NHỊ GIA NHÀ TA - TWENTINE.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NHỊ GIA NHÀ TA
(Dương Nhất kỳ - Hầu Tử)
(Đoản văn)

1.
"Thứ đáng quý nhất trên đời này, là lãng tử quay đầu."

2.
"Dầu gì Dương Nhất Kỳ ta, cũng không đến mức không nuôi nổi ngươi."

3.
"Tiểu Hầu Tử, đừng có đi được không? Ngươi đi rồi, gia liền chịu không nổi..."

4.
"Khi phế nhân coi trọng thứ gì đó, thì vẫn là phế nhân. Cho nên ta tự nhủ với mình, ta phải đi lên, phải làm người trên người khác. Dù ta chỉ còn một nửa, thì ta vẫn phải nâng nàng lên cao."

5.
"Nàng không gạt ta, ta biết nàng không gạt ta. Cho nên bây giờ gia mới gặp phải báo ứng. Lúc trước có nàng, gia không nhìn thấy, hiện tại gia muốn nhìn, thì nàng lại muốn đi. Tiểu Hầu Tử, nàng còn muốn để gia sống sao? "

6.
"Cho nên khổ cực gì ta cũng có thể chịu được, ta ở bên ngoài một nắng hai sương, màn trời chiếu đất, uống gió lạnh ăn cát nóng, nhưng chỉ cần nàng được ở trong thành Hàng Châu hưởng phúc, ta trong lòng liền thoải mái, con đường này vẫn có thể tiếp tục đi tới."

7.
"Chuyện gia hối hận nhất, chính là không nhớ được nàng."

8.
"Thả ra nàng lại chạy nữa, đến khi đấy thì để gia bò đuổi theo sao?"

9.
"Ta cho hắn biết, sau khi ta mất chân, cứ nghĩ rằng cả đời này chẳng còn ý nghĩa gì cả, cho nên vốn không muốn sống nữa. Thế nhưng có một ngày ta chợt phát hiện, trên đời này còn có một người,chịu vì một kẻ tàn phế như ta mà ra sức. Chẳng qua người đó ngu xuẩn muốn chết, cho nên ta liền nghĩ, nếu ta cứ như vậy mà chết đi, nàng kia phải làm sao bây giờ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro