Quay lại từ đầu...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   Bốn giờ sáng...

   Hai con mắt cay xè. Lần đầu tiên ở cái chốn thị thành này khiến một thằng nhãi 21 tuổi như tôi cảm thấy niềm tin ghê ghớm vào cuộc đời...Vào cả tình người, tình bạn, tình yêu...Và, hình như tôi đang khóc.

  Một tiếng trước.

  - Huy, mở cửa cho tao. Huy...!!!

Tôi nhận ra giọng nó dù đang ngái ngủ. Nếu là đứa dở hơi nào đến phá đám, chắc chắn tôi sẽ rủa cho một trận xong đóng sập cửa rồi chui vào trong chăn ngủ tiếp. Nhưng tôi hiểu, nó khác.

Sao mày lại mở cửa cho tao vào giờ này? - Nguyên hỏi tôi.

- Vậy ra đi để tao đóng cửa! - Tôi nhìn nó đáp.

Thằng Nguyên cười, nó quăng chìa khóa xe lên bàn rồi ngồi phịch xuống cái ghế sofa, giọng "bà nội" hỏi tôi:

- Êh! Có mì không? Nấu đi.

- Còn ba gói, tự xử.

Nguyên đứng dậy xuống bếp đun nước. Nó lại nhuộm tóc, màu đỏ cam. Tầm một tháng trước tôi còn thấy cái đầu vàng rực của nó ở ngoài đường. Không nón bảo hiểm, không quan tâm tới những  lời chửi rủa của mấy người đi đường và...giả vờ không nhìn thấy tôi.

- Ăn không? - Nó hỏi.

- Ăn.

- Mà nhà hết chanh rồi hả?

- Ngoài chợ còn!!

Nguyên cười. Hai thằng ngồi xì xụp mì tôm. Mỗi thằng ăn một gói rưỡi. Không đứa nào nói gì. Buồn ngủ, đói và mệt.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro