Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quả thật, Phác đại thiếu gia đúng là một kẻ thất bại toàn cục.

Trong quá khứ, lúc nào gã cũng luôn đua tranh với Chính Quốc, đến cả việc ra lệnh cho lái xe lao ra chặn Chính Quốc lại khiêu chiến cũng đã dám làm, ấy vậy mà Chính Quốc thậm chí còn không thèm nhớ tên gã là gì. Lần này vốn gã không hề cố tình gây ra cử chỉ hành vi gì đặc biệt, nhưng lại khiến Điền đại công tử nổi giận vì hồng nhan, ánh mắt kia, thiếu điều muốn bằm hắn ra làm trăm ngàn mảnh.

Nhìn thấy dáng vẻ Thái Anh bị khuôn mặt lạnh lẽo giận dữ của Chính Quốc dọa tái mét cun cút đi theo kia, Phác Trí Mẫn không khỏi nhớ lại tình cảnh bản thân năm đó, bị cô bạn cùng lớp khiến cho bị đau lòng. Chính khoảnh khắc đó, bỗng gã chợt ngộ ra một điều. Đúng thế! Gã sẽ đấu với Chính Quốc, giành lấy Thái Anh, gã muốn thằng nhóc đó cũng phải nếm mùi bị người thương làm cho đau lòng!

Nghĩ tới đây, khóe miệng Phác Trí Mẫn liền cong lên thành một nụ cười quỷ dị.

Lại nói tới Thái Anh, bị Chính Quốc gương mặt lạnh lẽo nghiêm trọng lôi đi xong, đầu óc nàng hoàn toàn mù mịt, tay cầm cặp sách vội vội chạy theo cho kịp bước Chính Quốc đi trước. "Cậu đi nhanh thế làm gì? Cha nuôi không phải năm giờ mới tới đón chúng ta sao?"

Chính Quốc không thèm để ý tới nàng, cứng đầu đi tiếp.

Cách đối xử lạnh lùng này của hắn khiến nàng có chút khó chịu, đều là tại Chính Quốc cả, cái đề toán vừa rồi nàng còn chưa kịp giải xong, giờ cái mẹt hắn lại còn cau cau có có như thể người nào cũng đang thiếu nợ hắn không bằng, nhìn qua nhìn lại thật đúng là chẳng mê nổi. Lại thêm hơn tháng nay giặt quần áo giúp hắn, cũng đã phải chịu không ít buồn bực, trong nháy mắt, cái cục bức xúc trong lòng cô nữ sinh Thái Anh lập tức bùng nổ.

Nàng không thèm báo trước, liền rảo bước nhanh lên, giơ chân ra cước cho Chính Quốc tiểu tử kia một cái vào bàn toạ của hắn. 

Cú đá này tới vô cùng đột ngột, dĩ nhiên là Chính Quốc không thể đoán trước mà tránh được, nên thiếu chút nữa thì ngã dập mặt xuống đất. Chờ tới lúc hắn ảo não quay đầu lại nhìn Thái Anh, đã thấy nàng vứt cặp sách xuống chân, chân đứng tấn, tay nắm thành đấm, bày ra một bộ nghênh chiến, miệng thốt. "Tôi nhìn cái bản mặt cậu ghét không chịu được, tôi muốn đập cho cậu một trận quá!"

Không hiểu tại làm sao, trong lòng hắn bao nhiêu toan vị vừa tích đầy một bụng giờ bỗng dưng tan biến hết, ngược lại lại có cảm giác vô cùng buồn cười.

Hắn cố nghiêm mặt, nín cười, giữ cho giọng nói thật bình thản. "Được thôi."

Vừa dứt lời, nắm đấm của Thái Anh liền bay tới.

Hắn nhất thời chưa kịp phòng bị, bị cái nắm đấm đó dộng thẳng vào ngực. Ui cha, cái nắm tay nhìn nhỏ bé xinh xinh thế kia, mà sao đấm mạnh thế không biết. Chính Quốc nhịn không được kêu khẽ một tiếng. Ngay lúc đó, một nắm đấm thứ hai cũng bay vọt tới, giờ hắn đã biết thông minh hơn, liền nhanh chóng giơ tay trái ra nhắm đúng thời điểm và vị trí, đón lấy cái nắm tay xinh xinh đó, sau đó mượn lực nhào tới của Thái Anh, kéo nàng lại về phía mình.

Thái Anh kinh nghiệm đánh võ cũng không ít, nhưng ở tình huống bình thường, nắm đấm đánh qua nếu bị người kia đón đỡ được, thì đều bị người kia đẩy ra ngoài, khi đó chỉ cần để ý nắm bắt thời cơ tung ra một nắm đấm khác. Cơ mà nàng ngàn vạn không có ngờ tới, Chính Quốc tuy có đón đỡ nắm đấm của nàng, nhưng lại không đẩy nàng ra, ngược lại lại kéo nàng vào lòng mình.

Tình huống này ngoài sự dự đoán của mọi người, khiến cho Thái Anh không kịp thu hồi lực lao tới, cơ thể đã nhào theo cái nắm tay phản chủ kia, mà lao thật mạnh vào lòng Chính Quốc.

Thế này... Thái Anh: "..."

Ánh nắng chiều mùa thu vàng dịu dàng chiếu xiên xiên bên góc đường, lá ngô đồng vàng khô lại rụng đầy trên đất, cô gái lao thằng vào lòng chàng trai trẻ, tay hai người còn đang nắm chặt lấy nhau. Xem khung cảnh lãng mạn như tranh vẽ này, đừng nói là người qua đường A, B, C, D..., đến cả bản thân Tiêu Thỏ cũng nhịn không được nghĩ này nghĩ nọ. 

Người qua đường A là một ông lão tóc đã hoa râm, vừa thấy tình cảnh này liền lắc đầu cảm thán. "Ai da, đám trẻ bây giờ thật là! Lưng còn đeo cặp sách, lại làm cái trò này giữa đường giữa chợ..."

Người qua đường B là một thiếu phụ tay dắt con đi, thấy tình cảnh này, nàng liền dùng tốc độ nhanh nhất có thể bịt kín mắt đứa bé gái, miệng khẽ niệm Phật. "A di đà phật, thiện tai thiện tai..."

Người qua đường C là một học sinh vừa tan học, mặt đỏ bừng quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa hét với những bạn học đang đi đằng sau. "Đừng tới đây! Ở đấy có hình ảnh Rating R ① a!"

...

Thái Anh đang áp mặt vào ngực Chính Quốc, lòng quẫn bách chỉ hận không có cái lỗ giun nào mà chui xuống cho rành, đã thế Chính Quốc còn giữ chặt cả người nàng trong lòng, nhất quyết không buông tay. 

Thái Anh cuống quít tới mức giọng cũng nhỏ nhẹ hơn nhiều dù vẫn quát. "Cậu có buông tôi ra không thì bảo?"

Chính Quốc giọng không đổi sắc thái. "Còn dám đánh tôi không?"

"Không dám nữa, mau buông tôi ra..."

"Tôi mà buông tay, cậu lại nhào tới đánh nữa thì sao?"

"Tôi cam đoan với cậu, tuyệt đối không đánh nữa!"

"Thề đi!"

"Tôi thề, nếu còn đánh cậu, cả đời này thi toán đều sẽ bị đánh trượt!" Nàng cuống tới mức sắp khóc tới nơi rồi.

"Sau này còn dám không giặt đồ cho tôi nữa không?"

"Giặt! Cái gì tôi cũng giặt!"

"Còn điểm tâm?"

"Tôi mua cho cậu!"

"Là chính miệng cậu nói đấy nhé!" Khóe môi Chính Quốc gợi lên một nụ cười nửa miệng gian tà theo kiểu mưu lớn đã thành, lúc này mới quyến luyến không rời mà buông lỏng tay ra. 

Hắn vừa khẽ buông tay, Thái Anh liền giật phắt ra khỏi lồng ngực hắn nhanh như chảo chớp, mặt đỏ y chang con tôm luộc chín. Cô nàng "tôm luộc" chạy tới nhặt cái cặp sách bị vứt trên đất, ánh mắt lóe lên. "Chuyện này... ơ... đi... đi thôi. Cha nuôi... đang... đang chờ... chúng ta..." Nói xong, nàng liền dùng tốc độ chạy trốn nhanh nhất có thể ào về phía trước. Thảm lá khô dưới chân nàng bị đạp vỡ kêu lên những tiếng khô khốc thật là thảm thiết.

Hắn nhìn theo bóng dáng con thỏ cụp tai chạy trốn của nàng, lại tiếp tục nhếch môi cười, vắt cái cặp sách của mình ra sau lưng vung vẩy, những tiếng cười khe khẽ đầy khoái trá cũng chậm rãi vang lên.

Mùa thu, quả đúng là mùa thu hoạch! ②

***

"Thái Anh, tiết sau là tiết thể dục, chúng ta thử đấu lại một lần đi." Vừa hết tiết, Kim Trân Ni liền vọt tới trước mặt Thái Anh, hai tay xoa vào nhau đầy phấn khích.

Thái Anh đang cắm cúi cặm cụi làm lại bài thi toán, thiếu chút nữa thì làm gẫy cả ngòi bút. "Tớ... đề toán hôm nọ tớ còn chưa giải lại xong, để hôm khác đi!"

"Sao cậu thích làm đề toán thế không biết? Nhìn một đống chữ số chạy qua lại như vậy cậu không thấy khó chịu à?" Kim Trân Ni vẻ mặt vô cùng bất mãn.

Khó chịu! Đương nhiên là khó chịu rồi! Nhưng thà thế còn hơn, phải đấu võ với nhà ngươi, ta tình nguyện làm một trăm bài toán! Thái Anh chìa bài thi của mình ra trước mặt Kim Trân Ni: "Cậu xem, lần trước tớ kiểm tra được có mỗi năm mươi bảy điểm." Lúc này, giữ lại cái mạng nhỏ của nàng còn quan trọng hơn là thể diện nhiều lắm.

Kim Trân Ni vừa nhìn thấy điểm của Thái Anh, quả nhiên không dám ép nàng nữa, thành thành thật thật đáp. "Thái Anh, cha ta hay nói, căng cung mà không buông, văn võ sẽ không hòa thuận. Buông dây cung không căng, văn võ sẽ càng không làm được, vừa căng cung vừa buông, ấy là đạo của văn võ vậy ③. Cậu không thể chỉ luyện võ mà hoang phế việc học được đâu!"

Kim Trân Ni cô nương  này quả nhiên không phải người bình thường, mấy câu vừa rồi có phải cổ văn hay không cũng không chắc, nhưng Thái Anh nghe xong vẫn như lọt vào mớ sương mù dày đặc, chỉ biết kính cẩn gật đầu.

"Trẻ con thật dễ dạy!" ④ Kim Trân Ni hài lòng gật đầu rồi quay đi đi học tiết thể dục.

Thấy nàng ta đi xa rồi Thái Anh mới dám thở phào nhẹ nhõm. Rốt cục cũng được bình an!

Kỳ thật nàng cũng không cố ý tránh né Kim Trân Ni như thế, nhưng mà nàng vốn là một kẻ rất nhát gan. Thái Anh đã nếm mùi đau đớn một lần, thật sự không muốn thử lại lần thứ hai. Chưa kể, vài hôm trước nàng nhất thời xúc động đánh Chính Quốc xong, từ đó trở đi cứ nhắc tới chuyện luyện võ nàng lại không nén nổi nhớ tới chuyện xảy ra trên đường về, mặt liền không nén nổi lại đỏ bừng lên.

Quả nhiên, bạo lực vốn không thể dùng để giải quyết vấn đề. Về sau gặp những sự thế này, vẫn là dùng đức thu phục người khác tốt hơn. 

Đúng lúc Thái Anh đang suy nghĩ tới mất hồn, Phác Trí Mẫn bỗng cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng. "Thái Anh, cậu bị sốt à?"

Ba hồn chín vía Thái Anh lập tức quay lại, tay sờ sờ khuôn mặt có chút nóng, miệng cười cười ngây ngô. "Không phải, tớ đang nghĩ nghĩ đề toán..."

"Đề toán này sao? Để tớ giảng cho cậu!" Phác Trí Mẫn vừa nói, vừa giựt lấy cây bút trong tay Thái Anh bắt đầu giảng bài.

Thái Anh có chút sững sờ, không hiểu sao từ đầu tuần tới giờ, Phác Trí Mẫn bỗng trở nên vô cùng nhiệt tình. Nhớ lại khi nàng mới chuyển tới ngồi cùng gã được hai ngày của tuần trước, gã có thế đâu?

Có điều Thái Anh cũng không suy nghĩ nhiều làm gì, không phải thầy giáo luôn nói bạn cùng bàn phải giúp đỡ lẫn nhau sao? Có thể là Phác Trí Mẫn thấy kết quả học của nàng quá kém, nên muốn giúp nàng thôi. Cứ nghĩ vậy nàng lại cảm thấy mọi chuyện trở nên bình thường, tâm lý cũng an ổn mà ngồi nghe Phác Trí Mẫn giảng bài toán khó. 

Sự thật cho thấy, cậu bạn Phác Trí Mẫn này tuy so với Chính Quốc thì vẫn không bằng được, nhưng xét cho cùng cũng là một học sinh ưu tú. Gã giảng giải một hồi, Thái Anh liền nhanh chóng làm xong lại bài thi của mình.

Mắt thấy cái đề toán khiến mình bí tịt không hiểu chút nào giờ đã chinh phục được, Thái Anh không nén nổi sự vui vẻ. "Cảm ơn cậu, cậu thật là tốt bụng!"

Tốt bụng? Vừa nghe thấy hai chữ này, lòng Phác Trí Mẫn bỗng hơi trầm xuống. Tuy biểu hiện của gã hoàn toàn ra vẻ vô cùng tốt bụng, nhưng kỳ thật nội tâm lại đang ẩn giấu một âm mưu vô cùng gian ác không thể nói với ai. Gã nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ của Thái Anh, trong lòng không nén nổi cảm thấy hơi tội lỗi, liền khẽ nói. "Không có gì đâu, chỉ là tiện tay làm giúp thôi mà..."

"Đừng nói thế, tớ vẫn thấy cậu quả là tốt bụng. Hồi tớ học sơ trung, không bao giờ có thể hỏi bài toán bạn cùng bàn hết. Bọn họ đều bảo tớ làm phiền họ, chê tớ ngu dốt đề dễ thế cũng hỏi. Cho nên từ đó tớ không bao giờ hỏi bài bạn cùng bàn nữa.: Nàng còn nhớ rõ như in ánh mắt chán ghét dè bỉu của người bạn cùng bàn với nàng đầu tiên. Từ đó trở đi tất cả bài tập nàng đều mang hỏi Chính Quốc hết, bởi vì chỉ có Chính Quốc, mặc cho nàng hỏi cái gì đều vẫn luôn kiên nhẫn trả lời nàng.

Kỳ thật một cô bé bề ngoài nhìn qua rất hồn nhiên vô tư, không lo không sầu như nàng, hóa ra nội tâm lại vô cùng yếu ớt.

Phác Trí Mẫn nghĩ vậy, bỗng trong lòng có chút thông cảm với nàng. "Vậy từ sau có gì cứ hỏi tớ là được, tớ cam đoán sẽ không kêu ca cậu làm phiền tớ."

"Thật sao? Cậu thật là tốt nha!" Thái Anh vui sướng cười.

Nhìn thấy dáng vẻ vui thích của nàng, trái tim của Phác Trí Mẫn bỗng dưng khẽ rung động. Nếu mình chỉ tiện tay một chút lại có thể khiến cho một người vui vẻ tới vậy, có lẽ có mục đích âm mưu hay không cũng không sao cả...

***

___Chú thích xíu___

① Rating R: Rating truyện/phim có mấy loại chính: G là General ai xem cũng được, PG là Parental Guidance hình ảnh có thể không phù hợp cho trẻ em, PG-13 là hình ảnh không phù hợp với trẻ dưới 13 cần có ba mẹ hướng dẫn, R là Restricted, dưới 17 tuổi phải có ba mẹ/người bảo hộ đi cùng, cho phép, còn nặng nhất là NC-17 cấm trẻ em dưới 17 tuổi.

② Các nước trồng lúa mì, đầu xuân gieo hạt giữa thu thu hoạch. Do đó mùa thu được gọi là mùa thu hoạch, cũng để chuẩn bị cho mùa đông lạnh giá.

③ Dịch nghĩa nôm na câu trên có nghĩa là: Nếu chỉ căng cung lên mà không buông tay, cũng như chỉ căng thẳng mà không có lúc nhu hòa, quản dân chúng quá chặt chẽ, thì cả Văn Vương lẫn Võ Vương cũng không làm gì nổi, dân chúng sẽ có ngày bất mãn mà làm phản. Nếu chỉ buông dây cung mà không thèm căng cung, cũng như thả lỏng kỷ cương phép nước, dĩ nhiên là ông Văn Vương hay ông Võ Vương gì thì cũng không nên hồn, vì khi đó quốc không ra quốc, vua không ra vua, dân chả ra dân.. Phải vừa căng cung vừa thả cung, có cứng có mềm, ấy chính là đạo trị nước của Văn Vương và Võ Vương vậy.

④ Câu này xuất xứ từ cuốn "Sử Ký Tư Mã Thiên", phần "Lưu hầu thế gia" của nhà sử học Tư Mã Thiên nổi tiếng thời Tây Hán. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro