Chương 28: Hoặc Là Làm, Hoặc Là Chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

editor: Jianvip1112

Couple chính: Tần Sơ - Lộ Đồng 

Chuyển ver: Hạ Chi Quang - Hoàng Tuấn Tiệp 

_____________________________________

Bác sĩ Hà nói "Như vậy, chuyện này cũng không phải là hoàn toàn không có cách giải quyết, hay là trước tiên hai cậu đi làm xét nghiệm mức độ tương thích tin tức tố đi"

Hạ Chi Quang "Làm gì?"

Bác sĩ Hà khẽ mỉm cười "Ở lần phân hóa thứ hai sẽ có xu hướng ỷ lại vào tin tức tố có mức độ tương thích cao hơn. Ví dụ như mức độ tương thích của hai cậu là 80%, như vậy sau khi Omega gặp phải mức độ tương thích 81% là có thể thành công thoát khỏi sự ỷ lại vào Alpha có mức độ tương thích thấp hơn một chút."

Hoàng Tuấn Tiệp "Đây cũng không phải là cách lâu dài. Kết quả cũng phải ỷ lại vào tin tức tố của người khác"

Bác sĩ Hà nói "Không còn cách nào khác mà. Omega sinh ra là phải dựa dẫm vào Alpha.... à đừng có ghi âm lại mấy lời này nhé, tôi sợ bị báo cáo đấy. Chỉ là tôi thấy hình như cậu không hài lòng lắm với Alpha hiện tại của mình, vậy chỉ có thể dùng cậu ta đánh dấu tạm thời cậu hoặc là dùng cách nào đó để đối phó tạm thời, cho đến khi cậu tìm được chân mệnh thiên tử của cậu thì thôi"

Hoàng Tuấn Tiệp:...... Vậy mà cũng là cách?

Như vậy không phải xem Hạ Chi Quang là công cụ đối phó chạy bằng cơm sao?

Đừng nói là Hạ Chi Quang, phải là anh thì anh cũng không muốn.

Theo như bác sĩ Hà nói thì chẳng phải là sẽ nhờ Hạ Chi Quang giúp anh vượt qua thời kỳ khó khăn trước mắt sao? Nếu không có tin tức tố Alpha trấn an thì cơ thể sẽ suy kiệt, vậy thì tìm một Alpha xui xẻo tới để trấn an là được.

Rồi tương lai chờ đến khi mình tìm được bạn đời thật sự, sẽ một cước đá văng Alpha xui xẻo này đi hả?

Tra level max.

Hoàng Tuấn Tiệp "Không thể được"

Hạ Chi Quang liếc nhìn anh một cái.

Hoàng Tuấn Tiệp "Tôi không có hứng thú với nam nhân"

Những lời này bản thân Hạ Chi Quang cũng đã từng nói qua.

Nhưng khi chính miệng Hoàng Tuấn Tiệp nói ra, hắn giống như bị rút mất tiên đan, vô duyên vô cớ mất đi một đoạn khí thế, cảm thấy có chút mất mặt, mở miệng "Tôi cũng thế!"

Giống như cướp lời mà nói, nhất định phải tranh cao thấp.

Lộ Đồng trong lòng khinh thường: Ấu trĩ. Câu này là do ai nói trước?

Bác sĩ Hà "Ồ, nhưng mà căng nha, Alpha nữ khó tìm lắm đó"

Anh ta xoạt xoạt đóng dấu lên một tờ khai, mở miệng nói "Trước hết các cậu cứ cầm tờ khai này đi kiểm tra độ tương xứng một chút đi. Nếu không cao thì có thể đơn giản tiến hành giải phẫu ức chế hai năm. Xem tuổi của cậu thì còn thiếu hai tháng nữa là thành niên, hai năm sau theo quy định của pháp luật thì cũng tới tuổi kết hôn rồi, tới lúc đó chắc sẽ có cách mới"

Hoàng Tuấn Tiệp "Nếu tôi không muốn kết hôn?"

Bác sĩ Hà vinh quang năm chặt bàn tay "Vậy thì chúng ta hãy cùng nhau khiến cho trình độ y học của Trung Quốc giương cánh bay cao, phát triển mạnh mẽ"

.........Hơn nữa hai năm sau, các thử nghiệm lâm sàng giải quyết sự ỷ lại tin tức tố có thể được nghiên cứu ra.

Kiểm tra tin tức tố cần lấy máu, bản thân Hoàng Tuấn Tiệp có chứng hạ huyết áp, sau khi lấy máu xong thì đầu óc choáng váng giống như bị say xe.

Anh ngồi trên ghế lẳng lặng chờ đợi kết quả kiểm tra, Hạ Chi Quang giống như làm ảo thuật, từ trong túi lấy ra một viên kẹo.

Kẹo sữa chính hiệu Thỏ Trắng.

Xé vỏ kẹo ra, mùi sữa thơm liền chui vào trong mũi.

Hoàng Tuấn Tiệp nghiêng mặt sang bên nhìn hắn, sau khi Hạ Chi Quang lột vỏ kẹo xong, bỏ vào miệng "Nhìn cái gì? Tưởng tôi chuẩn bị cho anh hả?"

Hoàng Tuấn Tiệp "Có ai từng nói với cậu là cậu đáng ghét lắm không?"

Hạ Chi Quang "Không có, anh là người đầu tiên đấy"

Hắn liếc mắt nhìn Hoàng Tuấn Tiệp "Chóng mặt lắm à, muốn ăn kẹo không?"

Hoàng Tuấn Tiệp mặc kệ hắn.

Hạ Chi Quang từ trong túi lấy ra que chọc mèo.

Hoàng Tuấn Tiệp:?

"Dài như vậy sao cậu nhét vào được?" Anh kinh ngạc ngây người.

Hạ Chi Quang đè đè cây que chọc mèo "Co duỗi được" Nhớ tới lúc Hoàng Tuấn Tiệp cào vào cục lông mèo kia mấy cái, còn nhìn chưa đủ, hiện tại trong lòng có chút ngứa ngáy, nóng lòng muốn thử "Bắt được thì cho anh ăn kẹo"

Hoàng Tuấn Tiệp "Cậu có cần sang khoa thần kinh khám thử không?"

Hạ Chi Quang không dễ dàng gì bị dăm ba câu đả kích đấy làm cho gục ngã, càng cản càng hăng, trực tiếp cầm que chọc mèo trêu đùa.

Lúc đầu Hoàng Tuấn Tiệp không thèm để ý đến hắn, nhắm mắt dựa về phía sau, hết sức chuyên chú chờ báo cáo kiểm tra.

Kết quả cái cục lông mèo kia của Hạ Chi Quang ở trước mắt anh như bóng với hình, cứ nhắm mắt lại là thấy một cái bóng nhảy qua nhảy lại trước mắt.

Phiền chết mất.

Hoàng Tuấn Tiệp không hề báo trước mở mắt ra, bắt được cục lông chọc mèo.

"Cậu đủ chưa?" Anh nhe răng trợn mắt.

Hạ Chi Quang "Chán quá"

............Thật sự rất giống con mèo.

Hạ Chi Quang nhét cục kẹo vào trong tay Hoàng Tuấn Tiệp "Cho anh, khen tặng anh đã bắt được"

Hoàng Tuấn Tiệp "Không ăn đồ ăn xin, lấy về đi"

Hạ Chi Quang "Cái này dựa vào biểu hiện ưu tú của anh kiếm về, sao gọi là đồ ăn xin?"

Hoàng Tuấn Tiệp bị một, hai câu nói của hắn làm cho nổi lửa, tính khí luôn trầm ổn bình tĩnh của anh liên tục sụp đổ trước mặt Hạ Chi Quang .

Ngay cả chính bản thân anh cũng cảm thấy kỳ lạ, tại sao Hạ Chi Quang có thể dễ dàng khiến mặt nạ vô cảm của anh vỡ nát như thế.

Đang lúc anh muốn nhéo cho Hạ Chi Quang một cái thì báo cáo kết quả kiểm tra được đưa ra.

Hoàng Tuấn Tiệp tạm thời đình chiến với hắn, hai người cùng đến trước máy quét mã, nhận được một bản báo cáo có đóng dấu lệch nghiêng đặc thù của bệnh viện.

Độ tương xứng: 99.14%

Hiếm thấy, khiến hai người đều trầm mặc.

Âm thanh vô cùng ồn ào náo nhiệt trong bệnh viện xuyên qua lỗ tai Hoàng Tuấn Tiệp, nhưng lại không lọt được vào tai anh.

Cuộc đời anh nửa đời thuận buồm xuôi gió, dường như sau khi gặp gỡ Hạ Chi Quang , tình thế giống như ngựa điên chạy loạn không thể lường trước được.

...........Độ tương xứng 99%, mọe nó có khác gì bị bệnh nan y đâu?

Con số trên bản báo cáo trở nên vặn vẹo uốn éo rơi vào trong mắt Hoàng Tuấn Tiệp, biến thành 6 chữ: Hoặc là làm, hoặc là chết!

Anh tinh thần hoảng hốt, nhìn lại bản báo cáo, trong thoáng chốc, bản báo cáo này ở trong tay anh bỗng nhiên biến thành giấy hôn thú.

Ở trên còn có ảnh chụp của anh với Hạ Chi Quang.

.......Cứu mạng.

Nếu nói chỉ là mơ thì nó nên đột ngột kết thúc tại đây, sao đến giờ vẫn chưa có ai đánh thức anh dậy chứ?

Giống như muốn đáp trả lại suy nghĩ trong đầu anh, một giây sau, thân thể Hoàng Tuấn Tiệp  bỗng nhiên bị Hạ Chi Quang giật mạnh lại.

Trong nháy mắt ý thức của anh trở về lại cơ thể, phản ứng đầu tiên của anh chính là muốn bùng nổ.

Hoàng Tuấn Tiệp va vào trong lồng ngực hắn, mùi hương Alpha lành lạnh nhanh chóng bao vây lấy toàn thân anh, anh có lòng muốn phản kháng, nhưng bản năng lại khiến anh không nhịn được giống như một con mèo nhỏ, cọ sượt ở bả vai của Hạ Chi Quang .

Cánh cửa phía sau hai người "loảng xoảng" đóng lại.

Hóa ra là nhân viên y tế phải đẩy xe đi qua cánh cửa phía sau hai người, anh ta không để ý Hoàng Tuấn Tiệp đang đứng ở cạnh cửa, sau khi đi vào thì liền đóng cửa lại.

Nếu lúc nãy Hạ Chi Quang không kéo mạnh anh lại thì anh đã bị xe đụng vào, đầu óc Hoàng Tuấn Tiệp hôm nay giống như bị kẹp ở cửa. Thế nên Hoàng Tuấn Tiệp muốn bùng nổ cũng không có cơ hội.

"......Cảm ơn"

Hạ Chi Quang "Không có gì. Anh ngơ ngẩn cái gì đấy? Nhìn thấy độ tương xứng 99% mừng muốn xỉu luôn hả, tự nhiên lại tìm được một soái ca như tôi cho tin tức tố miễn phí nên vui sướng quá sao?"

Trong nháy mắt, Hoàng Tuấn Tiệp liền cảm giác sự quan tâm của mình là dư thừa "Thỉnh tự trọng"

Ánh mắt anh di chuyển xuống, thấy bàn tay thả ở bên cạnh quần của Hạ Chi Quang bị cánh cửa kẹp ra một đường xước, có một chút máu chảy ra.

Hoàng Tuấn Tiệp vội vàng cầm tay hắn lên "Lúc nãy bị thương à?"

Nhất thời, anh trở nên mềm lòng, không thể tiếp tục cứng rắn được nữa.

Hạ Chi Quang "Xước tí thôi"

Có vẻ như đã bị thương lúc chặn cửa kéo Hoàng Tuấn Tiệp lại.

Hoàng Tuấn Tiệp "........Thế này mà bảo chỉ bị xước tí thôi sao. Vết thương lớn như vậy mà cậu không thấy đau à?"

Hạ Chi Quang không chút do dự "Đau"

Hoàng Tuấn Tiệp "Đau như vậy sao cậu không biết kêu lên? Chó bị bắt đi còn biết sủa hai tiếng"

Hạ Chi Quang yên lặng rồi chậm rãi phun ra bốn chữ "Thấy mất mặt lắm"

Hoàng Tuấn Tiệp:......

"Kêu đau thôi mà cũng sợ mất mặt à?"

Hạ Chi Quang lầm bầm một tiếng, không thể phủ nhận.

Hoàng Tuấn Tiệp thấy bực mình, vừa nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Chi Quang , cơn giận lại bay mất.

Thiếu niên kia gương mặt chưa trưởng thành hết, tuy rằng thân hình trở nên cao lớn đĩnh bạt vô song, thậm chí còn cao hơn anh đến nửa cái đầu, nhưng nhìn bằng mắt thường vẫn thấy được trên khuôn mặt kia còn nét trẻ con phúng phính.

Lúc cười rộ lên, hai cái răng nanh ở hai bên miệng như ẩn như hiện.

Thậm chí, lần đầu tiên gặp cậu ta ở nhà cô Triệu, ở trong phòng ngủ của cậu ta còn được bày trí như một tên otaku cuồng manga anime Nhật Bản.

Bỗng nhiên anh chợt nhớ lại, dù sao Hạ Chi Quang cũng vẫn là một thằng nhóc vị thành niên, đáng để anh đứng ở đây cùng hắn so đo phân cao thấp hay sao?

Hoàng Tuấn Tiệp chợt bật cười một mình.

Hạ Chi Quang vô cùng tò mò hỏi "Anh cười cái gì?"

Hoàng Tuấn Tiệp "Tôi cười cậu con nít đó. Đi thôi, tổ tông, đi mua băng gạc với cồn sát trùng cho cậu"

Hạ Chi Quang dùng khẩu khí chủ nghĩa Alpha siêu thẳng vô cùng buồn nôn nói "Nam nhi đại trượng phu bị chút vết thương nhỏ này có đáng gì, khỏi cần dùng thuốc cũng tự khỏi."

Hoàng Tuấn Tiệp "Nói nhảm nhiều quá, không cần cậu trả tiền, để tôi trả tiền mua đồ băng bó cho cậu"

Vật lộn với miệng vết thương của Hạ Chi Quang xong, hai người trở lại phòng khám bệnh khoa nội, lúc đó đã đến một giờ chiều.

Bác sĩ Hà nhìn thấy hai người bọn họ đi vào, mỉm cười chào hỏi một cái, nhìn thấy trên tay Hạ Chi Quang quấn băng gạc một vòng, anh ta hít thở một hơi "Các đồng chí lấy máu bây giờ dã man thế cơ à? Cậu bị rút đi mấy lít máu vậy?"

Hoàng Tuấn Tiệp kiên nhẫn giải thích nói "Bị va chạm trên đường thôi, không phải vết thương do lấy máu xét nghiệm"

Dứt lời, anh đặt báo cáo kết quả xét nghiệm lên bàn trước mặt bác sĩ Hà.

Bác sĩ Hà cầm lên xem, vừa nhìn thấy, con số 99% to đùng ở ngay trước mắt anh lắc lư một vòng.

"Wow, cao dữ vậy"

Hoàng Tuấn Tiệp "Tôi có mắt, tự nhìn được"

Bác sĩ Hà vuốt cằm "Ca này khó đấy, 99.14% căn bản là không thể nào vượt qua được"

Hạ Chi Quang trong lòng lẳng lặng đắc ý một chút, ngay sau đó lại kỳ quái tự chất vấn bản thân mình: Mình đắc ý cái gì chứ?

Vẻ mặt Hoàng Tuấn Tiệp trầm mặc mở miệng nói "Sao lại không thể vượt qua, nếu xuất hiện người 99.5% thì sao?"

Bác sĩ Hà thản nhiên nói "Không thể nào, 99.14% thật ra chính là 100%"

Hoàng Tuấn Tiệp "Nhưng trên đó thể hiện con số 99.14% thôi mà"

Bác sĩ Hà "Tất nhiên rồi, nếu trên bản báo cáo này thể hiện con số 100% tròn thì các cậu tin được sao?.....Mấy lời này cũng đừng có ghi âm lại nha, đây là cơ mật của bệnh viện chúng tôi. Con số 99.14% chỉ là số liệu đại khái cho các cậu xem thôi, để các cậu thấy yên tâm, bốn bỏ năm lên chính là 100% rồi. Chỉ là nếu viết luôn 100% thì sẽ khiến cho máy móc của chúng tôi trông không được chuyên nghiệp lắm, thế nên phía sau mới thêm vào hai con số nhỏ, có phải nhìn đáng tin cậy hơn không?"

Hoàng Tuấn Tiệp:......

Không hề.

Hơn nữa ở đây người không đáng tin cậy nhất chính là anh đó, bác sĩ Hà.

Bác sĩ Hà cầm bản báo cáo lên, cảm khái một lúc "Số liệu cao như vậy, từ trước đến nay tôi chưa gặp trường hợp này bao giờ. Nếu không phải bị đạo đức nghề nghiệp ràng buộc thì tôi đã chụp lại rồi đăng lên vòng bạn bè rồi. Hoàng tiên sinh, trong vòng 50 năm cũng chưa từng xuất hiện số liệu tương xứng cao như vậy đâu, đây là sự lựa chọn của tự nhiên rồi.

Hoàng Tuấn Tiệp "Anh cảm thấy tôi muốn nghe mấy cái này?"

Còn sự lựa chọn của tự nhiên.

Có phải đang quay phim thế giới động vật đâu.

Bác sĩ Hà nói "Người này cũng không phải là phân hóa lần hai, đây là ông trời ban thưởng bạn trai cho cậu rồi, gặp được độ tương xứng cao như thế cũng không dễ dàng gì, hay là...."

Hoàng Tuấn Tiệp và Hạ Chi Quang mỗi người đều đang có tâm sự nặng nề, nghe bác sĩ Hà nói, nghĩ rằng sẽ có cơ hội chuyển biến.

Kết quả bác sĩ Hà nói "Hay là cho tôi chụp hình với các cậu một bức hình nha, coi như làm giàu thêm cho sự nghiệp bác sĩ của tôi."

............Đúng là không thể trông cậy được anh ta có thể nói ra được một cái gì đó đáng tin cậy.

Hoàng Tuấn Tiệp ôm trán, xem ra anh thực sự đang rất đau đầu.

Độ tương xứng gần 100% như vậy, nếu để cho chính phủ biết được, chỉ sợ bên trên sẽ lập tức phái người xuống để mai mối ngay.

Bác sĩ Hà ung dung vui vẻ nói "Nghĩ lại thì cũng có nhiều cách giải quyết mà. Cả đời này cậu không được tiếp xúc với Alpha nữa. Với cả ngẫm lại kỳ thật cũng không phải khó sống lắm, chẳng hạn như mấy nhà văn ấy, cả đời không phải ra khỏi nhà cũng được mà ha?"

Hoàng Tuấn Tiệp "Anh cảm thấy ý kiến của anh có thể giúp được tôi sao?"

Bác sĩ Hà tiếp tục đưa ra ý kiến "Hay là vậy đi. Cậu để cho bạn học của cậu.... đây chắc là bạn học của cậu ha. Trước mắt mấy năm này để cho cậu ta giúp cậu vượt qua cửa ải khó khăn, chờ sau khi cậu tốt nghiệp xong, nếu muốn thoát khỏi dị ứng do phản ứng bài xích Alpha thì thật ra cậu có thể làm phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể."

Hoàng Tuấn Tiệp cảm thấy bác sĩ Hà nói câu nào cũng vô ích cả, từ lúc nhận được kết quả kiểm tra này, toàn thân anh đều muốn phát bệnh.

Không tiếp xúc với Alpha sao?

Không thực tế chút nào.

Anh còn một năm nữa mới thi đại học, hơn nữa trong trường đại học có nhiều Alpha như vậy, làm sao anh có thể tránh hoàn toàn được?

Trừ phi giống như lời bác sĩ Hà nói, cả đời không tiếp xúc với người khác..... nhưng như vậy càng không thực tế.

Chỉ còn.... hoàn thành đánh dấu với Hạ Chi Quang.

Cứu mạng, đây là nhân quả báo ứng của anh sao?

Đừng nói tới bản thân anh kháng cự chuyện hoàn thành đánh dấu, chỉ nói tới mình Hạ Chi Quang thôi.... tuổi của cậu ta còn quá nhỏ, hơn nữa bối cảnh gia đình cậu ta không phải là loại giai cấp trung lưu như Hoàng Tuấn Tiệp có thể với tới được, hai người hoàn toàn không thuộc cùng một thế giới, đối phương làm sao có thể cùng với anh.....

Tuy rằng hai người thật sự trời xui đất khiến có độ tương xứng cao, nhưng con đường này cũng không phải dễ dàng đi như thế.

Càng không cần phải nói tới tình hình thực tế hiện tại.... độ tương xứng cao như vậy đúng là gặp quỷ, hai người bọn họ có thể bình tĩnh nói chuyện với nhau hai câu mà không lao vào đánh nhau đã là tốt lắm rồi.

Cái tên Hạ Chi Quang này đáng ghét như thế, Hoàng Tuấn Tiệp vừa nhìn thấy hắn thôi liền nghiến răng, móng vuốt mèo hận không thể cào hắn hai phát.

Con đường phía trước bốn phương tám hướng đều mịt mù.

Nhìn sắc mặt của Hoàng Tuấn Tiệp bây giờ chẳng khác gì phát hiện ra mình bị bệnh nan y.

Lúc gần đi, bác sĩ Hà gọi Hoàng Tuấn Tiệp lại, đưa danh thiếp của mình ra.

Hoàng Tuấn Tiệp:?

Bác sĩ Hà "Thật không dám giấu. Tôi còn mở một studio chụp ảnh ở trung tâm thành phố, có nhận chụp hình trên giấy đăng ký kết hôn. Nếu có nhu cầu, mấy cậu cũng có thể book lịch với tôi." Anh ta ngừng lại, rất có đầu óc kinh doanh nói "Giảm giá 20% cho các cặp đôi trời định"

Hoàng Tuấn Tiệp ".........Muốn tôi đánh gãy xương anh không?"

Tấm danh thiếp này cầm phỏng cả tay.

Rời khỏi bệnh viện, Hạ Chi Quang vẫn luôn im lặng chợt lên tiếng hỏi "Anh định làm thế nào?"

Hoàng Tuấn Tiệp "Không biết"

Còn có thể làm sao bây giờ? Căn bản không có thuốc nào để anh kiềm chế lại được sự bài xích tin tức tố Alpha.

Biện pháp duy nhất chính là dựa vào Hạ Chi Quang để chống đỡ tạm thời.

Hơn nữa chẳng biết có thể chống đỡ được bao lâu, chẳng biết đến khi nào chuyện phân hóa lần hai tồi tệ này sẽ bị bại lộ, nó tựa như một quả bom hẹn giờ, một khi bùng nổ, chờ đón Hoàng Tuấn  Tiệp chính là kỳ phát tình mãnh liệt đáng sợ, rốt cuộc vẫn phải cần đến hoàn thành đánh dấu cuối cùng.

Hơn nữa, anh chẳng trách được Hạ Chi Quang.

Lần đánh dấu tạm thời ở kỳ phát tình đầu tiên, là do bản thân Hoàng Tuấn Tiệp muốn.

Hiện tại muốn xong rồi..... lại xuất hiện loại chuyện này, anh cũng không thể trở mặt không nhận, trở thành chủ đề cho người ta mắng chửi anh là đồ khốn khiếp, Hoàng Tuấn Tiệp làm không được.

Thế nhưng anh cũng không thể hết lần này tới lần khác mặt dày muốn Hạ Chi Quang đánh dấu tạm thời.

Kết hợp tin tức tố sẽ gây nghiện, đây cũng là nguyên nhân mà trường học cấm học sinh yêu sớm, một đã khi nghiện rồi thì hai người đều sẽ khát cầu muốn tiến thêm một bước, kết quả chờ đợi các đôi tình nhân nhỏ chính là đi hai về ba.

Hoàng Tuấn Tiệp vừa suy nghĩ đối sách tiếp theo vừa bước đi về phía trước.

Hạ Chi Quang chắn ở trước mặt anh, cúi đầu hỏi "Không biết là thế nào?"

Hoàng Tuấn Tiệp ngẩng đầu nhìn hắn, trong nháy mắt, anh gần như muốn thỏa hiệp.

........Hay là, mặt dày hỏi mượn Hạ Chi Quang tin tức tố một năm.

Không chờ Hoàng Tuấn Tiệp nói, Hạ Chi Quang tốt bụng đột xuất mở miệng nói "Hay là, tôi chịu thiệt cho anh mượn tin tức tố một năm"

Hoàng Tuấn Tiệp:........... Tự nhiên không muốn mượn nữa.

"Dễ dàng hứa hẹn như vậy khiến tôi có linh cảm không lành đấy. Cậu đang là chồn đi chúc tết gà sao?"

Hạ Chi Quang phản bác anh "Trên thế gian này có con chồn nào đẹp trai như tôi không, có cũng là gà đi chúc tết tôi. Anh không cần cũng được, để xem anh có thể kiên trì được bao lâu"

Hoàng Tuấn Tiệp nổi lên tính tình bướng bỉnh, nghĩ thầm: Để rồi xem tôi kiên trì được bao lâu!

Kết quả còn chưa kịp mạnh mồm khoác loác, phía sau cổ anh liền cảm thấy khó chịu.

Sau khi đi ra khỏi bệnh viện, tin tức tố Alpha ở cửa đi tới đi lui toàn bộ xộc vào thân thể anh.

Anh cảm thấy chóng mặt nhức đầu, tức ngực khó thở, cảm giác buồn nôn vô cùng mãnh liệt.

Hạ Chi Quang đi ở phía trước vài bước, góc áo liền bị Hoàng Tuấn Tiệp túm chặt.

Bên tai Hoàng Tuấn Tiệp đỏ bừng bừng "...........Chỉ mượn một năm, không cần hóa đơn"

Hạ Chi Quang đứng lại, rất có hứng thú nhìn anh "Vậy định trả lại thế nào đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro