Chương 61 - 62 - 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

39 Votes

☆, Chương 61:

Từ sau khi Trương Bác Văn theo Vương Cảnh Ngôn về nhà, thời gian của Từ Minh bắt đầu không dễ chịu lắm, ở một mình với Điền Chiến trong một căn nhà lớn khiến cậu luôn cảm thấy trống trải. Hơn nữa, không biết có phải ảo giác không mà Từ Minh luôn cảm giác có người như có như không giám thị mình, nhưng lại không tìm thấy rốt cuộc là ai giám thị, giám thị cái gì.

Cảm giác này khiến Từ Minh sắp điên rồi.

Cho đến một cuối tuần, cuối cùng Điền Chiến không ra ngoài khảo sát mà ngoan ngoãn ở trong phòng khách xem tivi, xem cả ngày, đến buổi tối cơm nước xong lúc tiếp tục xem Điền Chiến bỗng nói: "Hôm nay là sinh nhật của tôi."

Từ Minh nhìn chòng chọc vào tv ngẩn người: "..."

Điền Chiến vẻ mặt hờ hững nhìn Từ Minh ngồi bên cạnh mình: "Cậu không tỏ vẻ một chút sao?"

Từ Minh: "... Tỏ vẻ cái gì?"

Điền Chiến nói: "Ví dụ như, tặng một món quà chẳng hạn." Nghe vậy Từ Minh lập tức quay đầu nhìn ra cửa sổ - bên ngoài tối như mực, lại nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn mười giờ đêm. Thành phố nhỏ không phồn hoa như thành phố lớn, đến mười giờ tối gần mười một giờ, tuy bên ngoài còn đèn đường nhưng gần như không còn mấy người đi đường, chỉ có quảng trường cách nơi này hơi xa mới có một số quán bán đồ lưu niệm mới còn mở cửa.

Khóe miệng Từ Minh co rút: "Không bằng... Ngày mai em tặng quà cho anh?"

Điền Chiến nghiêm trang nói: "Nếu ngày mai tặng sẽ không có ý nghĩa."

Từ Minh gãi đầu khó xử: "Vậy làm sao giờ, bây giờ ra ngoài cũng không an toàn, hơn nữa, hôm nay ở cùng nhau lâu như vậy mà anh không nói cho em biết..."

"Là lỗi của tôi à?" Điền Chiến nhướn mày.

"Không... Không phải lỗi của anh..." Khóe miệng Từ Minh co giật, nhìn cái bản mặt đứng đắn của Điền Chiến chỉ đành thỏa hiệp, tiện thể nghĩ trong lòng, không phải lỗi của anh mới là lạ! Nếu anh nói sớm cho tôi biết hôm nay là sinh nhật anh, sao tôi phải xấu hổ thế này? Hơn nữa anh là đàn ông trưởng thành, ông chủ công ty, đòi cái gì quà sinh nhật với một người còn chưa tốt nghiệp đại học như tôi hả!

"Kia, tôi có một đề nghị, có thể cho cậu bổ sung một món quà sinh nhật này, thế nào?"

"Đề nghị gì?"

"A... Anh làm gì mà hôn tôi? A a a, tay anh sờ đi đâu đấy! Đừng đụng lung tung - cmn thấy tôi không nổi bão thì coi tôi là mèo bệnh hả! A... A... Anh họ." Từ Minh nhỏ bị Điền Chiến nắm trong tay lên xuống cực kỳ có kỹ xảo, thế này Từ Minh cuối cùng không dám phản kháng lung tung, đùa chứ, nhỡ đâu không cẩn thận làm gãy cục cưng của mình thì làm thế nào!

Nhưng tính ra, anh họ cái kiểu đòi quà sinh nhật không có thì bù bản thân vào có thật là đại trượng phu không?

Lý trí của Từ Minh nhanh chóng bay mất, ánh mắt cậu dần trở nên mơ màng, theo tốc độ quay tay ngày càng nhanh của Điền Chiến, cuối cùng dần dần tê liệt không còn phản kháng, chỉ có rên rỉ hưởng thụ đến khi bắn ra.

"Thoải mái không?" Giọng Điền Chiến vang lên bên tai, Từ Minh phản xạ gật đầu, liếm qua đôi môi hơi khô, lập tức Điền Chiến như bị quyến rũ cắn mạnh lên môi Từ Minh một cái.

Từ Minh hét lên đau đớn, chỉ cảm thấy cực kỳ tủi thân.

Bình thường lần đầu tiên của hai người, bên là công không phải rất dịu dàng sao? Thế nào mà Điền Chiến lại bá đạo như vậy, hừ, môi của mình chắc chắn bị cắn nát! Đến lúc đó mama về nhà tui biết giải thích với bà thế nào hả!

Mặc dù sau khi mình với anh họ như vậy như vậy, mẹ yêu nhà mình có lẽ cũng không nói gì mà còn rất vui vẻ...

Từ Minh đang mất mát hoàn toàn không cảm giác quần áo của mình đã bị anh họ lột sạch, cậu chỉ cảm thấy có hơi man mát, nhìn Điền Chiến đè trên người mình từ duy cuối cùng mới quay trở lại, lập tức kinh ngạc.

Một tay Điền Chiến kẹp lấy núm vú của mình, khóe miệng nhếch lên mỉm cười: "Bé loli? Đây vẫn chưa phát dục hửm."

Từ Minh: "..."

Nghe Điền Chiến nói xong mặt Từ Minh lập tức đỏ phừng.

Tuy biết anh họ đã nhận ra thân phận của mình từ lâu, nhưng biết với chính tai nghe lại là hai việc khác nhau. Cậu nghiêng đầu đi, ấp úng nói: "Em cũng không muốn quyến rũ anh, là chính anh thích em đấy."

Điền Chiến nhíu mày, không nói gì.

Hắn khom người xuống, cực kỳ dâm mỹ dùng đầu lưỡi liếm một núm vú khác của Từ Minh, còn dùng răng mài mài, nhìn Từ Minh bị khoái cảm giày vò mà ưỡn người lên mới cười nói: "Kỳ thật tôi đã muốn làm thế này với em từ lâu, đáng tiếc, bạn của em vẫn cứ ở đây, làm tôi không có cách nào ra tay với em."

"Cái gì?" Từ Minh trừng mắt, "Chẳng lẽ... Nói cho Bạch đại thần biết Trương Bác Văn ở đây, chính là anh?"

"Ai nói không phải nào?" Điền Chiến bật cười, tay phải bắt đầu kéo căng núm vú của Từ Minh, đến khi nhìn thấy núm vú màu hồng phấn kia bị vê đến dần đứng thẳng lên trong tay mình mới nói, "Tôi vẫn luôn một lòng muốn ở cùng em đó..."

Từ Minh hít vào hai hơi: "A... Anh họ... Đừng như vậy... Núm vú em đau... Anh nhẹ một chút..."

Điền Chiến nhìn bộ dáng động tình của Từ Minh, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Đợi lát nữa còn đau hơn nữa đấy, em nên nhịn một chút."

☆, Chương 62.

"Em muốn làm ngay tại chỗ, hay là quay về phòng?"

"Quay về phòng... A... Đau quá..." Từ Minh bị Điền Chiến làm cho nhũn cả người không đứng lên nổi, cuối cùng vẫn là Điền Chiến giúp một tay mới xem như lên lầu vào phòng của Điền Chiến.

Phòng Điền Chiến trước sau đều rất đơn giản, chỉ tiếc lúc này Từ Minh không còn nhiều tâm tư quan sát, cậu nằm ngửa trên giường nhìn Điền Chiến đè lên mình, đột nhiên bật cười.

"Sao vậy?" Điền Chiến chống tay, dần dần đến gần Từ Minh hôn lên mặt cậu một cái.

Từ Minh tiếp tục cười: "Không ngờ vậy mà anh lại rơi vào tay em."

Điền Chiến gật đầu: "Đúng vậy, tôi cũng rất kinh ngạc, nhất là bé loli mà tôi thích trên internet lại chính là em họ của mình..." Hắn nói, một chân chọc chọc Từ Minh, "Em nói đi, đây có phải là duyên phận không?"

Từ Minh nháy mắt mấy cái: "Ừm."

Điền Chiến như lơ đãng hỏi: "Từ lúc nào mà em biết thân phận của tôi?" Từ Minh giật giật khóe miệng: "Đó là... Từ cái hôm đưa trà hoa cúc cho anh đó... Đúng lúc nhìn thấy anh đang chơi game, vậy là ngó sang."

Điền Chiến véo eo Từ Minh một cái: "Trà hoa cúc."

Từ Minh: "..."

Từ Minh bĩu môi: "Thật ra mẹ em vẫn luôn muốn để hai đứa mình yêu nhau, mẹ đã sớm biết tính hướng của em, vẫn cố gắng tìm cho em một ông chồng tốt."

"Ồ?" Điền Chiến gật đầu, "Vậy thì tốt, em sẽ tới nhà tôi làm con dâu."

Từ Minh: "... Tiến triển có phải hơi nhanh không?"

Điền Chiến: "Tôi cảm thấy không nhanh."

Từ Minh chu môi: "Còn không nhanh á? Chúng ta đã lên giường rồi."

Điền Chiến: "Em muốn đợi nói với cha mẹ rồi mới làm tiếp à? ... Vậy em đừng có quyến rũ tôi nữa." Từ Minh sửng sốt, nhìn thoáng qua Từ Minh nhỏ của mình, đùa à, gậy nhỏ nhà mình còn đang đứng sừng sững, sao có thể nói không làm là không làm! Hơn nữa cố mãi mới đâm rách tầng giấy này với anh họ, nhìn lại anh họ mà xem, mặt mũi, dáng người, chậc chậc, sao có khả năng không làm!

Thế là Từ Minh lập tức từ bị động hóa chủ động, ngồi dậy ôm lấy cổ Điền Chiến hôn lên, còn dùng đầu gối của mình cọ cọ lên dương vật của Điền Chiến, đợi cảm giác được đống thịt kia cuối cùng cũng trở nên cương cứng mới chịu thôi. Hai người hôn quên trời đất, lúc tách môi ra còn kéo theo một sợi nước.

Từ Minh nhìn mà đỏ mặt tía tai, lập tức giang tay nằm ngửa ra sau rồi nói: "Nhanh lên! Thượng xong rồi là có thể nói gạo nấu thành cơm! Bằng không anh đổi ý thì em không có chỗ mà khóc. Hơn nữa... Hôm nay không phải sinh nhật anh à..." Nói một hồi giọng Từ Minh ngày càng nhỏ, đến cuối cùng thì im bặt.

Bên tai là tiếng cười khe khẽ của Điền Chiến, không lâu sau Từ Minh cảm thấy tay Điền Chiến sờ tới sờ lui trên bắp đùi mình, lại cứ mãi không tiến thêm một bước. Cậu uốn éo người, lập tức bị Điền Chiến lật người đánh một cái vào mông: "Trước hết em hạ hỏa cho tôi tiết đã, bằng không lát nữa sợ sẽ làm em bị thương."

Từ Minh ngồi dậy nhìn phía dưới của Điền Chiến, tư tưởng vùng vẫy nửa ngày mới nói: "Cởi quần đi."

Hiển nhiên Điền Chiến có nhiều kinh hơn Từ Minh, hắn chỉ ngón tay vào thân dưới của mình, không nhúc nhích mà chỉ nói: "Em liếm cho tôi, liếm cho tôi hài lòng thì tôi sẽ làm em."

Từ Minh: "..."

Từ Minh bĩu môi chầm rì rì lê tới, rồi mới úp vào giữa hai chân Điền Chiến, nhìn lều nhỏ đã đội lên trước mắt, Từ Minh lè lưỡi liếm một cái lên quần Điền Chiến.

Mùi xạ hương của giống đực khiến Từ Minh cũng hưng phấn theo, bởi vì cách quần nên không ngậm được vào miệng, Từ Minh chỉ có thể liếm qua liếm lại, thỉnh thoảng lại mút một cái. Cảm thấy dương vật của Điền Chiến ngày càng cương lớn Từ Minh vô cùng thỏa mãn với kiệt tác của mình, cậu ngẩng đầu cười: "Cởi quần ra, cứ tiếp tục như vậy anh sẽ không nhịn được."

Điền Chiến cong khóe miệng, gọn gàng cởi quần, chỉ để lại một chiếc quần lót tứ giác màu đen.

Từ Minh lòng biết hắn muốn mình cởi quần lót cho hắn, cũng không nhăn nhó mà trực tiếp lột quần lót của Điền Chiến xuống. Nhưng cậu quên tư thế của mình lúc này, vì thế dương vật thoát khỏi quần lót bắn thẳng vào mặt Từ Minh, Từ Minh phản xạ nhắm mắt lại, đợi đến lúc mở ra lập tức ngây người.

Từ Minh: "..." Choáng nha, lúc trước không lộ ra, bây giờ sao cảm giác cái tên phía dưới này lại lớn hơn mình nhiều vậy? Điều này không công bằng!

☆, Chương 63:

Từ Minh tuy là đồng tính, nhưng là một đồng tính tương đối thuần khiết, số lần cậu xem GV chỉ đếm trên một bàn tay, cho nên đối mặt với cảnh này, nhìn dương vật của anh họ mình cậu cũng chỉ biết cầm lấy thè lưỡi ra liếm vài cái, sờ sờ hai túi, lại ngậm mấy miếng, mút vào vài cái, rồi sau đó hết...

Điền Chiến tỏ vẻ rất không hài lòng: "Hàm răng của em cắn vào anh rồi..."

Từ Minh im lặng: "Em không biết, chỉ thế thôi."

Điền Chiến: "... Được rồi, cứ vậy đi." Nói rồi, hắn đè đầu Từ Minh xuống, Từ Minh chỉ cảm thấy cực kỳ không phục. Dựa vào cái gì mà bây giờ là anh ấy thoải mái, đợi lát nữa vẫn là anh ấy thoái mái, vậy không có lúc nào tui thoải mái à? Thế là, cậu cực kỳ ác ý cắn một cái vào dương vật của Điền Chiến.

Điền Chiến: "..."

Từ Minh: "... Hắc hắc hắc hắc, có đau không?"

Điền Chiến sờ lên đầu Từ Minh: "Nó mềm nhũn thế rồi, em nói có đau không?" Thấy Từ Minh hiếu kỳ dùng tay tuốt hai cái, Điền Chiến lập tức đau đến nhe răng trợn mắt, "Cmn đừng tuốt nữa, hôm nay không làm... Không phải ngày mai mẹ em sẽ về sao? Nếu bà ấy đã muốn cho anh với em ở cùng nhau, vậy cứ nói thẳng thôi.

Từ Minh: "... Tiến độ có hơi nhanh. Đúng rồi! Lúc trước trong trò chơi anh vẫn đi cùng với người tên 'Run lẩy bẩy' đấy! Hại em vẫn nghĩ anh là thẳng nam... Nói! Sao lại cùng chơi với cô ta!"

Điền Chiến nhướn mày: "Ngoan, khi đó chỉ vì kích em thôi, hơn nữa trước khi anh chơi cùng cô ấy đã nói rõ vấn đề này, cô ấy nói thân là một hủ nữ nên thích nghe ngóng tình huống của hai người chúng ta."

Từ Minh: "... Mặc kệ nói thế nào, trở về liền chia tay với cô ta ngay!"

"Ừ ừ... Kỳ thật chưa từng hẹn hò mà..."

"Em mới mặc kệ!"

"Được, tất cả nghe theo em..."

"Phía dưới còn đau không?"

"... Có chút."

Nhìn dáng vẻ Điền Chiến dường như đau thật, Từ Minh hơi có chút thất vọng, nhưng cũng không còn cách nào, thế là chỉ có thể nhận mệnh bò lên, sau đó mới lấy di động gọi cho Trương Bác Văn, đợi đối phương nghe máy câu đầu tiên là: "Ha ha ha ha ha ha ha, gia vừa cắn phía dưới của chồng gia đó! Mềm nhũn ha ha ha ha ha..."

Điền Chiến ngồi bên cạnh cậu: "..."

Trương Bác Văn đang ngồi trên salon trong nhà mình đợi Vương Cảnh Ngôn cho ăn: "..."

Từ Minh ngồi xếp bằng nháy mắt mấy cái, dáng vẻ cực kỳ vô tội, tiếp tục nói với điện thoại: "Không buồn cười à? Phía dưới của anh ấy bị tui cắn mềm nhũn đó, sau đó anh ấy nói đau, lần đầu tiên của bọn tui liền ngâm nước nóng, thật sự không buồn cười à?"

Điền Chiến bên cạnh: "... Em đã đủ chưa."

Mà Trương Bác Văn đang đợi cho ăn thì càng thêm khí phách, trực tiếp cúp điện thoại của Từ Minh. Từ Minh: "... Thế nhưng tui rõ ràng thấy chơi rất vui mà..." Cậu ngẩng đầu nhìn Điền Chiến từ từ đến gần mình: "Anh muốn làm gì?" Điền Chiến không nói hai lời, trực tiếp véo lên eo từ mình. Eo đúng là chỗ thịt ngứa của Từ Minh, thế là Từ Minh không thở được, trực tiếp cười ngã xuống giường.

Điền Chiến nói: "Không phải em thích cười à? Anh sẽ cho em cười đủ." Nói rồi lập tức bấm véo mấy chỗ trên người Từ Minh, nói cũng kỳ quái, mấy chỗ thịt ngứa trên người Từ Minh nháy mắt đều bị Điền Chiến chăm sóc...

Từ Minh vội vàng xin khoan dung: "Em sai rồi sau này em không bao giờ như vậy nữa... Ha ha ha... Đừng... Người cũng sẽ cười chết đấy... Đừng như vậy nữa... A... Ha ha..."

Điền Chiến thừa cơ chiếm tiện nghi: "Gọi chồng thì không cù em nữa."

Từ Minh: "... A... Ha ha, đừng mà, chồng ơi! Đừng gãi nữa... Đã nói gọi rồi thì không cù nữa mà! Anh cái đồ nói mà không giữ lời! Ha ha ha... A a a, xem em phản kích!"

Hai người trên giường đùa đến đùa đi, Từ Minh quả thực có tính động kinh, trọng điểm là Điền Chiến, hắn lúc này đã hoàn toàn không còn dáng vẻ tinh anh như bình thường, tính cách ổn trọng cũng bị hắn ném đến nước Java. Hai người giống như trẻ con thỏa thích vui chơi, hoàn toàn không chú ý ngoài cửa đang đứng một người...

"Con trai..."

Từ Minh nghe thấy giọng nữ này lập tức giật mình, phản ứng đầu tiên là đẩy Điền Chiến ra, sau đó ôm gối co người lên đầu giường: "Con không có làm gì hết, mẹ nhìn lầm rồi, kỳ thật trong phòng này chỉ có một mình anh họ Điền Chiến."

Điền Chiến: "..."

Mẹ Từ Minh: "..."

Mẹ Từ Minh vung tay lên: "Tốt rồi, chờ sau khi khảo sát của con chấm dứt có thể thu dọn đóng gói mang theo em họ của con cùng về nhà rồi. Cô đã nói với mẹ của con rồi, hai người đều tỏ ý cuộc hôn này cũng không tệ lắm, tuy con gọi tiểu Minh là em họ, nhưng quan hệ này quả thực có hơi xa. Hơn nữa nam nam... Lại không cần sinh con.

Nói rồi mẹ Từ Minh nở nụ cười gian trá,

Điền Chiến: "... Bác gái yên tâm đi."

Mẹ Từ Minh trừng mắt: "Bác gái?"

Điền Chiến rất biết nghe lời: "Mẹ."

"Cái này còn được, hắc hắc, vậy mẹ không quấy rầy hai đứa thân mật nữa, hôm nay về sớm là việc ngoài ý muốn. Sớm biết hai đứa chơi vui vẻ như vậy mẹ đã không ra mặt rồi." Nói rồi, một bà cô nào đó uốn éo đi xa.

Nếu không muốn quấy rầy bọn con, hoàn toàn có thể lúc nghe thấy tiếng của bọn con thì đi ra ngoài coi như mình chưa về mà! Dáng vẻ như vậy rõ ràng là muốn đến nghe mình dã chiến có được không! Kết quả phát hiện không có dã chiến nên mới hiện thân chứ gì... Từ Minh nhếch miệng, tỏ vẻ cậu cực kỳ hiểu biết mẫu thân đại nhân nhà mình! Hừ!

Thế là ngày hôm sau, Điền Chiến đóng bao đóng gói, vác cả người Từ Minh mang đi.

Từ Minh = 口 =: "Anh họ, khảo sát của anh xong rồi?"

Điền Chiến gật đầu: "Ừ, anh đến là để khảo sát em, em đã tới tay rồi thì có thể về nhà thôi."

Từ Minh: "!!!"

---- The end ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro