CHƯƠNG I : QUỐC BẢO THIÊN HẠ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Thiếu chủ, vương gia ngài ấy đã xuất thành về nước rồi.

Là một cung nữ chạy vào bẩm báo, nữ tử trước mắt một thân y trắng , thần thái thoát tục, không khác nào tiên nhân hạ phàm. Nàng quay người lại nhìn cung nữ kia, dung nhan khuynh thành , ánh mắt trong như hồ nước phảng phất đầy u buồn.Thiên Cẩm Vân nhẹ nhàng nói:

- Ngươi lui ra trước đi.

Nô tì đó không nói gì lẳng lặng lui ra.Cẩm Vân nhẹ nhàng bước tới chiếc bàn trên có một bức tranh vẽ nam nhân vô cùng tuấn mĩ và bên cạnh là một thanh đoản kiếm. Mắt nàng ngấn lệ nhìn nam tử trong tranh.

- Mạc Phi Lâm, ta yêu chàng, tin vào tình yêu của chàng mà làm trái thiên mệnh, nhưng cuối cùng trong lòng chàng ta vẫn không nặng bằng ngôi vị thái tử kia. Dù giờ có phải đánh đổi cả tính mạng ta cũng phải để mọi chuyện trở lại như cũ.

Khuôn mặt kiều diễm đầy đau thương, Thiên Cẩm Vân cầm lấy đoản kiếm tuyệt tình dứt khoát đâm thẳng vào ngực, máu tươi chảy ra nhuộm lên y phục trắng như một đóa bỉ ngạn tuyệt đẹp.

Trong hoàng cung Nam Hạ, hoàng đế ngồi trên ngài vàng cười lớn - một nụ cười gian sảo đầy tham vọng. Cuối cùng quốc bảo thiên hạ đã rơi vào tay ông, để xem Bắc Tề liệu có đại bại hay không, dám xâm chiếm Nam Hạ à, đừng hòng!

- Hoàng thượng đại sự không hay rồi.

Một tên lính chạy vào thở dốc vào bẩm báo

- Có gì ? Nói. - Hoàng đế lập tức đứng khỏi long ỷ lo lắng hỏi

-Bẩm...bẩm...thánh nữ điện hạ tự vẫn...không ai...không ai có thể vào trong điện được.

-Bẩm hoàng thượng tường thành bất ngời bị nổ sập quân đội của thái tử Bắc tề đang ngày một tiến gần , giờ quân ta phải làm sao?

Hạ tướng quân từ ngoài cổng thành vội vàng chạy vào bẩm báo.

- Đồ vô dụng nhà các ngươi.

Hoàng đế tức giận hét lớn chém chết tên báo tin rồi vội vã ra lệnh chạy khỏi thành.

Quốc bảo không còn nước vong thành đổ, không chạy chỉ có con đường chết.

Ngoài thành Nam Hạ

- Thái tử điện hạ tường thành Nam Hạ không biết cớ gì đang sụp đổ, hiện tại quân Nam Hạ như bầy ong vỡ tổ .Quân ta có lên dốc toàn lực đánh hay không?

Tên thiếu tướng chạy vào hớt hải bẩm báo,mặt không giấu được vẻ kích động lẫn vui mừng.Nhưng ánh mắt dường như vẫn dò xét ý của người đứng giữa dám đại tướng kia.Thân giáp vàng mạnh mẽ bao bọc lấy vóc dáng cao to cường tráng kia.Cả người hắn là vẻ lạnh lùng tàn nhẫn,dung mạo thần bí được che lấp dưới lớp mặt nạ sắt đáng sợ ,mái tóc dài trắng xoá được cột cao cài trâm rồng cao quýb, hắn-thái tử Bắc Tề Quân Lâm Uyển ,kẻ dưới một người trên vạn người .Hắn năm 12 tuổi đã biết thâu tóm quyền lực ,cầm quân chinh chiến liên tiếp đại phá nhiều thành trì ,15 tuổi anh dũng thiện chiến xâm chiếm thành công 3 cường quốc đối đầu với Bắc Tề .Tuổi nhỏ mà danh tiếng đã vang khắp thiên hạ,uy vọng trong quân lẫy lừng cao vút ,công trạng lân thành tích đều khiến người người cảm phục ,thủ đoạn tàn độc ,lạnh lùng tàn nhân quả không ai bằng

Suy xét 1 lúc Quân Lâm Uyển cũng quyết định,chỉ một chữ:

-Đánh!

( Mình mới viết truyện lần đầu có gì thiếu sót các bạn góp ý cho mình nhé ^^! )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro