Chương 17 - 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆、 Chương 17:

Song bây giờ thứ cần họ chú ý không phải lựa chọn chức nghiệp sinh hoạt, mà là vô số nhện con bày ở trước mặt.

Từ Minh điều khiển Người Ta Là Bé Loli lặng lẽ lùi ra sau một bước, Trương Bác Văn lập tức chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Không phải là mấy con nhện thôi sao? Đàn ông đàn ang còn sợ thứ này?" Nói xong, xách trường thương lao vào trong đống nhện.

Chẳng mấy chốc, Trương Bác Văn kêu thảm thiết trong quán net.

Từ Minh: "..."

Từ Minh rụt người lại, làm ra vẻ 'Tui không biết người này, mấy người đừng nhìn tui nữa'.

Trương Bác Văn kẹt trong đống nhện không thể ra được, chỉ đành trơ mắt nhìn máu của mình giảm dần, mà Từ Minh sợ bé loli nhà mình OT nên thêm huyết tương đối ít, nhưng dù sao cũng giảm bớt bi kịch này.

Trương Bác Văn bắt đầu tìm kiếm giúp đỡ, cậu mở danh sách hảo hữu.

Ừm... Đây là đoàn trưởng, đây cũng là đoàn trưởng... Đây vẫn là đoàn trưởng, đây là vì trang bị mà thêm mình hảo hữu... Đây... Đệt, đều không quen!

Cuối cùng, Trương Bác Văn thầm rơi lệ đầy mặt mật cho đại thần Bạch Cảnh Tịch.

【 mật 】 bạn nói với [Bạch Cảnh Tịch]: đại thần, có thể đến giúp một việc không?

Gần như ngay lập tức, cửa sổ trò chơi liền xuất hiện thông báo Bạch Cảnh Tịch xin gia nhập đội ngũ.

Trương Bác Văn hớn hở chọn xác nhận.

【 đội ngũ 】 Bé Ngốc Nghếch: đại thần! Mau tới bàn tơ động!

【 đội ngũ 】 Bạch Cảnh Tịch: ừm, đừng nói chuyện.

【 đội ngũ 】 Bé Ngốc Nghếch: ...

Tầm ba phút sau, vì Bé Ngốc Nghếch thỉnh thoảng cắn dược, lại thêm tốc độ tăng máu gần như không đáng kế của Người Ta Là Bé Loli, vậy mà cũng kiên trì được tới lúc Bạch Cảnh Tịch đến. Thân là người của môn phái ẩn Ngự Kiếm Sơn Trang, lực công kích của Bạch Cảnh Tịch đương nhiên không thể khinh thường, chỉ thấy một kỹ năng quần công Vạn Kiếm Quy Tông quăng ra, vô số nhện con liền quay ra công kích Bạch Cảnh Tịch.

Chức nghiệp tướng quân của Bé Ngốc Nghếch là một chức nghiệp công kích đơn thể, gần như một kỹ năng quần công cũng không có, mà dù có công kích cũng thấp làm người ta tức lộn ruột, vậy nên mới không thể giải quyết nhiều nhện như vậy trong thời gian ngắn. Mà Ngự Kiếm Sơn Trang gần như là bổ khuyết cho tướng quân, ngoài ba kỹ năng công kích đơn cao cấp thì toàn bộ đều là công kích quần thể.

Chỉ lát sau một đám nhện đã bị dọn sạch sẽ.

【 đội ngũ 】 Người Ta Là Bé Loli: đại thần anh thật lợi hại! (ノ>▽<。)ノ~♥

Trương Bác Văn quay đầu, Từ Minh lập tức nói: "Tui không có quyến rũ hắn!"

Trương Bác Văn giật giật khóe miệng: "Bây giờ quyến rũ đi, không sao hết."

Từ Minh ngẩn người: "Lúc đầu không phải ông thích người kia à? Sao giờ lại không thích rồi?"

Trương Bác Văn bực bội hỏi: "Ai bảo ông là tui thích hắn hả?"

Từ Minh đáp: "Không ai, tự mình đoán mò đấy, dù sao lúc trước ông nói thẳng với tui đại thần này là của ông, Hại tui lúc ấy còn tưởng... Ông là đồng tính."

Trương Bác Văn: "..."

Từ từ...

Trương Bác Văn run run khóe miệng: "Chẳng lẽ cậu là..."

Từ Minh cười cười, hạ giọng nói: "Kỳ thật tui là đồng tính, mấy đứa trong phòng cũng vậy, bọn tui đều là. Không biết thế nào mà lúc phân phòng ký túc xá bọn tui lại ở cùng nhau, quả thực cũng là duyên phận, kết quả có lần uống say lỡ miệng, thế là mọi người liền biết tính hướng của đối phương. Lúc trước ông nói đại thần là của ông, tui còn tưởng ông cũng thế, nhưng sau đấy nhìn nét mặt ông lại thấy không giống lắm liền đổi giọng nói mình lừa gạt trang bị... Song sau đấy thương lượng sơ sơ với mấy đứa cùng phòng, ngẫm lại cũng không sao hết, dù sao cũng không phải đồng tính... Tất cả đều loạn cả lên, ông cứ suy nghĩ đi, nếu như đồng ý kết bạn với mấy người bọn tui thì chúng ta tiếp tục chơi cùng nhau, còn nếu như không muốn thì quên đi."

Tiếp đó là một khoảng lặng thinh.

Một lát sau, Trương Bác Văn đột nhiên nhỏ giọng nói: "Tui quả thực là đồng tính, nhưng gần đây có bạn trai..."

☆、 Chương 18:

Từ Minh gào lên: "Đệt, sao ông có thể yêu đương trước anh em bọn tui! Kéo ra ngoài chém!"

Trương Bác Văn: "..."

Từ Minh lại hỏi: "Người kia đáng tin không? Lai lịch có trong sạch không? Đối với ông có tốt không? Nếu không đáng tin, hoặc không tốt với ông thì thôi ngay, dù sao tui thấy ông cũng không giống như muốn chơi đùa. Hơn nữa... Nhỡ đâu ông hết lòng mà lại bị người phụ thì biết làm sao? Cho nên tìm đối tượng yêu đương, nhất định phải thận trọng!"

Khóe miệng Trương Bác Văn giật giật hai cái, giả vờ như mình không nghe thấy.

Mà vì Trương Bác Văn luôn mở mạch tự do nên mấy người trong YY cũng nghe được chuyện bọn cậu nói, chỉ là không rõ lắm mà thôi. Tất cả mọi người im lặng một thoáng rồi mới lại bắt đầu hi hi ha ha, chỉ có điều đều tránh đề tài này.

Có lẽ đối với những người bình thường, có quan hệ với đồng tính, chỉ cần không quan hệ với người quen biết họ thì cũng không phải chuyện đáng lo gì, ngược lại sẽ trở thành đề tài nói chuyện vui đùa của họ. Nhưng với đồng tính thì lại không giống, trong cuộc sống bọn họ phải chịu đựng ánh mắt xói mói xung quanh, cùng với chỉ trỏ không có thiện ý, vậy nên bình thường họ đều rất mẫn cảm. Dù trên mặt biểu hiện bất cần, ví dụ như mấy người Từ Minh cười đùa vô tư, nhưng thực chất bên trong loại cảm giác khác biệt với người bình thường vẫn tồn tại như cũ.

Đây là dấu vết bọn họ vĩnh viễn không xóa được.

【 đội ngũ 】 Đến Đây Nào, Anh Zai: nói thật, tui cũng không mấy tin tưởng trình độ chiến đấu của Bé Ngốc Nghếch, hơn nữa so ra vẫn là tốc độ của đại thần nhanh hơn! Cho nên tiểu quái sau này, cầu ôm đùi đại thần!

【 đội ngũ 】 Bạch Cảnh Tịch: ừm.

【 đội ngũ 】 Đến Đây Nào, Anh Zai: phụt - lần đầu tiên đại thần đáp lại lời tui!

【 đội ngũ 】 Hành Mặc Chỉ Thủy: đừng ngốc thế, là trước kia ông không nói chuyện nhiều với đại thần.

【 đội ngũ 】 Bạch Cảnh Tịch: ... ừm.

【 đội ngũ 】 Đến Đây Nào, Anh Zai: ... Cho nên sự thật là như vậy sao?

【 đội ngũ 】 Người Ta Là Bé Loli: chính thế!

【 đội ngũ 】 Đến Đây Nào, Anh Zai: ... (╥_╥)

Trong lúc mọi người cười cười nói nói, boss thứ hai cũng đã xuất hiện, song đã có vị thần có thể đơn xoát tất cả các phó bản Bạch Cảnh Tịch này! Boss đương nhiên chẳng là cái đinh, chỉ là boss này có kỹ năng quần công, có đôi khi sẽ lan đến mấy người còn lại, mà người chơi chết sẽ không lấy được kinh nghiệm nên bọn cậu chỉ có thể kéo thoát boss rồi lại đến lần nữa.

Cứ như vậy, ba boss của bàn tơ động đều dễ dàng qua cửa, song khác với boss đầu tiên là trang bị sau đó đều do Bé Ngốc Nghếch động vào.

Còn Người Ta Là Bé Loli... Cậu ta đang tám chuyện với một đám người nghèo không cho cậu ta sờ trang bị.

Hai boss cho ra trang bị có một bộ trang bị của vú em, ba trang bị thêm nội công cùng phá phòng thủ, hai bộ trang bị công kích ngoại công, còn có một bộ là T trang dùng cho tướng quân. Bé Ngốc Nghếch đương nhiên không dùng đến, thế là tùy tiện ném cho một người để họ mang đi nghiên cứu làm thợ may cùng chế tạo.

Những trang bị khác đều phân phối cho từng chức nghiệp xong thì bọn cậu ra phó bản. Sau khi trang bị lại thì tiếp tục cấp tốc vào bàn tơ động, cứ chà qua chà lại ba lượt như vậy, level của mấy người đã tăng lên rõ rệt.

Nhìn thanh kinh nghiệm của mình, Từ Minh cười nói: "Cấp bậc của bọn tui cũng sắp vượt qua bọn ông rồi, xem ra trò chơi này cũng không khó cày level."

Trương Bác Văn không nhịn được liếc mắt: "Người cấp bậc như tui vào bàn tơ động đều phải suy nghĩ trước sau, cũng đã chuẩn bị tinh thần bị diệt đoàn n lần, đừng nói năm đó tất cả người chơi đều cùng cấp như ông. Khi đó, ai dám tới đây cày phó bản? Đây không phải muốn chết sao? Hơn nữa, trò chơi này chết một lần sẽ mất 6% kinh nghiệm đấy, dù ông lúc ấy kinh nghiệm là 0% cũng không thể may mắn thoát khỏi, ông biết sẽ thế nào không? Sẽ rớt cấp! Cho nên, ai mà chịu chui đầu vào nguy hiểm đó? Nói không chừng mất nhiều hơn được."

Từ Minh nhún vai: "Được rồi, nhưng cũng phải nói, trong khoảng thời gian này các ông không cần thăng cấp sao? Tui thấy bảng xếp hạng cấp bậc đã có mấy người sắp vượt qua Bạch đại thần rồi."

Trương Bác Văn có hơi chần chừ, nhìn bóng dáng hoa lệ đang đi tuốt ở phía trước dọn tiểu quái, lắc đầu: "Không cần, trước kéo mấy ông đã, sau đó bọn mình có thể cùng nhau đánh phó bản, còn lại thì nói sau."

Nghe vậy, Từ Minh lập tức cười tươi roi rói: "Tui biết ngay người anh em ông đáng tin mà! Bạn thân!"

Trương Bác Văn cười cười không nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro