Chương 1: Bán con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô là trẻ mồ côi được mẹ nuôi nhận nuôi từ năm mười tuổi.

Cho đến khi cô hai mươi bảy, mẹ nuôi mắc bệnh hiểm nghèo nên phải rời đi rất sớm, bỏ cô một mình sống cùng bố nuôi.

Nhắc đến người bố nuôi này, Thuý Hoa lại cảm thấy rùng mình, bởi vì ông ta là kẻ nát rượu, ưa dùng bạo lực, mỗi lần uống rượu say sẽ về nhà đánh cô, dùng roi mây quất lên người cô không chút thương tiếc.

Cô chịu không nổi nỗi đau mà ông ta mang lại, nên nhiều lần tìm đến cái chết, từng thắt cổ, cắt tay, thậm chí cấu xé bản thân như dòi bọ, nhưng kết quả cuối cùng vẫn bị Lưu Nhật Hào phát hiện ra. Ông ta trói cô bằng dây xích, ép cô đọc kinh sám hối ba ngày ba đêm. Sau đó mặc kệ sự sống còn của cô, cứ đánh liên tục, cú đánh nào ông ta giáng xuống cũng nhắm vào sống lưng, ở dưới đùi chồng chất vết thương cũ lẫn vết thương mới, hầu như không có một mảng thịt nào lành lặn.

Thi thoảng tâm trạng của ông ta tốt lên một chút, cô sẽ được ăn một bữa no nê. Chỉ là không được phép ăn bằng đũa bằng thìa như người bình thường, mà trái lại buộc phải dùng miệng giống như Hữu Bằng. Hữu Bằng là con chó mà ông ta nuôi, vô cùng béo mập và to khỏe.

Từ khi có nhận thức, Thuý Hoa biết rằng số phận của mình gắn liền với hai từ bất hạnh.

Mỗi ngày sống trong bạo lực, cô luôn nung nấu khao khát rời khỏi đây. Nhưng cô không thể vùng dậy để phản kháng. Hoặc nói một cách chính xác hơn là không có khả năng để phản kháng.

Nếu có thể thoát khỏi bàn tay độc ác của bố nuôi, thì mẹ nuôi của cô đã sớm rời khỏi đây từ lâu rồi. Bà chẳng cần phải chịu đựng nhiều khổ sở, ảnh hưởng đến tinh thần lẫn thể xác, chịu nhiều đau đớn để rồi chết vì căn bệnh hiểm nghèo. Cuối đời bà chẳng có một phút giây hạnh phúc.

Khi màn đêm che khuất hình bóng cuối cùng của hoàng hôn, số phận bi đát của Lưu Thuý Hoa chưa lúc nào ngưng lại. Lúc này đồng hồ đã điểm mười giờ tối, Lưu Nhật Hào hung hăng đạp cửa phòng cô. Ông ta đổ nước bẩn lên người Lưu Thuý Hoa, và vứt cho cô một bộ đồ rất hớ hênh.

Bất ngờ bị tạt nước khiến cô khá giật mình, nên bây giờ hoàn toàn tỉnh táo. Vài giây sau đó cô vực lại ý thức, bèn ngồi dậy. Những vết thương chưa lành hẳn bị dòng nước lạnh kia làm cho đau rát.

Dưới ánh đèn leo lét, tia sáng mờ nhạt hắt lên khuôn mặt của người bố nuôi lúc mờ lúc tỏ, Lưu Thuý Hoa chỉ nhìn thấy một vết thẹo dưới mi mắt phải kéo dài đến đáy gò má. Cô chợt rùng mình, dùng gót chân khẽ đẩy thân mình về phía sau một chút. Đó là vết sẹo vì cứu cô mà mẹ nuôi sẵn sàng cầm mảnh bia vỡ lao tới rạch mặt bố. Đồng thời cũng chính là nguyên do mà Lưu Nhật Hào nảy sinh nỗi thù hận sâu sắc với mẹ nuôi.

Thế nên từ sau khi bà từ trần, thay vì tuân thủ từng bước làm đám tang cho mẹ nuôi, bố nuôi chỉ nhờ người thực hiện mỗi thủ tục hỏa táng rồi đem tro cốt của bà đặt ở trong kho, khóa chặt cửa lại.

Có một lần Lưu Thuý Hoa lén lút đến nhà kho trộm hũ tro cốt, mục đích cô làm vậy là để hoàn thành tâm nguyện của mẹ nuôi, rải số tro cốt đó ra sông, mong rằng bà ấy có thể hưởng chút tự do khi ra đi. Nhưng không hiểu vì sao ông ta phát hiện ra cô, cô chưa kịp chạm tay đến cửa đã bị Lưu Nhật Hào đánh cho thừa sống thiếu chết.

Càng bị đánh nhiều, cô lại càng cảm thấy sợ hãi, mỗi lần đối mặt với ông ta là cả người của Lưu Thuý Hoa đều run bần bật. Cô hận mình không thể cào nát mặt ông ta, đáng lý ra hôm ấy cô nên thuận thế theo mẹ nuôi, cầm dao đâm vào tim ông ta một nhát.

Cô túm chặt ga giường, đôi mày đấu nhau, thế nhưng nước mắt vẫn vô thức rơi xuống.

“Mày…” Lưu Nhật Hào cảm thấy câu mình sắp thốt ra hơi doạ người, thế là ông ta đành đổi thành nụ cười hòa nhã. Sau đó tiến sát mép giường của con gái nuôi, ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ lên khuôn mặt tái mét của Lưu Thuý Hoa, dỗ dành cô như một đứa con nít:

“Thuý Hoa đừng sợ, tới đó rồi sẽ không ai bạc đãi con hết. Nào, nghe lời bố, đi thay cái váy này vào đi.”

Có lẽ lão già này sốt rồi, thế nên hành động và cử chỉ hôm nay của lão mới có sự bất thường như vậy. Sống cùng ông ta mấy chục năm qua, Lưu Thuý Hoa tự đúc rút ra một số kinh nghiệm, rằng con người ta chẳng thể dựa vào mấy lời nói ngon ngọt mà đánh giá đúng một người.

Cô chẳng dám nghĩ, có một ngày Lưu Nhật Hào đối xử nhẹ nhàng với cô. Thực ra cô yếu đuối chứ chẳng hề ngu, cái câu ‘vừa đấm vừa xoa’ không phải Lưu Thuý Hoa không hiểu rõ.

Có thể lấy lần cô làm gái làm ví dụ điển hình, lúc đầu ông ta sẽ ói vài câu bùi tai để cô mềm lòng, sau đó vứt vào đầu của cô một quả đắng. Kiểu gì lần này cũng vậy. Chiêu trò hèn hạ này từ lâu cô đã thuộc nằm lòng, chỉ là không có cách nào để trốn chạy hay phản kháng mà thôi.

Cô vẫn thuận theo ý muốn của Lưu Nhật Hào. Đối mặt với bông hoa rạng rỡ in trên gương mặt rỗ hoa, cô cúi đầu nguyền rủa, cảm thấy người đàn ông này thật ghê tởm.

“Đúng là trẻ ngoan dễ dạy, đi thôi, bố đưa Hoa Hoa đến một nơi tốt hơn nhé.” Lưu Nhật Hào cầm tay cô, ân cần dắt ra cửa chính.

Còn cô lẳng lặng theo sau, đôi mắt hằn rõ tia máu đục ngầu. Nếu một ngày nào đó cô nắm chắc trong tay cơ hội, cô nhất định sẽ tính bằng sạch món nợ giữa cô và ông ta, thậm chí là khiến ông ta không có chốn mà chôn thây.

Thời gian đợi mở cửa là ba giây ngắn ngủi, Lưu Thuý Hoa kịp với con dao gấp trên nóc tủ giày rồi nhanh nhẹn giấu trong áo ngực.

Lưu Nhật Hào không nảy sinh cảnh giác, hình như đang vội vàng kéo cánh cửa xếp để rời khỏi nơi này. Lưu Thuý Hoa chẳng rõ mình sẽ được đưa đến đâu, hoặc ông ta có ý định gì với mình. Cô nghĩ rằng, bất luận là vế trước hay về sau thì cũng không thể nào chạy thoát, chi bằng cứ sống chết một phen xem sao. Coi như đây là lần phản kháng cuối cùng của cô, giống như mẹ nuôi đã từng làm vậy.

Ông ta kéo cô lên chiếc xe ô tô màu đen. Bấy giờ cô mới nghi hoặc, Lưu Nhật Hào còn có khả năng quen biết với loại người giàu cỡ này ư? Nghĩ kiểu gì cô cũng cảm thấy vô lý.

Lưu Thuý Hoa thận trọng ló đầu quan sát đường lối bên ngoài cửa xe, hỏi bố nuôi:

“Chúng ta… đang đi đâu vậy?”

Nụ cười của Lưu Nhật Hào liên tục nở trên môi. Ông ta vuốt mái tóc ngang vai của cô, chất giọng nặng nề mang theo ý cảnh cáo:

“Đến nơi sẽ biết, con đừng thắc mắc quá nhiều.”

Mọi tế bào của Lưu Thuý Hoa ngay lập tức trở nên căng cứng, dây thần kinh như muốn đứt rời. Cô nuốt nước bọt, tự cấu sâu vào đầu gối, có lẽ muốn nói gì đó nhưng lại sợ khi nói ra sẽ bị Lưu Nhật Hào đánh chết.

Cô hít sâu một hơi, chậm rãi bật ra thành tiếng:

“Con có một điều kiện.”

Ông ta quay sang nhìn cô bằng vẻ mặt ngạc nhiên, thanh quản khẽ rung, giống như đang chờ cô trình bày lần cuối cùng vậy.

Lưu Thuý Hoa bắt được tia hy vọng nhỏ nhoi.
Dường như cô đã dồn toàn bộ can đảm của mình trong hai mươi bảy năm để nói một câu trọn vẹn với người đàn ông này. Suy cho cùng, ông ta cũng là bố nuôi của cô, bất kể là bố ruột hay bố nuôi cũng đều mang từ “bố”. Kể từ ngày bước chân vào căn nhà tưởng chừng như ấm áp, cô không thể phủ nhận mình đã dùng tiền của bố mẹ nuôi mà ăn học, mà lớn lên.

“Cuộc đời của Lưu Thuý Hoa con có thể bất hạnh trăm lần, nhưng mẹ nuôi thì tuyệt đối không thể. Nếu bố không cho bà ấy sự hạnh phúc khi sống, thì cũng đừng để bà ấy chịu khổ nhục khi chết.

Con sẵn sàng làm theo lời bố, nhưng khi đó, con mong rằng bố hãy rải tro cốt của mẹ nuôi xuống sông, để bà ấy ra đi thanh thản. Đó cũng là tâm nguyện cuối cùng của bà ấy.”

Chẳng biết câu nói của cô có điểm gì hài hước mà Lưu Nhật Hào cười như pháo nổ. Hẳn là ông ta hiểu những gì cô vừa nói nhưng cố tình làm như không hiểu.

“Nói gì vậy? Mày đừng…” Ông ta đột nhiên ho một tiếng, chỉnh sửa cách xưng hô sao cho nhã nhặn và gần gũi: “Con đừng nghĩ mình là con gái nên có giá đấy nhé, con không có tư cách ra điều kiện với bố đâu. Nên nhớ, cái mạng của con ấy à, bố bóp một cái là tan tành ngay.”

Nói rồi, ông ta gác tay sau đầu, dựa lưng vào ghế.

“Nhưng mà bố đã nói, trẻ ngoan thường có kẹo ăn. Hôm nay con rất ngoan, cho nên điều kiện của con dĩ nhiên sẽ thành.”

“Thật sao?” Lưu Thuý Hoa kích động, sau đó ghì chặt cảm xúc để không bị nắm thóp. Suýt chút nữa cô quên mất, đằng sau sự thỏa hiệp trơn chu là cái giá vô cùng đắt đỏ.

Lưu Nhật Hào lại cười lần nữa, câu nói sau đây mới là gáo nước lạnh dập tắt đốm sáng mang tên hy vọng trong lòng Lưu Thuý Hoa.

“Tuy nhiên, nếu việc lần này thành công, điều kiện tất sẽ hoàn thành.”

Đúng lúc chiếc xe dừng lại, tài xế đưa mắt ra hiệu cho Lưu Nhật Hào. Ông ta hiểu ý, mở cửa nhường đường để Lưu Thuý Hoa bước xuống.

Phải mất vài giây Lưu Thuý Hoa mới lấy bình tĩnh. Chân của cô đã chạm đất, cơn gió đông mạnh mẽ cứ thế tạt thẳng vào da mặt cô.

Trước khi đi, Lưu Nhật Hào cấm cô khoác áo bông, cô sợ ông ta tức giận nên đành thuận theo, bây giờ thì cô cảm thấy hối hận rồi, thật muốn cắn lưỡi tự sát cho xong. Còn dám đưa cho cô bộ đồ thiếu kín đáo, váy hai dây gì chứ, trên dưới đều hở cả, nửa mảng lưng trắng ngần phơi bày dưới ánh đèn sáng rực. Đáng tiếc… bị mấy vết roi xiên xẹo làm xấu làn da, nhìn thôi đã thấy chướng mắt.

Đi lòng vòng một hồi, Lưu Thuý Hoa thu hút sự chú ý của không ít người. Cô tự nhận mình từng làm đĩ, dưới ánh mắt phán xét của đám đàn ông và sự coi khinh của đám đồng giới, với cô, thật sự quá quen thuộc rồi. Thế nhưng không một ai biết tác phẩm trên người Lưu Thuý Hoa là do bạo lực gia đình mà có.

Cô bị Lưu Nhật Hào khóa chặt tay, ông ta lo cô chạy mất nên vừa trao đổi với một người nọ, vừa để ý đến con gái nuôi.

Ông ta nói với người đó:

“Tôi có hẹn trước với bà chủ Lưu.”

Tên đó đánh giá cô một hồi, nhìn từ trên xuống dưới, nói tiếp: “Là gì của ông? Bao nhiêu tuổi? Tự nguyện hay bắt ép?”

Ông ta đảo mắt, tự lộn ngược câu hỏi của hắn ta, trả lời từ dưới lên trên:

“Tự nguyện, hai bảy cái xuân, nó là… con gái nuôi của tôi.”

Tên nọ giễu cợt, sau đó hất cằm.

“Bà chủ ở trên lầu, tự tìm đi.”

Ông ta gật đầu, lôi lôi kéo kéo cô lên lầu trên.
Cô có cảm giác như Lưu Nhật Hào có vẻ e dè nơi này lắm.

Một quán bar sở hữu diện tích khổng lồ nằm ở mép thành phố, dù là kẻ ngốc cũng đoán ra nó cực kỳ có tiếng tăm. Dù cô không biết ông ta dùng cách nào để gây dựng mối quan hệ ở cái chỗ xa hoa trác táng như vậy, nhưng mà cô nhìn ra, hình như ông ta cũng chẳng được coi trọng mấy.

Quả nhiên, bố nuôi của cô vẫn là một kẻ cùng đinh mạt hạng.

(Cùng đinh mạt hạng (N): theo từ cũ thì là chỉ người đàn ông nông thôn thời trước bị khinh rẻ; mạt hạng: hạng chót, thấp kém, không có giá trị).

Người mà Lưu Nhật Hào gặp tối nay là một người có tướng mạo mỹ miều, một người phụ nữ mang nét cổ điển. Nghe nói, bà ta chính là bà chủ họ Lưu.

Lúc này cô đã chắc mẩm việc bố nuôi muốn làm là việc gì. Ông ta muốn bán cô cho bà ta. Hẳn là trong mắt của bố nuôi lần này, Lưu Thuý Hoa chỉ còn chút giá trị hèn mọn này mà thôi.

Bà ta cười với cô, nụ cười không vương ý tứ khinh thường mà chỉ đơn giản là cười xã giao. Đáp lại bà là nụ cười qua loa từ Lưu Thuý Hoa. Ai mà lường trước được, phía sau nụ cười đó còn ẩn chứa những điều kinh khủng gì. Chính bố nuôi đã dạy cho cô bài học: trên đời này không có thứ gì là miễn phí.

Đơn giản là khi bạn mua một quả táo vàng thì bạn phải trả đúng với giá trị của nó.

Bà chủ ra lệnh cho mọi người ra ngoài, bọn họ nghe vậy đều lần lượt rời đi. Một trong số những người tới đây trước cả cô có vài cô sinh viên, mặt mũi non choẹt, có lẽ số phận của bọn họ giống như cô. Lưu Thuý Hoa thu lại tầm nhìn, thầm chấp nhận số phận của chính mình. Miễn sao cô có thể hoàn thành tâm nguyện của mẹ nuôi đã là chuyện đáng mừng rồi.

Bà chủ pha một ấm trà thơm lừng, nhẹ nhàng khuấy đảo vị giác của cô và Lưu Nhật Hào. Hương vị này giúp đầu óc của cô thư giãn hơn một chút.

Bà chủ Lưu chỉ cô, khẽ xoay mũi quạt xếp bằng sắt.

“Nhật Hào, thế này rẻ mạt quá rồi đấy. Ông muốn lừa bà già này à?”

Lưu Nhật Hào cười hề hề, gấp gáp đẩy cô về phía trước, nói:

“Không, tôi không có lừa bà. Bà xem, con nhỏ này trắng trẻo xinh gái, đặc biệt là rất biết nghe lời. Bà nể tình bạn bè, chúng ta đưa ra một cái giá phù hợp, thế nào?”

Bà chủ phất quạt, phe phẩy cho có, đồng thời bĩu môi tỏ ý chê bai.

“Nói thừa rồi, đứa trẻ biết nghe lời thì chỗ tôi không thiếu.” Bà chủ vắt chân, chẹp miệng, tiếp tục: Nhưng mà người tôi cần phải thật lành lặn, chứ không phải…”

“Mấy vết này có thể chữa được mà, chỉ cần một hai năm gì đấy sẽ quay lại như cũ. Bà chủ Lưu không biết đó thôi, cây tre mất bốn năm chỉ để tăng thêm ba centimet, nhưng đến năm thứ năm nó sẽ tăng mạnh mẽ với ba mươi centimet mỗi ngày. Con người cũng vậy đó, tôi có thể đảm bảo với bà, đứa trẻ này sẽ làm được việc lớn cho bà.”

Lời này nói ra quả thật rất thuyết phục, đúng là miệng lưỡi của bố nuôi. Chẳng trách lúc trước có thể lừa mẹ nuôi kiếm tiền cho mình, bây giờ lại dùng bài đó để thuyết phục người khác để bán con gái.

Lưu Thuý Hoa à Lưu Thuý Hoa, mày đúng là xấu số, đến việc sống thôi cũng chẳng so bằng một con chó - cô tự chửi mình.

Cô cảm thấy đúng là nực cười, kẻ đáng chết thì nhởn nhơ càn quấy, kẻ muốn sống thì lại sống không bằng chết.

Chó đẻ!

Cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bà chủ Lưu, thấy bà ta đang ngoắc tay với mình.

Cô hiểu ý, tiến lên thật gần.

“Ngồi xuống.” Bà ta ra lệnh cho cô.

Cô ngồi. Bà ta miết nhẹ ngón tay lên da thịt của cô, nếu loại bỏ những vết xước xấu xí thì bà phải công nhận một điều, da của Lưu Thuý Hoa cực kỳ mịn màng. Cô thấy bà ta đánh giá với vẻ hài lòng, phen này, cô thật sự có hy vọng. Mẹ nuôi nhất định phải được tự do.

Bà chủ bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Thuý Hoa thì lập tức nheo mắt, hình như con nhóc con này đang ra sức cầu cứu với bà.

Thu ánh mắt sắc sảo, bà ta tiếp tục phe phẩy chiếc quạt, cuối cùng đưa ra thỏa thuận:

“Được rồi. Ông ra một cái giá đi, tôi mua cô ta.”

Lưu Nhật Hào mừng rỡ, bảy con số viết hết lên mặt. Ông ta đề ra một con, bà chủ Lưu thoải mái gật đầu, giống như bất kể là giá nào bố nuôi đưa ra cũng không thành vấn đề với bà ta vậy. Chỉ mất vài phút sau đã có người đem một vali tiền đến đưa cho ông ta. Vậy là vụ giao dịch này kết thúc trong yên bình.

Lúc ông ta đi đến cửa thì Lưu Thuý Hoa gọi giật lại:

“Bố nuôi, đừng quên điều kiện của chúng ta.”

Ông ta nghe thấy liền quay đầu, mỉm cười đầy rạng rỡ:

“Quên mất nói với mày, xưa nay tao không bao giờ giữ lời hứa với ai cả.” Lưu Nhật Hào nâng chiếc vali lớn như đang khoe chiến tích của mình, cố tình nhấn mạnh lời cuối: “Cảm ơn con-gái nhiều nhé.”

Lưu Thuý Hoa nhíu mày, cuộn tay thành nắm đấm và quát to:

“Lưu Nhật Hào! Ông đúng là chó đẻ!”

Bị con gái nuôi chửi bới, ông ta không thể không tức giận được. Đây là lần đầu Lưu Nhật Hào nghe thấy một câu chửi thề được thốt ra từ miệng của Lưu Thuý Hoa.

“Mày…”

Lời chưa kịp dứt, cô đã nhanh chóng lôi từ trong ngực của mình ra một con dao xếp trước đó đã lấy trộm trên nóc tủ giày. Cô điên cuồng lao về phía bố nuôi, vừa phẫn nộ vừa buông lời nguyền rủa. Lưu Thuý Hoa chửi ông ta là đồ con chó. Chỉ tiếc là cô chưa tặng cho Lưu Nhật Hào một nhát dao đã bị vệ sĩ của bà chủ Lưu giữ chặt. Cổ tay cô bị bọn họ vặn ngược, con dao rơi xuống đất, ý định giết chết bố nuôi của cô cũng rơi theo.

Bà chủ Lưu chứng kiến màn kịch bỗng bật cười ha hả, sau đó nhặt con dao lên.

“Hài ghê nhỉ?” Người đàn bà yểu điệu phật quạt vào trong, điệu cười quái dị tắt ngúm trong giây lát.

Sau đó, Lưu Nhật Hào đang ú ớ bị ném thẳng ra ngoài.

Trong căn phòng ngập ánh đèn vàng lộng lẫy, Lưu Thuý Hoa nằm bệt dưới sàn thở hồng hộc, vị của hoa trà vẫn luôn quấn quanh chóp mũi của cô.

Bà chủ Lưu gập quạt, thay thế bằng một cốc trà thơm, âm ấm. Tiếp theo bà nâng mí mắt, đặt cốc lại bàn, châm một điếu thuốc rồi cứ vậy mà rời đi.

“Bà chủ Lưu, cô ta…” Tên vệ sĩ không biết nên làm gì với Lưu Thuý Hoa, bèn hỏi.

Bà chủ Lưu rít một hơi thuốc, dừng bước, nghĩ ngợi rất nhanh rồi nói:

“Cậu đem cô ta tới chỗ Quế Vân để con bé chăm sóc đi. Bảo vài người canh chừng ở bên ngoài, tránh để cô ta tự sát.”

“Dạ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro