Quay lại,an yên..

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn giờ sáng.
Hai con mắt cay xè. Lần đầu tiên cái nơi thị thành này khiến một thằng nhãi hai mươi mốt tuổi như tôi thấy niềm tin ghê gớm vào cuộc đời. Vào cả tình người,tình bạn , tình yêu . Và, hình như tôi đã khóc.

   1tiếng trước .
  - Huy , mở cửa cho tao . Huy...!!!
Tôi nhận ra ngay tiếng nó dù đang ngái ngủ. Nếu là đứa dở hơi nào phá đám , chắc chắn tôi sẽ quát cho một trận xong đóng sập cửa rồi chui vào chăn. Nhưng tôi hiểu , nó khác .
  - Sao mày dám mở cửa cho tao vào giờ này ?  _ Nguyên hỏi
  - Vậy đi ra để tao khóa cửa.
Thằng Nguyên cười lớn , nó quăng chìa khóa xe lên bàn rồi nằm phịch xuống tấm nệm của tôi , giọng "bà nội" :
  -Ê ! Có mì không , nấu đi .
  - Còn ba gói . Tự xử đi .
Nguyên đứng dậy đun nước. Nó lại nhuộm tóc ,đỏ đồng . Tầm hai tháng trước tôi còn thấy cái đầu vàng rực của nó ở ngoài đường . Không nón bảo hiểm , không quan tâm mấy tiếng rủa của người đi đường và ... giả vờ không nhìn thấy tôi .
- Ăn không?
- Ăn .
- Mà hết chanh rồi hả ?
- Ngoài chợ còn .
Nguyên cười . Hai thằng xì xụp mì tôm. Mỗi thằng gói rưỡi . Không đứa nào nói gì . Buồn ngủ , đói và ngại .
Hết mì . Cuối cùng thì nó cũng lên tiếng:
- Nhớ hồi năm hai cũng ăn mì rồi cày game kiểu này . Ngon vật vã . _ Nguyên cười cái má lúm bên phải hiền queo .
- Mày đi bar về hay đi đâu ? _ Tôi vào thẳng vấn đề .
- Không .
- Xảy ra chuyện gì rồi đúng không ?
- ....
Thằng Nguyên im lặng hồi lâu . Một giọt nuớc mắt rơi xuống . Nó cúi đầu , thở dài yếu ớt :
  - Tối qua đi bão . Thằng đi cùng tao hết tiền cá độ . Túng quá , nó giật luôn cái laptop của con bé sinh viên  trên đường.
   - ......
  - Con bé đứng trân trân . Đôi mắt nó , giống hệt Lam . Tạo định mặc kệ . Nhưng không hiểu sao , lúc thằng đó mặc cả với tiệm cầm đồ , tạo quyết định trả thêm một triệu để mua lại cái máy . Tao quay lại . May sao và cũng không hiểu sao con bé vẫn đứng đó. Thấy tạo , nó sợ tái mặt nhưng không khóc . Chắc con bé nghĩ tao định làm gì nó. Nó đưa tao hai chục và bảo "Em chỉ còn từng này thôi anh cầm và tha cho em , được không ? " . Rồi nó òa lên . Nhìn nó như vậy , tao nhớ Lam , nhớ thời sinh viên túng thiếu của tụi mình , .... Tao thấy mình chẳng khác gì đám cướp giật , tệ hại và khốn nạn...
Thằng Nguyên ngồi đó , nó như một con mèo hoang gặp bão . Yếu ớt , bất lực và đáng thương . Thời còn học cùng nhau , nó là đứa có gia cảnh không tồi , nghe đâu cha nó làm ăn lớn lắm . Ở cùng phòng trọ , tôi làm thêm , nó cũng làm thêm , thậm chí nó còn làm nhiều hơn cả tôi , nhưng chẳng bao giờ nghe nó nhắc gì đến gia đình . Nó quen với Lam _ bạn thân tôi , bạn ấy thông minh và duyên lắm . Lam mất đột ngột trong một vụ tai nạn giao thông , thằng Nguyên như người mất hồn . Chuyện chưa nguôi ngoai thì vài tháng sau cha nó phá sản , dăm ba bữa lại có người đến tìm nó siết nợ . Lúc đó tôi mới hay biết mẹ nó mất từ khi nó còn nhỏ , người sống cùng cha nó là mẹ kế . Từ một thằng hay cười và tốt tính Nguyên trở nên cộc cằn và ít nói . Nó đi bar tận khuya , về tới là nồng nặc mùi rượu . Bà chủ nhà , đám bạn cùng dãy trọ ban đầu thương hại sau đó bực dọc và khó chịu ra mặt với nó, vài lần thấy nó đi cùng với một đám đua xe , tôi khuyên , nó chỉ im lặng . Một lần , tôi bắt gặp nó say khướt ,tay cầm một nắm tiền, nằm vật vạ ngoài đầu xóm . Tôi đưa nó về , cho nó ngủ qua đêm rồi sáng sau bảo nó mày nên rời khỏi đây đi , tao không muốn ở cùng với mày nữa... Gần một năm rồi, đây là lần nói chuyện đầu tiên sau ngày nó dọn đi .
- Mày coi thường tao lắm phải không ? _ Nguyên nằm cạnh tôi , gác tay trên trán .
- Tao ghét , chứ không coi thường mày .
- Chắc là Lam thất vọng về tao lắm, lâu rồi tao không mơ thấy cô ấy .
-.....
-.....
- Về đây sống đi . Sống đàng hoàng vào .
- Nếu làm cướp giật mà cảm thấy mình khốn nạn quá thì quay đầu lại, sống cho ra người tốt . Mày còn nhớ tới Lam , tới tao tại sao không nhớ đến một thằng- bản- thân đã từng tốt đẹp ?  Đánh mất cái gì thì tìm lại cái đó . Có những thứ mãi mãi không trở về không có nghĩa là suốt đời phải đau khổ và dằn vặt. Mày còn muốn cầm cọ vẽ không ?
Nguyên im lặng hồi lâu. Tự dưng nó ngồi dậy với lấy chùm chìa khoá , nó quay người nhìn tôi :
- Thôi , tao về.
- Về đâu ?
- Về phòng , dọn đồ qua đây .
- Đi nhuộm lại cái đầu trước đi ,mai nghỉ ,tao dọn tiếp .
Nguyên cười , cái đồng tiền bên phải vẫn hiền queo như chưa từng có bất kì mất mát , rạn nứt , tổn thương. Tôi mường tượng ra cái cảnh con bé sinh viên tối qua nhận lại cái laptop mắt còn mọng nước trong khi miệng líu ríu lời cảm ơn , còn thằng Nguyên tỉnh bơ , phẩy phẩy tay kiểu thôi không lằng nhằng , về đi nào , về cẩn thận nhé . Hình ảnh ấy chắc cũng đẹp và an nhiên như nụ cười của Lam đâu đó...

Bốn giờ sáng.
Hai con mắt cay xè . Lần đầu tiên trong cái nơi thị thành này khiến một thằng nhãi hai mươi mốt tuổi như tôi thấy niềm tin ghê gớm vào cuộc đời. Vào cả tình người, tình bạn và tình yêu. Và, hình như tôi khóc.🌵🌵🌵

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bae#rio