1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chưa kịp đợi đồng hồ báo thức reo, Trần Lệ Quân đã chán nản trở mình vài lần rồi bò ra khỏi giường.

Tối qua Trần Lệ Quân lại mất ngủ, cả đêm.

Tiếng nước chảy rì rào từ vòi hoa sen, Trần Lệ Quân gỡ dây buộc tóc trên cổ tay xuống và vội vàng búi tóc lên. Trong lúc chờ nước nóng, cô nhìn vào gương thấy quầng thâm dưới mắt mình mà cảm thấy lo lắng.

Kẹo dẻo hỗ trợ giấc ngủ chẳng có tác dụng gì, có lẽ lần tới phải dùng thuốc ngủ thôi.

Trần Lệ Quân ra ngoài thường rất nhanh, cô không chú trọng những việc này, thường chỉ mặc áo lót đơn sắc và khoác ngoài đơn giản. Nhưng hôm nay là ngày đặc biệt, cô dành thêm chút thời gian trang điểm kỹ lưỡng, chuốt mascara và xịt một ít nước hoa nhẹ nhàng.

Khi Thái Minh và chồng cô ấy đến đón cô, nhìn thấy cô mặc chiếc váy dài màu đỏ rực rỡ như chim công xòe đuôi, họ khá ngạc nhiên và còn trêu chọc một chút:

"Vân Tiêu đúng là người vợ lâu năm của cậu, đối đãi đặc biệt thật đấy. Hồi tôi kết hôn, cậu mặc như vừa tập diễn xong rồi chạy tới vậy."

Trần Lệ Quân ngồi ở hàng ghế sau điều chỉnh tư thế, nghiêng người về phía trước, nháy mắt với Thái Minh đang ngồi ở ghế phụ: "Không phải như, mà chính là vậy."

Thái Minh nắm tay lại, làm bộ muốn đánh cô, Trần Lệ Quân nhanh chóng lùi lại, thể hiện bản tính trốn tránh của mình. 

Thái Minh nhìn cô hôm nay ăn diện thật đẹp, bèn thu tay lại, hừ nhẹ một tiếng.

"Hôm nay là ngày vui của Vân Tiêu, tôi không động tay chân." 

Nói xong, Thái Minh quay lại ghế phụ, nhìn Trần Lệ Quân với vẻ nghiêm túc như những bà cô trong dịp Tết:

"Ở đoàn Chiết Giang của chúng ta, chỉ còn mình cậu còn độc thân thôi đấy, đến cả em gái mới vào năm ngoái cũng đã có người yêu rồi, cậu không biết lo lắng à?"

Trần Lệ Quân đã miễn dịch với chuyện bị thúc giục kết hôn, vô tư vẫy tay: "Một mình cũng tốt, không bị ràng buộc gì cả."

Thái Minh còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Trần Lệ Quân có thể đoán trước nội dung, chẳng qua là mấy câu như có người bên cạnh chia sẻ cảm xúc, khi về già sẽ thấy cô đơn, nhìn chồng chị ấy mà xem, tốt biết bao, bla bla bla. May mà anh rể có tật đạp phanh gấp, mọi người đều theo quán tính chúi về phía trước, Thái Minh lập tức đổi mục tiêu kêu ca.

Những chuyện nhỏ nhặt như vậy, kết hôn có gì hay ho đâu.

Trần Lệ Quân thoát khỏi một cuộc cằn nhằn, thở phào nhẹ nhõm, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật liên tục lùi lại. Trong xe, cặp vợ chồng Thái Minh đang cãi nhau âu yếm như thường lệ.

Chồng của Vân Tiêu, Trần Lệ Quân đã gặp vài lần, là người nho nhã, mặc áo sơ mi trắng, giống Vân Tiêu đều là những người trẻ văn nghệ, đứng cùng nhau rất xứng đôi.

Nhớ là cách đây khoảng nửa năm, khi họ tụ họp tại tiệc cùng nhau, lần đầu tiên Vân Tiêu đã mang anh ta đến, khi đó họ đang trong giai đoạn hẹn hò. 

Trần Lệ Quân nhìn người đàn ông kia chăm sóc Vân Tiêu một cách tinh tế, trong đầu cô không ngừng tưởng tượng ra các cảnh họ cùng nhau pha trà đốt hương, thật buồn cười. Cô tưởng tượng rồi cười ngu ngốc. 

Ngồi đối diện cô, mặt Vân Tiêu đỏ bừng vì bị hơi nóng từ nồi súp đẩy lên hay vì Trần Lệ Quân nhìn hai người họ mà xấu hổ. Qua làn sương mù kéo dài, nàng khẻ nhìn cô. 

-------------

Chiết Bách là một nửa trong gia đình Lý Vân Tiêu, mặc dù các phụ dâu được chỉ định bởi mẹ nàng, nhưng lễ cưới chắn chắn sẽ có sự tham gia của họ, ít nhất là người chồng cũ duy nhất của nàng, Trần Lệ Quân. 

Thái Minh và Trần Lệ Quân vừa bước vào cửa đã giật mình vì quả bóng bay bất ngờ nổ tung dưới chân. May mắn thay cho Thái Minh, Trần Lệ Quân đã kịp che đậy trái tim nhỏ bé của mình, sợ hãi đến mức nhảy dựng lên. 

Người gây ra là đứa cháu nghịch ngợm của Lý Vân Tiêu.

"Đừng có quậy phá!" 

Lý Vân Tiêu đang ngồi trong phòng ngủ, đang được một thợ đan búi tóc. Cô ấy không thể di chuyển, chỉ có thể từ xa nhắc nhở một chút, nhưng cũng có hiệu quả.

Đứa cháu trai làm mặt xấu với Trần Lệ Quân và rồi bỏ chạy như bay. Trần Lệ Quân cười vui vẻ nhìn theo thằng bé. 

Dù sao, cô cũng không thể quá tức giận với đứa nhỏ, nhất là khi đó lại là cháu của Vân Tiêu. 

Cô gạt đi sự việc nhỏ này sang một bên, nhanh chóng bước qua phòng khách trang trí đầy bóng bay và ruy băng, bước vào phòng ngủ của Vân Tiêu, nở nụ cười vui vẻ.

"Ôi, hôm nay Vân Tiêu của chúng ta thật đẹp!"

Lời khen ngợi của cô khiến Vân Tiêu bật cười, dường như muốn vỗ cô như trước đây, nhưng tay đặt trên đầu gối chỉ lắc nhẹ hai cái, cuối cùng vẫn không giơ lên được.

"Chị cũng không thua kém đâu, thường ngày chị không chăm chút bản thân, hôm nay là có ý đồ đua đòi với em à?"

Đối mặt với lời trêu chọc của Lý Vân Tiêu, Trần Lệ Quân vẫy tay vài cái, chống tay lên hông, nâng mặt tự hào.

"Chị làm vậy để giúp em tạo uy tín, để mọi người biết rằng gia đình Vân Tiêu cũng không hề kém cạnh."

Thái Minh đi vào phía sau vỗ vỗ lưng Trần Lệ Quân:"

 "Đừng kiêu ngạo như vậy, nhà ngươi dự định khi nào thì gả chính mình đây? "

Trần Lệ Quân lập tức bịt tai lại, cố gắng để không phải nghe mấy bài ca này của Thái Minh nữa. Khi Thái Minh càng áp sát bản thân, cô liền bỏ chạy, Thái Minh cũng đuổi theo.

Mặc dù mặc váy điệu đà là như vậy nhưng cô vẫn không giấu được bản tính vô tư của mình. Căn phòng nhỏ thoát cái lại có chút lộn xộn, Lý Vân Tiêu cứ đi theo Trần Lệ Quân đang chạy quanh phòng, sợ cô sẽ ngã. 

Khi cô đi qua, nàng nhẹ nhàng vuốt ve nếp váy giúp cô. 

Giống như một cơn gió mạnh, Trần Lệ Quân lập tức dừng lại nhìn nàng, những ngót tay của nàng như bị ánh nhìn của cô làm cho ngứa ran, Lý Vân Tiêu vội rút chúng lại như bị điện giật. 

Nàng bắt gặp ánh mắt của Trần Lệ Quân, tuy sợ hãi nhưng nàng vẫn muốn nhìn thấy thứ gì đó trong ánh mắt cô. 

May mắn thay, trong nháy mắt ấy, sự lo lắng quen thuộc lại hiện lên trong mắt cô.

" Vợ của chị, nên cẩn thận!"

Lý Vân Tiêu mỉm cười nhẹ dịu dàng vì nàng đã vô số lần nghe những lời quan tâm như vậy từ Trần Lệ Quân.

Lúc này, Thái Minh cũng nắm được cơ hội, nắm lấy tay Trần Lệ Quân, vỗ vỗ vào tay cô. 

" Cậu lại dám chạy"

Trần Lệ Quân đau đớn kêu lên.

"Tớ đã hứa hôm nay là một ngày tốt lành đối với Vân Tiêu, không thì cậu chết với mình!"

-----------------------

Đám cưới dù đơn giản hay hoành tráng cũng chỉ là một quy trình cố định.

Nếu tham dự quá nhiều đám cưới, bạn sẽ trở nên tê liệt cảm xúc, nhưng Trần Lệ Quân, một người chưa lập gia đình, lại đắm chìm trong đó, hơn cả những bữa tiệc cưới khác. 

Mỗi lần tham gia đám cưới của người khác, Trần Lệ Quân sẽ bật khóc trong lễ tuyên thệ của cặp đôi, như thể cô đã chứng kiến suốt cả chặng đường tình yêu của người khác, cô đều khóc một cách thân thành, xúc động. 

Ngày cưới của Thái Minh, cô cũng bật khóc rất nhiều. 

Thái Minh đã cảm động đến mức sau khi kết thúc kỳ trăng mật, cô quay lại làm việc liền mang đồ ăn riêng cho cô trong ba ngày liên tiếp. 

Trong đám cưới của Lý Vân Tiêu, Thái Minh nghĩ rằng Trần Lệ Quân, người có thể chất không tự chủ được nước mắt này, chắc chắn sẽ khóc đến ngất xỉu mất. 

Nhưng hóa ra cô có lẽ đã thành tạo việc tu luyện từ khi nào mà tập trung chụp ảnh từ trái sang phải. Ngay cả khi Vân Tiêu dâng trà cho bố mẹ, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nàng, nhưng cô vẫn chỉ nghiêm túc cố tìm góc chụp hoàn hảo Vân Tiêu. 

Thái Minh phải cố mời cô ngồi xuống, chồng người ta đã thuê nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp để chụp đám cưới rồi, nhưng ánh mắt của Trần Lệ Quân không hề rời khỏi màn hình máy ảnh một giây, cô cười rất kiêu ngạo:

" Tiktok của mình có hơn một triệu lượt thích, mình là chuyên gia trong việc edit video đấy"

Thái Minh ngạc nhiên đến trợn mắt, không thèm để ý đến cô. 

Vừa trao nhẫn cưới xong, Thái Minh liền nhanh chóng kéo anh Vương đang ngồi bên cạnh mình, vổ tay nhiệt liệt. 

Sau khi trao nhẫn cưới, phần được khách mời thích nhất cũng đến, cùng với đó chính là tiếng la ó của mọi người cùng Thái Minh đòi cô dâu chú rể hôn nhau. 

Lúc này cô dâu chỉ có trách nhiệm cười ngượng ngùng, còn chú rể thì giả vờ cứng rắn, nhưng chiều theo mọi người chỉ hôn phớt nhẹ một cái rất đẹp. 

Thái Minh cảm thấy đây chính là khoảnh khắc nên được ghi lại liền đứng dậy kiếm Trần Lệ Quân, người vừa rồi còn chạy khắp nơi chụp hình. 

Sau nụ hôn, cả đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay như sấm, Thái Minh nhìn thấy Trần Lệ Quân từ đâu đi tới với vẻ mặt cau có che mất cảnh tượng kinh điển vừa rồi, chọc cho cô tức giận vô cùng.

Thủ phạm vẫn tỏ ra bối rối:

" Thái Minh, sao pin này lại bị lỏng thế?"

Thái Minh giật lấy chiếc máy ảnh, tùy ý gõ hai cái vào thanh bên hông máy ảnh, màn hình lập tức sáng lên:

"Chỉ cần đánh hai cái như vậy thôi, Mình tính gọi cậu quay lại khoảnh khắc kinh điển kia, tìm hoài không thấy cậu vậy?"

"Mình đi lấy máy ảnh", Trần Lệ Quân bắt lấy máy ảnh của Thái Minh ném cho cô, ngây thơ mở to mắt đầy tò mò:"khoảnh khắc kinh điển nào cơ?"

"Hôn, là cảnh hôn đó"

Trần Lệ Quân nghe xong liền thở phào một hơi, 

"Lại nào!"

Bản thân Lý Vân Tiêu sững sờ 2 giây trên sân khấu, nhưng những vị khách ở đại sảnh cũng đã nhanh chóng phản ứng lại, cả căn phòng lại phá lên cười rồi bắt đầu la ó.

Tình cờ vào lúc này, bản nhạc "I love you" của Wang Ruolin, một trong những bài hát không thể thiếu trong đám cưới được phát vào thời điểm này. 

Khi khúc dạo đầu vang lên, Lý Vân Tiêu nhìn Trần Lệ Quân, người đang có đối mắt sáng ngời giữa đám đông kia, khi câu " Anh yêu em" đầu tiên vang lên, khi câu thứ hai "Anh yêu em " vang lên, nàng thu ánh mắt lại, người đàn ông bên cạnh nhẹ nhàng khoác lấy eo nàng.   

Còn tiếp...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro