Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tháng sau khi kết thúc kì thi tháng sẽ tiến hành thi giữa kì, Jisoo tiến bộ rất nhanh, từ top 30 vươn lên top 16. Thành tích của cô tiến bộ vượt bậc, không thể thiếu sự trợ giúp của Jungkook. Mà Jungkook giúp đỡ cô nhiều như vậy, thành tích cũng không vì vậy mà đi xuống, cậu lọt vào top 3 của lớp, hơn nữa chuyện vô cùng kịch tính là mỗi lần công bố bảng thành tích cậu đều đứng trên Wang Jackson một bậc.

Vào giữa tháng 4, Jisoo dọn đến nhà của Jungkook. Thói quen ăn uống của cô vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được với đồ ăn của Busan, cho nên vẫn phải nhờ dì Lee chiếu cố ngày 3 bữa cơm, sau khi ăn cơm xong, cô mới có thể đến nhà Jungkook, cùng làm bài tập.

Sắp bước vào tháng 6, thời tiết càng lúc càng nóng, Jisoo làm xong bài tập, cầm quyển sách giáo khoa đứng tựa vào cửa sổ phòng Jungkook. Bên cửa sổ được trải một tấm thảm sạch, phía bên trên là điều hòa, hơi mát tản ra khiến Jisoo cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Trên tay cô cầm quyển sách vật lý, cô đang làm bài tập mà Jungkook vừa giảng qua khi nãy, sau khi theo kịp kiến thức toán học, môn vật lý lại thành môn yếu kém của cô. Vượt lên top 16, thành tích không phải dễ dàng đạt được, mỗi ngày cô đều học đến đau đầu nhức óc.

Khi cô đang tập trung tính toán, trên mặt bỗng nhiên mát lạnh, khiến cô khẽ run rẩy, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trên tay Jungkook cầm một que kem, bên cạnh còn có A Mang.

Cảm giác lành lạnh trên mặt vẫn chưa tiêu tan, Jisoo cười đem sách đặt trên đùi, lấy mu bàn tay xoa mặt một chút, sau đó chìa tay lấy que kem, xé lớp vỏ, cắn một miếng, cảm giác mát lạnh ở đầu lưỡi tan ra, toàn thân Jisoo như được thư giãn sảng khoái.

Sau khi đưa kem cho cô, Jungkook cầm quyển truyện tranh ngồi kế bên cửa sổ, hai người một trái một phải ngổi tựa vào bên cửa, sau khi A Mang theo chân Jungkook vào phòng, giờ cũng đang ngồi chồm hổm bên cạnh.

Khi cô đang vắt óc suy nghĩ về bài tập, Jungkook xem truyện tranh đã trở thành chuyện rất bình thường, đầu óc thông minh như vậy khiến Jisoo ngưỡng mộ vô cùng, cô cắn một miếng kem, nhìn Jungkook hỏi: "Sao cậu lại không ăn?"

Chàng trai mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản và chiếc quần sooc màu đen, ngồi tựa vào cửa sổ, khi nghe thấy lời của Jisoo, chàng trai tiếp tục lật một tờ truyện tranh, đầu cũng không ngẩng lên nói: "Tớ không thích ăn."

Khẩu vị của Jungkook thích ngọt, bình thường cũng ăn đồ ăn vị ngọt, nhưng cậu ấy dường như không thích ăn đồ lạnh, sau khi cô đến nhà cậu, mỗi lần cậu đều lấy kem cho cô, bản thân thì lại không ăn.

Khí lạnh từ đỉnh đầu thổi thẳng xuống, làn gió lạnh quét qua cổ, khô ráo mát mẻ. Đầu lưỡi vẫn còn mang theo vị ngọt, cô nghiêng đầu nhìn Jungkook, vừa ăn kem vừa nói: "Cậu không thích ăn vậy sao còn mua?"

Vì câu nói này, Jungkook nghiêng đầu qua, cô gái bên cạnh mặc một chiếc áo 3 lỗ và quần sooc ngắn, xương quai xanh thẳng và tinh xảo, nối liền chiếc cổ thon dài mảnh mai, khóe mắt cô cong cong, trong con ngươi màu nâu nhạt đem theo chút trêu chọc.

Jungkook đem quyển truyện gấp lại, môi khẽ mím, rũ mắt nhìn cô, trầm giọng nói: "Cậu không ăn thì đưa đây."

Vừa nói xong, Jungkook đưa tay ra lấy cây kem trong tay Jisoo, Jisoo liền đem cây kem giơ cao hơn, vừa cười vừa nói: "Tớ thích ăn, tớ là hỏi cậu không thích ăn vì sao còn mua..."

Jisoo thân cao 1m72, so với Jungkook cao 1m85 mà nói, có giơ que kem lên cao cũng không chiếm được một chút ưu thế nào, sau đó cô liền thay đổi sách lược. Cô lùi người về phía sau, đem cây kem giơ lệch ra xa, nhưng cô không kiểm soát được lực và góc độ, khi Jungkook với gần đến tay của cô, cơ thể đột nhiên mất đi thăng bằng,  Jisoo ngã trên tấm thảm.

Jungkook ở phía trước, sợ đè nặng cô, khuỷu tay chống ở 2 bên người cô, động tác lấy kem ở trong tay cô cũng dừng lại.

Bầu không khí có chút gì đó không giống nhau. Jungkook cúi đầu nhìn Jisoo, hai cánh tay cậu thẳng tắp, khoảng cách giữa hai người không tính là gần, nhưng trong không khí lạnh lẽo, hô hấp của hai người từ ấm áp trở nên nóng hơn, đan xen một chỗ, tai cậu cũng đỏ lên.

Chàng trai có ánh mắt sâu như biển, Jisoo nhìn đến khuôn mặt trắng trẻo, thư sinh, nhịp tim bắt đầu gia tốc, cô quay mặt sang một bên, nhìn về phía A Mang đang ngồi bên cạnh nói: "A Mang, cậu ấy trêu chọc chị."

A Mang nghe cũng không hiểu lời nói của cô, sau khi nghe Jisoo gọi, nó đứng dậy đi đến trước mặt Jisoo, cúi đầu ăn que kem trên tay cô.

Jisoo: "..."

Giương mắt nhìn A Mang đem cây kem ăn hết, Jungkook đứng dậy, kéo  Jisoo lên, khóe mắt nhẹ nhàng nhíu lại, nói: "Tớ đi lấy cho cậu que kem khác."

Ngẩng đầu nhìn Jungkook, Jisoo liếm liếm môi, cười tít mắt nói: "Được."

Thời gian Jungkook đi lấy kem khá lâu, Jisoo đã đem bài tập vật lý làm xong. Hye Bora gõ cửa bước vào, Jisoo nhìn thấy Hye Bora, cười chào một tiếng: "Dì Hye."

Hye Bora cười lên thành tiếng nhìn cô đang học bài, liền nói: "Dì Hwang của con tới tìm."

Dì Hwang là nói tới trợ lý của ba nàng Hwang Bokyung, Jisoo vừa nghe, liền lên tiếng trả lời "vâng", liền từ trên mặt thảm đứng dậy đi ra ngoài, khi vừa đi đến cửa, Jisoo hỏi Hye Bora: "Jungkook đâu ạ?"

Nói là đi lấy kem, tại sao lại lâu như vậy.

"Nó nói là nóng, đi tắm rồi." Hye Bora nói xong, đẩy cửa vào phòng Jungkook thử xem nhiệt độ, lẩm bẩm nói: "Trong phòng cũng rất mát mẻ mà."

Hiện tại cũng sắp tới giờ cơm chiều, dì Hye sẽ nói cho cậu biết là cô đã trở về nhà, Jisoo liền không quản nữa. Jisoo vừa nhìn thấy Hwang Bokyung đang ngồi ở phòng khách đợi cô, liền cười gọi một tiếng "Dì Hwang", sau đó hai người cùng về nhà.

Lưu diễn "Gió Cát" đã bắt đầu diễn từ ngày 15 tháng 4 tới nay vẫn chưa kết thúc, vẫn đang biểu diễn tại các thành phố lớn. Kim Namjoon có trở lại 1 lần, vẻ phong trần mệt mỏi, nhìn qua rất cực kỳ mệt nhọc.

Jisoo có chút lo lắng cho sức khỏe của Kim Namjoon, nhưng mỗi lần cùng ông gọi video nhìn ông tâm trạng đều rất tốt. Kim Namjoon rất thích kịch nói, cũng rất thích làm diễn viên kịch nói, làm chuyện bản thân thực sự thích, tuy rằng mệt nhưng cũng rất vui vẻ.

Hwang Bokyung là xin nghỉ phép trở về, con của cô năm nay thi đại học, thời gian đếm ngược cũng chỉ còn 10 ngày nữa, ngày quan trọng như vậy, cô muốn trở về đi cùng con.

Cô có thể trở về một chuyến, Kim Namjoon liền nhờ cô đến thăm Jisoo, cho nên khi vừa xuống máy bay cô lập tức qua đây.

Về đến nhà, Jisoo rót mời Hwang Bokyung một cốc hoa quả ép, Hwang Bokyung uống một ngụm cho tan đi cái khô nóng, sau đó hỏi thăm tình hình ở nhà của Jisoo.

Cô ở nhà, có dì giúp việc đúng giờ đến nấu cơm cho cô, quét dọn vệ sinh trong nhà và hoa cỏ trong vườn đều có người đến dọn dẹp, chăm sóc. Cô bây giờ chủ yếu ở nhà Jungkook, ngoài việc không có ba ở bên, mọi chuyện khác vẫn rất tốt.

Hwang Bokyung nghe Jisoo nói xong, cười nói: "Những ngày diễn ra cuộc thi đại học các cháu được nghỉ phải không? Những ngày đó có thể đi thăm ba cháu, cô giúp cháu đặt vé máy bay."

"Không được nghỉ đâu ạ." Jisoo ngồi bên cạnh Hwang Bokyung, nói: "Hai ngày đó bọn cháu có sắp xếp đi tham quan viện bảo tàng và viện khoa học kỹ thuật."

"Ồ, thế à, vậy không có cách nào đi được rồi." Hwang Bokyung nói xong, lại hỏi thêm: "Khi nào các cháu nghỉ hè?"

"Ngày 19 tháng 7, nghỉ hè hơi muộn, nhưng thời gian nghỉ dài." Jisoo nói xong, suy nghĩ một lát còn nói thêm "Cháu nghĩ muộn một chút..."

"Nghỉ sớm một chút rồi đi nhé, ba cháu rất nhớ cháu. Mỗi ngày biểu diễn mệt như vậy, nhưng đều không quên gọi điện thoại cho cháu. Trước đây quả thật không nhìn ra, còn là nô dịch của con gái." Hwang Bokyung nói đến đây, trong mắt chợt xuất hiện một tia do dự, cuối cùng, cô chỉ nói 1 câu: "Ông ấy rất thương cháu. Thật đó, cố gắng đối tốt với ông ấy."

Hwang Bokyung nói xong, mới nhận thấy vừa rồi Jisoo chưa nói hết câu, cô nâng mắt nhìn đứa trẻ trước mặt, hỏi: "Vừa nãy cháu muốn nói gì?"

"À, không có gì." Jisoo trở lại trạng thái bình thường, cô nhìn Hwang Bokyung cười nói: "Cháu cũng rất nhớ ông ấy."

Từ khi Park Sunyoung qua đời, tinh thần của Kim Namjoon không bằng trước kia, cũng may có cô con gái này hỗ trợ. Nhìn thấy quan hệ giữa hai cha con họ ngày một tốt hơn, trong lòng cô cũng rất vui, đem cốc nước hoa quả uống hết, Hwang Bokyung đứng lên nói: "Được rồi, nếu không có gì thì cô về trước, cô cũng phải về thăm con trai cô."

Đợi đến 7h tối, vẫn chưa thấy Jisoo qua, Jungkook dắt theo A Mang ra ngoài, nhìn thấy Jisoo đang ở trong vườn tưới cây. Sau khi A Mang nhìn thấy cô, liền sủa 2 tiếng, Jisoo ngẩng đầu, nhìn Jungkook đang ở phía sau cười, dùng chân bước lên những cây nhỏ bên cạnh.

Jungkook dắt theo A Mang đến trước sân nhà cô, nhìn những mầm cây non, hỏi: "Cây gì thế?"

"Cây lê." Jisoo đem dụng cụ xếp sang một bên, mở vòi nước, rửa những chỗ lấm tấm bùn trên tay và trên chân cô.


Trong vườn nhà cậu có rất nhiều loại hoa đã nở rồi, cô lại ở trong vườn nhà cô trồng một cây lê. Jungkook nhìn cô dùng tay cọ bùn đất trên chân, cô đứng cạnh bức tường, ánh đèn bị bức tường ngăn lại, hình thành một góc xám mờ, vừa vặn đem cô bao phủ.

Bóng cô tuy rằng xám mờ mờ, nhưng đôi chân của cô lại như tuyết trắng, trong bóng tối vẫn có thể nhìn rõ ràng hình dáng thon dài, thẳng tắp.

“Thích ăn lê à?” Jungkook cũng không nghĩ ra được lý do vì sao cô lại trồng cây lê.

Jisoo rửa hết bùn đất dính trên người, đôi chân bị gió đêm thổi qua, mát lạnh, cô lau chân, bước tới bên cạnh Jungkook, hai người đứng cách nhau một bức tường, Jisoo cười nói: “Không phải, mẹ tớ thích ăn lê, tớ muốn trồng một cây, tháng sau là ngày giỗ của bà ấy.”

Jisoo không phải là người mong muốn đem cảm xúc tiêu cực của bản thân truyền cho người khác, cho dù nhắc đến ngày giỗ của mẹ, cô vẫn luôn mang theo nụ cười rạng rỡ, cô không phải không buồn, chỉ là biết cách che giấu.

Jungkook nhìn cô, hỏi: “Muốn trở về sao?”

Mẹ của Jisoo được chôn cất tại Sanbon-Dong  , nơi đó cách Busan hơn mấy nghìn km, khoảng cách giữa Busan và Sanbon-Dong kéo dài cả một vùng lãnh thổ.

“Không.” Jisoo sờ sờ mũi nói: “Hôm đó lại đúng kì thi cuối kì.”

Cô vốn dự định sau khi thi xong sẽ trở về Sanbon-Dong một chuyến, nhưng lời Hwang Bokyung nói khiến cô quyết định năm nay sẽ không về nữa, so với người đã mất, người còn đang tồn tại trên đời càng quan trọng hơn. Năm nay bà nội vừa qua đời, tinh thần và sức khỏe của ba đều không tốt, công việc lại bận như vậy. Trước lúc mẹ mất, cũng nói với cô, bà có lỗi với Kim Namjoon, dặn dò cô giúp bà bù đắp lại, việc bù đắp khoan nói tới, nhưng cô sẽ cố gắng ở bên cạnh ông nhiều hơn.

“Năm sau.” Jungkook đột nhiên nói một câu.

“Hả?” Jisoo ngẩng đầu lên nhìn cậu, cơn gió thổi qua làm mấy sợi tóc vương trên mặt cô.

Jungkook thấy cô đang thất thần, nhàn nhạt nói: “Năm sau thì có thời gian rồi.”

Nghe xong lời nói của cậu, Jisoo cười lên tiếng đáp: “Đúng vậy.”

Đợi bọn họ thi đại học xong, kì nghỉ hè sẽ kéo dài 3 tháng, đến lúc đó cô nhất định sẽ trở về Sanbon-Dong một chuyến.

Các anh chị lớp 12 bị dày vò 3 ngày liền, đối với những học sinh lớp 10 khoảng cách này vẫn còn xa lắm, nhưng đối với những học sinh lớp 11 mà nói khoảng cách này tương đối gần. Vì sau khi kết thúc kì nghỉ hè này, bọn họ sẽ lên lớp 12. Cho nên thi đại học 3 ngày này tổ chức hoạt động tham quan, học sinh lớp 10 rõ ràng là hào hứng sôi nổi hơn nhiều so với học sinh lớp 11.

Mấy ngày thi đại học này, đại đa số thầy cô tham gia coi thi, cho nên các thầy cô giáo đưa bọn họ đi tham quan viện bảo tàng và viện khoa học kĩ thuật tương đối ít. Ban đầu còn có thể thành một đại đội, sau đó phân tán ra, đi theo các hướng dẫn viên tại các địa điểm khác nhau.

Buổi chiều đi tham quan chỉ có hai giờ, sau khi kết thúc, mọi người tự về nhà, đối với những học sinh nội trú thống nhất bố trí ngủ lại. Thầy giáo đứng ở đại sảnh tầng ba vừa thông báo giải tán, học sinh liền vội vàng chạy ra cửa.

Sau khi Jisoo và Nayeon chào tạm biệt mọi người xong, liền tìm Jungkook, chuẩn bị cùng cậu ấy trở về nhà. Hiện tại bọn họ đang ở tầng 3, cần phải đi thang cuốn xuống lầu, trước khi xuống, Jisoo gọi Jungkook đang đứng ở phía trước.

“Jungkook.”

Trường học tổ chức tham quan, cần phải thống nhất ăn mặc, Jungkook đang mặc đồng phục trường, áo sơ mi trắng tôn lên khí chất tuổi trẻ, trên cổ cậu đeo tai nghe, sau lưng mang cặp sách. Nghe thấy tiếng gọi của Jisoo liền quay đầu lại.

Chàng trai vừa quay đầu lại, ngũ quan xinh đẹp cùng với khí chất tuổi trẻ dung hòa làm một, bên cạnh vài nữ sinh đi qua nhìn thấy, sau khi nhìn nhau cười, mặt cũng đỏ lên.

Jisoo nhìn thấy khuôn mặt của Jungkook, cũng cười, nói với cậu: “Tớ đi toilet một chút.”

Sau khi Jungkook đáp ứng, Jisoo liền đi toilet, trong toilet chủ yếu là các em nữ sinh lớp 10, Jisoo bước vào trong, khi đang định đẩy cửa đi vào, góc áo bị người bên cạnh kéo lại.

Jisoo quay đầu, đứng cạnh cô bây giờ là hai nữ sinh tóc dài, kéo cô lại gần một chút, nhìn dòng chữ thêu trên áo đồng phục của cô, là lớp 10.

Dung mạo của cô gái rất xinh đẹp, lông mi dài mắt to, da trắng môi anh đào, thấy Jisoo quay đầu, cô có chút xấu hổ, cô mím mím môi lấy hết dũng khí nói một câu: “Học tỷ, em muốn nhờ chị giúp một việc.”

Sau khi Jisoo ra ngoài, Jungkook vừa chơi xong một ván game. Thời gian Jisoo vào trong không dài, nhưng biểu tình hình như có chút khác lạ. Đợi cô bước tới gần, Jungkook đem điện thoại cất đi, hỏi một câu.

“Sao vậy?”

Jisoo “Ừ” một tiếng, lắc lắc phong thư trên tay, kể tóm tắt chuyện vừa phát sinh trong toilet cho Jungkook nghe: “Có học muội nhờ tớ chuyển thư tình cho cậu.”

Jungkook nhận được thư tình nhiều như cơm bữa, đã học giỏi lại đẹp trai, hơn nữa còn độc thân, đủ khiến cho những nữ sinh lớp 10 vì cậu mà điên cuồng.

Jisoo nói xong, nhìn Jungkook cười. Jungkook nhìn thấy cô cười, lại nhìn thư tình màu phấn hồng trên tay cô, không cần nhìn kĩ, cũng có thể biết nội dung trong thư là gì.

Cô vậy mà thật sự giúp người khác đưa thư tình cho cậu.

Ánh chiều tà chiếu vào tầng 3 viện khoa học kĩ thuật, khiến tim của Jungkook có chút khô, cậu thu hồi tầm mắt, quay lưng bước tới thang cuốn.

Jungkook đột nhiên quay lưng đi, Jisoo vẫn chưa định thần được, chân Jungkook dài hơn chân cô, Jisoo đuổi theo có chút hụt hơi.

“Tớ vẫn chưa nói xong mà.” Jisoo nhìn bóng lưng Jungkook, khóe môi đã cong lên, cô bắt kịp Jungkook, đưa tay kéo cậu ấy lại.

Hai người đứng trong hành lang của viện khoa học kỹ thuật, ánh mặt trời chiếu lên làn da trắng nõn của chàng trai khiến nó gần như trở nên trong suốt. Hai mắt cậu đen như mực, yên lặng nhìn Jisoo nói: “Nói cái gì, nói trên tay cậu đang cầm là cái gì à?”

Giọng nói Jungkook bình tĩnh, nhưng có thể cảm nhận được tâm tình của cậu giống như bộ lông của A Mang lúc xảy ra tĩnh điện, có một chút xù lông, Jisoo đem bức thư tình thu lại, nói: “À, thư tình của học muội. Cô ấy muốn tớ giúp cô ấy vứt đi.”

Phía ngoài viện khoa học kỹ thuật được làm bằng kính, bây giờ bọn họ đang đứng dưới hàng lang. Tuy rằng trong viện điều hòa rất mát, nhưng nắng chiếu tới khiến mặt Jisoo có chút đỏ.

Jungkook yên lặng nhìn cô, quay người đứng phía trước cô, đem ánh nắng mặt trời trước mặt cô chắn lại, phía sau lưng bị phơi có chút nóng, trong lòng Jungkook đem theo một chút khô hạn, cậu hỏi Jisoo: “Tại sao?”

Chàng trai cao hơn cô nửa cái đầu, cả người cô đều bị vây trong cái bóng của cậu ấy, Jisoo cúi đầu khẽ nhăn mày, cười nói: “Bởi vì tớ nói với cô ấy hiện tại chúng ta đang ở chung một chỗ.”

Một câu nói này giống như mở một chai coca ướp lạnh trong lòng cậu “xì”, dập tắt những bực tức trong lòng cậu, yết hầu Jungkook khẽ động, hai lông mày giãn ra, mắt nhìn Jisoo lại hỏi một câu “Tại sao?”

Nghe cậu nói lần thứ 2 “Tại sao?” Nụ cười bên khóe môi của Jisoo dần dần lớn hơn, cô chớp chớp mắt nói: “Giống như A Mang, che chở.”

Cô vừa nói xong, từ trước đến nay những vui buồn đều không lộ trên nét mặt của Jungkook, đôi mắt trong veo đen như mực chứa đầy ý cười.


“Jisoo.” Jungkook gọi một tiếng.

Nhìn ra được cảm xúc của cậu đã thay đổi, Jisoo cười rộ lên, lên tiếng: “Cái gì?”

Chàng trai trước mặt sau khi nhận được câu trả lời của cô liền đưa tay ra xoa xoa đầu cô giống như lần đầu tiên họ mới gặp mặt, lòng bàn tay cậu hơi lạnh, giọng nói điềm đạm: “Có muốn ăn kem không?”

Jisoo liếm liếm môi dưới, cúi đầu nói: “Có ~”

Lời tác giả muốn nói: Jungkook: Cậu cũng rất ngoan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro