Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mắt của thiếu niên bừng sáng, đen nhánh như ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm. Kim Jisoo nghe vậy, trong lòng như được trải một lớp thảm lông ấm áp, mềm mại.


Cô cười lên, ý cười chạy thẳng đến đáy mắt, nói với Jeon Jungkook: "Cậu vốn dĩ là người đó rồi."

Đối với cô, Jeon Jungkook chính là người thân kia. Dù không có huyết thống ràng buộc mối quan hệ, nhưng là người có liên quan mật thiết đến tất cả tình cảm của cô.

Gần đến tháng tư, ban ngày càng ngày càng dài, thời tiết cũng càng ngày càng nóng, sau khi giúp  Lim Naeyeon mua cơm thịt nướng, Kim Jisoo cắn miếng kem, buộc tóc thành đuôi ngựa. Sợi tóc ở hai bên rơi ra rất nhiều, nhìn qua có chút xù.

"Ngày mai cậu muốn xin nghỉ à?" Hai người ở trong tiệm cơm thịt nướng nói nốt vấn đề sinh nhật ngày mai của bố Kim Jisoo.

Buộc xong tóc, Kim Jisoo cắn một miếng kem, cảm nhận vị lạnh ở đầu lưỡi tan ra. Cô vừa đi vừa nói: "Không được, sắp thi rồi. Bài kiểm tra lần trước quá kém, lần này mình phải thi tốt mới được."

"Lần này chắc chắn cậu sẽ tiến bộ rất nhiều." Lim Naeyeon yên tâm nói. Kì trước Kim Jisoo học không đúng trọng tâm lại cộng thêm việc của bà, đã ảnh hưởng rất nhiều đến thành tích học tập. Nhưng hiện giờ đã trở lại rồi, mấy lần kiểm tra thử đều không tồi, còn được Lee Jieun biểu dương.

Lần thi tháng này thực ra có chút lo lắng hơn so với thi cuối kì, Kim Jisoo đáp lại một tiếng: "Ừm, may mà có  Jungkook."

Nhắc đến Jungkook, Lim Naeyeon ngước mắt lên nhìn Kim Jisoo. Nói thật lòng, cô càng ngày càng cảm thấy giữa bọn họ dường như có gì đó thay đổi, có thể rõ ràng nhận thấy nhưng lại không nói ra được.

Có lúc cô đi tìm Kim Jisoo, Jeon won liền nhìn đến, ánh mắt lúc đó giống như chó săn bảo vệ đồ ăn vậy. Cảm giác này quá ảo diệu, Lim Naeyeon cũng không dám khẳng định.

Cô xách hộp cơm, nói với Jisoo Hạ ở trước mặt: "Soo Soo, cậu cảm thấy Jeon Jungkook..."

Lúc hai người đang nói chuyện vừa đúng lúc đi đến con hẻm ở giao lộ, vì vậy lời của Lim Naeyeon liền bị âm thanh trong hẻm át đi mất. Kim Jisoo ngậm cây kem trong miệng, nhìn về phía con hẻm nhỏ.

Trong đó có năm người, đều mặc đồng phục thể dục. Bốn người vóc dáng cao to dồn một người thấp bé ở trong góc. Kim Jisoo vừa nhìn liền thấy đôi mắt to của cậu ta. Cùng lúc đó tên cầm đầu cầm một tấm thẻ đập vào mặt cậu thiếu niên nhỏ người kia, mặt liền bị đập đến đỏ lên.

Ở trên đường này đều là học sinh, không ít trong đó cũng có bọn côn đồ, chuyện bạo lực học đường vẫn thỉnh thoảng xảy ra.

Cậu thiếu niên kia trừng mắt lên rất to, giống như lần đầu tiên gặp chuyện như vậy, mắt cậu ta mang theo chút quật cường nhưng nhiều hơn đó là sự sợ hãi.

Mỗi tuần Kim Jisoo đều cùng Lim Naeyeon đến mua cơm thịt nướng, mười lần thì chín lần gặp phải cậu ta. Lần này là cậu ta mua xong rồi đi trước, không ngờ lại bị người ta chặn ở đây.

Nhìn thấy chuyện bạo lực học đường như vậy, Lim Naeyeon đều sẽ kéo Kim Jisoo đi nhanh. Đằng sau bọn chúng luôn có một nhóm người, trêu trọc vào khẳng định sẽ liên tục bị trả thù.

"Đi thôi đi thôi" Lim Naeyeon bị dọa trắng cả mặt.

Kim Jisoo cắn một miếng kem, không động đậy, nói: "Đó không phải là mắt to sao?"

Thấy Kim Jisoo nhắc tới như vậy, lá gan của Lim Naeyeon cũng to hơn liền nhìn về hướng bên đó, mà cô vừa quay người nhìn, Kim Jisoo bên cạnh đã đi qua.

Lim Naeyeon: "!!!"

Dáng người của Jisoo rất cao, vừa vào con ngõ, mấy người kia liền quay lại nhìn, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở đùi cô. Kim Jisoo mặc một chiếc quần thể thao ôm chân, tuy có chút rộng, nhưng vẫn có thể nhìn rõ đôi chân thẳng tắp, vừa nhỏ vừa dài.

Mắt to cũng nhìn thấy Kim Jisoo, đầu tiên cậu ta là kinh ngạc, sau đó liền nháy mắt về phía cô ý bảo cô mau đi nhanh. Mà tên cầm tấm thẻ cũng quay đầu nhìn Kim Jisoo, trên mặt mang theo chút bỉ ổi, cười hỏi: "Người quen à?"

Kem trên tay mới ăn một nửa, vẻ mặt Jisoo bình tĩnh nhìn bốn tên kia, không trả lời mà chỉ nói: "Làm gì đó?"

"Ai dô!" Kim Jisoo vừa nói ra, mấy tên côn đồ liền nhìn nhau tỏ ý chỉ cần ra lệnh thì sẽ lên ngay. Có một tên mắt nhỏ trong đó nói: "Cút mau, ở đây có chuyện của mày à?"

Nếu đã dính vào rồi, Lim Naeyeon ở sau càng thêm can đảm lớn tiếng nói: "Mấy người mau trả thẻ cho cậu ta đi, mấy người có biết cô ấy là ai không?"

Lim Naeyeon chỉ vào Kim Jisoo, hùng hổ nói: "Cô ấy là hàng xóm của Jungkook, các người mà dám động đến cô ấy, cẩn thận Jeon Jungkook sẽ xử lý mấy người."

Jeon Jungkook là lão đại có tiếng ở nơi này, bọn họ vừa nghe thấy tên Jeon Jungkook, biểu cảm trên mặt liền ngừng lại. Nhưng rất nhanh bọn chúng liền cười ồ lên, tên cầm đầu bỏ tay của mắt to ra, đi phất phơ đến trước mặt Kim Jisoo, cười nói: "Trên con đường này tìm mười người, thì chín người đều nói có quan hệ với  Jeon Jungkook, cô em dọa ai chứ? Có điều nếu cô em đã không muốn đi, vậy ở lại đây với anh, đợi anh moi được mật mã từ tên tiểu tử này, tối nay chúng ta đi uống rượu..."

Tên đó vẫn chưa nói xong, Jisoo đã vung tay lên đấm, lập tức tên đó bị đánh ngã xuống đất, đau đến mức mắt nổ đom đóm. Sau đó rất nhanh phản ứng lại, mắng cô một câu: "Mẹ nhà mày!"

Khi tên kia vừa mắng xong, ba tên khác rất nhanh đã bao vây Kim Jisoo vừa mắng vừa đánh đến phía cô. Lim Naeyeon bên cạnh bị dọa đến hét toáng lên, nhưng mặt Kim Jisoo không biến sắc, nhặt một cây gậy ở bên cạnh, đánh mạnh vào bốn người đó.

Kim Jisoo đánh nhau là không tính đến hậu quả. Mỗi quyền mỗi cước đều dùng hết mười phần lực, lại thêm việc cô có gậy, còn có Lim Naeyeon và mắt to cũng tham gia chiến đấu, rất nhanh bốn người kia đều ôm đầu chạy mất dép. Trước khi đi còn không quên để lại một câu dọa nạt.

"Nha đầu thối, mày đợi đấy cho tao!"

Lim Naeyeon vứt cây gậy trong tay xuống đất khiến nó kêu lên một tiếng "ầm" rồi lăn hai vòng. Cô quay đầu nhìn mắt to.

Cho dù thường gặp nhau ở quán cơm nhưng đây là lần đầu tiên Kim Jisoo quan sát mắt to. Làn da của mắt to đặc biệt trắng, không giống với kiểu làn da của Jeon Jungkook. Của Jeon Jungkook là trắng như ánh sáng bóng đèn led buổi tối, còn của cậu ta là giống như sữa bò, lại kết hợp với gương mặt trẻ con, nhìn búng da sữa.

Nhặt tấm thẻ dưới đất lên, bộ dạng sợ sệt lúc nãy của mắt to dường như biến mất, cậu ta chạy chậm đến trước mặt Kim Jisoo. Trên làn da trắng nổi bật là hàng lông mi đen dày, bên dưới đó cất giấu đôi mắt đen lóe ra tia hào quang phấn khích.

"Cảm ơn cậu."

Không chỉ là tướng mạo, mà âm thanh cũng có chút trẻ con. Rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ bản năng làm mẹ của người khác.

Jisoo cười, cô vừa ra tay giúp chỉ là cảm thấy mặt câu ta có chút quen. Bây giờ nhận được lời cảm ơn, cô nói một câu "Không có chuyện gì", sau đó liền cùng Naeyeon đi mua lại một phần cơm thịt nướng khác.

Hai người quay người đi, cứ đi một bước, mắt to đằng sau liền đi một bước, từng bước đi theo, giống như chó Poodie vậy.

Thấy vậy Jisoo quay đầu nhìn hỏi: "Cậu cũng muốn đi mua lại sao?"

"Ừm" Mắt to gật gật đầu.

Lim Naeyeon là một người vô tâm, vừa trải qua một chuyện lớn như vậy, bây giờ liền quên rồi. Chỉ cảm thấy mắt to đáng yêu, nếu đã thuận đường vậy thì cùng cậu ta nói chuyện đi.

"Cậu là học sinh trường thể dục hả, chuyên ngành môn gì vậy?"

Mắt to không cao, cũng chỉ 1m75, mặc quần áo có chút gầy yếu.

"Là môn trượt băng nghệ thuật" Mắt to nói xong, còn tự giới thiệu mình: "Mình tên Kim Hanbin."

Chẳng trách nhìn cậu ta rất nhẹ nhàng uyển chuyển, cánh tay nhỏ chân cũng nhỏ. Hồ Ngâm Ngâm nhìn thấy mà rất ngưỡng mộ.

Ba người mua lại một phần xong, Jisoo và Naeyeon chuẩn bị về trường. Vừa nãy đã chậm trễ một lúc lâu, bây giờ có lẽ lớp thể dục đã tan rồi.

Có điều lần này hai người bọn họ đi, Kim Hanbin vẫn cứ đi theo.

Kim Jisoo nhìn Lim Naeyeon, Hồ Ngâm Ngâm lại nhìn Kim Hanbin. Cậu nhận thấy được hai người họ đang nhìn mình liền nói: "Đợi một chút nhé."

Sau đó cậu chạy vào quầy tạp hóa ở bên cạnh, một lát sau cầm theo hai cây kem đi ra. Lúc Kim Jisoo đang đánh nhau đã vứt cây kem kia đi rồi.

"Cảm ơn." Cô nhận cây kem, bóc ra cắn một miếng, vừa đánh nhau xong có chút nóng.

Sau khi Kim Jisoo nói lời cảm ơn xong, Kim Hanbin đứng trước mặt nhìn cô có chút xấu hổ. Cậu ta cao hơn cô một chút, Kim Jisoo ngẩng đầu lên nhìn lướt qua, hỏi: "Còn có chyện gì sao?"

Kim Hanbin quả thật là có chuyện, bây giờ tim cậu đập rất nhanh, gò má trắng cũng dần dần ửng hồng.

"Tôi...tôi muốn nói một chuyện với cậu." Kim Hanbin nháy đôi mắt to. Ngoài đôi mắt to, ngũ quan của cậu cũng rất đẹp, mang theo chút khí chất cao quý.

"Nói đi." Kim Jisoo vừa ăn vừa cười nói.

Tuy lúc đánh nhau Kim Hanbin có chút sợ hãi, nhưng thật ra vẫn còn lòng dũng cảm của con trai. Cậu mở to mắt nhìn Kim Jisoo nói một câu.

"Tôi thích cậu."

Lim Naeyeon bên cạnh đang ăn kem bị sặc một cái. Kim Hanbin quay đầu nhìn gương mặt hồng lên do bị sặc của Naeyeon, cười xấu hổ sờ vào gáy của mình.

Vốn dĩ cho rằng cậu ta là kiểu rất kín đáo, không ngờ lại là kiểu thẳng thắn như vậy. Đối với phương thức tỏ tình không e dè như vậy, Naeyeon muốn cộng thêm điểm cho cậu ta.

Cho dù Naeyeon sặc một cái, nhưng người liên quan lại chỉ cười nhạt. Kim Hanbin nhìn cô lần nữa, Jisoo cười khiến cậu cảm thấy rất thoải mái.

Kim Jisoo cắn một miếng kem, nhìn Kim Hanbin, cười hỏi một câu: "Cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

"A? Tôi mười sáu tuổi." Kim Hanbin có chút mơ hồ, tim cậu bây giờ đập rất nhanh, sau khi trả lời câu hỏi của Kim Jisoo liền dịu đi chút ít.

Kem trong miệng lạnh lạnh ngọt ngọt, Kim Jisoo lại cười một cái, nói: "Chưa thành niên à, cậu như thế này gọi là yêu sớm có biết không?"

Kim Hanbin: "..."

Lim Naeyeon: "...."

Sau khi từ chối Kim Hanbin, Jisoo và Naeyeon đi về trường học, ăn hết cây kem rồi vứt que vào thùng rác, chuyện tỏ tình này với cô vốn không có bất cứ ảnh hưởng nào.

Cô vừa nghĩ đến trước khi giúp Uông Minh, hình như Lim Naeyeon vẫn chưa nói xong.

"Cậu vừa nãy muốn nói Jeon Jungkook làm sao?"

"A?" Naeyeon ngơ một lúc, nghĩ lại chuyện muốn nói với Jisoo. Sau đó như nhớ ra cái gì, cô lắc lắc đầu nói: "Không có gì."

Nhìn cách đối xử của Kim Jisoo Kim Hanbin , cô ấy với Jungkook chắc chắn không có gì. Jisoo là người hiểu rất rõ, hiện tại đang là học sinh, nên làm cái gì, không nên làm cái gì, trong lòng cô đã có tính toán.

Tiết cuối cùng của buổi chiều kết thúc, Kim Jisoo và Jeon Jungkook đi tàu điện ngầm đến nhà hát lớn ở Busan. Hôm nay bố cô có buổi diễn vào lúc sáu rưỡi tối.


Đường đến nhà hát lớn ở An Thành có một trạm tàu riêng, sợ trễ giờ, Jisoo vội vàng từ tàu điện ngầm chạy đến. Lúc hai người đến cửa, Jungkook liền dừng bước nói với Jisoo: “Cậu vào trước đi, tôi đi ra đây một chút rồi sẽ đến tìm cậu.”


Vé của hai người là chỗ liền nhau, chỗ này Jungkook quen hơn cô cho nên Jisoo không hỏi nhiều, gật đầu sau đó đi vào nhà hát trước.

Nhà hát An Thành rất lớn, vừa vào đến hội trường liền nhìn thấy bảng hướng dẫn nơi diễn “Gió cát”. Kịch nói này độ hot rất cao, Jisoo giấu Kim Namjoon đến đây, vé lần này cô không giành được, là Lạc Đường lấy giúp cô.

Nhà hát có hai tầng, phân thành ba dãy. Jisoo và Jungkook ngồi ở dãy giữa hàng thứ năm, dựa theo vị trí của hành lang trung tâm. Bây giờ vừa đúng sáu giờ, nhà hát đã ngồi đầy người rồi, Jisoo nhìn thời gian, quay đầu hướng về đằng sau phía cửa nhà hát.

Ở cửa luôn có người ra ra vào vào, giữa dòng người đó, thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, ôm một bó hoa tươi to đi vào.

Bề ngoài của thiếu niên như vẽ, khí chất thanh lạnh nhã nhặn, dáng người rất cao, mặc quần áo nhìn có chút gầy. Cậu vừa ngẩng đầu nhìn về phía giữa nhà hát liền bắt gặp ánh mắt của Jisoo, thiếu niên cầm bó hoa đi đến.

Trên người Jungkook có một loại cảm giác không giống với những người cùng tuổi khác. Khiến mọi người khó mà dời mắt, thậm chí người đi lại trên hành lang ít nhiều đều quay lại nhìn cậu. Tuy nhiên do cậu đã quen với loại ánh mắt này rồi, cho nên Jungkook vẫn thản nhiên cầm bó hoa đến trước mặt Jisoo, khoảng cách hai người được kéo gần, mặt Jungkook càng lúc càng rõ.

Jisoo cho rằng cậu có chuyện gì, thì ra là đi mua hoa. Cô nhớ lần trước lúc đi thăm bà nội ở bệnh viện, cậu cũng mang đến một bó hoa.


Lúc cô đang nghĩ, Jungkook đã đem hoa đến. Hương thơm xông vào mũi, Jisoo ngẩng đầu nhìn Jungkook. Đôi mắt Jungkook trong veo, đuôi mắt nhàn nhạt giương lên, nói: “Cái này để tặng chú Kim, không phải cho cậu đâu.”

Jisoo cười nhận lấy, nhìn cậu nói: “Nhưng tôi cũng thích mà.”

Khóe môi Jungkook khẽ nhấc, thu nụ cười của cô vào tầm mắt, ngồi xuống bên cạnh cô.

Đây là lần đầu tiên Jisoo xem bố biểu diễn, cô không ngờ là một người bình thường nho nhã mà trên sân khấu lại có thể diễn ra có lực và cuốn hút như vậy. Jisoo vừa rung động nhưng cùng lúc cũng đầy tự hào.

Kịch nói kết thúc, dàn diễn viên chào cảm ơn, Jungkook tránh ra để Jisoo cầm bó hoa trộn vào đám fan cùng lên sân khấu.

Fan lên sân khấu tặng hoa sẽ xếp hàng lần lượt, Jisoo xếp theo hàng, nghe Kim Namjoon nói cảm ơn với fan rồi đưa hoa cho ông.

Kim Namjoon mặc quần áo diễn khiến cả người đặc biệt thanh lịch. Sau khi nhìn thấy Jisoo nụ cười của ông càng tươi. Cô đưa hoa cho ông, đợi bố nhận lấy rồi chuẩn bị xuống sân khấu, nhưng lúc gần đi lại bị Kim Namjoon kéo lại.

“Đứng bên cạnh bố.” Kim Namjoon tránh ra một chỗ rồi kéo Jisoo đứng vào chỗ đó.

Jisoo không ngờ sẽ phải ở lại sân khấu, tay bố cầm lấy tay cô, vừa biểu diễn xong, tay ông mang theo chút mồ hôi lạnh. Cô đột nhiên bị ông kéo lại, người trên sân khấu lúc này đều nhìn cô, Jisoo có chút giật mình.

Đợi fan tặng hoa kết thúc, Kim Namjoon làm chủ sân khấu tiến lên một bước, Jisoo đứng sau cũng bị kéo lên. Khán giả bên dưới đều nhìn jisoođứng bên cạnh ông, không biết cô gái cao gầy kia là ai.

Kim Namjoon dẫn Jisoo cúi đầu một cái, sau đó cười giới thiệu.

“Đây là con gái tôi, Kim Jisoo.”

Khán giả trong nhà hát phần lớn đều là fan của Kim Namjoon, biết ông là người độc thân, nhưng không ngờ lại có cô con gái lớn như vậy. Mà fan của kịch nói tố chất tính cách vốn cao, nghe thấy lời giới thiệu của ông, khán đài lại bùng lên một tràng pháo tay.

Jisoo đang kinh ngạc với chuyện vừa xảy ra thì nghe được tiếng vỗ tay ầm ầm bên dưới, tim của cô liền bị chấn động đập thình thịch. Bố giới thiệu cô với tất cả mọi người, công nhận sự tồn tại của cô, cô không biết phải hình dung cảm xúc này như thế nào, hẳn là nên vui vẻ rồi.

Cúi chào kết thúc, Kim Namjoon liền kéo Jisoo vào sau sân khấu. Hôm nay là sinh nhật Kim Namjoon, nhà hát cũng chuẩn bị đồ chúc mừng cho ông.

Nhưng vì Jisoo đã đến rồi cho nên Kim Namjoon đương nhiên là đi với cô. Sau khi thay xong quần áo, ông nói một tiếng xin lỗi xong rồi đưa Jisoo đi.

Trong khi Kim Namjoon đang thay quần áo, thì cô được mọi người vui vẻ tiếp nhận, đồng thời cũng nhận được tin nhắn của Jungkook. Cậu nói có chút chuyện, bảo cô ăn cơm tối xong hẵng liên lạc.

Kim Namjoon bị Jisoo kéo đến nhà hàng ở An Thành, lúc hai người ngồi xuống phòng đặt riêng, trời đêm ngoài cửa như vẽ. Sau khi gọi món xong, Vi Tử Thiện nhìn Vi Như Hạ ở đối diện, hỏi: “Sao con đặt được ở đây?”

Cô không quen An Thành, mà quán ăn ở đây không phải tùy tiện là có thể đặt. Không chỉ chuyện nhà hàng An Thành, mà hôm nay vé nhà hát cũng rất khó mua, không ngờ cô đều lấy được. Đây là lần đầu tiên Kim Namjoon chân thành cảm nhận được sự hiếu thảo của con gái, là do ông trước kia không quan tâm nên không cảm nhận được.

“Jungkook giúp con.” Jisoo vừa cười nói vừa rót một cốc nước cho Kim Namjoon.

Nghe cô nói như vậy, Kim Namjoon liền hiểu, ông hỏi tiếp: “Jungkook đâu?”

“Cậu ấy nói có chút chuyện cần xử lý, bảo con ăn xong rồi gọi cậu ý sau.” Jisoo nói.

Không biết nghĩ đến cái gì, Kim Namjoon ngẩng đầu nhìn Jisoo, ánh mắt hiện ra chút áy náy: “Thời gian bố bên cạnh con còn không nhiều bằng Jungkook.”

Jisoo lơ đễnh, cô cười híp mắt lại nói: “Jungkook và con là bạn cùng lớp lại cùng bàn, bố phải đi làm, việc này không giống nhau.”

Nhắc tới việc bầu bạn, trong phòng lại rơi vào trầm mặc. Lúc nhân viên phục vụ đem món ăn lên, Kim Namjoon nhìn những món ăn quen thuộc, sắc mặt trầm tĩnh.

Sinh nhật năm nay là lần đầu tiên ông không có bà nội bên cạnh. Bởi vì nguyên do là mẹ cô, hơn mười năm nay bên cạnh ông cũng chỉ có bà nội làm bạn, rất cô đơn.

Jisoo nhìn ánh mắt cô đơn của bố, tim có chút trầm xuống, cô nói với ông: “Sau này mỗi lần sinh nhật, con đều sẽ trải qua cùng bố.”

Nghe thấy lời của Jisoo, con ngươi Kim Namjoon khẽ động, ông ngẩng đầu nhìn cô một cái, nhếch môi cười.

Kim Namjoon cầm đũa gắp một món lên ăn. Món ăn truyền thống ở nhà hàng An Thành đương nhiên là chính thống, nhưng mà vị lại không giống với món ăn mẹ làm trong ký ức. Ông ăn hai miếng rồi nói với Jisoo: “Có lẽ sau này bố sẽ rất bận đấy.”

Tháng sau đi Khâu Thành biểu diễn, tiếp đến là lưu diễn toàn nước, phải đi hơn nửa quốc gia. Đến lúc đó ông ở nhà rất ít, không thể để Jisoo ở nhà một mình được.

“Gần đây bố nghĩ ra một cách, nghỉ hè con có thể đi diễn cùng bố, nhưng lúc bình thường không thể ở nhà một mình.”

Sự chú ý của Jisoo dừng ở chỗ nghỉ hè đi cùng với bố, mà nghỉ hè cô không thể luôn bên cạnh ông, cô vẫn còn chuyện muốn làm. Jisoo ngẩng đầu nhìn Kim Namjoon, mấp máy môi, cô vừa muốn mở miệng, chiếc đũa trong tay bố đột nhiên rơi xuống.

Kim Namjoon liền dùng tay trái nắm vào tay phải đang cứng ngắc, thấy vậy tim Jisoo chợt nhảy lên, vội vàng đứng dậy.

“Không sao không sao.” Tay trái Kim Namjoon nắm lấy gan bàn tay phải, ông nhìn vẻ mặt khẩn trương của Jisoo, hình như cô bị dọa một trận rồi.

Biết trong lòng Jisoo nghĩ như thế nào, Kim Namjoon tận lực trấn an cô: “Gần đây bận quá, có chút mệt, bố đã khám bác sĩ rồi.”

Ông cảm thấy có chút có lỗi, Jisoo phản ứng lớn như vậy cũng vì ông là người thân cô còn duy nhất trên thế giới này.

Nghe lời của bố, tim Jisoo đang nhảy lên dần bình phục lại, da đầu cô run lên, thở khẽ về chỗ mình ngồi xuống, gật đầu nói “Vâng.”

Trong lúc ăn cơm, tay của bố cũng không xảy ra vấn đề gì nữa, tim Jisoo cũng dần hạ xuống. Ăn xong bố còn muốn quay lại nhà hát họp, Jisoo liền gọi cho Jungkook.

Cô nói xong vừa tới đại sảnh liền nhìn thấy Jungkook đang ngồi chờ. Cậu cầm điện thoại, khuỷu tay đặt trên thành sô pha, đang chơi game.

Hình như nhận ra ánh mắt của Jisoo, Jungkook cất điện thoại đi, đứng dậy đi đến.

“Đi thôi.”

“Ừm” Vi Jisoo trả lời.

Hai người ngồi tàu điện ngầm về đến nhà đã chín giờ tối rồi, gần đến tháng tư, gió đêm cũng ấm ấp hơn, thổi vào rất thoải mái. Hai người đi song song trên con đường dài về khu nhà, đèn đường xuyên qua tán lá chiếu xuống người bọn họ tạo thành những ánh sáng loang lổ, khiến bóng của hai người kéo ra thật dài.

Đón sinh nhật cùng bố nhưng dường như Jisoo không vui lắm, cả đường nói không nhiều. Jungkook đi bên cạnh, nhìn đôi chân dài của cô bước, nhấc lên dẫm xuống từng bước từng bước trên gạch.

Rất nhanh đã đến nhà của bọn họ, bước chân thiếu nữ bỗng nhiên dừng lại, cô quay đầu nhìn Jungkook, trên mặt mang theo chút kỳ lạ cười nói với Jungkook: “Anh đào nở rồi.”

Cây anh đào này là do ông ngoại của Jungkook trồng ở đối diện nhà cậu, đã nhiều tuổi rồi. Buổi sáng lúc đi học hoa vẫn chưa nở hoàn toàn, không ngờ chỉ sau một ngày đã nở hết rồi. Cây anh đào cao cùng với đèn đường đứng một chỗ, tản ra mùi thơm ngát.

Jungkookvừa đáp lại một tiếng, Jisoo đã đứng dưới cây anh đào rồi. Dáng người thiếu nữ cao gầy, bóng lưng nhỏ bé, cô ngẩng đầu ngắm hoa anh đào, tóc đuôi ngựa buông xuống chuyển động đảo qua phần gáy trơn bóng trắng nõn của cô.

“Đẹp quá.” Jisoo thốt lên, cô đưa tay muốn chạm vào cánh hoa, nhưng chiều cao không đủ. Lúc cô muốn bỏ tay xuống thì một cánh tay bên cạnh vươn ra, bẻ cành hoa kia xuống.

Âm thanh cành cây bị bẻ thật trong trẻo, Jisoo nhìn hoa anh đào thiếu niên đưa cho, đột nhiên hương hoa ngào ngạt làm tim cô nhảy lên. Cô đưa tay nhận lấy, lòng bàn tay cầm nhánh hoa anh đào, cười với Jungkook một cái.


Jungkook nhìn cô tươi cười, ánh mắt đen bóng lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt. Cậu nhìn cành hoa anh đào trong tay Jisoo, hỏi: “Vui không?”

“Vui.” Jisoo ngửi hương hoa, bất an vừa nãy ở quán ăn cũng dần dần trấn an lại. Trên tay cầm cành hoa, cô giương mắt lên nhìn cây anh đào, nói: “Nhưng cậu ngắt xuống rồi thì cây không đẹp nữa.”

Jungkook nhìn cô, ánh sáng loang lổ che phủ mặt cậu. Vẻ mặt thiếu niên trấn tĩnh, âm thanh nhàn nhạt, trong màn đêm lại thêm chút ôn nhu.


“Tôi không quan tâm cây có đẹp hay không, tôi chỉ quan tâm việc cậu vui hay không thôi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Jungkook: Nếu vui cậu liền ôm hôn tôi đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro