Bên nhau trọn đời - Cố Mạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Có bao nhiêu chuyện tình trong cuộc đời, nhưng hạnh phúc nhất vẫn là được nắm tay nhau đến đầu bạc răng long." 

1. "Dĩ Thâm, em đã đếm đến chín trăm chín mươi chín anh mới đến, lần sau nếu để em đếm đến một nghìn thì em sẽ mặc kệ anh!"
[...]
"Dĩ Thâm, em đã đếm mấy lần chín trăm chín mươi chín rồi."

Còn bảy năm nay, anh đã đếm bao nhiêu lần chín trăm chín chín?
Không phải không nghĩ đến bỏ cuộc, chỉ là không có cách nào đếm đến một nghìn!"

2. "Thực ra chờ đợi và thời gian chẳng có gì liên quan đến nhau, đó là một thói quen, nó tự nảy sinh, còn anh không thể cưỡng lại."

"...Chờ đợi không đáng sợ, cái đáng sợ nhất là không biết phải chờ đến bao giờ."

3. "Anh thấy Hà Dĩ Thâm là người thế nào?"

"Lãnh đạm, lý trí, khách quan."
"Vậy người đó chính là sự không lãnh đạm, không lý trí, không khách quan của anh ta."

[...]

"Tôi đã nói rồi, chỉ cần gặp lại Triệu Mặc Sênh, bất kì nguyên tắc nào của Hà Dĩ Thâm đều thay đổi."

4. "Đau? Em cũng biết đau?

Đau là cảm giác trống vắng hãi hùng khi tỉnh giấc nhớ ra em đã đi xa, không còn nhìn thấy nụ cười con trẻ của em. Là sự thất thần vô cớ khi làm bất cứ việc gì. Là nỗi cô đơn trống hoác sau những cuộc vui ồn ào mỗi lần ăn mừng thắng lợi vụ án!
Làm sao em hiểu được?!
Lúc đó, em đang trong vòng tay của một người đàn ông khác!"

5. "Dĩ Thâm, em rất nhớ anh...

Em nhớ anh! Dĩ Thâm, anh biết không? Em từng đứng một mình trên con phố xa lạ ở một đất nước xa lạ, những con người với màu da khác lạ lướt qua trước mắt, ngay một dáng người giống anh cũng không nhìn thấy. Bây giờ cuối cùng đã có thể nói với anh, em rất nhớ anh..."

6.  "Chuyện tình yêu cũng giống như uống nước, nóng lạnh thế nào chỉ có người trong cuộc biết..."

7. "Sau này em sẽ hiểu, ở nơi nào đó trên thế giới này có cô ấy xuất hiện, những người khác chỉ là tạm bợ.

Anh không muốn tạm bợ."

8. "Còn anh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh nắng nhảy múa trên mặt cô ấy, thật là ngang ngạnh, xuyên qua lớp lớp... đi thẳng vào lòng anh không thèm hỏi một tiếng, anh thậm chí không kịp từ chối.

Cô ấy là tia nắng mặt trời duy nhất trong cuộc đời ảm đạm của anh, nhưng tia nắng này không chỉ chiếu duy nhất cho anh."

9. "Bình thản bởi vì đã quyết đinh.

Quyết định là sẽ chờ.

Đối với một số người, vết thương sẽ lành dần theo thời gian, ví dụ như trường hợp của tôi.
Đối với một số người thời gian chỉ càng làm cho vết thương thêm rỉ máu, như với Dĩ Thâm.
Thì ra những năm đó, sự bình thản của Dĩ Thâm chỉ là bề ngoài, có một loại vết thương nó xâm nhập vào xương tủy và hoành hành ở nơi không ai nhìn thấy."

10. "Bỗng nhiên tôi cảm thấy mình giống như loài hoa không biết tên này.

Lặng lẽ ra hoa, lặng lẽ tàn, ngày tháng trôi qua không ai hỏi thăm."

11. "Khi giữa họ đã là chuyện dĩ vãng, điều khó chịu nhất, đau đớn nhất, là mọi kỷ niệm vẫn như vừa mới xảy ra ngày hôm qua."

12. "Anh cứ nghĩ rằng sự dịu dàng của anh có thể đem đến cho em cả thế giới này. Anh hoàn toàn có thể lấp đầy mọi chỗ trống trong trái tim em và anh có thể chuyên tâm ở bên cạnh em mỗi ngày để bù đắp cho những sai lầm trong quá khứ. Có lẽ anh đã quá ngây thơ khi cho rằng chúng ta có thể trở về như ngày xưa. Thế giới của anh một lần nữa lại tan vỡ chỉ trong phút chốc. Triệu Mặc Sênh, hãy nói cho anh biết làm thế nào anh mới có thể hết yêu em?" – Hà Dĩ Thâm

13. "Giờ đây, cuối cùng tôi đã biết yêu, tiếc rằng em đã rời xa, đã mất hút trong biển người mênh mông..."

14. "Thực ra chờ đợi và thời gian chẳng có gì liên quan đến nhau, đó là một thói quen, nó tự nảy sinh, còn anh không thể cưỡng lại."

15. "Nếu ở đó trời quang mây tạnh, em hãy ở lại.
Nếu ở đó mưa gió lạnh lẽo, thì em hãy nhanh chóng trở lại đây.
Quên hẳn nơi đó đi, quên hẳn người đó đi."

16.  "Thực ra chờ đợi và thời gian chẳng có gì liên quan đến nhau, đó là một thói quen, nó tự nảy sinh, còn anh không thể cưỡng lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro