Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường trung học trọng điểm sở dĩ được gọi là trọng điểm, không chỉ vì điều kiện dạy học ở đó, mà còn vì học sinh ở đó đã bắt đầu học là sẽ vào guồng quên trời quên đất, tính mạng không màng. Trừ vài kẻ cá biệt như Cổ Tư Văn hay Kim Trí Tú ra, còn đám học sinh còn lại, vừa sau kỳ nghỉ đông trở lại trường, đứa nào cũng toàn tâm toàn ý lao đầu vào học. Trong bối cảnh như vậy, Thái Anh cũng không còn cách nào khác là cố gắng học bài.

Lại nói tiếp, so với hồi còn học sơ trung, giờ thời gian nàng dành ra cho việc học quả là nhiều hơn rất nhiều.

Thứ nhất là giờ nàng tuổi cũng không còn nhỏ nữa, ít nhiều cũng đã hiểu được phải học cho thật tốt. Thứ hai là hồi trước học sơ trung, phần nhiều thời gian đều là dành cho tập võ này nọ. Giờ học trung học, tuy cũng vẫn phải tham gia các buổi tập của đội võ thuật, nhưng sự chú ý của mọi người giờ tất cả đều chuyển tới vị cao thủ võ lâm Kim Trân Ni, còn cái dạng lòng tong như nàng thì bị giáng cấp bắt đi làm nền mà thôi.

Nhưng đi làm nền thì cũng có chỗ tốt của đi làm nền a, ít nhất là không cần xuất đầu lộ diện. Kỳ thật từ sau lần đầu tiên tham gia đại hội bị Kim Trân Ni đánh cho tơi bời, nàng vẫn là sờ sợ đấu trường, nếu không phải sợ cha mẹ thày dạy võ thất vọng, nàng thật không thích cái cảm giác bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm nàng như vậy, khiến nàng thật khó thở.

Nên nói về chuyện chính nhỉ, tuy Thái Anh học hành cũng có không ít cố gắng, chăm chỉ, nhưng dù sao nàng cũng không thông mình như Chính Quốc, nên học thật sự là vất vả. Đặc biệt là Toán học Hóa học mấy môn này, đến nửa học kỳ thứ hai của cao nhất lại càng khó, khiến cho người khác muốn điên lên được.

Hôm đó, Thái Anh lại đang làm một bài tập hóa, đầu óc vô cùng phiền não, bỗng thấy Phác Trí Mẫn bước tới, liền nhân tiện gọi hắn lại. "Trí Mẫn, tớ có đề hóa này chả biết làm sao cả."

Phác Trí Mẫn biến sắc. "Tớ... tớ đang chuẩn bị đi đánh bóng rổ."

"Gì, không phải tiết thể dục vừa rồi cậu vừa đánh sao?" Thái Anh hoàn toàn không hiểu được Phác Trí Mẫn thật ra đang muốn có ý trốn nàng.

"Tớ... tớ còn phải tham gia buổi tập của đội bóng nữa..." Mắt Phác Trí Mẫn khẽ lóe lên.

"Đội bóng không phải chỉ tập vào thứ hai thứ tư thứ sáu sao?" Kim Trí Tú ngồi phía trước bỗng quay phắt lại.

Kẻ nào đó bị bắt quả tang nói dối, liền đỏ bừng hai má, không biết nên nói gì.

Ấy thế nhưng mà lại là Thái Anh giải vây giùm hắn. "Tớ nghe Chính Quốc nói sắp tới đội bóng rổ có một trận đấu quan trọng với đội của trường nào đó, thời gian tập hẳn là được bổ sung thêm rồi."

"Thế sao?" Kim Trí Tú nhìn thẳng vào mắt Phác Trí Mẫn, không nói thêm gì.

"Thái Anh... tớ..." Phác Trí Mẫn đứng ngốc ở đó, nghĩ muốn nói gì đó lại không biết mở miệng thế nào.

Thái Anh cười cười. "Không sao, cậu mau đi tập đi, trận đấu quan trọng hơn..."

"Còn bài hóa của cậu..."

"Không sao, cậu cho tớ mượn bài làm của cậu đi, tớ sẽ nhìn nhìn tự tìm hiểu là được."

"Được... nếu có gì không hiểu, mai hỏi tớ." Vẻ mặt gã vô cùng kỳ dị, nói xong liền nhanh chân chạy mất.

Thái Anh cũng không nghĩ gì nhiều, thò tay ra với lấy cuốn bài tập của gã bắt đầu nghiên cứu môn hóa học.

Bên này, Thái Anh đang đại chiến ba trăm hiệp với đề hóa học, bên kia, Phác đại thiếu gia của chúng ta trong lòng cũng đang vô cùng giãy dụa kịch liệt.

Từ sau lần gọi điện cho Thái Anh lại bị Chính Quốc cắt lời, trong lòng gã bỗng dưng có một nỗi khó chịu không tả nên lời.

Đã tối như thế, sao Chính Quốc vẫn còn ở cạnh Thái Anh? Bọn họ lúc đó làm cái gì? Quan hệ giữa bọn họ có phải đúng như lời đồn đại không? Mà dù gì những chuyện đó vốn không liên quan tới gã, vậy mà tại sao mỗi lần nghĩ tới, tim gã đều đập loạn lên như vậy?

Phác Trí Mẫn suy nghĩ nát óc suốt cả kỳ nghỉ đông, cũng không hiểu ra, vì thế nghỉ đông xong quay lại trường, gã liền bắt đầu vô tình mà cố ý tránh Thái Anh. Có đôi khi tránh không nổi, liền tìm mọi cách để kiếm cớ chuồn đi chỗ khác, cứ như vậy loạn đầu hết mấy tuần, trong đầu lúc nào cũng chỉ toàn gương mặt Thái Anh, đuổi mãi cũng không đi.

Rốt cục, đêm hôm đó thật dài khiến gã mất ngủ, không gian yên tĩnh, Phác đại thiếu gia trăn trở qua trăn trở lại trên chiếc giường rộng lớn của mình một lúc, cuối cùng tâm trí ngu độn của một kẻ thiếu niên đã được giác ngộ.

Đúng thế, cảm giác này giống hệt năm đó khi gã thầm mến cô bạn Linh Linh kia!

Tuổi dậy thì, lại yêu rồi!

"Thái Anh, đề hôm qua cậu "chiến" được chứ?" Hôm sau Phác Thái Anh cố ý hỏi Thái Anh.

Thái Anh vô cùng uể oải. "Nó "chiến" tớ thì có..."

"Để tớ giảng giúp cho."

"Được a!"

Vì thế, Phác Trí Mẫn bắt đầu giảng bài cho Thái Anh, vừa giảng, vừa nhịn không được liếc mắt khẽ nhìn sang ngắm Thái Anh qua khóe mắt.

Mặt của nàng không quá xinh đẹp, nhưng cũng rất dễ nhìn, đặc biệt là khi gặp việc gì đó vô cùng vui vẻ, đôi con mắt đen lay láy trong sáng như hắc ngọc kia sẽ bừng sáng lên trong vắt, đôi môi hồng phấn mịn màng hơi hơi bĩu, có chút ngốc nghếch lại có chút đáng yêu. Lúc này hai người thật ra đang ngồi rất gần nhau, Phác Trí Mẫn càng nhìn Thái Anh, càng cảm thấy cả người nóng bừng lên, nhịn không được muốn sáp lại gần hơn một chút... lại gần hơn một chút...

"Thái Anh."

Bỗng có tiếng gọi cắt ngang dòng ham muốn của hắn. Phác Trí Mẫn vừa ngẩng đầu lên đã muốn chết cóng người bởi ánh mắt rét lạnh của Chính Quốc.

Chính Quốc không thèm nhìn hắn lâu, chỉ một chút rồi quay sang nhìn Thái Anh, tay vươn ra, vẫy vẫy.

"Sao thế?" Thái Anh bước ra cửa lớp.

"Ba tôi hồi sáng tới, bảo tôi đưa cái này cho cậu."

"Cái gì thế?" Thái Anh nhận lấy cái túi to tren tay hắn.

"Khăn choàng. Mẹ cậu nói sắp tới là đợt rét đầu xuân, gửi cho cậu giữ ấm, còn nhắc cậu chú ý đừng để cảm lạnh."

Thái Anh mở cái túi ra, quả nhiên là một chiếc khăn choàng, nền trắng hoa xanh, lướt qua thật giống như con thỏ ở đầu giường nàng. 

Bỗng một bàn tay từ đâu ra, nhân lúc nàng không hề phòng bị, liền thò vào trong túi lấy cái khăn choàng ra.

"Cậu làm..." Thái Anh còn chưa kịp nói hết câu, cái khăn choàng đó đã được vắt lên cổ nàng.

Hắn... hắn đang làm cái gì?

Thái Anh bỗng dưng cảm thấy trong đầu trống rỗng một mảnh, ngơ ngơ ngác ngác đứng đó, mặc cho Chính Quốc giúp nàng quàng khăn cho ấm. Hai bàn tay hắn thật trắng trẻo, thật sạch sẽ, ánh mắt hắn khi choàng khăn cho nàng lại vô cùng ôn nhu dịu dàng...

Thái Anh cho tới giờ chưa bao giờ nhìn thấy Chính Quốc như thế, nhất thời thần cả người, mãi tới khi hắn choàng thật gọn cái khăn lên cổ nàng, lại duỗi tay ra xoa xoa nhè nhẹ mái tóc của nàng, mỉm cười nói. "Được rồi, mau vào lớp đi."

Những lời này khiến nàng đang thất thần liền tỉnh lại, lập tức mặt đỏ bừng lên.

"Không được sờ đầu tôi!" Thái Anh phản đối, nhưng giọng nàng lại giống hụt hơi nhẹ bẫng.

Chính Quốc khẽ nhếch mép. "Vài hôm nữa có trận đấu bóng rổ, cậu cũng tới xem nhé!"

"Được..."

"Tôi đi đây, đi học thì ngồi nghiêm chỉnh một chút, đừng có thần người ra như thế."

"Ừ..."

Rồi Chính Quốc bước đi.

Thái Anh cũng không nhớ rõ mình làm thế nào mà quay lại lớp về chỗ nữa, chờ tới khi nàng hồi phục lại tinh thần, mới phát hiện cái lớp học của nàng hồi nãy còn vô cùng huyên náo ồn ào, giờ im ắng vô cùng, bao nhiêu cặp mắt của bạn cùng lớp đều dồn hết về phía nàng nhìn chằm chằm.

Một lát sau, tiếng bàn tán bắt đầu vang lên.

"Hắc hắc, Kim Đồng Ngọc Nữ, trai tài gái sắc a!" Kim Trí Tú cảm thán.

"Gì, rõ ràng là trai có tài mà gái vô sắc!" Cổ Tư Văn ngồi cạnh độp lại.

"Nhà ngươi không nói kháy người khác thì không chịu được à?" Kim Trí Tú trừng mắt nhìn Cổ Tư Văn. "Ngươi thì có sắc nhỉ, là sắc người chết á!"

Cổ Tư Văn cười tới khuynh quốc khuynh thành. "Cảm ơn Kim tỷ tỷ khen ngợi!"

Kim Trí Tú: "..."

Trong lớp tiếng bàn tán ồn ảo vô cùng náo nhiệt, chỉ có một kẻ là ngoại lệ, cái kẻ đó chính là Phác đại thiếu gia.

Mắt thấy một màn vừa rồi Chính Quốc choàng khăn ấm cho Thái Anh, cái cảm giác khiến cho tinh thần không yên này lại lởn vởn trong lòng gã, lúc này, không chỉ có tinh thần không yên, mà còn thêm rất nhiều toan vị, cái loại toan vị cứ dồn dập trào lên từ đáy lòng.

Trong đầu gã không ngừng hiện lên ánh mắt Chính Quốc ném cho gã lúc mới tới, cái ánh mắt tràn ngập vẻ khiêu khích khiến cho lòng gã từ từ cảm thấy chua chát, rồi chậm rãi mạnh dần lên, cuối cùng hóa thành hùng tâm tráng chí muốn tranh đấu.

Gã quyết định, gã giờ đây nhất định muốn phải thắng hắn một lần!




_ ❤️❤️❤️ _

cảm ơn các bạn vì 2k views ợ:33 không biết nói bao nhiêu cho đủ lời cảm ơn và iu huông 🥰
chúc các bạn đọc truyện thật vui, và ngày mới tốt lành hoặc ngủ ngon nhé ✨❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro