm rãi đặt lên vai hắn.

Omega kỳ phát tình mang theo mùi hương giống như mây mù mông lung. Như là biết hắn thích gì, Hoàng Tuấn Tiệp liếm môi một cái, dựa sát lại, nở nụ cười nhìn hắn:

"Anh à, cảm ơn anh."

Tác giả có lời muốn nói: Không cần khách khí, là người một nhà cả 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro