Khi quá khứ gọi thì đừng trả lời
Hãy để gió mang ký ức thổi thành những cánh hoa
__________________________
Có những ngày nỗi buồn đè nén đến không thở nổi, không thôi nhớ về người, không biết người nơi ấy có còn thương nhiều như tôi không......
___________________________
Mười lăm mười sáu tuổi, chúng mình gặp phải tình yêu nhưng chẳng biết cách yêu. Hai mươi lăm hai mươi sáu, chúng ta biết yêu lại chẳng thể nào tìm thấy tình yêu nữa....
___________________________
Mỗi lần tạm biệt, ôm nhau được cái nào thì cứ ôm, nói được thêm câu nào thì cứ nói, nhớ được gương mặt nhau thì cứ nhớ. Bởi đó có thể đã là lần cuối rồi.
___________________________
Hãy đi gặp người mà bạn muốn gặp
Nhân lúc ánh mặt trời dìu dịu, nhân lúc gió lay nhẹ nhàng, nhân lúc anh ấy vẫn còn ở đó, nhân lúc bạn chưa già
Nếu biết trước người làm tôi đau khổ
Tôi xin được làm gỗ đá vô tri
Không biết khóc, biết buồn hay oán hận
Để không còn đau nhói ở trong tim
___________________________
Ai tắt đèn cho hạnh phúc tối thui
Ta đã cố vui mà nỗi buồn vẫn tới...
--------------------END------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro